Tiên Giả

Chương 460: Ngạc nhiên phát hiện

"Giả đạo hữu nói đúng lắm, Tiêu Tĩnh, tiếp tục đi." Khung Hải Đảo chủ cũng không tức giận, quay người nói với thải y nữ tu.

"Vâng, Giả tiền bối ra giá năm mươi vạn linh thạch, còn có ai ra giá cao hơn không?" Thải y nữ tu đáp ứng một tiếng, đảo mắt quanh hội trường.

Bạch Lân thượng nhân nghiêm mặt, Minh Không nữ vương thì nhíu mày, không nói một lời, mà Kim Hóa chân nhân muốn ra giá, lại lo lắng chọc giận đối phương.

Giả Tứ Phương ở trung tâm, lại phảng phất không để ý chút nào, chờ đợi một lát, sau đó nhìn về phía thải y nữ tu, lại lần nữa lên tiếng.

Viên Minh cũng không ra giá, Triều Thăng Lung Hải Hoàn có mấy năng lực mặc dù không tệ, nhưng còn chưa đến mức để hắn bốc lên phong hiểm đắc tội mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

"Không còn ai ra giá, ngươi nên gõ chùy đi." Giả Tứ Phương thản nhiên nói, lời nói hơi thiếu kiên nhẫn.

"Đã không có đạo hữu khác ra giá, vậy kiện Triều Thăng Lung Hải Hoàn này thuộc về Giả tiền bối!" Thải y nữ tu nhìn bao sương mấy người Minh Không nữ vương một cái, thấy bọn họ không phản ứng chút nào, gõ mộc chùy xuống.

Thế là trong bầu không khí quỷ dị, đấu giá hội cuối cùng kết thúc.

Ba người Viên Minh theo đám người đi ra phòng đấu giá.

Người phụ cận nghị luận ầm ĩ, thần sắc đều mang theo vẻ hưng phấn.

Cuộc bán đấu giá này thật sự là kinh tâm động phách, đầu tiên là Linh Bảo phỏng chế ra sân, về sau lại có Lộng Triều giả xuất hiện, cho dù người trong buổi đấu giá không thu hoạch được gì, cũng cảm thấy chuyến này đi không uổng.

"Không ngờ Lộng Triều giả cũng hiện thân, không phải là vì Hồng Tang tiên quả mà đến chứ?" Nhan Tư Tịnh nhịn không được nhìn thoáng qua, ngữ khí có chút kích động, vốn buồn bã vì mất đi Hạnh Mộc Thanh Hỏa đã khôi phục lại.

"Tiên quả hội chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ mới có thể tham gia, vị tiền bối kia hẳn là có việc khác, nói không chừng đến vì Triều Thăng Lung Hải Hoàn, có bảo vật này, ở trong biển hành động xác thực tiện lợi hơn nhiều." Nhan Tư Vận bình tĩnh nói.

Viên Minh không đáp lời, trong lòng cũng sinh ra một tia hiếu kì với vị Giả Tứ Phương kia.

Người này đầu tiên là bất chấp lệnh cấm phi độn vào thành, trên đấu giá hội lấy thế một người ép ba tên Nguyên anh khác, ngay cả báo giá cũng không dám. Nhân vật như vậy, lại có danh hiệu Lộng Triều giả, làm sao hắn không hiếu kì?

Viên Minh đang suy nghĩ, đột nhiên thần sắc khẽ động, thần thức dò xét ra sau.

Ngô Việt Chi đội mũ rộng vành, cũng từ trong phòng đấu giá đi ra.

Trên đấu giá hội, Viên Minh cố ý quan sát bao sương phòng gã hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối, Ngô Việt Chi không tham dự bất kỳ lần đấu giá nào, tựa hồ cũng chỉ tới đứng ngoài quan sát.

Do không có đồ vật coi trọng? Hay là có mục đích gì khác?

Ngô Việt Chi vừa ra phòng đấu giá, lập tức xen lẫn vào trong đám đông, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh nhìn về phía người này đi xa, rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Hắn và đám người Nhan Tư Vận đi dạo phường thị, sau đó cùng nhau về tới dinh thự.

Viên Minh trở lại chỗ mình ở, lập tức mở ra một màn sáng, đồng thời dùng ngân sắc kết giới phong ấn, tiến vào không gian Thâu Thiên Đỉnh.

Thần thức của hắn dọc theo Hồn Hàng Phù hạ xuống Miêu Hiển, bao phủ lại toàn bộ Phù Tang Thành, tìm kiếm tung tích Ngô Việt Chi.

Vu Nguyệt Giáo thức tỉnh, Phá Hiểu Tán Minh lại là thế lực bên ngoài của Vu Nguyệt Giáo, Ngô Việt Chi lén lén lút lút xuất hiện tại Phù Tang Đảo, tất có mưu đồ.

Viên Minh không chú ý tới người này thì thôi, đã phát hiện gã thì vẫn nên dò xét một chút cho yên tâm, xem có phải đến vì mình hay Tịch Ảnh không.

Nhưng kỳ quái là, thần thức của hắn lật toàn bộ Phù Tang Thành, vẫn không tìm được tung tích Ngô Việt Chi.

"Đã rời đi rồi?" Viên Minh nhíu mày lên.

Bất quá, cái này cũng không thắng được hắn.

Viên Minh rời Thâu Thiên Đỉnh, lấy ra một cây Hắc Hương phụ thể, đốt lên, phụ thể trên thân Ngô Việt Chi.

Lúc này Ngô Việt Chi đang lao vùn vụt trên biển, phía sau mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Phù Tang Đảo.

"Đúng là rời đi rồi, chạy nhanh như thế." Viên Minh nói thầm một tiếng, sau đó vận chuyển thần hồn lực, thực hiện Hồn Ấn lên gã, thử xem dụng ý gã đi ra Phù Tang Đảo.

Ngô Việt Chi chỉ cau mày, lập tức khôi phục như thường, vậy mà chặn lại Hồn Ấn ảnh hưởng.

Viên Minh âm thầm kinh ngạc, ý chí Ngô Việt Chi lại kiên định như thế.

Hắn không tiếp tục cưỡng bức người này, miễn cho bị phát giác dị thường.

Ngô Việt Chi bay về phía trước chốc lát, một bóng người xuất hiện trên mặt biển phía trước, tố y mặt trắng, sát khí quanh quẩn, lại là vị Lộng Triều giả Giả Tứ Phương kia!

"Giả tiền bối!" Ngô Việt Chi dừng lại trước y, thi lễ một cái.

"Tại sao là ngươi? Nghê Mục tiểu tử kia đâu?" Giả Tứ Phương lướt nhanh qua khuôn mặt Ngô Việt Chi, lãnh đạm hỏi.

"Minh chủ mới bước lên cao vị Tôn giả, quản lý thần giáo tại Đông Hải, công việc thiên đầu vạn tự, thực sự không thể phân thân, cho nên phái tại hạ đến bàn bạc với tiền bối." Ngô Việt Chi cung kính nói.

"Nghê Mục đã thành Tôn giả Vu Nguyệt Giáo? Hậu sinh khả úy, tiểu tử Kết Đan kỳ năm đó đi theo sau đám Lộng Triều giả chúng ta làm việc vặt, ngày nay cũng đã có thành tựu." Giả Tứ Phương cười ha ha, trong thanh âm lại không có vẻ gì vui mừng.

"Khó trách Ngô Việt Chi đi đấu giá hội, lại không mua gì, thì ra là đi liên hệ với Giả Tứ Phương..." Viên Minh giật mình.

"Minh chủ nói người một mực không quên ân tiền bối dìu dắt năm đó, lần này liên thủ với ngài, xem như báo đáp." Ngô Việt Chi nói.

"Báo đáp? Hắn để ta làm chuyện cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận chính là thịt nát xương tan." Giả Tứ Phương hừ một tiếng.

"Việc này đối với người khác có lẽ sẽ nguy hiểm, nhưng đối với tiền bối ngài, bất quá là tiện tay mà thôi. Huống chi thù lao cũng phi thường phong phú." Ngô Việt Chi cười nói.

"Thôi, xem ở quan hệ với Nghê Mục năm đó, ta làm việc này, cụ thể nên làm thế nào?" Giả Tứ Phương hỏi.

"Chi tiết ở nơi này, tiền bối có thể từ từ xem, nếu có gì không yên lòng, có thể tùy thời liên hệ tại hạ." Ngô Việt Chi lấy ra một thẻ ngọc màu đen, đưa tới.

Viên Minh lập tức vận khởi thần thức, ý đồ dò xét nội dung trong ngọc giản, nhưng Giả Tứ Phương đã thu vào.

"Tốt, trên phương diện mưu tính, ta có thể tin tưởng Nghê Mục, chừng nào thì bắt đầu?" Giả Tứ Phương hỏi.

"Minh chủ nói, tốt nhất sau khi Tiên quả hội bắt đầu thì sẽ bố trí." Ngô Việt Chi không nhanh không chậm nói.

"Được." Giả Tứ Phương gật đầu, quay người muốn rời đi.

"Tiền bối chờ một lát, Minh chủ vẫn còn một chuyện muốn nhắn." Ngô Việt Chi gọi lại đối phương.

Giả Tứ Phương dừng đi, nhìn lại.

"Minh chủ nói liên quan tới việc này, người có một người bạn rất có khả năng sẽ tham dự vào, để ngài lúc làm việc ngàn vạn cẩn thận." Ngô Việt Chi nói.

"Người nào?" Giả Tứ Phương nhướng mày.

"Một nữ tử tên là Tịch Ảnh." Ngô Việt Chi nói.

"Tịch Ảnh? Chưa nghe qua cái tên này, họ Tịch, không phải là người Tịch gia ở Hãm Không Sơn chứ?" Giả Tứ Phương hỏi.

"Đúng vậy." Ngô Việt Chi gật đầu.

"Thì ra là đám rùa đen rút đầu kia. Thế nào, bọn hắn ẩn núp mấy ngàn năm, ngày nay đã dám bò ra ngoài?" Giả Tứ Phương cười lạnh nói.

"Gia chủ Tịch gia là Tịch Chính cũng đã có vị trí Tôn giả tại Vu Nguyệt Giáo. Tịch gia truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn không thể khinh thường." Ngô Việt Chi nhẹ nói.

"Thủ đoạn Tịch gia, không cần ngươi nói, ta đã biết, ngươi nhắc người kia ta sẽ lưu ý." Giả Tứ Phương nói xong, bỗng nhiên quay người, hóa thành một đạo độn quang màu lam biến mất ở phương xa.

Ngô Việt Chi cũng không dừng lại, bay về một phương hướng khác.

Viên Minh chờ đợi trên người Ngô Việt Chi một lát, thời gian phụ thể kết thúc, ý thức trở lại cơ thể.

Sắc mặt hắn thay đổi, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.

Lần này phụ thể Ngô Việt Chi, mặc dù không dò xét được ý đồ chân thực của gã, lại ngoài ý muốn biết được một ít tin tức khác.

Chỗ gia tộc Tịch Ảnh, thì ra ở một nơi tên là "Hãm Không Sơn".

Mà Tịch Ảnh hiểu rõ về Tiên quả hội này hơn xa mình, tựa hồ cũng đang lập mưu gì. Nghê Mục hơn phân nửa cũng tham dự vào trong đó, lại còn có Lộng Triều giả Giả Tứ Phương thực lực kinh người kia... Chuyện thật sự càng thêm khó bề phân biệt.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi tìm Tịch Ảnh hỏi cho rõ ràng, nhưng đi đến cạnh cửa thì ngừng lại.

"Được rồi, Tịch Ảnh đã không nói rõ, hẳn là thời cơ chưa tới, không hỏi cũng được. Về phần những kẻ kia, lại nhìn xem các ngươi đang mưu đồ cái gì." Viên Minh tự nói vài câu, trở về bên giường ngồi xuống, phất tay áo lên.

Một lô luyện khí cao lớn toàn thân trắng muốt xuất hiện trong phòng, là Nhật Nguyệt Viêm Hi Lô, lúc trước hắn rời Tu La cung đã mang theo lô này ra ngoài.

Cử động lần này mặc dù sẽ hơi tổn thương trận pháp bố trí ở Luyện Khí điện Tu La cung, nhưng có Tịch Ảnh tại đây, chữa trị cũng không khó.

Viên Minh bấm niệm pháp quyết hư điểm, Nhật Nguyệt Viêm Hi Lô chớp động linh quang, vậy mà một phân thành hai.

Thân lô chậm rãi lơ lửng lên, dưới đáy lại lưu trên mặt đất, lộ ra trong lô một đoàn Dương Viêm thuần chất.

Hắn lấy ra Hàn Nguyệt giới mang lên, miệng nói lẩm bẩm, một đạo bạch quang như sợi tơ bắn ra, quấn quanh trên Dương Viêm.

Dương Viêm tựa hồ nhận ra nguy hiểm, lập tức phản công, bao trùm tia sáng màu trắng, ý đồ đốt nó.

Nhưng Hàn Nguyệt giới ngày nay đã được luyện hóa, uy lực đại tăng, bất luận Dương Viêm nung khô thế nào, tia sáng cũng không có dấu hiệu bị đốt cháy.

Tia sáng trắng bỗng nhiên cắt một cái, Dương Viêm bị cắt xuống khoảng một phần mười, lơ lửng giữa không trung, cũng không tán loạn.

Sau đó Viên Minh lại lấy ra một bình ngọc màu xanh, mang Hàn Nguyệt giới lên tay, trên vách bình lập tức nổi lên một màng màu trắng, giống như băng tinh.

Đây là sau khi Hàn Nguyệt giới được triệt để luyện hoá, nắm giữ năng lực mới, có thể tăng thêm một màng Hàn Nguyệt tinh trên bất luận vật gì, màng này ẩn chứa hàn lực Hàn Nguyệt giới, khó mà bị công phá, nhất là giỏi về chống cự thuộc tính hoả công kích.

Đáng tiếc duy nhất chính là, Hàn Nguyệt tinh màng có thời gian hạn chế, nhiều nhất chỉ có thể duy trì một ngày sẽ tán đi.

Viên Minh giơ lên bình ngọc bấm niệm pháp quyết dẫn một cái.

Miệng bình phát ra một cỗ hấp lực, hút đoàn Dương Viêm nhỏ vào.

Viên Minh lập tức lấy ra phù lực phong ấn, dán trên bình ngọc, lúc này mới an tâm.

Hắn hứa hẹn cho Nhan Tư Tịnh chân hỏa, chính là đoàn Dương Viêm thuần chất này.

Chân viêm này chẳng những có thể luyện khí, cũng có thể luyện đan, nhất là giỏi về luyện hóa tạp chất, so với Hạnh Mộc Thanh Hỏa kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Viên Minh nhìn bình ngọc màu xanh trên tay, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, nhưng ý niệm trong đầu chuyển động.

Tính toán ra, hắn đã giúp tỷ muội Nhan thị không ít, bản thân cũng có không ít việc cần hoàn thành, tiếp theo phải nhờ vào chính các nàng, nếu như hai tỷ muội lại không thể tạo ra thanh danh, hắn cũng sẽ không tiếp tục đầu tư vào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận