Tiên Giả

Chương 400: Kẻ nguy hiểm nhất

“Chuyện người mang hay không mang theo người tạm không nói, hiện tại Tu La Phệ Huyết đồ đã sinh ra linh trí, chiến lực có thể so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bên trong đồ còn có hai quái vật Nguyên Anh kỳ là nữ tử áo đỏ và bộ khô lâu màu máu kia, Độc Cô đạo hữu dẫu có dứt khỏi chúng ta cũng không lấy được món linh bảo đó, chi bằng bốn người chúng ta liên thủ thì tốt hơn, ít nhất cũng không để cho món bảo vật này trốn mất.” Vạn Sĩ Hồng nhìn Độc Cô Phong, mở lời thuyết phục.

“Ý hai người chúng ta cũng vậy.” Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử cũng tỏ thái độ của mình.

Độc Cô Phong im lặng một lúc rồi giãn mặt ra, cười nói: “Lời ba vị đạo hữu chí phải, vừa rồi là ta cân nhắc không chu toàn, dưới tình hình hiện tại, đúng là chúng ta liên thủ sẽ tốt hơn.”

“Độc Cô đạo hữu có thể nghĩ như vậy thì còn gì bằng, mau mau phá vỡ cấm chế trên tường này đi, nếu không Tu La Phệ Huyết đồ sẽ chạy xa mất.” Vạn Sĩ Hồng hối thúc.

Độc Cô Phong gật gật đầu, vận pháp lực rót vào trong chìa khóa màu đen.

Trên bề mặt chìa khóa bừng lên một đạo quang mang tối tăm rồi chui vào trong vách tường bên cạnh, hình thành một ảo ảnh chìa khóa dài gần một trượng.

Độc Cô Phong xoay cổ tay một cái, ảo ảnh chìa khóa cũng xoay một vòng, theo đó ánh sáng màu trắng nhanh chóng tắt đi, để lộ một khoảng trống lớn.

Vạn Sĩ Hồng bấm niệm pháp quyết điểm ra một đạo kiếm khí màu vàng kim đánh vào chỗ trống đó.

Không còn ánh sáng màu trắng bảo hộ, vách tường trở nên yếu ớt, dễ dàng bị đánh thủng một lỗ lớn.

Khi mấy người đang định đuổi theo thì bệ đá đỡ Tu La Phệ Huyết đồ đột nhiên rung lắc, đồng thời bắn từng luồng sáng trắng ra ngoài, cả không gian tầng ba theo đó bắt đầu chấn động không ngừng.

Đám người Vạn Sĩ Hồng kinh ngạc ồ lên một tiếng, lập tức dừng người lại.

Viên Minh ở trong Thâu Thiên đỉnh vẫn liên tục quan sát tình hình bên dưới, thấy cảnh này hắn bèn thôi động thần thức tra xét bên trong bệ đá.

“Đây là…” Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ khác thường.

Bọn người Vạn Sĩ Hồng cũng vận khởi thần thức toán dò xét bên trong bệ đá nhưng lại bị một lực cấm chế ngăn lại.

“Độc Cô đạo hữu.” Vạn Sĩ Hồng lập tức nhìn sang phía Độc Cô Phong.

Độc Cô Phong hiểu ý, triệu hồi chìa khóa màu đen rồi một lần nữa thôi động. Chìa khóa màu đen lóe lên một đạo hắc quang rồi chui vào bệ đá, không thấy đâu nữa.

“Không được, cấm chế trong bệ đá cứng cỏi dị thường, vượt xa ánh sáng trắng kia, trong nhất thời không thể phá mở được.” Độc Cô Phong nhíu mày nói.

Ba người Vạn Sĩ Hồng nghe vậy cùng trầm mặt xuống.

“Ba vị nghĩ thế nào tại hạ không muốn can thiệp, có điều ta phải đuổi phải Tu La Phệ Huyết đồ, không rảnh ở đây phá giải cấm chế, ba vị tự nhiên.” Độc Cô Phong thu hồi chìa khóa màu đen, từ tốn nói.

Không đợi những người khác đáp lời, y đã quay người đi tới lỗ thủng trên vách tường.

“Minh chủ, thực lực của ta nhỏ yếu, theo sau cũng không giúp được gì, chỉ bằng ở lại đây xem rốt cuộc trong bệ đá đã xảy ra chuyện gì.” Tịch Ảnh đột nhiên lên tiếng đề nghị.

“Cũng được.” Độc Cô Phong thoáng giật mình rồi khẽ gật đầu, đoạn vung tay áo cuốn lấy tu sĩ mặc áo bào đen, xuyên qua lỗ thủng trên tường bay, đuổi theo hướng Tu La Phệ Huyết đồ.

Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử thấy vậy cũng theo sát phía sau.

“Nhan Tư Tịnh, ngươi cũng ở nơi này, nhìn xem trong bệ đá này có gì cổ quái, vật này cho ngươi mượn dùng một lát.”

Lôi Minh lão tổ trước khi đi để Nhan Tư Tịnh ở lại đây, đồng thời còn cho nàng một hộp ngọc màu làm.

Chỉ trong chớp mắt, cả không gian tầng ba chỉ còn hai người Tịch Ảnh và Nhan Tư Tịnh.

Tịch Ảnh quay đầu nhìn nàng này một chút rồi đưa tay đánh ra một luồng sáng trắng, rơi vào bên cạnh lỗ hổng trên vách tường.

Cấm chế tinh quang trên vách tường sáng lên rồi nhanh chóng liền lại, chỉ mấy nhịp thở đã trùm kín lỗ hổng trên tường.

Nhan Tư Tịnh thầm run sợ, vội vàng mở hộp ngọc màu làm ra, một viên lôi châu màu bạc rơi ra bị nàng này duỗi tay nắm lấy.

Lôi châu này chỉ to bằng quả trứng chim bồ câu, mặt ngoài nhìn bình thường chẳng có gì lạ nhưng lại tỏa ra khí tức lôi điện kinh người.

Viên châu này chính là Thiên Lôi châu dò tu sĩ Nguyên Anh kỳ thu thập lực lượng lôi điện rồi áp súc luyện chế ra, khi kích phát sẽ có uy lực tương đương một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Tịch Ảnh không thèm nhìn Nhan Tư Tịnh và Thiên Lôi châu trong tay nàng này, chỉ đưa mắt nhìn lên khoảng không bên trên, nói: “Được rồi, mấy kẻ vướng víu đều đã đi hết, Viên Minh, ngươi ra đi, ta có một ít việc cần bàn bạc với ngươi.”

Nhan Tư Tịnh nghe thấy cái tên Viên Minh, trong mắt liền hiện vẻ vui mừng, nhìn khắp bốn phía xung quanh.

Trong Vạn Lý Hoàng Sa trận ở tầng hai, lúc bị Lôi Minh lão tổ dẫn đi, nàng vẫn chưa thấy Viên Minh bị Hoàng Sa trận nuốt chửng, khi lên tầng ba cũng không thấy Viên Minh, nàng còn cảm thấy rất kỳ quái, giờ nghe Tịch Ảnh nói vậy, lẽ nào Viên Minh vẫn luôn ẩn núp ở gần đây?

Nói như vậy thì thần thông giúp mọi người thoát khỏi huyễn thuật và cả đạo huyết quang vừa rồi cũng đều do Viên Minh gây ra.

Nhan Tư Tịnh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi Vạn Sĩ Hồng và các tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều ở đây, vậy mà Viên Minh có thể tránh né tai mắt nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, không hổ là sứ giả của Nguyệt Thần đại nhân.

Về việc Tịch Ảnh dùng giọng điệu quen thân như vậy để nói chuyện với Viên Minh, Nhan Tư Tịnh thực sự cũng không cảm thấy bất ngờ, trước đó khi ở Quỷ Chướng hạp cốc, nàng chỉ bằng trực giác bản thân đã lờ mờ phát hiện giữa Viên Minh và Tịch Ảnh có một sự ăn ý nào đó.

“Ta hiện tại còn có chuyện cần làm, không thể hiện thân, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.” Tiếng Viên Minh vang lên trong không gian tầng ba.

Tịch Ảnh cau mày, quay đầu nhìn về phía Nhan Tư Tịnh.

Nhan Tư Tịnh còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác đầu ong ong, trước mắt hiện ra vô số huyễn ảnh, ý thức nhanh chóng trở nên mê muội.

Chính vào thời khắc này, một làn sóng hồn lực cường đại từ trên trời giáng xuống, xung kích lên thần hồn Nhan Tư Tịnh, tức thì huyễn cảnh trước mắt nàng lập tức tan biến hết, ý thức cũng thanh tỉnh trở lại.

“Nàng này là tín đồ duy nhất trong Tu La cung của Minh Nguyệt thần đại nhân, rất nhiều chuyện cần nhờ nàng làm, không thể để nàng ngất đi được.” Tiếng Viên Minh một lần nữa vang lên.

Nhan Tư Tịnh chưa tỉnh hồn, vội vã lùi về phía sau một khoảng, nhìn Tịch Ảnh với ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Vậy bảo nàng ta rời khỏi chỗ này, chuyện ta muốn nói không thể để cho người khác biết.” Tịch Ảnh có chút mất kiên nhẫn nói.

“Ngươi xuống tầng hai tạm lánh một chút, xuống đó rồi đừng đi đâu cả, cứ tập trung cầu nguyện, Minh Nguyệt thần đại nhân vừa báo với ta rằng không bao lâu nữa người sẽ ra tay diệt trừ Lôi Minh lão tổ giúp ngươi.” Tiếng Viên Minh vang lên trong đầu Nhan Tư Tịnh.

Nhan Tư Tịnh không ngốc, nàng đã định rời khỏi đây từ nãy, giờ nghe vậy liền liên tục gật đầu đáp ứng, đoạn xuôi theo cầu thang đi xuống tầng hai.

Vạn Lý Hoàng Sa trận vẫn đang vận chuyển, chỉ là quy mô đã giảm đi nhiều.

Nhan Tư Tịnh theo lời Viên Minh dặn, không để ý những thứ khác, nhanh chóng tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm hướng Minh Nguyệt thần cầu nguyện.

Một cỗ nguyện lực dày đặc truyền vào không gian trong Thâu Thiên đỉnh, tầm mắt Viên Minh càng thêm sáng tỏ.

Tịch Ảnh vung tay áo lên, mấy chục luồng sáng vàng rơi xung quanh, nhanh chóng ngưng kết ra một tòa pháp trận màu vàng, chặn kín toàn bộ không gian xung quanh.

Pháp trận màu vàng này khá cao minh, có cả hiệu quả ngăn cách linh khí, che đậy thần thức, dĩ nhiên Viên Minh thì nó vô dụng.

“Trình độ trận pháp của người lợi hại hơn trước không ít nha. Chỉ có điều đám Vạn Sĩ Hồng đều đi cả rồi, cấm chế trên tường cũng đã khôi phục như trước, không cần phải cẩn thận vậy đâu.” Viên Minh nói.

“Vạn Sĩ Hồng kia không đáng để ta bận tâm, kẻ ta đề phòng là một người khác.” Tịch Ảnh bĩu môi nói.

“Ngươi nào.” Viên Minh có chút tò mò hỏi.

“Là kẻ được Độc Cô Phong dẫn theo.” Tịch Ảnh đáp.

“A, là cái gã trên đường đi rất ít nói chuyện kia sao? Hắn có gì đặc biệt à?” Trong đầu Viên Minh hiện lên hình dáng tu sĩ áo đen kia.

“Dù rất không cam tâm, nhưng y mới là kẻ mạnh nhất trong Tu La cung, cũng là kẻ nguy hiểm nhất. Lúc trước chính là vì y còn ở đây nên ta mới không dám giao lưu tâm thần với ngươi, nếu làm rất có thể sẽ bị kẻ đó phát giác.” Thần sắc Tịch Ảnh trở nên ngưng trọng.

“Lại có chuyện như vậy nữa, kẻ đó thân phận thế nào? Còn nữa, người vừa rồi nói có chuyện cần bàn với ta, là chuyện gì vậy?” Nghe Tịch Ảnh nói như vậy, Viên Minh cũng trở nên nghiêm túc, hỏi ngay.

“Ta muốn giết một người, nhưng sức mình còn thiếu một chút, cần ngươi hỗ trợ.” Tịch Ảnh không trả lời thẳng vào câu hỏi của Viên Minh mà nói như vậy.

“Giết ai? Chẳng lẽ là…” Viên Minh khẽ giật mình.

“Đúng vậy, chính là tu sĩ áo đen kia.” Tịch Ảnh chớp chớp đôi mắt ngọc, chậm rãi nói.

Trong dãy núi cách hắc tháp mấy trăm dặm, đám Vạn Sĩ Hồng sau khi dốc toàn lực truy đuổi, cuối cùng đã bắt kịp Tu La Phệ Huyết đồ, đại chiến lại một lần nữa nổ ra.

Viên Minh đứng đầu đoàn, không nói một lời lập tức tế ra phi kiếm vàng óng, chỉ có điều lần này là cả chín thanh phi kiếm.

Chín thanh phi kiếm nối thành một đoàn, hình thành một tòa kiếm trận hùng vĩ màu vàng kim, phạm vi lên tới mười mấy trượng, bao phủ Tu La Phệ Huyết đồ lại.

Vô số kiếm khí lăng lệ màu vàng kim liên tục diễn sinh, đồng thời từ khắp mọi hướng chém về phía đồ này.

Tu La Phệ Huyết đồ lúc này cũng phóng ra sương máu có tính ăn mòn cực mạnh, tạo thành một khối cầu sương màu máu to lớn bao xung quanh bản thân. Sương máu quay cuồng như thần long trở mình, uy thế kinh người.

Kiếm khí vàng kim dày đặc chém lên trên khối cầu lập tức bị sương máu ăn mòn, cơ bản không cách nào chạm tới Tu La Phệ Huyết đồ ở bên trong..

Độc Cô Phong, Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử ở gần đó thấy cảnh này cũng tự mình tế ra pháp bảo đánh tới.

Bốn người trên đường tới đây đã bàn bạc xong, ai có thể khiến Tu La Phệ Huyết đồ khuất phục thì người đó sẽ sở hữu bảo vật này.

Dù bốn người trong lòng biết rõ, sau khi đánh bại Tu La Phệ Huyết đồ, người khác chưa chắc sẽ cam lòng tuân thủ ước định, nhưng người thắng ít nhất cũng có thể có được sự chính danh, ngày sau lúc tranh đoạt bảo này cũng có thể nhờ đó mà chiếm ưu thế, vậy nên ba người Độc Cô Phong cũng nhao nhao xuất ra thủ đoạn áp rương.

Hai mươi mốt cây hắc châm của Độc Cô Phong huyễn hóa thành một trời châm ảnh, phóng tới với khí thế nghiêng trời lệch đất, trong khi đó, cây hắc kiếm kia trên bề mặt cũng hiện ra hồ quang điện màu đen dày đặc, lấy thế chẻ núi cắt sông đánh xuống, mỗi một kiếm chém ra đều kéo theo những tiếng sấm nổ vang rền, uy thế kinh người.

Lôi Minh lão tổ vẫn thôi động pháp Lôi Ấn, huyễn hóa ra ba con lôi giao dài mười mấy trượng khí thế dọa người, trảo chụp đuôi quất, trong miệng còn phun ra từng viên lôi cầu to lớn, ít nhiều khắc chế thần thông huyết đạo của Tu La Phệ Huyết đồ.

Kim Hi tiên tử thân lơ lửng giữa không trung, thủ đoạn nàng thi triển ra không hoành tráng như hai người kia, vẫn chỉ là thôi động Kim Thư Quyển, một mảng lớn phù văn từ quyển sách bắn ra, ngưng tụ thành phù lục màu vàng kim đánh xuống.

Phù lục vàng kim rời thư quyển liền đón gió biến lớn, hóa thành những kiếm ảnh màu vàng kim to bằng cánh cửa, kéo theo những tiếng gió rít sấm nổ, bổ thẳng tới phía Tu La Phệ Huyết đồ.

Mỗi một đạo kiếm ảnh này không ngờ đều là một phù lục cấp ba, Phong Lôi kiếm phù.

Linh Phù tông tinh thông phù lục chi đạo, Kim Thư Quyển của Kim Hi tiên tử thực tế là một món bảo vật phụ trợ thi triển phù lục, nhờ vào nó nàng có thể vẽ bùa từ hư không, lược bỏ mấy bước khắc phù, quán linh.

Bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ hợp lực, mỗi một cái giờ tay nhấc chân đều khiến núi sông chấn động, uy năng vượt xa lúc bình thường, dưới áp lực khủng khiếp này, sương máu dày đặc xung quanh Tu La Phệ Huyết đồ quay cuồng dữ dội, bốc hơi một cách nhanh chóng, kích thước khối cầu cấp tốc thu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận