Tiên Giả

Chương 787: Dò đường

“Xem ra, chỉ cần đặt chân lên mặt cầu, liền có thể phòng ngừa Lôi Hỏa tập kích.” Ánh mắt Chúc Ngu băn khoăn theo dõi mấy con phi xà đang qua lại bên trên, cho đến khi phi xà du tẩu lên bờ, mới chậm dãi gật đầu nói.

“Ngươi được đấy, đây là giải dược Tử Huỳnh Độc, xem như phần thưởng đưa cho ngươi.” Mao Di tán dương Viên Minh một câu, rồi lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng ném cho hắn.

Viên Minh tiếp lấy bình sứ, sau khi cười cười thì cất đi.

Hôm qua Hoa Chi đã phối trí ra giải dược, Tử Huỳnh Độc của hắn cùng Vân La tiên tử đã sớm được giải, căn bản không cần tới thứ này.

Mao Di tiếp tục nhắm mắt điều khiển phi xà đi tới phía trước, bọn nó rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù màu đỏ.

Vào thời khắc này, bỗng nhiên thần sắc của gã khẽ biến, mở to mắt ra.

“Làm sao vậy?” Âu Dương Sắc vội hỏi.

“Liên hệ tinh thần giữa ta và Phi Xà đột nhiên bị cắt đứt!” Mao Di chậm rãi nói ra.

“Xem ra Viêm Hoàng lão nhân này có chút thủ đoạn.” Ánh mắt của Âu Dương Sắc hơi chớp động.

“Trước khi Viêm Hoàng lão nhân mất tích cũng chỉ là Pháp Tướng Kỳ, mặc dù giả chết thoát thân, ẩn núp nơi này, còn có thể cùng lúc ám hại bốn người chúng ta hay sao?” Chúc Ngu khinh thường nói ra.

“Ha ha, Chúc Ngu đạo hữu không hổ là lĩnh tụ của Bích Long Đàm, quả nhiên có khí khái anh hùng, nếu như thế thì xin mời Chúc Ngu đạo hữu lên cầu này trước, chúng là sẽ ở bên ngoài giúp ngươi lược trận, thế nào?” Âu Dương Sắc a một tiếng rồi nói vậy.

“Tốt, vậy thì nhờ cậy mấy vị!” Chúc Ngu cười lạnh một tiếng, bước đi tới chỗ cầu đá.

“Ai dà, Chúc Ngu huynh việc gì phải bực mình, mọi thứ đều muốn chúng ta lên trước thì đám thủ hạ được chúng ta nuôi dưỡng một đống kia để làm cảnh à, theo ta thấy thì không bằng mỗi nhà phái ra một người làm thám tử, lên trước dò xét hư thực một phen xem sao.” Bạch Uyên vội vàng ngăn Chúc Ngu lại, rồi đề nghị như thế.

Lời này của gã vừa nói ra, khiến một đám tu sĩ Phản Hư, và mấy vị Yêu tộc cấp năm của Bích Long Đàm nhất tề biến sắc.

“Cái biện pháp như thế,… Ô Tương, ngươi trèo lên cầu thử xem nào.” Chúc Ngu suy nghĩ một chút, rồi quay về phía sau gật gật đầu, quay lại nhìn về chỗ một vị nam tử áo đen, mở miệng trực tiếp ra lệnh.

Thân thể của vị nam tử áo đen kia lắc một cái, giống như cực kỳ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải lặng lẽ đứng dậy, không dám vi phạm lời nói của Chúc Ngu.

“Như vậy cũng được, Tưởng Hoàn, liền bắt đầu từ ngươi đi đi.” Mao Di nói.

“Tốt!” trong đám người Hắc Sát Môn, một vị nam tử tóc đỏ có sắc mặt trắng bệch, hơi run rẩy đi ra.

Bạch Uyên nhìn về phía quần tu bên Lạc Già Sơn, cuối cùng chọn lựa ra một vị tu sĩ nhiều tuổi nhất trong đám người, tên là Hà Tâm.

“Có người nào tự nguyện đi tới?” Âu Dương Sắc quay đầu lại nhìn mọi người ở nhóm tu sĩ Đông Cực Cung hỏi ra.

Tình huống ở cầu đá căn bản còn chưa được xác minh rõ ràng, làm gì có ai muốn đi làm thám tử chứ.

Kể cả Viên Minh lẫn nhóm Phản Hư ở Đông Cực Cung đều không hẹn mà cùng nhau cúi đầu xuống.

“Nếu như không ai tự nguyện thì đành phải rút thăm quyết định thôi.” Âu Dương Sắc đưa tay gọi ra một cái ống trúc nhỏ, bên trong có mấy cây thăm cũng được làm bằng trúc.

Âu Dương Sắc nhanh chóng khắc tên của mấy người Đông Cực Cung vào mấy que thăm, sau đó đánh một đạo pháp quyết vào đó.

Ống trúc trước mắt mọi người bắt đầu kịch liệt lay động, sau một lát thì có một cái cây thăm bị rớt ra ngoài, trên đó rõ ràng có khắc chữ “Viên Minh.”

“Vậy quyết định là ngươi đi trước rồi!” Âu Dương Sắc thu hồi pháp bảo lại, nhàn nhạt nói ra.

Mọi người thấy thế đều thi nhau thở phào nhẹ nhõm.

“Viên đạo hữu, cẩn thận một chút.” Hoàng Phủ Quyết dặn dò hắn.

Viên Minh không nói gì, phất tay nhặt cây thăm bằng trúc đang nằm trên mặt đất lên, quay sang gật nhẹ đầu với Hoàng Phủ Quyết một cái, rồi đi ra khỏi đám người.

Đúng lúc này, Vân La tiên tử giống như đang cực kỳ lo lắng cho an nguy của hắn, đột nhiên kéo tay hắn lại, Viên Minh ngẩng đầu, ánh mắt của hắn và nàng giao nhau.

“Phải cẩn thận.” Vân La tiên tử mấp máy bờ môi, dặn dò.

Cùng lúc đó, một giọng nói khác truyền âm vào trong thức hải của Viên Minh “Vừa nãy Âu Dương Sắc điều khiển kết quả.”

Viên Minh nghe được nhưng cũng không có bất kỳ biến hóa nào trên mặt, vẻn vẹn chỉ khẽ vỗ vỗ lên trên bàn tay Vân La tiên tử đang cầm tay của mình, sau đó lập tức đứng sang một chỗ với nhóm thám tử vừa được tuyển ra từ các thế lực khác.

“Đạo cộng mệnh phù này, các ngươi đeo lên người cẩn thận, đây là phù lục mà ta đặc biệt nghiên cứu và chế ra, hai tấm một đôi, không chỉ có thể kiểm tra đo lường sinh tử của người đeo nó lên, còn có thể thông qua đó để tiến hành liên lạc nữa.” Bạch Uyên giới thiệu qua, rồi đưa tay quét một cái, tám cái phù lục màu vàng lập tức bay ra, có bốn tấm phù rơi xuống trước người của đám Viên Minh.

“Bạch đạo hữu, đạo cộng mệnh phù này ổn thỏa chứ, trên cầu đá là có cấm chế, liệu cảm ứng có bị cấm chế ngăn cách không?” Âu Dương Sắc hỏi.

“Âu Dương đạo hữu yên tâm, cộng mệnh phù này của ta được chế ra từ linh tài cảm ứng cực mạnh, cấm chế không cách nào ngăn trở, ít nhất thì ta chưa từng thấy qua cấm chế nào có thể cách trở được cộng mệnh phù này.” Bạch Uyên mỉm cười đáp.

Nghe như vậy, đám người Âu Dương Sắc cũng yên tâm.

Bốn người Viên Minh đón lấy phù lục, đeo nó lên trên người.

Một cỗ ba động quỷ dị lộ ra từ tấm phù lục, dung nhập vào thân thể của bốn người.

Trên mặt cả bốn người đều lộ ra chút kinh ngạc, sau đó thì lặng lẽ đi về hướng cầu đá, xuyên qua bức màn sương màu đỏ đang bao phủ trên mặt cầu, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Đám người Âu Dương Sắc lập tức chăm chú nhìn về Cộng Mệnh Phù trong tay, mà đúng lúc này, tấm phù lục đại biểu Ô Tương lập tức nổ bung, hóa thành mảnh vỡ bay lả tả xuống đất.

Tiếp theo là Tưởng Hoàn, Cộng Mệnh Phù của gã vốn chỉ là rạn nứt, rồi nhanh chóng khép lại, nhưng giữ vững được nửa khắc đồng hồ xong rồi cũng nổ tung cùng lúc với tấm Cộng Mệnh Phù của Hà Tâm.

Còn dư lại, chỉ có mỗi Viên Minh.

Ba tên tu sĩ Phản Hư liên tiếp vẫn lạc rõ ràng đã tiêu hao sự tin tưởng của mọi người ở đây, lúc này bọn họ đã không còn chờ mong thành quả nào từ nhóm đầu tiên nữa, đám người Mao Di thậm chí đã bắt đầu chọn lựa ra tên thủ hạ tiếp theo phụ trách dò đường.

Nhưng mà thời gian một nén nhang qua đi, Cộng Mệnh Phù của Viên Minh vẫn lơ lửng giữa không trung như cũ, không có chút vết nứt nào.

“A, người này cũng là có chút bản lĩnh, tên hắn là gì? Sao trước kia chưa từng nghe nói qua?” Chúc Ngu nổi lên hứng thú, thuận miệng hỏi.

“Hắn gọi là Viên Minh, lại là một trong số ít Trận Pháp Sư cấp năm, cũng không biết Âu Dương Sắc ngươi uống nhầm thuốc gì, nhân tài như vậy cũng có thể lấy ra đi dò đường được.” Mao Di cười lạnh một tiếng, ẩn ý nhìn về phía Âu Dương Sắc.

Âu Dương Tường cũng không đáp lời Mao Di, mà nhanh chóng nói với Cộng Mệnh Phù đang lơ lửng kia.

“Viên Minh, nói cho ta biết tình huống hiện tại của ngươi.”

Khi Viên Minh vượt qua màn che hỏa diễm bước lên cầu đá, hắn lập tức cảm giác được từng đạo gió nóng gào thét ập vào mặt, toàn bộ người giống như bị ném vào trong lò than, còn bản thân thì như một cọng dược liệu bình thường đang bị thiêu cháy luyện hóa.

Lúc này Viên Minh đang thi pháp, tế ra hai kiện pháp bảo tích hỏa, lại buff chồng lên người mình mấy tầng bảo hộ thuộc tính Thủy, vất vả chống lại gió nóng xâm nhập.

Cũng không chờ hắn đi về phía trước bao xa, trên cầu đột nhiên xuất hiện ra một mảng lớn hỏa diễm màu u lam, nó còn chưa tới gần mà đã khiến thần hồn của Viên Minh cảm nhận được một cảm giác băng hàn cùng nóng rực đang hòa vào với nhau.

Viên Minh cũng chẳng suy nghĩ gì với điều này, cầu kia chắc chắn không thể để hắn thuận lợi đi qua.

U Lam Hỏa đang xuất hiện trước mắt hắn bây giờ, chắc chắn là một loại Chân Hỏa nào đó, trước khi chưa thăm dò ra đặc tính của nó, thì ngàn vạn lần không thể đón đỡ.

Tâm niệm của Viên Minh lưu chuyển, hắn quyết đoán thò tay lục đồ trong nhẫn trữ vật, sau đó giữa ngón tay của hắn chợt có ánh sáng lóe lên, Viêm Hoàng Như Ý Bổng lập tức xuất hiện, được hắn cầm trong tay.

Nếu như không ai có thể nhìn được tình huống trên cầu, thì hắn cũng không lo lắng mình bị bại lộ chuyện có được một cây Viêm Hoàng Như Ý Bổng này rồi.

Một tiếng “ô” vang nhỏ, Viêm Hoàng Như Ý Bổng hóa thành một bóng đen bắn ra ngoài, đánh lên bên trên đám U Lam Hỏa, ngọn lửa cũng theo đó bị vỡ vụn ra.

Không chỉ có như vậy, sau khoảnh khắc bị vỡ vụn, U Lam Hỏa giống như nhận được nào đó ra lệnh, đồng loạt thay đổi phương hướng, tuôn hướng về Viêm Hoàng Như Ý Bổng, rồi bị cây gậy thôn phệ toàn bộ.

Dưới sự giúp đỡ của nó, không có bất kỳ một xíu ngọn lửa nào có thể tới gần cơ thể của Viên Minh, lại càng không cần phải nói tới chuyện làm tổn thương tới hắn.

Sau khi U Lam Hỏa bị cắn nuốt xong, trên cầu đá lại lập tức tuôn ra từng đốm lửa có màu vỏ quýt, trông giống như một đoàn kiến lửa đông nghịt, lửa này hình như cũng là một đạo Chân Hỏa mới, nhưng không chờ Viên Minh nhìn kỹ, Viêm Hoàng Như Ý Bổng đã tuôn ra một cỗ lực hút, chủ động thôn phệ Chân Hỏa vừa mới xuất hiện này vào.

Viên Minh thấy thế thì âm thầm gật đầu.

Trước kia, khi hắn phát hiện ra Viêm Hoàng Như Ý Bổng có thể hấp thu tinh hạch Hỏa Diễm Thú, thì đã có suy đoán là có lẽ nó có thể có lực lượng trực tiếp hấp thu cả hỏa diễm, hôm nay mang ra thử một phen, quả nhiên đúng là như vậy thật.

Cũng vì thế mà hắn không cần phải lo lắng thêm về việc hỏa diễm tập kích mình khi đi qua cầu đá tới khúc giữa sông nữa, hắn cũng bớt việc.

Vào thời khắc này, Cộng Mệnh Phù ở trên người Viên Minh đột nhiên chớp động, bên trên truyền ra tiếng của Âu Dương Sắc : ”Viên Minh, nói cho ta biết tình huống hiện tại của ngươi!”

Viên Minh mặt không biểu tình, mặc dù bề ngoài thì hắn là người của Đông Cực Cung, nhưng trên thực tế chẳng qua cũng chỉ là trên danh nghĩa, mà Âu Dương Sắc coi hắn như con tốt thí, ném hắn lên cầu đá đi dò đường, hắn không có gì để nói cả.

Nhưng mà trải qua chuyện này, một chút hảo cảm còn sót lại với Đông Cực Cung bây giờ đã rớt sạch sẽ không còn lại chút nào cả.

Viên Minh không thèm để ý đến Âu Dương Sắc, cất Cộng Mệnh Phù đi và tiếp tục đi về phía trước.

Các loại Chân Hỏa, Liệt Diễm không ngừng kéo tới, uy lực cũng càng lúc càng lớn.

Nhưng mà hắn có Viêm Hoàng Như Ý Bổng hộ thể, nên mặc kệ Chân Hỏa loại nào kéo tới, thì gặp một gậy này của hắn cũng đều trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích, bị thôn phệ toàn bộ.

Hồng quang trên Viêm Hoàng Như Ý Bổng càng lúc càng thịnh, oanh một tiếng, bốc cháy lên, tản mát ra nhiệt độ cao nóng bỏng.

“Viêm Hoàng Như Ý Bổng trong tay Âu Dương Sắc và Mao Di, mặc dù khí thế mười phần, nhưng hình như lại không có hiệu quả thôn phệ hỏa diễm, cây này của ta sao lại có nhỉ? chẳng lẽ lúc cây gậy này lưu lạc đến Tam Tiên Đảo, đã xảy ra chuyện gì khiến nó dị biến?” Viên Minh nhìn cây gậy ngắn trong tay, lẩm bẩm tự nói.

Hắn lại lập tức lắc đầu, tiếp tục đi tới.

Sau khi hắn đi không tới trăm bước, trên bầu trời lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.

Viên Minh không phản ứng kịp nữa, đã có một đạo sấm sét nhằm thẳng đỉnh đầu hắn mà đánh xuống, lôi quang màu trắng lập tức đánh trúng thân thể của hắn, tiếp theo đó hóa thành vô số kể tia điện nhỏ li ti, theo lỗ chân lông mà chui vào bên trong cơ thể của hắn.

Lần này thì Viêm Minh liền cảm nhận được thân thể thống khổ giống như bị hàng vạn con kiến cùng cắn một lúc, trên thân thể còn tỏa ra mùi thịt bị nướng cháy, da dẻ bóng loáng cũng trở nên khô quắt, cháy đen, giống như than củi vậy.

Cũng may mà bây giờ Viên Minh đã là Vạn Tượng Chi Thể, khí huyết toàn thân dồi dào, máu thịt bị Lôi Hỏa đốt cháy nhanh chóng tự lành, rất nhanh đã chuẩn bị khôi phục lại bộ dáng nguyên dạng.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời lại có thêm nhiều sấm sét đánh xuống hơn, số lượng cùng tần suất càng lúc càng nhiều, sấm sét cũng từng chút một xâm nhập thân thể của Viên Minh, chui vào trong cả kinh mạch của hắn, khiến tốc độ khép lại máu thịt của hắn lập tức chậm lại không ít.

Trong lòng Viên Minh cả kinh, ý thức được mình quyết không thể lại ỷ lại thân thể mà cứng rắn chống lại nữa, liền lập tức động tâm niệm, đem thân thể chuyển hóa thành hình thái Bất Tử Thụ.

Ngay sau đó, lại là vô số sấm sét bổ xuống, bổ thẳng lên đỉnh đầu hóa thân cây Bất Tử Thụ của Viên Minh, lôi quang hóa thành ngọn lửa xâm nhập nhánh cây, nhưng lại không tìm thấy kinh mạch huyết nhục để gây bỏng, nên uy lực ảnh hưởng cũng giảm xuống rất nhiều so với trước đó.

Mà Bất Tử Thụ thì có mênh mông Sinh Mệnh Lực, cũng nhanh chóng chữa trị thương thế do Lôi Hỏa tạo thành, tốc độ chữa lành còn nhanh hơn gấp mấy lần so với năng lực tự chữa lành của thân thể Viên Minh.

Kể từ đó, hai bên đã đạt thành một loại cân bằng vi diệu, Viên Minh tuy vẫn phải nhẫn nại thống khổ chịu đựng như cũ, nhưng cũng không cần lo lắng đến tính mạnh bị uy hiếp.

Chỉ là nếu cứ ở trạng thái Bất Tử Thụ thì hắn cũng không cách nào di chuyển, chỉ có thể mặc cho Lôi Hỏa xâm nhập không ngừng, liên tục bị sét bổ vào tán cây, nhánh cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận