Tiên Giả

Chương 206: Khôi phục ký ức

Viên Minh theo chân đám người Tiêu Dao, Tiêu Ảnh đi tới quảng trường Thanh La đằng trước mũi, thấy các đệ tử Bích La Động đều bị áp giải tới đây.

Sau khi nhìn đám người này mấy lượt, hắn chợt nhíu mày phát hiện, mọi đường khẩu trong Bích La Động đều có không ít đệ tử ở đây, duy Hỏa Luyện đường là thấy rất ít.

Trong khi hỗn chiến lúc trước, hắn đã dùng hồn nha dò xét các nơi đều không thấy bóng dáng đệ tử Hỏa Luyện đường, thậm chí Tam động chủ cũng không xuất hiện lần nào.

“Chẳng lẽ…” Một ý niệm nảy ra trong đầu Viên Minh.

“Ngươi đang tìm ai?” Tiếng Tịch Ảnh truyền tới.

“Người Hỏa Luyện đường hình như không ở đây.” Viên Minh nghĩ ngẫm một chút rồi nói, tuy vậy trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn có chút cảm tình với mấy sư huynh đệ Hỏa Luyện đường, lần này tông môn đại loạn, trưởng lão lẫn đệ tử trong môn phái tử thương nặng nề, bọn hắn đều mà môn hạ của Tam động chủ mà Tam động chủ lại không xuất hiện ở giờ khắc quan trọng, nhất định là đã được Tam động chủ cứu đi.

Sau khi khống chế lại cục diện, Phá Hiểu tán minh bắt đầu phá giải gọn gàng những cấm chế ở một số nơi trọng yếu trong Bích La Động, ví dụ như nhà kho của Luyện Lô đường, Hỏa Luyện đường, vân vân, chuyển ra một lượng lớn khoáng thạch, linh thảo, đan dược, thậm chí cả linh thú, sau đấy phân loại, bày tại quảng trường Thanh La.

Các vật phẩm cướp được từ trên người đệ tử Bích La Động cũng được trưng bày ở đây, từ xa nhìn lại thấy phân nửa quảng trường là một mảng linh quang chiếu ra bốn phía, thu hút ánh mắt mọi người.

Tích góp bao năm từ thời Tam Tinh Sơn tới Bích La Động đều ở cả đây.

Thành viên Phá Hiểu tán minh lần lượt tới đây tập hợp, ai nấy hai mắt sáng bừng nhìn đống đồ trên mặt đất nhưng không ai dám động vào.

Viên Minh nghiêng tai lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, biết đây là đây là cách làm nhất quán của Phá Hiểu tán minh, mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ phóng toàn bộ vật phẩm thu hoạch được ra trước mặt mọi người, sau đó mới dựa theo công lao mà phân chia, tỏ vẻ công chính.

Viên Minh thầm nghĩ, lần này Phá Hiểu tán minh hủy diệt Bích La Động, thu hoạch lớn nhất không phải như thứ kia, mà là pháp khí chứa đồ của đại trưởng lão, Đại động chủ và Nhị động chủ.

Đồ tốt thực sự, làm sao có thể lấy ra chia đều chứ?

“Viên Minh huynh, ngươi sao lại ở đây?” Một giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên từ phía trước truyền tới.

Viên Minh ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt khẽ chớp động.

Người tới chính là Ô Lỗ, lúc này đã biểu lộ tu vi Trúc Cơ kỳ không thể nghi ngờ, trên thân dù chịu vài vết thương nhưng không có gì đáng ngại.

Đứng bên cạnh Ô Lỗ chính là tên Tiêu Dao kia, hai người có vẻ đã quen biết từ trước.

“Ô Lỗ huynh, đã lâu không gặp, đa tạ đã chiếu cố ba năm qua.” Viên Minh nói.

“Viên huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ, chúng ta tuy khác đường nhưng chung một đích, xem ra đúng là hảo huynh đệ.” Ô Lỗ làm bộ như sực tỉnh nói.

Viên Minh cười cười liếc nhìn Tiêu Dao đứng bên cạnh, lớn tiếng nói: “Đâu chỉ là hảo huynh đệ, hai người chúng ta từ lúc làm Phi Mao thú nô ở Bích La Động đã hỗ trợ lẫn nhau, cái này phải gọi là huynh đệ sinh tử.”

Hai người cùng cười ha ha.

Tiêu Dao vốn lúc đầu còn hơi nghi ngờ việc Viên Minh làm thám tử, giờ phát hiện Viên Minh lại quen thân như vậy với Ô Lỗ, người lần này lập đại công, hơn nữa trong câu chuyện còn nhắc tới chuyện cùng trải qua hoạn nạn, bao nhiêu nghi ngờ đều theo đó tan biến hết.

Không lâu sau đó, một đạo độn quang từ xa phóng tới, dừng trên không trung giữa quảng trường, hiện ra thân ảnh Âu Cát. Âu Cát tuyên bố sẽ phân chia đồ trên quảng trường cho mọi người.

Đám người Phá Hiểu tán minh nghe được lời này, nhất thời reo hò vang trời.

Bạch Dạ, Huyễn Thì cũng ở trong đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hai người đều không thương tổn gì.

Viên Minh cùng hai người từ xa xa đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu chào. Hai người thấy Viên Minh đã mặc phục sức Phá Hiểu, tức thì đều tự ngầm hiểu, cùng nhau mỉm cười.

Âu Cát sắp xếp người phân chia xong liền quay người rời đi.

“Chia đồ rồi sao? Đi, chúng ta cũng đi qua.” Tịch Ảnh khẽ cười, phất tay áo vung lên.

Từng đạo trận văn màu vàng xuất hiện trên mặt đất dưới chân nàng, Viên Minh và Tiêu Dao, chỉ thoáng chốc đã hình thành một tòa pháp trận màu vàng.

Tầm mắt Viên Minh bị ánh sáng vàng bao phủ, đợi khi lấy lại tinh thần, bọn hắn đã xuất hiện ở chỗ cạnh sơn môn Bích La Động.

Âu Cát, lão giả lưng còn và bốn tu sĩ Kết Đan kỳ đều ở chỗ này, vừa thấy Tịch Ảnh và Viên Minh xuất hiện liền mỉm cười.

“Tiêu Ảnh ngươi cuối cùng cũng tới rồi, chúng ta đang chờ ngươi.” Âu Cát nói.

“Mấy vị chờ ta làm gì, các ngươi cứ phân chia trước đi, không cần để ý tới ta. Có điều vị Viên Minh này lần này lập đại công, nhất định phải trọng thưởng.” Tịch Ảnh chắp hai sau lưng, nói.

Đám Âu Cát nghe lời này đều lộ vẻ xấu hổ, hùng hồn nói nhất định phải là mọi người cùng thống nhất quyết sách.

“Âu Cát đà chủ, vậy ta không khách khí nữa, vừa rồi đánh giết Trần Thương Khung là ta ra sức nhiều nhất, vậy nên đồ trên người hắn, ta muốn chọn trước.” Tịch Ảnh nói.

Âu Cát nghe vậy thoáng đưa mắt nhìn ba người khác, chỉ thấy lão giả lưng còng hừ một cái, đại hán áo bào đỏ và thiếu phụ áo xanh lục thì nhìn Tịch Ảnh với ánh mắt mang mấy phần bất mãn.

“Ba vị đạo hữu, như thế này đi, cứ dựa theo như chúng ta thảo luận lúc trước, đồ trong pháp khí chứa đồ của Trần Thương Khung sẽ chia ra làm năm phần, Tiêu Ảnh được chia một phần trong số đó. Nếu nàng đã muốn chọn trước thì để nàng chọn trước đi.” Âu Cát hơi khó xử, ho khan một tiếng khụ rồi đề xuất.

“Âu Cát đà chủ, ba người bọn ta nhận lời mời của Phá Hiểu tán minh, vừa rồi đại chiến Trần Thương Khung xém chút mất mạng, nàng ta dựa vào cái gì mà đòi chọn trước?” Lão giả lưng còng không khách khí nói thẳng. Ba người thực sự không hiểu vì sao Âu Cát lại chiều ý một tu sĩ Trúc Cơ kỳ dù đúng là nàng mới vừa cứu bọn họ thật.

“Ba vị, các ngươi có điều chưa biết, nàng này xuất thân từ Hồng Liên đảo ở Nam vực Nam Cương, là cháu gái ruột của Hồng Liên đảo Tiêu lão tổ. Nàng còn có Ngũ Hành Hợp Nhất chi thể trời sinh, là một trong những trận pháp sư có thiên phú cao nhất trên đại lục này.” Âu Cát khẽ mấp máy môi, truyền âm giải thích với ba người.

Ba người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Tại Nam vực Nam Cương, thậm chí là toàn bộ Nam Cương, Tiêu gia của Hồng Liên đảo đều cực kỳ nổi tiếng. Tiêu gia tinh thông trận pháp cấm chế, đặc biệt giỏi về luyện chế các loại pháp khí như trận kỳ trận bàn. Rất nhiều tông môn Nam Cương đều vì điều này mà tới nhà bái phỏng, chỉ mong cầu được một tòa pháp trận hộ tông thượng hạng.

Còn Tiêu lão tổ trong miệng Âu Cát hiện tại chính là gia chủ Tiêu gia, không những thế người này còn là một vị đại sư trận pháp, tu vi nghe nói đã đột phá Kết Đan hậu kỳ, có thể nói là rất hiếm trong giới trận pháp sư. Người này dù xét thực lực hay nhân mạch thì đều hơn xa bọn họ.

“Lại nói, công lao đánh phá trận pháp, đánh giết Trần Thương Khung rõ như ban ngày. Ba vị cũng là gián tiếp được Tiêu Ảnh cứu, mọi người nên lĩnh tình đi.” Âu Cát nói thêm.

“Được rồi, Tiêu Ảnh chọn trước.” Ba người bọn lão giả lưng còng thoáng nhìn nhau, cảm thấy rất có đạo lý.

“Tiêu Ảnh, ngươi thấy thế nào?” Âu Cát nhìn sang phía Tịch Ảnh rồi hỏi, tự động quên đi yêu cầu ban thưởng cho Viên Minh.

“Thế Viên Minh đâu? Hắn từ đầu đã nghe theo sự sắp xếp của ta, ba năm trước liều mạng đi nằm vùng tại Bích La Động, giúp ta trộm đi pháp bảo của Trần Thương Khung, theo lý cũng nhận được phần thưởng lớn mới đúng.” Tịch Ảnh không quên nhắc lại.

“Tại hạ từ ba năm trước đã nghe theo sự sắp xếp của Tiêu tiền bối đi tới Bích La Động, hơn nữa còn liên thủ với Ô Lỗ hỗ trợ lẫn nhau.” Viên Minh bổ sung.

“Việc này ta có thể làm chứng, nếu các vị không tin, có thể gọi Ô Lỗ tới hỏi một chút là biết.” Tiêu Dao phụ họa.

“Đúng là như vậy, Ô Lỗ nhiều lần báo cáo với ta là có đệ tử tên Viên Minh cực kỳ khả nghi, hóa ra là bút tích của Tiêu Ảnh người, phòng ngừa chu đáo không mưu mà hợp với ta, nên thưởng. Bích La Động xưa này không bạc đãi dũng sĩ.” Âu Cát nói.

“Người này không phải là chuyện xảy ra rồi mới tới đoạt công lao đó chứ?” Đại hán áo đỏ chất vấn.

Đại hán áo đỏ trừng mắt nhìn Viên Minh, tức thì một cỗ uy áp phủ tới, tu vi hai người chênh lệch quá lớn, chỉ phóng mấy phần uy áp mà Viên Minh đã cảm thấy như có một ngọn núi lớn ép tới, thân thể không khỏi khẽ run lên, xương cốt cả người phát ra những tiếng đôm đốp rất nhỏ.

Giờ khắc này, Viên Minh cảm giác như cả người mình sắp bị đè sập, thần hồn thức hải cũng chấn động không ngừng.

Thân thể chịu áp lực thì cũng thôi, tới thần hồn của hắn cũng như ngọn lửa trong gió lốc, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, thân thể theo đó cũng mất đi năng lực hành động, muốn lui lại để tránh né áp lực cực kỳ mạnh mẽ này mà cũng không làm được.

Viên Minh toàn lực vận chuyển Cửu Nguyên quyết và Minh Nguyệt quyết, liều mạng ngăn cản uy áp từ đại hán áo đỏ nhưng chẳng có mấy tác dụng.

Cỗ uy áp khổng lồ này kích phát ý chí chiến đấu của hắn. Viên Minh mở trừng hai mắt, vận chuyển Minh Nguyệt quyết tới cực hạn khiến hồn lực bên trong thức hải quay cuồng như nước thủy triều.

Gần như cùng lúc đó, cánh tay Viên Minh nóng lên, một luồng nhiệt lưu to lớn từ bên trong ấn ký lư hương truyền ra, cuồn cuộn dung nhập vào trong thức hải của hắn.

Trong đầu hắn chợt vang lên âm thanh vỡ vụn, thần hồn sắp bị đè sập thình lình tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, kiên cường ngăn cản áp lực từ đại hán áo đỏ.

“Đột phá!” Viên Minh vừa mừng vừa sợ, phát hiện Minh Nguyệt quyết của hắn cuối cùng cũng đột phá tầng thứ ba!

Ký ức quá khứ trong đầu như thủy triều vọt tới.

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, ký ức đã phục hồi!

Trong khoảng thời gian qua, hắn song song với việc khổ tu Cửu Nguyệt quyết, tăng cao tu vi cũng không trễ nãi việc tu luyện Minh Nguyệt quyết, hồn lực theo đó không ngừng tăng trưởng, đã đạt tới tầng hai đỉnh phong.

Viên Minh vốn định chờ chuyện Bích La Động kết thúc sẽ tìm một chỗ bế quan, thử đột phá tầng thứ ba Minh Nguyệt quyết, không ngờ dưới áp lực mạnh mẽ của đại hán áo đỏ cùng lư hương trợ giúp lại có thể đột phá ngay.

Tịch Ảnh phát giác những biến hóa của Viên Minh, lập tức nhìn về phía đại hán áo đỏ.

“Các hạ uy phong thật lớn, lại đi bắt nạt người có công. Âu đà chủ, ngươi nhất định phải làm chủ.” Nàng tức giận nói.

“Mọi người dĩ hòa vi quý, đều là chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ. Chuyện ban thưởng cho Viên Minh lúc khác sẽ bàn.” Âu Cát nói, đoạn ngăn giữa Viên Minh và đại hán áo đỏ.

“Nào có bắt nạt hắn, ta chỉ là thăm dò xem hắn có năng lực tiềm phục trong Bích La Động lâu như vậy không. Không tệ không tệ, tiểu tử tiền đồ vô lương. Phá Hiểu có mắt nhìn đấy.” Đại hán áo đỏ thu hồi uy áp, hướng câu chuyện qua một hướng khác.

Lão giả lưng còng và thiếu phụ áo xanh khá kinh ngạc với biểu hiện của Viên Minh dưới áp lực nặng nề.

“Ha ha, chỉ là thăm dò chút chút, Viên Minh ngươi sẽ không để bụng chứ?” Âu Cát nói.

“Tất nhiên, ở đây đều là tấm gương của vãn bối, tư thái oai hùng của các vị tiền bối trong đại chiến hôm nay, vãn bối cực kỳ bội phục.” Viên Minh không kiêu ngạo, không tự ti nói.

“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, ngươi là người Đại Tấn nhỉ? Phá Hiểu một năm nữa sẽ có một nhiệm vụ ở Đại Tấn, phân đà chúng ta muốn bắt tay cùng hành động với một tông môn Đại Tấn, hay là ngươi cũng tham dự chút đi, phần thưởng nhiệm vụ này đảm bảo khiến ngươi hài lòng, cần một người tiềm phục trước khi hành động, rất an toàn, ít nguy hiểm mà phần thưởng lớn.” Âu Cát nói.

“Đa tạ Âu đà chủ yêu mến, có điều ta gần đây cảm giác tu vi sắp tới thời khắc đột phá, có thể sẽ phải bế quan lâu, hy vọng đà chủ thứ lỗi.” Viên Minh đáp, lòng thầm nghĩ ban thưởng nhiệm của Phá Hiểu đúng là cao, đang tiếc bản thân không thích hợp tham dự.

“Nhiệm vụ gì, cái này ta có thể đấy.” Tiêu Dao ở bên cạnh nói xen vào.

“Ngươi im miệng, sinh nhật lão tổ sắp đến rồi, chúng ta lúc đi đã hứa xong nhiệm vụ lần này sẽ về ngay đó.” Tịch Ảnh chặn ngay.

“Đáng tiếc, có điều tu hành quan trọng nhất chính là lịch luyện nha, lão tổ nói…” Tiêu Dao còn muốn cự cãi mấy câu, chưa nói hết đã bị Tịch Ảnh trừng mắt.

Mấy vị bên cảnh nghe thấy sinh nhật Tiêu gia lão tổ hình như còn có hoạt động quan trọng khác, không khỏi cùng liên tưởng nếu mình đi chúc thọ một phen mà được mấy món trận kỳ thì cũng là thu hoạch lớn lao.

“Buổi chúc thọ này ta cũng muốn tới bái chúc, thiếp thân ngưỡng mộ Tiêu gia lão tổ đã lâu.” Thiếu phụ áo xanh mỉm cười khẽ khàng nói.

“Lần này đương nhiên phải đi chúc chứ.” Đại hán áo đỏ phụ họa.

“Đúng đúng đúng, cùng đi đi, hôm nay chúng ta cùng hai vị Tiêu đạo hữu đồng sinh cộng tử một trận, Tiêu tiểu hữu nhất định phải dẫn tiến đó.” Lão giả lưng còng nói với Tiêu Dao.

Tiêu Dao đáp gọn: “Không vấn đề.”

Bầu không khí lập tức hòa thuận.

“Không biết vị Viên tiểu hữu này muốn thứ gì?” Âu Cát nghe mấy lời này bèn đưa mắt nhìn Viên Minh rồi hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận