Tiên Giả

Chương 292: Truy tung

Trong mây đen truyền ra từng tiếng réo vang, lôi vân dũng động bỗng trở nên mãnh liệt gấp bội, ngân sắc lôi điện bắt đầu cuồng thiểm.

Ầm ầm!

Theo thanh âm phích lịch dày đặc, chừng hai mươi mấy đạo lôi điện thô to từ giữa không trung bắn xuống, phảng phất một mảnh rừng rậm lôi điện, đánh về phía mảnh rừng cây hơn trăm trượng.

Rừng cây tươi tốt trong nháy mắt hóa thành hư không, mặt đất bị tạc ra từng hố sâu, mảng lớn bùn đất bị tung bay, toàn bộ khu vực rừng cây thấp hơn nơi khác hơn hai thước, mặt đất là một mảnh cháy đen.

Viên Minh lộ vẻ chấn kinh, Lôi Vũ triệu hoán lôi điện hiện ra lực phá hoại vượt xa phạm trù yêu thú cấp hai, cho dù là yêu thú cấp ba cũng chưa chắc có thể làm được. Dực điểu triệu hoán lôi điện lại có đại uy lực như thế?

Hắn hơi suy nghĩ một chút thì hiểu ra, rừng rậm lôi điện vừa rồi hơn phân nửa là lôi điện Vũ Khư chiểu trạch tự nhiên sinh ra, tăng thêm ngày mưa, dực điểu xem như chiếm cứ hoàn cảnh địa lợi, nếu chỉ dựa vào yêu lực bản thân, tuyệt không thể phát ra lôi điện khủng bố như vậy.

Lôi Vũ hiện thân trong mây đen, thể tích thình lình lớn hơn rất nhiều, thân dài đến một trượng rưỡi, tử sắc lôi văn trên người càng thêm tiên diễm, nhìn dị thường thần tuấn, triệt để có được phong thái yêu thú cấp hai.

Viên Minh đưa tay vẫy, Lôi Vũ giương cánh đáp xuống, trong chớp mắt đứng trên vai Viên Minh, phát ra tiếng kêu to vui sướng, giống như khoe với Viên Minh.

Viên Minh tự nhiên động viên nó một phen, sau đó phân phó Lôi Vũ triển lộ một chút năng lực của nó.

Đột phá cấp hai, tốc độ phi hành nhanh hơn trước rất nhiều, lực bền bỉ càng gia tăng không ít, trong miệng phát ra thần thông sét đánh uy lực cũng phóng đại lên.

Mặt khác, linh trí nó tựa hồ cũng tiến bộ không nhỏ, đã có thể truyền lại một ít tin tức tương đối hoàn chỉnh.

Viên Minh âm thầm gật đầu, Lôi Vũ đến lúc này coi như là trợ thủ đắc lực của mình.

Hắn thu Lôi Vũ vào Linh Thú Đại, tế lên bạch ngọc phi toa, thẳng đến hướng tây bắc.

Vũ Hạc Thành là một tòa thành trì quy mô trung đẳng tại phía nam Triệu quốc, giáp giới với Đại Tấn.

Viên Minh đến trong thành, tìm người nghe ngóng một chút, liền tìm được chỗ cửa hàng Hứa Tâm Dương.

Hắn báo lên tính danh, người hầu trong tiệm dẫn vào buồng trong, gặp được Hứa Tâm Dương.

Hứa Tâm Dương nhìn thấy Viên Minh, cũng không nói chuyện, phất tay qua mặt bàn bên cạnh.

Một áng đỏ hiện lên, trên mặt bàn thêm ra ba kiện pháp khí, chính là hắc châm, đai lưng bạc ngọc, cùng một tấm thuẫn màu vàng kim sáng loá.

Viên Minh hơi ngừng thở, thần thức quét qua hắc châm, trong mắt rất nhanh vui mừng, lập tức cầm lấy bạch ngọc đai lưng và tấm chắn kim sắc, trên mặt vui mừng càng đậm.

Hắc châm đã trở thành một kiện cực phẩm pháp khí, bạch ngọc đai lưng cũng được chữa trị, về phần tấm chắn kim sắc, mặc dù chỉ là Thượng phẩm Pháp khí, nhưng nhìn cũng không tầm thường.

Mặc dù trước đây hắn hi vọng đối phương giúp mình luyện chế hai kiện cực phẩm pháp khí, thực tế lại biết rõ, việc này rất không dễ dàng, nếu không lấy kỹ thuật luyện khí của đối phương đến nay mới luyện chế ra mười một kiện cực phẩm pháp khí, ngày nay có thể thành công một kiện, đã thập phần khó có được.

"Hắc châm này vốn là dùng tốc độ cùng bí mật, nhưng gặp cường địch hoặc pháp khí phòng ngự cường đại thì thế công có vẻ không đủ, cho nên ta tăng thêm phù văn "Phá giáp", cùng làm nó trở thành kiện cực phẩm pháp khí thành công thứ mười hai của ta. Còn bạch ngọc đai lưng với hai viên bảo thạch, ta đã tế luyện lại, khiến nó khôi phục linh tính, trong đó khắc thêm hai phù văn "Tật phong" "Xé gió"." Hứa Tâm Dương nói.

"Đa tạ Hứa đại sư! Có thể trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi luyện thành ba kiện pháp khí, đã hoàn toàn ra khỏi dự liệu của ta, kỹ thuật luyện khí của đại sư quả nhiên siêu phàm thoát tục. Chỉ là phù văn Tật Phong này thì ta biết, không biết phù văn Xé Gió thì có công hiệu gì?" Viên Minh vội vàng cảm ơn một tiếng, sau đó có chút hiếu kỳ hỏi thăm.

"Lúc di chuyển nhanh, lực cản gió sẽ càng lớn, phù văn Xé Gió có thể phá vỡ khí lưu lúc di động cao tốc đưa tới, khiến tốc độ tăng cao một bước." Hứa Tâm Dương giải thích.

"Thì ra là vậy, đa tạ Hứa đại sư chỉ giáo." Viên Minh chậm rãi gật đầu.

"Tấm thuẫn vảy rồng này, ta tốn hao tâm tư lại nhiều nhất, vảy này hẳn là vảy Kim giao, linh lực Kim thuộc tính dị thường dồi dào, đáng tiếc năm đó người gỡ xuống vảy giao long này, thủ pháp không tốt làm tổn thương căn cơ, ta tìm tới tám linh tài cao giai Kim thuộc tính dung nhập vào trong đó, nhưng không nắm chắc bảo đảm khắc phù văn thứ tư sẽ không tổn hại, cho nên chỉ luyện thành một tấm thuẫn thượng phẩm, bất quá lực phòng ngự của nó cơ hồ không dưới cực phẩm." Hứa Tâm Dương nói thêm.

Viên Minh nghe vậy vui mừng, cám ơn một tiếng, thanh toán xong sáu ngàn linh thạch còn lại, cáo từ rời đi.

Hắn không dừng lại tại Vũ Hạc Thành, lập tức thẳng đến Vọng Nguyệt Thành.

Vọng Nguyệt Thành giống như Tiểu Hồ Thành, đều là thành của tu sĩ, bởi vì dựa lưng vào dãy núi Vọng Nguyệt mà có tên này.

Dãy núi Vọng nguyệt là một dãy núi khá lớn ở phương bắc Triệu quốc, dài liên miên mấy ngàn dặm.

Cảnh nội Triệu quốc khoáng sản phong phú, dãy núi Vọng Nguyệt nơi này cũng giống vậy, bên trong dãy núi đã từng phát hiện vài mỏ linh thạch lớn và mỏ linh tài, nhưng hơn trăm năm trước đã bị khai thác sạch sẽ.

Từ xưa đến nay quá trình không ngừng đốn củi, dãy núi Vọng Nguyệt đã sớm bị đào thủng trăm ngàn lỗ, giá trị đã không lớn, linh khí cũng dần dần thiếu thốn, cho nên sớm bị tông môn tu tiên cảnh nội Triệu quốc từ bỏ, chỉ có một ít tán tu ngẫu nhiên còn tiến vào núi này tầm bảo.

Tài nguyên khoáng sản dãy núi Vọng Nguyệt mặc dù bị khai thác hầu như không còn, nhưng dù sao so với dãy núi bình thường thì thiên địa linh khí nồng đậm hơn, nơi đây lại rời xa phạm vi thế lực các đại tông môn Triệu quốc, thuộc về khu vực không ai quản lí, không ít tán tu lựa chọn định cư tại đây, mở ra động phủ.

Nơi nào đó trong động phủ thạch thất lớn chừng ba bốn mươi trượng tại dãy núi Vọng Nguyệt.

Một con Bạch Ưng đứng trên trụ đá, nhắm mắt dưỡng thần.

Nơi này bố trí một tòa bình đài dạng tế đàn, cao chừng hai ba trượng, bốn phía đều có mười bậc thềm đá, trên bình đài khắc một tòa pháp trận màu đen, chính giữa thì lơ lửng một thanh binh khí màu đen dài hơn hai thước, tự đao phi đao, tự kiếm phi kiếm.

xung quanh pháp trận dựa theo phương vị Bát Quái, đặt tám cái linh mộc màu đen, từng tia từng sợi âm khí từ trên linh mộc tuôn ra, hội tụ đến quái kiếm màu đen.

Kiếm khí màu đen phun ra nuốt vào không ngừng, nhìn dị thường thông linh, phảng phất có được linh trí.

"Diệt hồn kiếm khí đã ổn định sơ bộ, không uổng công ta cố gắng nhiều năm như vậy." Sa Hạo đứng trước pháp trận, cẩn thận quan sát quái kiếm lơ lửng trong trận, lẩm bẩm.

Y nói xong, từ trong vòng tay trữ vật lấy ra mấy cây âm mộc màu đen, thay thế một cây linh mộc trong trận âm khí đã mỏng manh, sau đó lại lấy từ trong ngực ra một cái linh đang ngân bạch, chính là Nhiếp Hồn Linh, nhẹ nhàng lay động về phía quái kiếm.

Theo một hồi tiếng chuông không u vang lên, một cỗ sương mù hồn lực từ trong Nhiếp Hồn Linh lan tràn ra, phảng phất bị một loại lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt hướng về trong pháp trận, như tơ như sợi quấn quanh trên quái kiếm.

Chỉ thấy những sợi sương mù này chạm đến quái kiếm, tựa như trâu đất xuống biển chui vào trong đó, cùng lúc đó, thân kiếm hơi rung động, phát ra trận trận thanh minh vui sướng.

Hồn lực trong Nhiếp Hồn Linh không nhiều, rất nhanh bị hút khô, quái kiếm cũng yên tĩnh lại.

"Hồn phách tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn quá yếu, đều là do Cáp Cống kia thích xen vào chuyện người khác, nếu không đã có thần hồn Lục Thâm, Bạch Dạ bồi bổ, lại thêm mấy hồn phách Trúc Cơ kỳ, Diệt Hồn kiếm đã sớm tế luyện hoàn thành! Ngày nay diện mạo bị tiết lộ, ngay cả Trường Xuân Quan cũng sắp đuổi tới cửa!" Sa Hạo thu hồi Nhiếp Hồn Linh, có chút tức giận bất bình nói với Bạch Ưng.

"Đáng tiếc, Toả Hồn châu truy tung chỉ có thể kéo dài ba ngày, nếu không nhất định phải đánh giết Cáp Cống kia, nếu có thần hồn hồn tu mạnh mẽ như vậy tại đây, Diệt Hồn kiếm ta cũng có thể viên mãn!" Ánh mắt Sa Hạo âm lãnh, lấy ra một viên châu màu trắng thưởng thức.

Viên châu lộ ra một cỗ ba động âm khí nhàn nhạt, bên trong lơ lửng ba điểm sáng.

"Xem ra ba tên này trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, trước mắt phong thanh truy tung có phần gấp, ngươi đi quanh động phủ tuần sát nhiều hơn, xem có người nào khả nghi không." Sa Hạo nói xong, quay người rời thạch thất.

Bạch Ưng bay lên không, bay ra thạch thất.

Cùng lúc đó, trong một thung lũng bí ẩn cách đó hơn mười dặm, Viên Minh xếp bằng trong một sơn động, nhắm mắt dưỡng thần.

Mặt đất hiện lên hoàng mang, đầu Hoa Chi chui ra.

"Điều tra rõ ràng chưa?" Viên Minh không mở mắt, trực tiếp hỏi.

"Ta để những thủ hạ kia dò xét trong phạm vi mười dặm quanh động phủ Sa Hạo, cũng không có gì khác thường, xem ra Sa Hạo kia rất tự phụ, cũng không cho là mình sẽ bị người phát hiện, bởi vậy không chuẩn bị thủ đoạn đối địch. Chỉ là con Bạch Ưng kia một mực tuần sát trên không trung, bất quá nó sẽ không hoài nghi." Hoa Chi nói như thế.

Viên Minh nghe lời này, khẽ vuốt cằm.

Sa Hạo trốn ở chỗ này xác thực ẩn kín, nếu không phải hắn có Hắc Hương phụ thể, cũng tuyệt khó điều tra ra nơi đây.

"Chỉ là trong lòng đất động phủ Sa Hạo, chiếm cứ một con yêu thú lợi hại, ta mạo hiểm dò xét, là một con yêu xà cấp hai, có năng lực độn địa, hẳn là Linh thú của Sa Hạo, phụ trách trông coi động phủ." Hoa Chi bổ sung.

"Yêu xà cấp hai có thể độn địa? Con thú này giao cho ngươi, cứ theo kế hoạch làm việc." Viên Minh chau mày lên, nói.

"Chủ nhân yên tâm." Hoa Chi tràn đầy tự tin, lại lần nữa tiềm nhập lòng đất, biến mất không thấy gì nữa,

"Sa Hạo nhất định phải trừ bỏ, nếu không tai hoạ về sau vô tận." Đợi Hoa Chi rời đi, Viên Minh mở mắt ra, thì thào nói.

Nói xong, hắn đứng lên, đổi một thân quần áo màu đen, lấy ra mặt nạ Thiên Cơ mang lên.

Dung mạo hắn nhanh chóng biến ảo, mấy hơi thở sau hóa thành một nam tử trung niên khuôn mặt đoan chính.

Hắn vừa thi triển Tàng Nguyên thuật, thu lại khí tức, lao về hướng động phủ Sa Hạo.

Viên Minh đi vào dãy núi Vọng Nguyệt đã mấy ngày, dựa vào Hắc Hương phụ thể, lại thêm những tiểu yêu thú thủ hạ Hoa Chi không đáng chú ý kia tương trợ, thuận lợi tìm được chỗ động phủ Sa Hạo.

Chỉ là thực lực Sa Hạo cường đại, hắn không tùy tiện tới cửa, mà ở nơi này chuẩn bị kỹ càng trước đã.

Sa Hạo và mình đã kết xuống sinh tử đại thù, thân phận hồn tu của mình cũng bị đối phương biết được, lần này săn giết tuyệt không thể thất thủ!

Trong động phủ, quanh Sa Hạo vờn quanh lực lượng thần thức chợt nổi lên hạ xuống, tựa hồ đang tu luyện một loại bí pháp thần hồn nào đó.

Đột nhiên, một tiếng gầm nhẹ từ dưới đất truyền đến, quanh quẩn trong mật thất.

Sa Hạo mở to mắt, từ trong ngực lấy ra một mặt kính tròn màu lam, bấm niệm pháp quyết điểm trên đó.

Trên kính tròn nổi lên lam quang mông lung, hiện ra thân ảnh một người trung niên nam tử.

"A? Người này nhìn có chút quen mắt, tựa hồ là Liêu quản sự Ngũ Lôi các ở Vọng Nguyệt thành, không phải là truy tung ta tới đó chứ? Khó trách hôm qua từ phường thị trở về, ẩn ẩn cảm thấy có người truy tung." Sa Hạo tự lẩm bẩm, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.

"Quản ngươi là Ngũ Lôi tông cái gì, bản thân đã đưa tới cửa, thần hồn của ngươi ta sẽ không khách khí thu nhận." Y nhe răng cười một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận