Tiên Giả

Chương 741: Chấp niệm

Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc liếc nhìn Ô Lỗ, không nghĩ tới y lại hận thù Tào gia sâu tới vậy.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Ô Lỗ mới bắt đầu làm rõ mọi chuyện.

"Năm đó ta là cô nhi được Tào gia thu nhận, bồi dưỡng làm ám tử. Dù rằng ta rất không thích thủ đoạn khống chế của Tào gia nhưng vẫn luôn nhớ ân thu lưu đào tạo của họ. Phải đến khi tu luyện Hư Niệm công ta mới phát hiện trí nhớ của mình vậy mà lại bị Tào gia dùng thủ đoạn Ma tộc bóp méo đi. Cha mẹ ruột của ta thật ra đã chết dưới tay Tào gia, mà ta lại còn bán đi nửa đời mình cho kẻ thù." Ô Lỗ nói, ánh mắt như muốn phun lửa.

"Ài, hôm nay Tào gia đã chết, ngươi coi như báo thù xong." Viên Minh thở dài một tiếng.

"Còn chưa đủ, Tào gia chẳng qua chỉ là đầy tớ, Ma tộc mới thật sự là độc thủ phía sau. Bọn chúng thèm muốn Xuất Vân giới từ lâu, lén lút bố trí xuống không biết bao nhiêu thủ đoạn quỷ quyệt. Ta thề nhất định phải giết sạch bọn chúng, tuyệt không cho phép bọn chúng xâm lấn đến!" Ô Lỗ vỗ bàn một cái đứng dậy, trực tiếp cầm vò rượu lên tu.

Viên Minh chú ý tới ba chữ Xuất Vân giới trong lời y nói, chính là tên của giới diện Vân Hoang đại lục này.

Viên Minh yên lặng ghi nhớ, cùng lúc đó Ô Lỗ cũng đã uống cạn vò rượu.

"Trên tay Huyết Ma lão tổ chí ít cũng có năm bộ Huyết Dũng giáp trụ, ngươi cầm một bộ, còn lại hẳn phải là bốn bộ." Ô Lỗ dùng vạt áo lau miệng.

"Nhưng ngươi chỉ tìm được một bộ." Viên Minh phát hiện bất thường trong lời y.

"Đúng vậy, hơn nữa căn cứ theo điều tra của ta thì ba bộ Huyết Dũng giáp trụ kia chưa từng xuất hiện trong đại chiến. Ta hoài nghi có lẽ Huyết Ma lão tổ còn có Ma tộc khác giúp đỡ. Đám dư nghiệt này mang theo Huyết Dũng giáp trụ còn lại giấu ở Vân Hoang, không biết là lại bày kế gì? Ta chuẩn bị bắt đầu từ điểm này, trước tiên tìm qua Vân Hoang một lượt xem thử tung tích của bọn hắn." Ô Lỗ gật gật đầu, kiên định nói.

"Tốt, ta sẽ để người của Minh Nguyệt giáo hỗ trợ ngươi, nếu cần gì thì cứ bảo bọn họ. Nếu bọn họ không làm được thì ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ." Viên Minh khẽ gật đầu.

"Có lời này của ngươi là đủ rồi." Ô Lỗ mắt say lờ đờ, cười hặc hắc, tiếp theo bèn ngã bịch một tiếng xuống.

Nếu đã là hảo hữu gặp nhau, bọn hắn cũng không cố sức xua tán men say làm gì. Viên Minh lấy linh tửu ra uống cũng là loại mà tín đồ cung phụng cho mình, cho nên Ô Lỗ mới uống thả cửa như thế. Rượu này ngấm vào, tất nhiên là say ngất ngưởng, thậm chí còn bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

Chẳng qua có thể nhìn ra được Ô Lỗ vào lúc này là thật sự đang ở trạng thái thả lỏng mình.

Đương nhiên Viên Minh cũng không ngăn cản y. Hắn hiểu hiện tại Ô Lỗ đang cần một trận say ngất ngưởng này.

Viên Minh cúi đầu nhìn vò rượu đã trống không, rồi nhìn nhìn chút rượu còn sót lại trong chén mình, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, hạ hạ một đạo cấm chế phòng hộ thay Ô Lỗ rồi mới rời đi.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Ô Lỗ tỉnh lại sau cơn say, chỉ thúc giục pháp lực qua là linh đài lại thanh minh, toàn thân khoan khoái dễ chịu.

Sau đó y mới nói tạm biệt Viên Minh, rời đi thực hiện lời hứa của mình, còn Viên Minh lại tiếp tục việc tu luyện hàng ngày.

Chẳng qua ngoại trừ tu luyện thì Viên Minh cũng âm thầm tìm về mấy vị lão giả phàm nhân sắp hết tuổi thọ, nói rõ lợi hại với bọn họ, hi vọng họ có thể giúp mình tiến hành một vài thí nghiệm với Ngọc Dũng.

Những lão nhân này đều đã từng nhận được ân huệ của Minh Nguyệt giáo, gặp Viên Minh đích thân thỉnh cầu, cả bọn chỉ đều cúi rạp đầu xuống đất, trong đầu cũng không có bất cứ ý niệm nào khác.

Dù là vậy thì Viên Minh vẫn đền bù đầy đủ cho gia quyến bọn hắn.

Nhưng mà, những thí nghiệm của Viên Minh đã nhanh chóng thất bại.

Ngọc Dũng chi thuật được truyền lưu từ lâu ở Đông Hải, nhưng đều là kéo dài tính mạng cho tu sĩ, chưa từng có phàm nhân sử dụng bảo vật này qua. Bởi vậy từ lúc Ngọc Dũng ra đời là đã chưa từng có ý niệm có thể để cho phàm nhân sử dụng rồi.

Hiện tại, dưới tình huống thiếu khuyết linh căn, Ngọc Dũng căn bản không có bất kỳ hiệu dụng gì.

Viên Minh thất vọng, chỉ đưa các lão giả đã tham dự thí nghiệm trở về nhà, còn mình tiếp tục bế quan nghiên cứu Ngọc Dũng, định noi theo Huyết Ma lão tổ sáng tạo ra ra một loại Ngọc Dũng chi thuật hoàn toàn mới có thể cho các phàm nhân sử dụng được.

Nhưng mà nghiên cứu của hắn vừa mới bắt đầu thì cha mẹ hắn đã tìm tới.

"Cha mẹ, sao hai người lại tới đây?" Viên Minh vội vàng đứng dậy nghi hoặc hỏi.

"Minh nhi, ta và mẹ con định quay về Đại Tấn." Viên Tộ Trùng nói thẳng vấn đề.

"Sao vậy? Ở trên đảo gặp phải chuyện phiền lòng gì sao? Cần hài nhi ra mặt giải quyết không?" Viên Minh sững sờ, vội hỏi.

"Không, sinh hoạt trên Bích Không đảo rất tốt, chẳng qua ta và mẹ con sinh sống ở Đại Tấn hơn nửa đời người, ngày hôm nay xem ra đã thái bình, chúng ta chung quy muốn trở về thăm qua. Huống hồ tuổi tác ta và mẹ con cũng đã lớn, muốn gặp lại thân bằng trước đây, miễn cho ngày sau không còn cơ hội nữa." Viên Tộ Trùng giải thích.

"Nếu cha đã nói vậy, con sẽ đi cùng hai người một chuyến vậy." Viên Minh giật mình, mới khẽ gật đầu.

"Minh nhi con còn chuyện cần làm, không cần phí thời gian về cùng chúng ta. Hơn nữa lần này chúng ta trở về có lẽ cũng sẽ không quay về Đông Hải nữa." Viên Tộ Trùng lắc đầu.

"Không sao, cha không cần lo lắng chuyện này, với tu vi hôm nay của hài nhi thì ở chỗ nào trên Vân Hoang này cũng như nhau cả." Viên Minh khoát tay áo.

Viên Tộ Trùng nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi. Đang lúc Viên Minh thấy nghi hoặc, thì mẹ hắn đã mở miệng nói.

"Minh nhi, gần đây con vẫn luôn một mực tìm kiếm phương pháp kéo dài tuổi thọ cho mẹ sao?" Mẹ của Viên Minh thở dài.

"Mẹ không cần phải lo lắng, hài nhi bên này đã tìm được chút manh mối, không bao lâu có lẽ sẽ nghiên cứu ra biện pháp thôi." Viên Minh trấn an.

"Minh nhi, bỏ đi thôi. Từ lúc mẹ sinh ra đến giờ vẫn chưa từng mong muốn trường sinh xa vời kia, có thể sống tới hôm nay, nuôi dưỡng ra đứa con trai như con là mẹ đã đủ hài lòng, con cần gì phải lao tâm phí thần tìm kiếm biện pháp kéo dài tuổi thọ cho mẹ chứ?" Mẹ hắn lắc đầu nói.

"Mẹ, là con cam tâm tình nguyện làm như vậy." Viên Minh tiến lên đỡ lấy mẹ mình.

"Mẹ biết con hiếu thuận. Chỉ là trên đời này nào có cha mẹ muốn liên lụy tới con cái mình chứ? Minh nhi, nghe lời mẹ, không nên hao tâm tốn sức vì chúng ta như vậy, chuyên tâm làm chuyện con nên làm đi." Mẹ hắn ôn nhu nhìn Viên Minh, khẽ nhấc tay muốn vuốt ve đầu của hắn.

"Mẹ..." Viên Minh mím môi, cúi đầu xuống, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay mẹ hắn, trong lòng lại có một thứ tình cảm không tên dâng trào.

"Mẹ con nói rất đúng. Minh nhi, con không nên vì chúng ta mà dừng bước. Thiên hạ lớn thế này, chúng ta rốt cuộc không cách nào đi theo con tới từng đoạn đường được, nhưng con nên nhớ dù thế nào con vẫn luôn ở trong lòng cha mẹ. Dù có xuống dưới cửu tuyền, cha và mẹ con vẫn luôn một mực nhớ thương con." Viên Tộ Trùng đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Viên Minh.

Viên Minh không trả lời, chỉ ôm lấy cha mẹ mình.

Viên Tộ Trùng cùng thê tử chợt kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng cười rộ, ôm lại hắn.

Ba người lẳng lặng ôm nhau, hết thảy tình cảm đều không cần nói nên lời mà nở rộ.

Mấy ngày sau, phi chu chở cha mẹ Viên Minh đã rời khỏi Bích Không đảo.

Dưới sự phản đối cực lực của cha mẹ hắn, Viên Minh mới không cùng bọn họ trở về Trung Nguyên. Nhưng hắn vẫn để bọn Hứa Triệt cùng đám tín đồ bảo vệ một đường an toàn cho bọn họ.

Đồng thời hắn cũng phái Tam Nhãn ô cưu âm thầm đi theo bảo vệ, lại liên hệ nhiều thế lực cam đoan hành trình cha mẹ mình trở về được an toàn.

Vân Hoang hiện tại đã không ai muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà chọc giận Viên Minh cả.

Dù là những thế lực Đông Hải vứt bỏ tín ngưỡng Minh Nguyệt thần cũng ghi tạc việc này trong lòng, còn phái người chịu trách nhiệm an toàn mỗi đoạn đường biển.

Mà Trường Xuân quan bên kia thì Thiên Cơ Tử càng chủ động đảm bảo sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến gây chuyện với cha mẹ Viên Minh trong địa bàn Đại Tấn được cả.

Viên Minh đưa mắt nhìn cha mẹ đi xa, lại lần nữa đã bắt đầu bế quan khổ tu.

Bởi vì hắn đã nhận được Hỗn Động nguyên thạch nên trong lúc tu luyện thông thường còn bớt ra chút thời gian gấp rút tu luyện Hỗn Động bí thuật.

Lúc trước hắn chẳng qua chỉ tu luyện qua bí thuật này, cũng không thuộc chuyên tâm sở trưởng, hôm nay hắn chính thức đã nâng lên thành bí thuật tu luyện hàng ngày của mình.

Vì thế hắn còn đặc biệt an trí đệ nhất phân hồn tại một vùng đan điền, để nó vận chuyển Hỗn Động bí thuật mọi lúc, chưa từng ngừng nghỉ.

Đệ nhất phân hồn của Viên Minh có hồn lực cường đại, lại được ngày đêm vận chuyển nên tu luyện Hỗn Động bí thuật vô cùng thuận lợi, ngày ngày đều có điểm tiến triển.

Ngoài tu luyện, Viên Minh vẫn một mực không từ bỏ nghiên cứu Ngọc Dũng chi thuật.

Người sống cả đời, luôn luôn có những chuyện không thể buông bỏ được, nên mới gọi là chấp niệm.

Với Viên Minh mà nói thì hắn không có khả năng ngồi nhìn cha mẹ mình tử vong, chỉ cần có một tia hi vọng, hắn là sẽ không từ bỏ.

Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, nơi bế quan của Viên Minh tại Bích Không đảo vẫn luôn chưa từng được mở ra.

Xuân qua thu tới, thời gian thắm thoắt đã qua được một năm.

Ma giới, vùng đất Hư Vô, trong một gian phòng nhỏ.

Một nam tử mặt đỏ có sừng trâu ma văn đang hết sức chăm chú đọc một quyển điển tịch về trận pháp.

Tốc độ lật xem của người này rất nhanh, không đến nửa khắc đã xem xong toàn bộ.

"Trận pháp Ma giới cùng trận pháp Vân Hoang đại lục tuy rằng khác nhau nhưng cũng có những điểm chung, đáng để nghiên cứu." Nam tử khép sách quyển sách lại, khẽ lẩm bẩm.

Đây là Viên Minh dùng hắc hương phụ thể lên người này, rồi điều khiển người này hành động.

Một năm qua, ngoài tu luyện thì hắn cũng không hề ngơi nghỉ dò xét vùng đất Hư Vô, chỉ có điều tiến độ khá chậm rãi, chỉ cẩn thận thăm dò chút ít một.

Vùng đất Hư Vô chỉ là nhà giam, chủ yếu là giam giữ, sắp xếp theo tu vi cao thấp, đẳng cấp sâm nghiêm, cũng có các nơi như Tàng Thư các, Đan Dược các, Trân Bảo các.. không khác gì một tông môn thông thường.

Lúc này Viên Minh đang đọc một quyển điển tịch về trận pháp được mượn từ trong Tàng Thư các ra. Đại hán da đỏ này tên là Hoả Mặc, tu vi Nguyên Anh kỳ, là một trong những người quản lý Tàng Thư các.

Lao ngục Hư Vô nói chung có thực lực hùng hậu vượt xa Trường Xuân quan hay Vu Nguyệt giáo. Theo Viên Minh biết thì chỉ riêng chiến lực Phản Hư đã có hơn sáu người, đều là lục đại ngục trưởng trong lao ngục Hư Vô.

Về phần Địa Ngục ma quân là ngục chủ ngục giam Hư Vô còn là tồn tại trên cả Phản Hư nữa.

Có nhiều tu sĩ đẳng cấp cao như vậy nên điển tịch trong Tàng Thư các của lao ngục Hư Vô không chỉ nhiều mà còn có nội dung ghi chép cao thâm.

Thông qua Lạc Chu, Viên Minh ngẫu nhiên tiếp xúc đến Hoả Mặc, từ đó một mực phụ thể lên người này, vùi đầu đọc các loại điển tịch, kiến thức và tầm nhìn cũng đã tiến xa.

Lực lượng thần hồn của hắn mạnh hơn Hoả Mặc, có thể lợi dụng ảnh hưởng của hồn ấn nên dù nhiều lần phụ thể Hoả Mặc khống chế đối phương làm vài chuyện mà ngày thường gã không hề làm cũng không khiến đối phương nảy sinh hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận