Tiên Giả

Chương 300: Nguyện lực

Viên Minh ra lệnh cho Hoa Chi bắt một con yêu thú gần đó mang về thí nghiệm một phen, phát hiện hồn nha thả ra "Nha Minh" có thể khiến thần hồn địch nhân rung chấn, ý thức trở nên trì trệ, cộng thêm tác dụng khiến thân thể cứng ngắc phải qua một lúc mới khôi phục lại được.

Ngoài ra lúc trước tu luyện, hắn cũng đã tu luyện xong phần mở đầu Kính Hoa, cảnh giới thứ nhất của Mộng Điệp huyễn thuật. Hôm nay kết hợp với hồn nha thi triển thuật này có thể thần không biết quỷ không hay khiến địch nhân lâm vào trong ảo cảnh.

Kể từ đó có thể mở rộng phạm vi thi triển huyễn thuật của Viên Minh, khiến hắn hưng phấn không thôi.

Viên Minh thu hồi hồn nha, đang nghĩ thử xem năng lực khác của hồn tu thế nào, lại bỗng phát hiện ấn ký Thâu Thiên đỉnh trên cánh tay mình nóng lên.

Hắn động tâm niệm, gọi Thâu Thiên đỉnh ra. Thâu Thiên đỉnh mới vừa xuất hiện, Viên Minh đã phát hiện mối liên hệ giữa hắn và đỉnh này đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.

Trong không khí mơ hồ có từng tia lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, nhao nhao chui vào bên trong Thâu Thiên đỉnh.

"Đây là cái gì?" Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, cảm ứng lực lượng vô hình này, hắn nhanh chóng có phát hiện.

Lực lượng vô hình này có bảy phần giống với thần thức lực, nhưng vẫn có điểm khác biệt nhau.

Hắn lộ vẻ do dự, cầm Thâu Thiên đỉnh trên tay, tập trung tinh thần thử cảm ứng.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh khẽ vang lên một tiếng, xung quanh đỉnh hiện lên một tầng phù văn cấm chế ngăn cản thần thức của hắn ở bên ngoài, không mảy may tiến vào được,

Lúc trước Viên Minh vẫn còn ở Nam Cương đã từng thử luyện hóa Thâu Thiên đỉnh, bị tầng cấm chế màu vàng này hung hăng đánh bay. Lúc này tầng cấm chế màu vàng lại không phản ứng mãnh liệt bằng trước đó.

Hắn mừng thầm, xem ra bản thân tu luyện Minh Nguyệt quyết đề thăng lên, mối liên hệ với Thâu Thiên đỉnh sâu sắc hơn, lực phản kháng của đỉnh này cũng trở nên yếu đi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị hắn hoàn toàn khống chế.

Viên Minh nhắm mắt cảm ứng lực lượng vô hình hội tụ đến, rất nhanh lại lộ vẻ kinh ngạc.

Thần trí của hắn đụng chạm với lực lượng vô hình hội tụ vậy mà thu nạp lực này một chút, còn cảm thấy thoải mái.

"Còn có thể hấp thu lực lượng này sao? Xem ra có lẽ lực lượng có cùng thuộc tính với thần thức lực. Trước kia mỗi lần thần hồn thụ thương lại có dòng nhiệt lưu tuôn ra từ trong lư hương, hẳn là lực lượng vô hình mà Thâu Thiên đỉnh tụ tập được." Viên Minh giật mình hiểu ra.

Đáng tiếc xung quanh Thâu Thiên đỉnh có cấm chế màu vàng nên hắn không cách nào chui vào điều động cỗ lực lượng này được, e là vẫn còn một đoạn đường xa nữa.

Viên Minh buông Thâu Thiên đỉnh, nghĩ lại tên của đỉnh này là do Tịch Ảnh nói cho mình biết, không biết nàng có biết về loại lực lượng này hay không?

Hắn lấy tấm Truyền Tấn phù mà Tịch Ảnh lưu lại ra, muốn hỏi thăm tin tức nhưng nghĩ ngợi một chút, vẫn cất tấm phù vào.

Hắn đã bế quan ở động phủ này được năm năm, chuyên tâm bế quan tu luyện, không chỉ ít khi liên hệ với bên ngoài mà còn hiếm khi sử dụng hương đen, cho nên cũng không biết Tịch Ảnh đang ở nơi nào.

Nghĩ lại, hắn lại nhớ đến cha mẹ ở nhà. Nhiều năm không gặp, không biết hiện nay họ sống thế nào.

Hắn lấy nén hương đen ra cắm vào trong đỉnh, chuẩn bị phụ thể lên phụ thân xem xét tình huống chợt cảm giác được phía trên hương đen cũng ẩn ẩn có lực lượng vô hình kia, chỉ là có hơi mỏng manh mà thôi.

"Trong hương cũng có lực lượng này?" Viên Minh thì thào nói, suy nghĩ một chút rồi lấy ra nén hương đen nguyên bản duy nhất của mình.

Hương đen nguyên bản quả nhiên cũng có lực lượng vô hình này, còn nồng đậm đến mức cho hắn cảm giác như đặc sệt lại.

Viên Minh tựa hồ nghĩ tới điều gì, lấy nén hương chế tạo từ tàn hương ra, quả nhiên phát hiện bên trên nén hương cũng có lực lượng vô hình này bao phủ.

"Thì ra là thế." Viên Minh bừng tỉnh đại ngộ, hặc hặc cười.

Hắn đã sớm nghi hoặc thần thông phụ thể trong nén hương màu đen này bắt nguồn từ lực lượng đặc thù nào đó trong tàn hương, lực lượng kia càng nhiều thì hiệu quả phụ thể càng tốt. Hiện tại xem ra quả nhiên là thế!

Lực lượng trong tàn hương này hư hư thực thực đến từ chính chúng sinh cúng bái cầu nguyện, Viên Minh quyết định đặt tên lực lượng này là "Nguyện lực."

Hắn nghiên cứu về nguyện lực này còn rất nông cạn, nhất thời không lục lọi thêm ra được điều gì bèn tạm bỏ qua, đốt lên nén nhang phụ thể lên người phụ thân.

Lúc này phụ thân hắn đang tu luyện, ngồi xếp bằng ngay ngắn trong một gian tĩnh thất. Hơn nữa nhìn linh lực vận chuyển trong cơ thể ông thì có thể thấy ông đã từ Luyện Khí tầng bảy tiến tới Luyện Khí tầng chín, xem như đã tiến vào Luyện Khí hậu kỳ.

Viên Minh phát giác ra, chợt cảm thấy vui vẻ. Nếu phụ thân có thể tiến thêm một bước, lại có thêm chút cơ duyên thì không hẳn không có khả năng tiến giai Trúc Cơ kỳ.

Chỉ là nghĩ đến mẫu thân mình không có thiên phú tu luyện, hiện tại mình và phụ thân đều đã trường sinh, làm sao nỡ để một mình mẫu thân chết sớm?

Hắn thầm hạ quyết tâm, sau này nếu có cơ hội phải tìm một chút đan dược gia tăng tuổi thọ cho mẫu thân mình.

Phụ thân vô cùng dụng tâm tu luyện, trong lòng ông cũng không nhanh không chậm, mãi đến khi Viên Minh kết thúc quá trình phụ thể ông vẫn còn chưa rời khỏi tĩnh thất.

Điều này cũng chứng minh trong này không phát sinh đại sự gì, cũng khiến Viên Minh thoáng an tâm.

Viên Minh thu thần niệm trở về, định tiếp tục nhắm mắt điều tức.

Kim Cương gần đây một mực tu luyện bên trong túi linh thú, vốn đã ăn sạch Đồng Bì đan lấy từ Liễu Tô nên hiện chỉ có thể tuy luyện bằng phương thức bình thường.

Linh trí Kim Cương dần dần đề cao, cũng đã ghi chép ra được công pháp tu luyện kia. Chỉ là Viên Minh nhìn vào, cảm thấy công pháp Kim Cương tu luyện quả không thể nào tưởng tượng ra được.

Trước đây Viên Minh cũng góp nhặt chút ít tin tức về thể tu, cũng biết nội dung quan trọng trong công pháp thể tu ở Trung Nguyên cơ bản là từ ngoại hướng vào trong, trước tu luyện da thịt, lại rèn luyện gân cốt, sau đó mới vào trong phủ tạng.

Thế nhưng công pháp luyện thể mà Kim Cương đưa cho hắn lại bắt đầu bằng trực tiếp tu luyện phủ tạng trước. Hơn nữa phương thức tu luyện cũng cực kỳ thô bạo, chỉ có thể phù hợp với nhục thân Yêu thú có thiên phú dị bẩm, căn bản mà nói thì tu sĩ bình thường không cách nào tu luyện được.

Hắn đành phải tạm thời dập tắt ý tưởng thể tu, định bụng sau này tìm ra công pháp thể tu chân chính hãy bàn lại.

Đột nhiên sắc mặt hắn khẽ đổi, đưa tay lấy một tấm Truyền Tấn phù trong ngực ra.

Phù lục "Xoẹt" một tiếng rồi vỡ vụn, giọng nói Hồ Đồ truyền ra. Là chuyện từ cửa tiệm linh hương, có một vị khách cần đặt hàng với số lượng lớn, yêu cầu thương lượng với chủ tiệm nên y không cách nào từ chối được.

Minh Nguyệt quyết của Viên Minh vừa đột phá, hồn lực còn chưa được củng cố hoàn toàn nên hắn cũng chưa muốn kết thúc bế quan.

Thế nhưng có lẽ do trước kia hắn dự trù quá lạc quan, hiện tại đã ăn sạch Tuyết Tinh đan. Nếu cứ như vậy, với mười vạn linh thạch còn tồn lại mà miệng ăn núi lở thời gian dài cũng không phải cách hay.

Tu vi càng cao càng cần có đan dược trân quý hơn, kế tiếp nếu muốn duy trì tốc độ tu luyện như trước, lại đột phá Trúc Cơ hậu kỳ vẫn cần phải có lượng linh thạch kinh người. Cho nên hắn không thể bỏ mặc mối làm ăn của cửa tiệm linh hương được.

Nghĩ đến đây, hắn để Hoa Chi và Lôi Vũ ở lại trông coi động phủ, mình rời đi đến thành Vọng Nguyệt.

"Cũng không biết lần này rốt cuộc đối phương là ai? Ta đã để Hồ Đồ toàn quyền xử lý công việc của tiệm, có chuyện gì cần thương nghị với ta mới quyết được sao? Chẳng lẽ là kẻ không có hảo ý?"

Nghe nói người này nằng nặc đòi gặp mặt mình để nói chuyện, Viên Minh đã cảm thấy kỳ quái, mà lúc này càng đến gần cửa tiệm lại cảm thấy trong đầu càng nảy sinh nhiều ý niệm làm hắn vô thức dừng bước.

Sau khi cân nhắc, hắn thả hồn nha ra, trốn xuống lòng đất của tòa thành, ẩn nấp nhắm hướng cửa tiệm linh hương.

Sau khi Minh Nguyệt quyết đột phá lên tầng thứ tư, hình thể hồn nha cũng có biến hóa lớn. Hiện tại nó đã có thể hòa toàn hư hóa, xuyên qua lòng đất mà đi. Rất nhanh, nó đã đến cửa tiệm linh hương.

Ngoại đường không có ai, chỉ có Mộc Dương đứng ngoài quầy. Hồn nha bèn chui vào trong nội đường, ẩn nấp ở một góc hẻo lánh, ngoi nửa cái đầu lên quan sát.

Trong nội đường, Hồ Đồ đang vui vẻ trò chuyện với một lão giả mặc áo xám, hẳn là người đã yêu cầu gặp mặt mình.

Chỉ là khi thấy rõ vẻ ngoài người kia, đồng tử của Viên Minh đột nhiên co rút lại. Người tới không phải ai khác, mà là Tả Khinh Huy.

"Làm sao ông ta tới nơi này?"

Tả Khinh Huy là tu sĩ Trường Xuân quan, còn là tồn tại Kết Đan Kỳ. Từ sau cuộc nói chuyện ở Thiên Hương đấu giá hội, Viên Minh vẫn luôn một mực cảnh giác với người này.

Nếu chỉ là vô tình gặp được gặp ông ta ở thành Vọng Nguyệt này, Tả Khinh Huy hẳn sẽ báo ra danh tính rõ ràng chứ không che che lấp lấp như vậy, lại còn đưa ra đề nghị mua rất nhiều hương, e là người đến không có ý tốt lành gì!

Viên Minh suy nghĩ chốc lát, lập tức tế phi toa trở về động phủ, phân phó Hoa Chi cùng Lôi Vũ rời khỏi động phủ.

Sau đó Hắn lại lấy ra Thanh Đồng Lôi Văn trận bố trí xung quanh động phủ đan xen vào trong Ngũ Hành Huyễn Diệt trận. Làm xong hết, hắn mới dùng Tàng Nguyên thuật áp chế tu vi xuống Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, rồi mới quay lại thành Vọng Nguyệt, đi thẳng vào cửa tiệm linh hương.

"Có khách muốn đặt hàng linh hương? A, Tả tiền bối?" Viên Minh bày ra một bộ kinh ngạc.

"A, a, Viên tiểu hữu, lâu rồi không gặp." Tả Khinh Huy cười khẽ nói.

Viên Minh biểu lộ bình thản không chút bất ngờ. Ở thành Vọng Nguyệt này, hắn sử dụng tên thật của mình, chỉ cần Tả Khinh Huy nghe ngóng sơ qua là có thể biết được.

Bên kia, Hồ Đồ nghe thấy Viên Minh nói hai từ Tiền Bối mà sững sờ.

Y biết rõ Viên Minh có tu vi Trúc Cơ kỳ, chẳng lẽ là vị khách nhân này là tồn tại Kết Đan kỳ? Nghĩ tới đây Hồ Đồ vội vàng tìm lý do, thức thời rời đi.

"Tả tiền bối, trước kia ta bất đắc dĩ khiêu chiến với Quốc sư, ảnh hưởng đến danh vọng Trường Xuân quan nên chỉ đanh dùng tên giả, hạn chế xuất hiện. Kính xin tiền bối chớ trách." Viên Minh nhanh chóng bình ổn như thường, chắp tay nói.

"Không sao, chuyện đã qua lâu rồi, tiểu hữu tâm tư kín đáo, sát phạt quyết đoán, lại tru sát Bồ Chính Thanh lập nhiều chiến công cho Tu Tiên giới Đại Tấn ta. Đệ tử trẻ tuổi Đại Tấn ta hiếm có ai sánh bằng ngươi." vẻ tươi cười trên mặt Tả Khinh Huy càng đậm.

"Tiền bối quá khen."

Lời này của Tả Khinh Huy tựa hồ còn ám chỉ khác nữa, Viên Minh âm thầm cân nhắc.

"Cửa tiệm linh hương của Viên tiểu hữu ở nội thành Tiểu Hồ đang làm ăn thịnh vượng, làm sao lại đột ngột đóng cửa, chuyển tới thành Vọng Nguyệt này a?" Tả Khinh Huy nhìn nhìn xung quanh hỏi.

"Linh hương không thể so được với đan dược, những vật phẩm như Linh tài này cũng không phải thiết yếu đối với các tu sĩ, cũng chỉ có những người trong túi rủng rỉnh mới mua chơi. Kỳ thật sinh ý ở thành Tiểu Hồ đã không dễ dàng nữa, nếu cứ tiếp tục mở cửa hàng thật sự không thu được bao nhiêu lợi nhuận cả."

"A, nghĩ không ra, ngoại trừ có thực lực cao siêu, Viên tiểu hữu còn có con mắt buôn bán nữa. Xem ra ta không nhìn lầm người a!" Tả Khinh Huy cười nói ha ha.

"Lời này của tiền bối có ý gì?" Viên Minh nghe vậy khẽ ngẩn người.

"Thật không dám giấu giếm, lần này ta tới đây là có việc cần thương nghị với Viên tiểu hữu ngươi." Tả Khinh Huy ngồi trên ghế, tay phất xuống mở ra một màn kết giới cách âm, thản nhiên nói.

"Tiền bối có việc mời nói." Viên Minh nhìn bộ dạng của Tả Khinh Huy, lòng dần căng thẳng, nhưng mặt vẫn đầy vẻ ngây ngô.

"Luyện chế linh hương là việc nhỏ, ta tới đây tim ngươi là muốn nhắc lại chuyện xưa, còn nhớ rõ lời đề nghị năm năm trước sao?" Dáng tươi cười của Tả Khinh Huy càng thêm hòa ái, nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận