Tiên Giả

Chương 278: Về thành

Sinh Diệp tông, linh khí nồng đậm, núi non xanh ngát rộng mênh mông, trên đó có vô số dược điền, trong đó thấy có trồng xen kẽ các loại thực vật, toàn cảnh toát ra sức sống dạt dào.

Chỗ gần đỉnh núi, có một tòa đại điện treo trên vách núi, lưng tựa sát vào rừng trúc, từ chỗ cửa chính ra là một cầu thang cao, hẹp dài với độ dốc lớn, đứng trên đỉnh cầu thang có thể thu toàn cảnh dãy núi vào trong mắt.

Nơi đây chính là đại điện nghị sự của Sinh Diệp tông, ngày thường chỉ có chưởng môn và thủ tọa các đường mới có thể vào, nhưng hôm nay lại phá lệ đón một người ngoài vào.

Nghe nói trong Sinh Diệp tông có khoảng một vạn đệ tử, chín phần trong đó là Luyện Khí kỳ. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong Sinh Diệp tông có khoảng một trăm người, chủ yếu là chưởng môn, thủ tọa các đường và một ít đệ tử thân truyền, còn về số ít trưởng lão Kết Đan kỳ hầu hết là bế quan lâu dài, không hỏi tới công việc trong tông.

Riêng vị lão tổ Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết kia, với tông môn mà nói lão là cột chống trời bảo hộ tông môn, nếu không phải trong tông có đại sự nào đó thì gần như chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt người khác.

Tiếng chuông nặng nề vang vọng trong sơn cốc, cùng lúc ấy, bên trong đại điện, nhóm thủ tọa chia hai hàng đứng hai bên, sắc mặt ai nấy đều khó coi, chưởng môn Sinh Diệp tông đứng trước tượng tổ sư cũng mang bộ mặt đau thương.

“Chuyện chính là như vậy, tại hạ chưa thể bắt Bồ Chính Thanh lại để báo thù cho Lục đạo hữu và Bạch Dạ đạo hữu, thật hổ thẹn.”

Dưới ánh nhìn của mọi người, Viên Minh kể lại những chuyện xảy ra trong dãy Vân Lạc một cách rành mạch, khi nói tới câu cuối cùng, trên gương mặt hắn tràn đầy vẻ áy náy.

“Tên Bồ Chính Thanh này thủ đoạn quỷ dị, Cáp Cống đạo hữu có thể đuổi hắn đi, cứu đệ tử bản tông đã không dễ dàng, xin chớ tự trách.” Chưởng môn Sinh Diệp tông, Vương Hành Hòa lắc đầu nói.

Tiếp đó y lại nói thêm: “Cáp Cống đạo hữu lần này đã lập công lớn cho Sinh Diệp tông ta, bản tông chắc chắn có hậu báo, nếu như có gì cần xin cứ nói thẳng, ta sẽ lập tức sắp xếp người chuẩn bị.”

Viên Minh không từ chối mà nói thẳng: “Nếu đã như vậy, không biết quý tông có đan dược phụ trợ đột phá bình cảnh Trúc Cơ sơ kỳ không?”

Thấy hắn không giở công phu sư tử ngoạm, Vương Hành Hòa không khỏi nhìn hắn với ánh mắt cao hơn, lập tức gật đầu đáp:

“Mời Cáp Cống đạo hữu ở ngoài chờ một chút, đợi chúng ta thương nghị xong, Du đường chủ sẽ đích thân luyện một lò giúp ngươi.”

Một cung trang mỹ phụ đứng bật dậy, chắp tay nói với Vương Hành Hòa: “Chương môn sư huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ chọn linh thảo thượng hạng, đan dược luyện ra đảm bảo tốt hơn ba phần so với trên thị trường.”

“Mặt khác nếu Cáp Cống đạo hữu không bận gì thì hãy ở lại bản tông thêm mấy ngày để chúng ta có thể dịp tận tình gia chủ.” Vương Hành Hòa lại nói.

Viên Minh gật gật đầu, tiếp đó hắn theo một đệ tử của Vương Hành Hòa rời khỏi đại điện nghị sự, đi tới một nhã các ngồi chờ, chỉ chốc lát đã có người tự động dâng linh trà lên.

Nhóm thủ tọa Sinh Diệp tông nghị sự cũng không lâu, rất nhanh đã thấy Dư đường chủ rảo bước đi tới, dẫn Viên Minh tới Đan đường luyện đan.

Trên đường, Dư đường quan sát Viên Minh, trong mắt mang theo nét tán thưởng không hề che giấu.

“Cáp Cống đạo hữu quả nhiên tuổi trẻ tài cao.”

“Đạo hữu quá khen.” Viên Minh gật gật đầu, bống thấy từ chỗ cách đó không xa có người cưỡi pháp khí đi tới rồi dừng trước mặt bọn hắn.

Người tới chính là bà ngoại Viên Minh. Viên Minh chỉ cười cười, hiện tại có người ngoài ở đây nên hắn biết bà ngoại và hắn sẽ không nhận nhau.

“Ha ha, Vương sư muội vội vàng tới đây, không biết là có chuyện gì cần làm vậy?”

“Tất nhiên là tới để cảm tạ Cáp Cống đạo hữu đây.” Bà ngoại Viên Minh cười nói.

“Chưởng môn sư huynh bảo ta đích thân luyện một lò đan dược cho Cáp Cống đạo hữu, Vương sự muội trông coi dược điền, đến thế này thật là khéo, tông môn cảm tạ Cáp Cống đạo hữu Hóa Nguyên đan, ta định luyện chế luôn. Kho thuộc có nguyên liệu độ tuổi phù hợp chứ?” Dư đường chủ nói.

Bà ngoại Viên Minh tuy là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng không phải thủ tọa các đường nên khi nãy không có mặt trong đại điện nghị sự.

Cung trang mỹ phụ vốn nghĩ bà ngoại Viên Minh sẽ thoái thác một phen giống ngày thường, không ngờ lại thấy bà ngoại Viên Minh khẽ gật đầu.

“Chắc chắn phải vậy rồi, ta ở đâu có một gốc Hoàn Nguyệt hoa bốn trăm năm tuổi, ngươi cầm luôn mà dùng.”

Dư đường chủ kinh ngạc nhìn bà ngoại Viên Minh, không thể ngờ đối phương lại hào phóng như vậy.

“Hai đồ nhi của ta cũng ở trong đội ngũ thí luyện lần này, may có Cáp Cống đạo hữu xuất thủ, nếu không để mất nhiều đệ tử như vậy, tông môn thực sự không chịu nổi.” Bà ngoại Viên Minh nói.

“Đúng vậy, lần này ta cũng có không ít đệ tử suýt bỏ mạng. Cháu trai của Mạc sư huynh lần này cũng bị hại, tông chủ muốn liên hợp tất cả tông môn Lôi châu lại vây quét gã Bồ Chính Thanh kia.” Dư đường chủ nói.

“Bảo sao Mạc sư huynh hôm nay mặt mày khó coi như vậy.” Bà ngoại Viên Minh nói.

“Cáp Cống đạo hữu, huyễn thuật của Bồ Chính Thanh kia quỷ thần khó lường như vậy thật sao?” Dư đường chủ tò mò hỏi.

Viên Minh lại kể chuyện huyễn thuật của Sao Hạo lại một phen.

“Hồn tu đúng là đã rất nhiều năm chưa xuất hiện lại. Hồn tu thủ đoạn quỷ dị, khó lòng phòng bị, Pháp tu hay Thể tu cùng cấp đều không có phương pháp nào chắc chắn phá giải được Hồn tu. Mỗi lần Hồn tu xuất hiện đều là gió tanh mưa máu, tông môn cũng có một số ghi chép việc Hồn tu làm loạn mấy trăm năm trước. Đối chiến bình thường phải mấy người cùng cấp mới áp chế được.” Bà ngoài Viên Minh nói.

“Có thể mượn đọc những ghi chép đó không?” Viên Minh hỏi.

Nhận được câu đáp phủ định chắc nịch, Viên Minh cũng không bận lòng, sau đó ba người lại thảo luận một hồi về việc làm thế nào để phá giải huyễn thuật.

Dư đường chủ nhìn theo bóng lưng sư muội rời đi, cảm thán: “Nhờ ngươi cứu được đệ tử của nàng, nếu không nàng làm sao chịu bỏ ra Hoàn Nguyệt hoa bốn trăm năm chứ.”

Mấy ngày sau.

Viên Minh nhận được mấy bình Hóa Nguyên đan có công hiệu còn mạnh hơn Hợp Dịch đan, kèm một số đan dược khác mà Sinh Diệp tông đưa tặng.

Dư đường chủ tự tay luyện chế Hóa Nguyên đan, lại dùng linh tài bốn trăm năm nên dược hiệu lò đan này cao hơn khá nhiều so với dự đoán.

Viên Minh cũng không vội phục dụng đan dược trong mấy ngày ở trong Sinh Diệp tông, mà đi gặp mặt bà ngoại một lần, đồng thời làm quen với không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong Sinh Diệp tông, xong xuôi hết thảy mới quay trở lại Tiểu Hồ thành.

Khi đi ngang qua đầm lầy Vũ Khư, hắn thả Hoa Chi vào trong đầm lầy, dặn dò nó một hồi, để nó tự đi săn yêu thú, hấp thú khí huyết, khôi phục thương thế.

Vừa bước vào trong cửa hàng của mình, Viên Minh lập tức ngửi thấy một làn hương khiến người ta thanh thản tâm hồn. Hồ Đồ và Mộc Dương đều đang tiếp khách, vừa thấy Viên Minh tới, hai người trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Viên Minh đi thẳng vào gian trong cửa hàng, rất nhanh sau đó, Hồ Đồ cũng đi vào.

“Mấy ngày ta không ở đây, trong tiện có xảy ra chuyện gì quan trọng không?” Viên Minh hỏi.

Trước khi rời khỏi Tiểu Hồ thành, Viên Minh đã đặc biệt để lại một tấm phù truyền tin cho Hồ Đồ và Mộc Dương, dặn bọn họ chỉ khi gặp phải chuyện không thể xử lý được mới được liên lạc mình.

Ngay mấy ngày trước, hắn đột nhiên nhận được tin từ Hồ Đồ, nói là có chuyện quan trọng cần hắn về quyết định.

“Nói tới cũng là chuyện tốt, mấy ngày trước trong tiệm có khách hàng lớn, muốn bao trọn hương trong tiệm, ta và Mộc Dương không dám tùy tiện quyết định nên mới lập tức đưa tin cho ngài.”

“Lúc trước không phải ta đã đặt quy định, hương trong tiệm đều có hạn mức mua sao? Có ngươi muốn bao trọn thì ngươi cứ từ chối thẳng, cần gì gọi ta về làm chủ?” Viên Minh nhíu mày, chất vấn với giọng không vui.

“Ta đương nhiên theo ý của lão bản nói với đối phương, nhưng vị khách kia tự xưng là tới từ phủ thành chủ, nghe xong rồi vẫn không chịu buông tha, tiêu nhận lại không dám đắc tội, nói hết nước hết cái mới giảm số lượng họ yêu cầu đi một nửa, giá cả còn đẩy lên thêm một chút, dù vậy chúng ta cũng không dám tự mình bán đi, đành nói với bọn họ là số hương dự trữ không đủ, bảo bọn họ tạm quay về, chờ ngài quay về quyết định.” Hồ Đồ nói với vẻ oan ức.

Thể diện phủ thành chủ Tiểu Hồ thành không thể không cấp, bản thân hắn ở trong thành mấy năm qua cũng chưa từng nghe thành chủ có hành vi ngông cuồng quá quắt, trái lại xử sự công chính, được các tán tu công nhận và ủng hộ, lần này phủ thành chủ lại muốn mua hương số lượng lớn, cũng chứng tỏ hương của hắn đã được phủ thành chủ công nhận.

Viên Minh cúi đầu trầm tư suy nghĩ một láy rồi nói: “Việc này đúng là không thể trách ngươi, có điều cũng không thể dễ dàng sửa đổi quy định, thế này đi, ngươi tách riêng chỗ hương cùng cấp cho phủ thành chủ ra, nói với bọn họ cứ đầu tháng mình sẽ đưa một lượt, đồng thời giảm hạn mua Thanh Huyền hương và Tử Huyền hương xuống một chút nhưng không đổi giá.”

“Vâng, vậy ta sẽ trả lời phủ thành chủ ngay.” Hồ Đồ vội vàng nói:

“Ngươi bây giờ hãy lập một bảng kê dự tính lượng tiêu thụ trong nửa năm tới, khoảng thời gian tới ta có thể không để ý được việc buôn bán trong tiệm. Nếu gặp chuyện tương tự thì chúng ta lại bàn, nếu là tông môn thực lực mạnh tới mua, chúng ta có thể cung ứng ngoài định mức. Phải rồi, phủ thành chủ cần những loại hương nào?” Viên Minh dặn dò một tràng rồi hỏi.

Hương trên danh sách bán cho phủ thành chủ chia làm hai phần, một phần chủ yếu dành cho việc tu luyện, đây là thứ phủ thành chủ cần, một phần khác thì phần lớn tập trung vào tác dụng tĩnh tâm ngưng thần, phần này cung cấp cho một cửa hàng có tên là Tứ Tượng trà lâu.

“Cửa hàng này là thế nào vậy?” Viên Minh chỉ vào Tứ Tượng trà lâu, hỏi.

“Hồi bão bản, đây cũng là sản nghiệp của thành chủ, rất nổi tiếng trong thành, nghe nói là chỗ các tu sĩ cấp cao thường lui tới.” Hồ Đồ đáp.

Viên Minh gật gật đầu, không hỏi thêm mà âm thầm tính toán số lượng linh tài cần thiết, xong liền quay người rời khỏi cửa hàng.

Vài ngày sau, hắn tới mấy cửa hàng mà mình thường lui tới mua đủ số linh tài cần cho việc chế hương, đang khi muốn quay về thì vừa vặn đi ngang qua Xích Luyện đường, sau một thoáng suy nghĩ, hắn bèn đi vào bên trong.

“Chỗ ngươi có bán pháp khí cực phẩm không?” Vừa vào cửa, hắn lập tức hỏi tên hỏa kế đang bước tới nghênh tiếp.

Trong trận chiến tại dãy Vân Lạc, Sa Hạo dùng pháp khí cực phẩm viên châu màu bạc phá hủy gần hết pháp khí của hắn. Pháp khí phổ thông đứng trước pháp khí cực phẩm thực sự yếu không chịu nổi, khiến hắn hết cách chống đỡ, lúc trước linh thạch kiếm được từ bán hương đều dùng để mua đan dược nâng cao tu vu, hiện tại nhất định phải tìm mua một kiện pháp khí cực phẩm phù hợp với hắn.

Hỏa kế nghe Viên Minh hỏi, lập tức cung cung kính kính mời hắn lên lầu, chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ Xích Luyện đường đã chạy tới.

“Tiền bối, bản điếm hiện tại chỉ có hai kiện pháp khí cực phẩm bán ra, nếu tiền bối thật sự muốn mua ta lập tức lấy tới, chỉ có điều giá cả hai kiện pháp khí này đều từ năm ngàn linh thạch trở lên.” Chưởng quỹ chắp tay giới thiệu.

“Không biết pháp khí cực phẩm này so với pháp khí thượng phẩm, ngoại trừ phù văn thì còn có gì khác biệt, tỷ như uy năng có gì khác không?” Viên Minh hỏi.

“Hồi bẩm tiền bối, với pháp khí cực phẩm này thì lượng phù văn bên trên nhiều ít chỉ là thứ yếu, nó sở dĩ đặc biệt là bởi gần như mỗi một kiện pháp khí cực phẩm đều dùng vật liệu quý hiếm và khác biệt. Hơn nữa mỗi kiện pháp khí cực phẩm đều là hàng độc nhất, pháp khí cực phẩm còn tiềm lực thăng cấp thành pháp bảo, lẽ đương nhiên, giá của nó cũng cao hơn pháp khí thượng phẩm mấy lần.” Chưởng quỹ vừa giải thích, vừa tranh thủ thăm dò tài lực Viên Minh.

Viên Minh khẽ gật đầu, giương mắt thấy chưởng quỹ vẫn đứng yên tại chỗ, hiểu được ý tứ trong lời nói của chưởng quỹ, hắn bèn móc Thanh Mộc lệnh đưa ra.

Thấy cảnh này, chưởng quỹ lập tức hiểu rõ, vội quay người lui ra khỏi phòng, sau thoáng chốc liền mang hộp ngọc quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận