Tiên Giả

Chương 405: Lời thề đạo tâm

"Ngươi đừng quan tâm mấy vấn đề râu ria này, đến lúc đó tự có an bài." Tịch Ảnh nói.

"Ta hiểu rồi." Viên Minh gật đầu đáp, trong mắt lại hiện lên một tia khác lạ.

"Ngươi còn muốn hỏi gì nữa? Trước mặt ta cần gì phải ấp a ấp úng, có gì cứ nói thẳng ra." Tịch Ảnh trợn mắt nhìn Viên Minh nói.

"Ngươi hiểu rõ Vu Nguyệt giáo như thế, chẳng lẽ ngươi cũng là thành viên của Vu Nguyệt giáo sao?" Viên Minh khẽ cười khổ, lại không do dự hỏi.

Tịch Ảnh nghe vậy bèn trầm mặc một lát, mới bảo: "Nếu ta nói không phải, ngươi tin sao?"

"Ta nghe nói Vu Nguyệt giáo là khởi nguyên của hồn tu tại Vân Hoang đại lục. Ta đã bước lên con đường hồn tu, đương nhiên sẽ không thù địch Vu Nguyệt giáo như với tông môn tu Tiên Trung Nguyên. Chẳng qua ngươi ở trong Vu Nguyệt giáo mang thân phận gì? Biết nhiều bí mật như vậy vẫn cứ muốn giết chết Tôn Giả trong giáo? Hành động như vậy có khác nào phản giáo, ngươi đã nghĩ kỹ đến hậu quả?" Viên Minh chăm chú nhìn vào mắt Tịch Ảnh.

Trong mắt Tịch Ảnh hiện lên một tia suy nghĩ khó nắm bắt, bờ môi bên dưới tấm khăn che mặt giật giật, lại như có chút do dự.

Đang lúc nàng định nói rõ suy nghĩ trong lòng mình thì bệ đá trong đại điện đột nhiên rạn nứt, rồi một luồng sáng trắng từ bên trong tuôn ra, hóa thành một cánh cổng ánh sáng cao hơn một trượng, rộng ba thước sừng sững trước mặt hai người.

"Chân tướng mọi chuyện, chờ giết được Lục Dục tôn giả ta sẽ nói rõ cho ngươi, hiện tại cứ tập trung chuyện trước mắt đã." Tịch Ảnh nói.

Viên Minh biết rõ Tịch Ảnh tuyệt không phải người dễ xúc động nên gật gật đầu, tiến lên xem xét lại phát hiện cánh cổng ánh sáng này bị một đạo cấm chế bao phủ, căn bản không thể đụng tới được, cũng không thể dùng thần thức dò xét được.

Cũng đúng lúc này, hắn chợt nhớ tới tấm linh phù mà Tu La thượng nhân đưa cho mình. Nếu ông ta đã nói phù này có thể khống chế một phần cấm chế trong nội cung Tu La, có lẽ cũng có thể giải trừ cấm chế bên ngoài cánh cổng ánh sáng này.

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức động niệm câu thông linh phù trong mi tâm, thử giải trừ cấm chế bên ngoài cánh cổng ánh sáng.

Cùng lúc đó, Tịch Ảnh đứng phía sau hắn đột nhiên nhăn mặt quỷ về phía Viên Minh, chỉ là tâm tình nàng tựa hồ tốt hơn lúc nãy nhiều rồi.

Viên Minh chăm chú giải trừ cấm chế nên không phát hiện ra động tác nhỏ của Tịch Ảnh.

Mà rất nhanh, dưới cố gắng của hắn, một tiếng "rầm" vang lên, cấm chế bên ngoài cánh cổng ánh sáng đã hóa thành linh quang tiêu tán đi.

Viên Minh thấy vậy mà vui vẻ, lập tức tiến lên đẩy ra cánh cổng ra, cùng Tịch Ảnh đi vào.

Phía sau cánh cổng này là một đại sảnh có cấu trúc tương tự như tầng hai và tầng ba của tòa hắc tháp.

"Đây là tầng thứ tư sao?"

Viên Minh nghi hoặc, đồng thời nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi đây không có bảo vật gì, chỉ có một tấm bia đá màu xanh đặt giữa đại sảnh.

Tấm bia đá cao chừng nửa trượng có khắc ba chữ cực lớn bằng cổ văn màu đỏ tươi. Lúc còn là phàm nhân, Viên Minh đọc nhiều sách, đã từng nghiên cứu qua cổ văn nên lập tức nhận ra, trên đó ghi ba chữ "Tu La Cung".

Chỉ có điều trên ba chữ cổ văn này ẩn chứa linh quang lập lòe, tuy không phải là phù văn nhưng có mang theo một chút linh vận bên trong.

"Đây là cái gì?" Viên Minh tò mò nhìn kỹ tấm bia đá, chợt thấy mi tâm nóng lên, linh phù màu đỏ tươi hiển lộ trong mắt. Trong con mắt hắn chiếu ra một luồng linh quang rơi thẳng xuống tấm bia đá.

"Xem ra đây là cấm chế hạch tâm của Tu La cung. Quá tốt rồi, thừa dịp bọn họ chưa trở lại, ngươi nhanh chóng luyện hóa đi, càng nắm chắc đối phó được với Lục Dục." Tịch Ảnh bấm tay chỉ vào tấm bia đá, đầu ngón tay hiện lên tia sáng trắng nhạt, ánh mắt sáng rỡ.

Viên Minh nghe Tịch Ảnh nói xong, chợt khẽ giật mình, rồi gật đầu.

Hắn lập tức tập trung tâm thần vào linh phù ở mi tâm, tùy cho ánh sáng từ linh phù chiếu ra thêm sáng hơn, đụng chạm tới cấm chế trong tấm bia đá.

Vào lúc này, trước mắt Viên Minh đột nhiên hoa lên, rồi hắn thấy mình xuất hiện trong một không gian thần bí.

Không gian này chỉ chừng mấy trượng, bốn phía đều là màu trắng tinh khiết. Chỉ có một bức tranh duy nhất đặt đối diện Viên Minh. Trong tranh là hình ảnh Tu La thượng nhân mặc áo đen quay lưng về phía Viên Minh, như thể đang ngắm nhìn trước mặt biển yên tĩnh trước mắt.

Viên Minh nghi hoặc quan sát bức tranh, chợt mi tâm trở nên nóng bỏng, rồi linh phù màu đỏ trên mi tâm hắn bắn ra một tia sáng đỏ, dung nhập vào trong bức tranh.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Viên Minh, Tu La thượng nhân trong bức tranh đã xoay người lại, đối diện với hắn.

"Không nghĩ tới ngươi lại là người đi tới tấm bia đá Tu La đầu tiên, có lấy được Tu La Phệ Huyết đồ không?" Tu La thượng nhân dò xét Viên Minh, cười hỏi.

"Đã phụ kỳ vọng của tiền bối, dù ngài đã ban cho linh phù nhưng thực lực vãn bối có hạn không thể làm gì được, Tu La Phệ Huyết đồ đã rơi vào tay những người khác." Viên Minh cười khổ nói.

"Là ai lấy được bảo vật?" Tu La thượng nhân khẽ nhíu mày hỏi.

"Lục Dục tôn giả." Viên Minh đáp.

"Quả nhiên là lão..." Tu La thượng nhân không quá bất ngờ, chỉ trầm mặc một chút rồi thì thào nói.

"Tiền bối biết rõ Lục Dục tôn giả tiến vào Tu La cung?" Viên Minh hỏi.

"Tuy rằng lão ta đã đổi thân thể, pháp lực cũng hoàn toàn khác với trước kia nhưng khí tức thần hồn không cách nào che giấu được, ta tự nhiên cũng nhận ra." Tu La thượng nhân đáp.

Viên Minh nghe vậy, muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn hỏi ta sao không nhân khảo nghiệm Chúng Sinh Mộng mà thừa cơ giết chết Lục Dục tôn giả?" Tu La thượng nhân như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Viên Minh.

"Quả thật vãn bối có suy nghĩ như vậy." Viên Minh ăn ngay nói thật.

"Có hai nguyên nhân, thứ nhất là hiện nay ta chỉ còn là một đạo tàn hồn, dù khống chế được cấm chế Tu La cung nhưng đã không đủ sức đánh chết Lục Dục tôn giả rồi." Tu La thượng nhân nói ra.

"Còn nguyên nhân thứ hai?" Viên Minh như đã chấp nhận, hỏi.

"Nguyên nhân thứ hai có liên quan tới chuyện ta sắp nói với ngươi." Tu La thượng nhân nói tiếp.

Viên Minh yên lặng chờ đợi.

"Ngươi có thể đến nơi này đầu tiên đã chứng minh bản thân có cơ duyên thâm hậu, có thể nhận được đại bộ phận bảo vật trong cung. Nhưng muốn chân chính đạt được toàn bộ truyền thừa Tu La cung thì vẫn cần phải chứng minh cho ta thấy tín niệm và thực lực của ngươi!" Biểu lộ của Tu La thượng nhân trở nên nghiêm túc.

"Ý của tiền bối là?" Viên Minh khó hiểu.

"Sau khi ta bước vào Phản Hư đã nhiều lần thăm dò hải ngoại, dù sau đó bởi vậy mà chết đi nhưng tâm niệm thăm dò vẫn không giảm. Nếu như ngươi muốn kế thừa Tu La cung cần phải lấy đạo tâm thề ở ngay nơi này, rằng ngày sau bước vào được Phản Hư thì nhất định phải coi thăm dò hải ngoại là nhiệm vụ của mình, đến chết mới thôi!" Tu La thượng nhân nói ra.

Ánh mắt Viên Minh khẽ động, chấp niệm với thế giới hải ngoại của Tu La thượng nhân đã quá sâu nặng, gần như phát cuồng.

Chẳng qua hắn cũng có nhiều hứng thú với thế giới hải ngoại, chưa kể linh khí ở Vân Hoang đại lục có hạn, sau này nếu đột phá Phản Hư kỳ thì dù Tu La thượng nhân không đề cập tới, hắn cũng muốn đi ra hải ngoại tìm kiếm tân đại lục.

"Vãn bối Viên Minh, dùng đạo tâm thề..." Viên Minh nhìn Tu La thượng nhân, ánh mắt không có chút do dự.

Nghe xong Viên Minh phát thệ, Tu La thượng nhân mới vui vẻ gật đầu, lên tiếng: "Về phần chứng minh thực lực, ngươi cần phải giúp ta chém giết một người, là Lục Dục tôn giả!"

Viên Minh không bất ngờ với yêu câu này. Lúc Tu La thượng nhân còn sống, Lục Dục tôn giả đã là đại địch của ông ta, hôm nay lão đã tiến vào Tu La cung thì đương nhiên Tu La thượng nhân không cho phép lão còn sống đi ra ngoài, đồng thời cũng dựa vào đó khảo nghiệm được năng lực người thừa kế luôn.

"Lục Dục tôn giả đã cầm đi Tu La Phệ Huyết đồ, mặc dù tiền bối không yêu cầu thì vãn bối cũng muốn đoạt lại bức tranh này!" Hắn nghiêm mặt nói.

"Rất tốt, ta đây nói kỹ về truyền thừa Tu La cung cho ngươi. Nơi này chủ yếu chia làm ba bộ phận, đầu tiên là Tu La Phệ Huyết đồ, cần phải đoạt lại từ chỗ Lục Dục tôn giả. Thứ nhì là Chúng Sinh Mộng, là thần thông phối hợp giữa phù văn hải ngoại và tâm huyết ảo trận cả đời của ta sáng chế ra, có rất nhiều diệu dụng. Thứ ba chính là động phủ Tu La cung này." Tu La thượng nhân nói.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng thầm kích động.

Tu La Phệ Huyết đồ thần diệu thế nào hắn cũng đã biết đến. Thần thông Chúng Sinh Mộng cường đại và thần diệu thế nào, hắn trải qua khảo nghiệm cũng nhận thức được. Nếu có thể nắm giữ thần thông này, coi như hắn có được một con át chủ bài huyễn thuật lợi hại.

Về phần động phủ Tu La cung này có phạm vi rộng lớn, nếu nắm trong tay sẽ rất có ích đối với tu luyện sau này.

"Ngươi cảm thấy tòa động phủ này của ta thế nào?" Tu La thượng nhân hỏi.

"Tu La cung của tiền bối khiến vãn bối được mở rộng tầm mắt. Không ngờ không gian bên trong của tòa động phủ này lại rộng lớn như thế, thật khiến vãn bối vô cùng khâm phục! Đáng tiếc vãn bối lại không tinh thông pháp trận, nếu không dù thế nào cũng muốn bắt chước bộ trận pháp mở ra không gian thế này." Viên Minh thật tâm khen.

"Tiểu hữu ngươi đánh giá ta cao quá rồi. Ta miễn cưỡng có thể dùng pháp trận sáng tạo một không gian loại nhỏ, nhưng sáng lập không gian rộng lớn như thế này thì chỉ có tu sĩ Phản Hư kỳ làm được mà thôi." Tu La thượng nhân lắc đầu nói.

"Vậy không gian rộng lớn trong Tu La cung là như thế nào?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.

"Không gian Tu La cung do một kiện bảo vật diễn hóa thành, ta tình cờ lấy được ở hải ngoại trong lần đi thứ ba, có dị năng thần kỳ mở ra không gian. Ta gọi là Hư Không thạch." Tu La thượng nhân nhấc tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một hư ảnh hòn đá màu bạc.

“Vật này nhìn không có gì đặc dị, vậy mà có thể mở ra hư không." Viên Minh nhìn hư ảnh hòn đá màu bạc, kinh ngạc nói.

"Thế giới hải ngoại không chỉ có nguy hiểm mà còn có rất nhiều trân bảo, rất nhiều địa phương trong Tu La cung này đều dùng linh tài hải ngoại xây dựng nên." Tu La thượng nhân nói.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng khẽ động.

Tu La thượng nhân giải thích tình huống Tu La cung cho hắn, e là cố ý dẫn chuyện về hướng hải ngoại, kích phát dục vọng thăm dò nơi đó của hắn.

"Trong tấm bia đá Tu La ẩn chứa toàn bộ cấm chế Tiên phủ, do thủ đoạn độc môn của ta luyện chế thành. Cần phải dùng phương pháp luyện hóa đặc thù tế luyện mới được, bí pháp này nằm ngay trong bức họa, xem như đây là phần trợ lực cuối cùng của ta. Ngươi có thể chém giết Lục Dục tôn giả, đạt được truyền thừa Tu La cung đành dựa vào thủ đoạn của chính ngươi vậy." nói xong, phần dưới bức tranh đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, chớp mắt đã đốt cháy bức tranh thành linh vụ hư vô. Sau đó chúng tràn vào trong thần hồn của Viên Minh, hóa thành một bộ khẩu quyết.

Trong nháy mắt tiếp theo, Viên Minh đã rời khỏi không gian màu trắng đó, đứng ngoài tấm bia đá.

Ở bên cạnh hắn, Tịch Ảnh vẫn giữ trạng thái cũ, như không phát hiện ra có gì khác thường.

Viên Minh lấy lại bình tĩnh, bởi thời gian cấp bách nên hắn cũng không nói chuyện phát sinh cho Tịch Ảnh, chỉ lặng yên xem qua bí pháp luyện hóa trong đầu mình.

Môn bí pháp này phức tạp hơn bí pháp tế luyện bình thường nhiều, nhưng hiện nay cả tu vi hay kiến thức của Viên Minh đã không như lúc trước. Hắn nhanh chóng lĩnh ngộ lấy, sau đó bắt đầu luyện hóa tấm bia đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận