Tiên Giả

Chương 657: Chân thân Huyết Cương

" Đi!"

Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm ra, toàn thân Hậu Thổ phong sáng lên hào quang màu vàng phá không mà đi, dùng thế tới ngàn cân đánh về phía Tịch Chính.

Uy áp vô cùng cường đại từ trên cao đè xuống khiến cả người Tịch Chính lảo đảo, suýt nữa không thể đứng vững.

Tuy rằng tu vi Tịch Chính không kém nhưng Tịch gia lại không nổi danh về mặt pháp tu, trong tay ông ta không có pháp bảo cực kỳ lợi hại nào. Lúc này ông ta bèn lật tay tế ra cánh cửa nhỏ màu bạc, định triệu hồi cánh cửa bỏ chạy.

Viên Minh thấy vậy há để cho ông ta đào thoát lần thứ hai nên đã sớm thúc giục Diệt Hồn kiếm trước một bước.

Cánh cửa Màu bạc vừa thành hình, phù văn Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết đã công kích tới.

Đồng tử Tịch Chính co rút lại, lập tức ngừng thi pháp đảo tay đánh một quyền ra.

Huyết quang phía sau ông ta lại hiện lên, cự nhân màu đỏ thẫm lại lần nữa xuất hiện, cũng đánh ra một quyền.

Quyền phong màu đỏ thẫm đánh tan công kích của Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết.

Không chỉ như thế, quyền phong màu đỏ thẫm còn đánh vào Hậu Thổ phong. Một tiếng nổ vang rung trời phát ra, Hậu Thổ phong bị đánh bay đi.

Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc. Rốt cục thì cự nhân màu đỏ của Tịch Chính là thần thông gì, chẳng những có thể thi triển huyễn thuật mà còn có lực lượng công kích đáng sợ như thế công kích đáng sợ như thế!

Trên mặt Tịch Chính cũng xẹt qua đỏ ửng bất thường, nhưng lập tức biến mất, có điều đã không tránh khỏi ánh mắt của Viên Minh.

Hắn lại lần nữa thúc giục phù văn Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết.

Ba lực lượng cổ vô hình bắn ra từ ba phương hướng khác nhau đánh về phía Tịch Chính.

Tịch Chính thầm mắng Viên Minh xảo trá, lại không dám để ba lực lượng kia tiến sát người, chỉ đành điều khiển hai cánh tay cự nhân lại lần nữa đánh bay chúng đi.

Tiếng sét nổ vang lên, Viên Minh cùng Lôi Vũ ở phía xa chợt biến mất, rồi xuất hiện lại ngay trước Tịch Chính không xa.

Viên Minh bấm niệm pháp quyết, đỉnh đầu hiện lên ánh kim quang, Thiên Bảo kinh tràng hiển hiện ra.

Bảy tám kiện pháp bảo bắn ra, trong đó còn có cả linh bảo phỏng chế Tử Tinh Cửu Long thương, Tru Tiên kiếm, Lôi Công Oanh thần chùy, còn lại đều là pháp bảo chín đạo phù văn đồng loạt xông về phía Tịch Chính.

Mỗi một kiện pháp bảo đều có khí tức chấn động kinh người, khiến hư không phải rung chuyển.

Tịch Chính vội vàng tế ra một tấm khăn lụa màu đỏ, hóa thành một tầng vải mỏng màu đỏ quấn quanh người.

Viên Minh không đổi sắc, tiếp tục thúc giục rẽ cây Bất Tử thụ.

Hư không bên trong tấm vải sa màu đỏ chấn động, rồi hai ba nhánh rẽ cây màu đen thò ra đâm vào người Tịch Chính.

"Phập phập." hai tiếng trầm đục vang lên!

Thân thể Tịch Chính cứng cỏi dị thường, Bất Tử thụ căn vậy mà không thể xỏ xuyên qua người ông ta được, chỉ đâm sâu vào vài tấc đã ngừng lại, căn bản không thể tạo thương tổn bao nhiều, chỉ chảy chút máu tươi.

" Tịch Chính này còn là thể tu!"

Viên Minh thầm nói một tiếng, cũng không để ý thêm nữa mà điều khiển chủ bên trong Bạch Ngọc Liên đài vọt lên ngọn hỏa diễm màu trắng.

Vừa rồi rễ cây Bất Tử thụ đâm vào người Tịch Chính thì hắn cũng đã thi triển thần thông Cộng Mệnh.

Một tiếng Xùy nhỏ vang lên, hồn bị bạch sắc hỏa diễm đốt trọng thương, thần hồn Tịch Chính cũng bị tổn thương tương tự.

"A..." Tịch Chính rên thảm một tiếng, cự nhân màu đỏ sau lưng ầm ầm tản đi, tấm vải sa mỏng quanh người cũng trở nên ảm đạm vô cùng.

Đống pháp bảo như Tử Tinh Cửu Long thương, Tru Tiên kiếm, Lôi Công Oanh thần chùy bèn lao vụt tới, đánh vào màn sa đỏ kia.

Tuy rằng màn sa này có đẳng cấp bất thường nhưng không thể cản được nhiều linh bảo phỏng chế như vậy, nhanh chóng bị xé thành mảnh vải nhỏ.

Tịch Chính phía sau tấm vải cũng bị đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi.

Quanh người ông ta lại chẳng biết xuất hiện thêm một kiện áo giáp ngưng tụ từ ánh sáng đỏ thâm từ lúc nào, nhìn qua có vẻ như ông ta không bị thương bao nhiêu cả.

Viên Minh cắn răng, không chờ cho thần hồn khôi phục đã lần nữa lao vào ngọn hỏa diễm màu bạc.

ý thức của Tịch Chính lại lần nữa kịch liệt đau nhức, thần hồn lại trọng thương lần nữa.

Không chỉ như vậy, còn có ba lực lượng cổ vô hình rơi xuống đánh lên người ông ta, là phù văn Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết công kích tới.

Trong đầu Tịch Chính ong lên một tiếng, trước mắt tối đen, khí huyết pháp lực bỗng nhiên lưu động nhanh gấp mấy lần, đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, tu vi lại rớt xuống một đoạn nữa.

Viên Minh lại lần nữa vung tay lên, lại có bảy tám kiện pháp bảo từ bên trong Thiên Bảo kinh tràng bay vọt ra.

" Đáng chết, kẻ này có lai lịch gì, lại có nhiều thủ đoạn như thế, căn bản khó lòng phòng bị được." Tịch Chính lộ ra vẻ sợ hãi, miệng phu ra một ngụm máu tươi hóa thành một luồng sáng đỏ tươi bao phủ lấy thân thể mình.

Vèo!

Ánh sáng đỏ kia hóa thành một luồng sáng vọt về phía xa, tốc độ nhanh kinh người, trong chốc lát đã tại cuối chân trời.

Viên Minh thu Thiên Bảo kinh tràng cùng vài món pháp bảo về, không đuổi theo nữa.

Dù thế nào Tịch Chính cũng là cha của Tịch Ảnh, hắn thật sự không thể liều sống chết với đối phương được.

Hơn nữa liên tiếp thúc giục ba đạo phù văn Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết, thần hồn lực vốn ít ỏi đã tiêu hao hầu như không còn, cần phải có thời gian điều tức.

Viên Minh điều tức sơ qua, đang định bay về phường thị thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía rừng cây bên phải: "Đạo hữu này đã đến, hà tất trốn trốn tránh tránh trốn trốn tránh tránh."

Một cây đại thụ che trời trong rừng cây bắt đầu tản ra đầy ánh sáng xanh, chậm rãi ngưng tụ thành một người, là Tà Nhãn tôn giả.

"Là ngươi!" Ánh mắt Viên Minh khẽ động.

" Ha ha, thủ đoạn của Viên đạo hữu thật cao minh, có thể đánh cho Tịch Chính chạy trối chết, không hổ là Minh Nguyệt thần." Tà Nhãn tôn giả vỗ tay cười nói.

Trong lòng Viên Minh giật thót, trên mặt lại không đổi sắc: "Các hạ có ý gì?"

Tà Nhãn tôn giả nhìn chằm chằm vào Viên Minh, hai mắt ẩn hiện ánh sáng đen thui.

Đây là một bí thuật dò xét, có thể thấy được thần hồn đối phương chấn động, từ đó phán đoán đối phương nói thật hay gỉ.

Trên mặt Tà Nhãn tôn giả không biểu hiện gì nhưng trong lòng khẽ kêu một tiếng. Bí thuật này trước kia dò xét chưa từng thất bại, nay lại không cách nào dò xem lời Viên Minh nói là thật hay giả.

Nguyên nhân thất thủ lại rất kỳ quái, là vì thần hồn Viên Minh chấn động quá mức yếu ớt.

" Các hạ tới đây là muốn báo thù cho Tịch Chính và Tây Môn Duệ sao? Nếu như thế thì ra tay đi, để Viên mỗ lĩnh giáo xem thủ đoạn của hai Đại tôn giả Vu Nguyệt giáo thế nào!" Viên Minh nhạy cảm phát hiện Tà Nhãn tôn giả có điều lạ, Diệt Hồn kiếm trước người hiện ra, Kiếm Khí lập lòe.

" Báo thù? Sao có thể, Tây Môn Duệ và Tịch Chính sống hay chết liên quan gì đến ta? Hôm nay có thể kết bạn với Viên đạo hữu, hi vọng sau này còn gặp lại." Tà Nhãn tôn giả hặc hặc cười nói, chắp tay thi lễ với Viên Minh rồi hóa thành một tia sáng đen vọt về phía xa, mấy hơi thở sau đã biến mất ở cuối chân trời.

Viên Minh nhìn về phía xa xa, im lặng không nói gì.

Xem ra Tà Nhãn tôn giả đã nhận ra hắn, Huyết Cốt mặt nạ không hề qua mắt được tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hơn nữa xem ra Vu Nguyệt giáo đã điều tra kỹ về Minh Nguyệt giáo, thậm chí hoài nghi mình là Minh Nguyệt thần. Hắn cần sớm chuẩn bị a.

Viên Minh nghĩ thầm, vội bay về phía phường thị.

Đại trận Trong phường thị đã ngừng vận chuyển, hiển nhiên đại chiến đã ngừng.

Tu sĩ Sâm La phái biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại ba thi thể, trong đó là Hình Dung và hai tu sĩ Kết Đan Kỳ khác.

Bàn Ti đảo không xuất hiện thương vong, ai nấy đều mang sắc mặt vui mừng.

Trong phường thị lại có không ít tu sĩ Bàn Ti đảo từ đâu đi ra, nghe chỉ huy của Lạc Chu bận rộn thu dọn hiện trường.

Tịch Ảnh bình tĩnh đứng nơi lối vào phường thị, quần áo còn không dính bẩn.

"Tình hình thế nào?" Viên Minh nhoáng người xuất hiện bên cạnh Tịch Ảnh.

"Như ngươi nhìn thấy. Sâm La phái bị đánh lui, linh mạch kia thuộc về Bàn Ti đảo. Chẳng qua là chưa chắc Sâm La phái sẽ cam tâm." Tịch Ảnh nói ra.

Viên Minh gật đầu, hắn đã hoàn thành hứa hẹn với Lạc Chu, sẽ không quan tâm kế tiếp xử lý linh mạch như thế nào.

"Bên phía ngươi thế nào?" Tịch Ảnh hỏi.

" Tây Môn Duệ đã bị ta đánh chết, đáng tiếc thi thể bị Tịch Chính tiền bối mang đi, không thể cầm về." Viên Minh đáp.

"Ngươi giao thủ với cha ta?" Tịch Ảnh dò xét Viên Minh một vòng, đột nhiên hỏi.

" Năng lực thần hồn hóa hình của phụ thân ngươi quá kỳ lạ, thiếu chút nữa ta bị tổn thất nặng, bất đắc dĩ mới dọa ông ấy chạy mất, mong là ngươi chớ trách tội." Viên Minh nói.

" Cha bị Vu Nguyệt giáo lôi kéo, trong lòng còn có chấp niệm, cứng đầu cứng cổ, muốn khuyên ngủ ông ấy e là không dễ." Tịch Ảnh lắc đầu thở dài.

Viên Minh thấy Tịch Ảnh không trách mình bèn thở phào, lập tức hỏi về năng lực hồn tu của Tịch Chính.

Lúc này hắn cũng hiểu bóng đen kia là thần hồn hóa hình của Tịch Chính.

" Thần hồn hóa hình của cha ta là Hắc Già La, là một loại hung thú hiếm có ở Mạc Bắc có năng lực thôn phệ thất tình, vô cùng khó đối phó. Hơn nữa người bị Hắc Già La hút khô thất tình sẽ bị biến thành con rối bị cha ta khống chế." Tịch Ảnh không giấu giếm, nói rõ ra.

Viên Minh chợt ngưng trọng. Hắn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ Tịch Ảnh có thể nói rõ đầu đuôi năng lực hồn tu của Tịch Chính ra.

"Ta chỉ tò mò mà thôi, ngươi không cần phải nói kỹ càng như vậy." Hắn cười khổ nói.

"Ta hiểu rõ tính cách cha ta, cương nghị đến gần như ngoan cố. Nếu nếu không bị đánh bại hoàn toàn thì chắc chắn ông ấy sẽ không nghe chúng ta nói đâu. Chuyện này chỉ có ngươi làm được." Tịch Ảnh nghiêm túc nói.

Viên Minh chần chừ không nói. Lúc trước hắn và Tịch Chính đánh một trận cũng rõ ràng thực lực đối phương, đánh bại ông ta không khó.

Chẳng qua Tịch Chính là cha Tịch Ảnh, nếu mình nhiều lần đánh bại đối phương như vậy nhất định sẽ khiến ông ta chán ghét, có khi còn thù hận mình, như vậy cũng không phải chuyện tốt gì.

" Ngươi yên tâm, chuyện của ta tự do ta làm chủ, phụ thân cùng và gia tộc không ảnh hưởng gì được ta." Trên mặt Tịch Ảnh xẹt qua một tia đỏ ửng, hiển nhiên nàng nhìn ra được nguyên nhân khiến Viên Minh do dự.

"Được, chuyện này để ta nghĩ cách." Viên Minh gật đầu nói.

"Về cha ta, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?" Biểu lộ của Tịch Ảnh nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hỏi.

" Phụ thân ngươi còn có thể triệu hoán một cự nhân đỏ thẫm có lực công kích kinh người, là thần thông gì vậy?" Viên Minh lại lần nữa hỏi.

"Đó là thần thông thể tu của cha ta, chân thân Huyết Cương." Tịch Ảnh đáp.

"Chân thân Huyết Cương? Là thứ gì?" Viên Minh ngạc nhiên.

"Ta không hiểu nhiều về phương diện Thể tu cho lắm, nghe cha ta từng mơ hồ nói qua, sau khi thể tu đạt tới cảnh giới nhất định, khí huyết lực sẽ lột xác hóa thành huyết cương. Mà khi đạt tới Vạn Tượng chi thể thì sẽ dùng Huyết Cương làm cơ sở ngưng tụ thành chân thân Huyết Cương có uy lực vô tận." Tịch Ảnh suy nghĩ một chút rồi đáp.

"Thể tu của ông ta đã đạt tới Vạn Tượng chi thể?" Viên Minh cảm thấy kỳ quái.

Lần chiến đấu vừa rồi, nhục thân của Tịch Chính lại không cường đại bao nhiêu cả.

"Không có, thể tu của cha ta chỉ tới Thông Khiếu chi thể đỉnh phong, ông ấy tu luyện Thiên Tử Phong Thần quyền của Tịch gia, lại dựa vào một kiện dị bảo mới có thể ngưng tụ chân thân thiên tử trong thời gian ngắn, uy lực so với chân thân Huyết Cương chân chính kém hơn rất nhiều." Tịch Ảnh lắc đầu.

"Thất Dạ, chuyện này là thật sao? Vạn Tượng chi thể có thể cô đọng thành Huyết Cương?" Viên Minh truyền âm hỏi Thất Dạ.

Không phải hắn không tin Tịch Ảnh mà chỉ muốn hỏi rõ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận