Tiên Giả

Chương 960: Cứu vớt

Những nơi vầng sáng màu vàng đất đi qua, Tô Vô lập tức cảm thấy quanh người như trầm xuống, lực lượng áp chế không gian xung quanh đại tăng khiến gã không tự chủ mà rơi xuống bên dưới.
Cùng lúc đó, dây leo màu xanh đen trên mặt đất nhao nhao xông lên, quấn lấy gã, mà những gợn sóng màu lam nhộn nhạo kia lại khiến thần hồn gã chợt lắc lư, xuất hiện thoáng thất thần ngắn ngủi.
Chỉ một thoáng thất thần này đã đủ tạo ra thời cơ cho bọn Giới Sát tận dụng.
Hỏa Long hừng hực cùng kiếm quang màu vàng vô cùng sắc bén lập tức bao phủ toàn bộ người Tô Vô, phảng phất như muốn cắn nuốt toàn bộ gã.
Ngay lúc hai người cho rằng Tô Vô sắp bại trận, trong mắt gã đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu đen, thần trí lập tức khôi phục lại.
Đối mặt với công kích hùng hổ bốn phía, gã cười lạnh một tiếng, cầm trường kiếm màu đen chống xuống đất. Ngoài thân gã bộc phát ra một quầng sáng đen đặc. Quầng sáng đen này nhanh chóng ngưng tụ thành một khu vực ánh sáng màu đen đặc, là một tòa Linh Vực.
Bên trong Linh Vực màu đen này có một ngọn núi màu đen sừng sững, đỉnh núi lượn lờ hắc khí, dưới đỉnh là nước đen dậy sóng. Toàn bộ Linh Vực đã như hoàn toàn hóa thành thực chất, như thể tồn tại một không gian chân thực.
Những nhánh dây leo xanh đen kia đâm vào trong Linh Vực màu đen lập tức hóa thành tro tàn....
Hỏa Long hừng hực đánh lên cũng nháy mắt bị hòa tan đi mất...
Thậm chí đến kim long được ngưng tụ từ kiếm quang màu vàng đâm đầu vào trong Linh Vực màu đen cũng tiêu tán mất không còn dấu tích, không có một đạo kiếm khí nào đụng được vào Tô Vô.
Viên Minh bên trong Thế Giới Chi Thụ thấy thế, đồng tử mắt không khỏi co rút, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Sắc mặt Giới Sát càng thêm đại biến, thất thanh nói: "Đây là... từ hư chuyển sang thực! Ngươi tu thành Linh Vực? Không có khả năng, ngươi còn chưa tới Đại Thừa kỳ làm sao tu thành Linh Vực được!"
Tô Vô cười nhạt một tiếng, nói: "Chỉ cần lĩnh ngộ chân ý đại đạo đủ thâm sâu, lại có đầy đủ linh lực thúc giục thì diễn hóa ra Linh Vực chân chính có gì khó?"
Giới Sát im lặng không nói, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ghen ghét khó nói lên lời.
Lão thân là khí linh Tam Giới tiên chu, dù ở nơi này có thể triển khai ra lực lượng không thua kém bất kỳ kẻ nào, nhưng cuối cùng lão vẫn chỉ là khí linh, xuất thân sinh ra vốn đã kém cỏi. Cho dù có thể mượn nhờ Tam Giới tiên chu lĩnh ngộ ra chút ít đại đạo chân ý, nhưng tu thành Linh Vực lại khó như lên trời. Nghĩ tới đây, một ý niệm nào đó trong đầu lão lại càng thêm kiên định hơn.
Lão không để ý tới Tô Vô trào phúng nữa mà tiếp tục điều khiển đại trận công kích, đồng thời âm thầm truyền âm thương nghị đối sách với Viên Minh.
Vào lúc này, Tô Vô đột nhiên đưa tay bấm một loại pháp quyết cổ quái, cách không điểm một chỉ về phía Giới Sát.
Chỗ mi tâm Giới Sát đột nhiên hiện ra một chấm đen, thân thể lập tức cứng ngắc lại chỗ. Điểm đen kia như mực nước nhanh chóng lan tràn ra khắp mặt, chỉ trong một hơi thở đã nhuộm cả ánh mắt Giới Sát thành một màu đen.
"Ngươi làm gì...."
Tiếng hét phẫn nộ của Giới Sát vang vọng trong động đá, nhưng tựa hồ như âm thanh bị một lực lượng vô hình nào đó áp chế mà dần trở nên yếu ớt run rẩy. Lúc này mắt trái của lão đã hoàn toàn bị hắc ám thôn phệ, trở nên đen thui như mực, như thể vực sâu cắn nuốt hết thảy ánh sáng.
Mà đồng tử mắt phải vốn còn thanh tịnh, lúc này chỗ tròng trắng mắt đã xuất hiện vài sợi khí đen dần dần lan tràn vào bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Giới Sát đã lập tức đã trải qua biến hóa cực lớn, từ phẫn nộ nghi hoặc nhanh chóng chuyển sang cung kính thuận theo. Thân thể của lão như bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế, nguyên bản pháp trận công kích mãnh liệt về phía Tô Vô đã đồng loạt yếu bớt, cuối cùng đã hoàn toàn ngừng lại.
Viên Minh thấy thế, trong lòng cả kinh, vội vàng truyền âm gọi Giới Sát,
Giới Sát lại như mất thính giác, hoàn toàn làm lơ Viên Minh.
Trong lòng Viên Minh trầm xuống, biết rõ sự tình không ổn, lập tức khống chế Thế Giới Chi Thụ. Hơn mười nhánh rễ cây to lớn phá không mà ra, định quấn lấy cơ thể Giới Sát, ý đồ cứu Giới Sát ra như vừa rồi giải cứu Nam Thượng Phong.
Ngay khi nhánh rễ cây sắp chạm vào Giới Sát, thân thể của lão đột nhiên hóa thành một cái bóng xanh, quỷ dị thoát ra khỏi nhánh rễ cây Thế Giới Chi Thụ, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Tô Vô.
"Thủ đoạn của các hạ quả không tầm thường, phất tay đã có thể chế ngự Giới Sát. Nghĩ đến hẳn là đã hạ thủ lúc hắc kiếm kia xỏ xuyên qua thân thể Giới Sát sao?" Viên Minh không truy đuổi theo mà chỉ trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắc kiếm trong tay Tô Vô.
Hắc kiếm này dài hơn ba thước, thân kiếm tản ra từng đợt khí tức hung lệ như thể cắn nuốt được vạn vật. Chỗ mũi kiếm, không khí còn như bị xé rách ra.
Sắc mặt Viên Minh đột nhiên khẽ biến.
Khí tức hắc kiếm này tuy rằng hoàn toàn khác biệt với Diệt Hồn kiếm của hắn nhưng lại mang đến cảm giác như đã từng quen biết, dường như giữa cả hai có một loại liên hệ vi diệu nào đó.
"Chẳng lẽ kiếm này..." Trong lòng Viên Minh toát lên một ý niệm lớn mật, nhưng lập tức bị hắn ép xuống.
"Nhãn lực của Vạn đạo hữu quả nhiên thật tinh tường, liếc mắt đã nhìn thấu được. Giới Sát hôm nay đã bị ta thu phục, nếu là Vạn đạo hữu biết thức thời thì mau ngoan ngoãn giao Thế Giới Chi Thụ ra đây, ta có thể cam đoan để ngươi an toàn rời khỏi đây." Tô Vô thấy thế nghiêm mặt nói.
Viên Minh tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Vô nói: "Tô đạo hữu nguyện ý dùng Tâm Ma thề, cam đoan để ta an toàn rời đi?"
Tô Vô nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Gã đã sớm nảy sinh sát ý đối với Viên Minh, thực tế sau khi biết được tiềm lực của hắn thì lại càng kiêng kị không thôi. Gã nói như vậy cũng chỉ muốn dụ hoặc Viên Minh mà thôi.
"Ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy an nghỉ nơi đây đi." Tô Vô lạnh giọng nói, giọng nói mang đầy sát ý.
Ánh mắt trống rỗng của Giới Sát chợt chuyển động, lập tức nhìn về phía Viên Minh đang ẩn thân trên Thế Giới Chi Thụ.
Tay áo lão lay động, vung lên. Lập tức cả vạn đạo kiếm quang trên đại trận này nhao nhao thay đổi phương hướng, giải trừ trấn áp đối với đám người Đạm Đài chân nhân, hóa thành Kiếm Long sáng chói kim quang, nhanh như chớp gào thét đánh tới Thế Giới Chi Thụ.
Sau đó, Bát Hoang hỏa long kia cũng gầm thét phun ra Chân Long rực trời, sóng nước sôi trào đầy trời cũng bành trướng, nhao nhao thay đổi phương hướng kéo tới Thế Giới Chi Thụ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thế Giới Chi Thụ như bị vô tận công kích bao phủ.
Bên trong Thế Giới Chi Thụ, sắc mặt Viên Minh lạnh lẽo, đầu ngón tay lưu chuyển pháp lực.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng bạc sáng chói từ thân cây đột nhiên bành trướng ra, nhanh chóng hóa thành một không gian quang vực hình cầu màu bạc, như thể một mái vòm màu bạc không thể phá vỡ, bao trùm toàn bộ Thế Giới Chi Thụ vào bên trong.
Kiếm Long màu vàng dữ tợn gào thét, há to miệng khổng lồ, phụt ra kiếm khí kiếm quang rậm rạp chằng chịt như thể như mưa to trút xuống phía trên không gian màu bạc.
Những kiếm khí kia chỉ phát ra hàng loạt tiếng lạo xạo của kim loại, rồi bị lực lượng không gian màu bạc thần bí đánh xơ xác, hóa thành vô hình.
Bát Hoang hỏa long vờn quanh bốn phía, lửa cháy phừng phừng, phun ra long diễm nóng rực bao phủ toàn bộ không gian màu bạc.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt như thể muốn cắn nuốt toàn bộ không gian này, nhưng mà đến khi toàn bộ lực lượng hao hết hơn phân nửa, không gian màu bạc vẫn không tổn hao gì, không hề bị phá vỡ.
Công kích còn lại cũng liên tiếp không ngừng mà rơi xuống, nhưng kết quả đều là tốn công vô ích. Không gian màu bạc kia như có được lực phòng ngự vô tận, bất luận công kích gì đều không thể mảy may rung chuyển được.
Nhìn tình hình này, Tô Vô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì. Gã khẽ động thân, hóa thành một đạo lưu quang bay vút lên, ngón tay nhập lại như đao, giơ lên cao cao.
"Phù!"
Ánh sáng chói mắt màu bạc từ trong lòng bàn tay phun ra, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang màu bạc cực lớn, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa hung hăng bổ xuống không gian màu bạc của Viên Minh.
Đại Hư Không trảm!
Trong tích tắc kiếm quang màu bạc bổ xuống, không gian màu bạc hình cầu bên ngoài xuất hiện vô số kẽ nứt không gian màu đen, như từng tia chớp đen lập loè chớp lóe.
Lực lượng không gian hỗn loạn giao thoa nhau, không ngừng xé rách hư không, phát ra tiếng nổ vang kinh tâm động phách.
Không gian màu bạc cũng chỉ giữ vững được mấy tức, sau đó vẫn không cách nào ngăn cản được uy thế vô cùng kia mà vỡ ra một vết rách cực lớn, lộ ra khung cảnh bên trong tĩnh mịch cùng thần bí.
Trong đôi mắt Tô Vô hiện vẻ vui mừng, đang định phi độn vào, lại thấy vết nứt trên không gian màu bạc nhanh chóng nổi nên từng tia sáng trắng dày đặc.
Tia sáng trắng kia như thể nước chảy cuộn lên, nhanh chóng chữa trị khe nứt. Trong chớp mắt, không gian màu bạc đã khôi phục lại hoàn hảo không chút tổn hại như lúc ban đầu.
Khóe mắt Tô Vô khẽ co rút lại, trong lòng dâng lên cảm giác tiếc nuối.
Gã nhớ tới lúc trước từng giao phong với Viên Minh, hối hận không nghe theo đề nghị của Tô Dĩnh Tuyết mà sớm chém giết hắn.
"Đi, điều động tất cả uy năng của đại trận cấm chế, phong tỏa Thế Giới Chi Thụ, hạn chế hết mức lực lượng của nó." Ánh mắt Tô Vô ngưng lại, thu lại những ý nghĩ vô dụng, trầm giọng phân phó Giới Sát.
Giới Sát nghe vậy, nhấc chân lên, lại đặt chân xuống như không nghe thấy mệnh lệnh của Tô Vô.
Trong ánh mắt của lão xuất hiện một tia giãy giụa cùng kháng cự, dường như bị ảnh hưởng bởi lực lượng nào đó.
Sắc mặt Tô Vô trầm xuống, chỗ mi tâm đột nhiên sáng lên một chùm sáng tối đen, bên trong ẩn chứa lực lượng quỷ dị như có thể điều khiển được tâm thần người.
"Vâng..."
Giọng nói hơi già nua của Giới Sát bị áp lực mà trở nên trầm thấp, mang theo kháng cự rõ ràng, nhưng cả người lão lại rất thành thật nhảy lên, đứng lơ lửng giữa không trung.
Chỉ thấy Giới Sát vung hai tay áo lên, ánh sáng màu xanh trên người tăng vọt. Từng sợi tơ màu xanh trên người lão như kéo dài, như là vô số xúc tu nối liền với toàn bộ đại trận dưới đất.
Theo động tác của lão, từng tòa đại trận cấm chế liên tiếp sáng lên hào quang, đại biểu cho phù văn của cấm chế dày đặc như thể xiềng xích giăng khắp mặt đất bắt đầu kéo dài ra, trùng điệp vươn vào hư không.
Viên Minh ở chính giữa Thế Giới Chi Thụ lập tức cảm nhận được một lực lượng phong cấm sung mãn từ khắp không gian dưới mặt đất nhanh chóng lan tràn ra. Lực lượng phong cấm như xiềng xích vô hình trói buộc lấy lực lượng Thế Giới Chi Thụ, khiến mối liên hệ với Tam Giới tiên chu bị suy yếu rõ rệt hẳn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, bắt đầu động tâm niệm, hư không phụ cận Giới Sát đột nhiên vỡ ra. Mười hai nhánh rễ cây thô to toát ra từ trong hư không, trên mỗi nhánh rễ là một con hồn nha.
Mấy con hồn nha đen thùi như mực, hai mắt lóe ra hào quang âm u như ẩn chứa linh hồn lực vô tận.
"Tỉnh lại!"
Viên Minh bỗng nhiên hét to lên một tiếng, trong âm thanh ẩn chứa thêm một lực lượng thần bí.
Mười hai con hồn nha đồng loạt há mồm, phát ra Nha Minh màu đen chói tai. Tiếng Nha Minh như mũi tên xuyên thấu hư không, trực kích vào tâm thần Giới Sát. Trong tiếng kêu to của hồn nha, thân hình Giới Sát chấn động mạnh một cái.
Trong ánh mắt còn chưa bị nhuộm hết màu đen kia bỗng nhiên sáng lên hào quang chói mắt, như thể vừa chui ra khỏi trong vực sâu, dần dần khôi phục lại thần thái vốn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận