Tiên Giả

Chương 474: Tụ tập dưới mái điện

Viên Minh thoáng nghĩ một cái, lấy từ trong Thâu Thiên đỉnh ra một thẻ ngọc màu trắng, rồi đưa thần thức vào trong đó. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là bốn chữ lớn màu vàng.

“Thiên Diễn chi thuật? Cái tên thật bá đạo...” Hắn lẩm nhẩm tự nói rồi tiếp tục xem phía sau.

Theo ghi chép trong thẻ ngọc, khi tu luyện bí thuật này tới cảnh giới cao thâm có thể thôi diễn quỹ tích vận động và cách thức biến hỏa của mọi sự vật.

Thuật này không những có thể dùng để bói toán tương lai, mà còn có thể thôi diễn những vật khác, ví dụ như suy tính sự biến hóa, độ lợi hại của trận pháp, lĩnh hội công pháp bí thuật tối nghĩa khó hiểu... Đúng là nhất pháp đa dụng.

Viên Minh thấy vô cùng hứng thú, lập tức đọc tiếp pháp môn tu luyện cụ thể ở đằng sau.

“Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt sinh Tứ Thì, Tứ Thì sinh Ngũ Hành, Ngũ Hành sinh thập nhị nguyệt, thập nhị nguyệt sinh nhị thập tứ khí, hợp ngũ thập...”

“Quẻ đều có sáu hào, sáu tám bốn mươi tám, thêm Càn Khôn nhị dụng hào...”

Xem một hồi, mi tâm Viên Minh nhăn tít lại.

Mấy câu này gần như luận đạo đàm huyền, chữ nào cũng biết, cũng đọc được nhưng khi ngẫm lại lại thấy trong đó ẩn chứa càn khôn, với tầm mắt và kiến thức của hắn hiện tại nhất thời không nhìn ra manh mối gì.

- Giải thích, 24 tiết khí là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo trái đất quay quanh mặt trời, mỗi tiết khí cách nhau 14 đến 16 ngày. Mỗi quẻ có sáu hào, hay nói chính xác hơn là 6 vạch. Cái này dịch giả không rành lắm nhưng có lẽ tác giả vẽ ra một dạng bói khác chứ quẻ Bát Quái bên Trung số vạch mỗi quẻ là khác nhau. Độc giả nếu ai biết thì xin đóng góp kiến thức ở dưới comment nhé.
Còn câu "Đàm huyền luận đạo" nghĩa là Thảo luận về đạo, triết học và những điều huyền bí. Hết giải thích.

Hắn lắc đầu, tạm thu thẻ ngọc lại, đi tới chủ sảnh.

Bích Thủy Nhu vẫn chờ ở chỗ này, không lộ vẻ sốt ruột gì.

“Để Bích Thủy đạo hữu chờ lâu, nhờ ngươi báo lại Phù Tang đảo, ta sẽ tham gia bí cảnh so tài lần này.”

“Được.” Bích Thủy Nhu sáng mắt, đáp ứng một tiếng rồi nhanh chân rời đi.

Viên Minh không ở lại chủ sảnh mà quay về chỗ ở của mình, hạ xuống một đạo cấm chế cách âm, tiếp tục tham ngộ Thiên Diễn chi thuật.

Nhưng bất luận hắn lĩnh hội thế nào, nghĩ hết mọi cách hòng nhập môn, cuối cũng đều không thu hoạch được gì, trái lại có khiến bản thân hoa mắt chóng mặt, mệt bở hơi tai.

Viên Minh bất đắc dĩ dừng lại, ngưng thần điều tức, qua chốc lát đã khôi phục lại.

Hắn không tham ngộ môn bí thuật này tiếp mà đứng dậy rời dinh thự, sải bước đi về phía phường thị Phù Tang thành.

Đã định đi vào bí cảnh lạ lẫm không biết ẩn chứa nguy cơ gì, đương nhiên phải có chuẩn bị trước.

Trong thẻ ngọc mà Phù Tang đảo đưa tới kia đặc biệt nhấn mạnh một điểm, đó là nhớ chuẩn bị thêm một ít pháp khí phù lực thuộc tính tinh thần, có thể lấy được pháp bảo tinh thần thì càng tốt.

Viên Minh không rõ lời này có ý gì, đoán rằng cũng không có ác ý.

Coi như Phù Tang đảo gan lớn bằng trời, chỉ cần hắn ném những vật kia vào không gian Thâu Thiên đỉnh, âm mưu quỷ kế gì cũng đừng hòng có hiệu quả.

Hôm sau khi trời vừa sáng, mười sáu người đứng đầu Tiên Quả hội cùng tụ tập trước một đại điện vắng vẻ màu trắng xám trong Phù Tang thành.

Đại điện chiếm diện tích khá lớn, tạo hình vô cùng cổ quái, chân đế hình vuông, bốn bức tường bao tạo thành hình tứ lăng, càng lên càng nhỏ lại, trông tổng thể giống như kim tự tháp, cho người ta một loại cảm giác hoang sơ, khác hẳn với kiến trúc ở những nơi khác trong Phù Tang thành.

Cửa điện treo một tấm biến, trên đó viết ba chữ lớn “Chân Không Điện”, nơi này chính là chỗ Phù Tang thành đặt tòa cổ truyền tống trận kia.

Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ của những hòn đảo hạng nhất kia giờ phút này đều tiến vào Chân Không điện.

Cổ truyền tống trận của Phù Tang đảo dù có thể nối thông tới biên giới ngoại hải nhưng việc kích phát nó lại có rất nhiều hạn chế, mỗi ba tháng mới có thể vận dụng một lần, mà nhân số mỗi lần truyền tống cũng vô cùng ít.

Lần này cần truyền tống một lượt mười bảy người nên một đám tu sĩ Nguyên Anh cần phải tiến hành sửa sang, cải tiến tòa cổ truyền tống trận kia.

“Chân Không điện? Cái tên này đúng là có hơi kỳ quái, ta còn tưởng nơi này sẽ được gọi kiểu Truyền Tống điện, Ngoại Hải điện chứ?” Viên Minh một mình đứng một góc, truyền âm giao lưu cùng một thanh niên tóc trắng.

“Chuyện này ta biết, tòa Chân Không điện này cũng không phải do Phù Tang đảo dựng lên, nghe nói nó đã ở đây từ thời thượng cổ, là sản phẩm cùng thời với tòa cổ truyền tống trận, không biết đã qua bao nhiêu năm gió táp mưa sa mà vẫn nằm sừng sững tới tận bây giờ, về tên đại điện cũng là truyền từ thời thượng cổ.” Thanh niên tóc trắng giảng giải.

Viên Minh khẽ nhíu mày, tòa cổ truyền tống trận này nghe nói đã tồn tại mấy vạn năm, lẽ nào đại điện cổ quái này cũng đứng sững sững đứng đây mấy vạn năm không ngã?

Hắn tỏa thần thức ra toan dò xét Chân Không điện, nhưng khi còn chưa tới gần đã bị một lực lượng vô hình chặn lại.

Viên Minh không thấy kinh ngạc bởi tòa cổ truyền tống trận này có ý nghĩa to lớn với Phù Tang đảo, đương nhiên phải bày tầng tầng cấm chế.

“Ngươi chuẩn bị sao rồi? Có mua được phù lục và pháp khí tinh thần không?” Viên Minh ổn định tâm thần, không để ý tới Chân Không điện mà quay sang hỏi thanh niên tóc trắng.

“Cũng tạm, Huyết Yến đảo cho một ít, ta cũng tự chuẩn bị được mấy món.” Thanh niên tóc trắng thuận miệng đáp.

Thanh niên tóc trắng này là tu sĩ Huyết Yến đảo tham gia so tài trận thứ ba, thực tế chính là Ô Lỗ dịch dung biến thành. Y giấu được tất cả mọi người nhưng không giấu nổi Viên Minh.

Viên Minh tối qua tiến vào Thâu Thiên đỉnh tính điều tra xem Phù Tang đảo rốt cuộc mưu tính điều gì, kết quả không điều tra được ý đồ của Phù Tang đảo nhưng lại bất ngờ phát hiện chuyện Ô Lỗ biến thành thanh niên tóc trắng.

“Ngươi đúng là gan to bằng trời, lại dám thay đổi dung nhan giả mạo người khác, bị phát hiện sẽ khó mà thoát tội đó.” Viên Minh truyền âm nói.

“Ta vốn rất có lòng tin với thủ đoạn biến hóa này, không ngờ lại bị ngươi dễ dàng nhận ra, có điều giờ tên đã rời cung làm sao có thể quay đầu, chỉ đành kiên trì tiếp tục thôi.” Ô Lỗ cười khổ.

Viên Minh nói vậy nhưng cũng không lo lắng mấy, thuật biến hóa của Ô Lỗ thực sự thần diệu, nếu không phải có Thâu Thiên đỉnh gia trì thần thức, không đâu không dòm được, hắn đúng là không phát hiện nổi.

“Sau khi vào bí cảnh rồi nhớ cẩn thận chút, bằng trực giác ta thấy bí cảnh lần này chỉ e sẽ không thuận lợi.” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định truyền ầm nhắc nhở Ô Lỗ.

Nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Viên Minh, Ô Lỗ như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.

Bên ngoài điện, những người khác cùng giống như Viên Minh, Ô Lỗ, túm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tán, hình thành từng vòng quan hệ.

Những người tu vi đều là Kết Đan hậu kỳ, có nhiều người còn đạt tới đỉnh phong, dù là tu sĩ của ba hòn đảo hạng hai khác thì tu vi thấp nhất cũng là Kết Đan trung khí, thậm chí cả Ô Lỗ cũng chẳng biết dùng thủ đoạn gì mà khí tức phát ra cũng là Kết Đan trung kỳ.

Viên Minh, một tên Kết Đan sơ kỳ ở đây bỗng trở nên vô cùng nổi bật.

Viên Minh với việc này thực sự chẳng buồn quan tâm, vừa chuyện phiếm với Ô Lỗ, vừa quan sát những người ở đây.

Khiến người ta chú ý nhất là một nữ tử tóc vàng thân vận y phục màu vàng kim, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, tướng mạo bình thường nhưng dáng người lại rất đẹp, trên dưới cả người có kim quang thấp thoáng hiện ra, khí chất không tồi.

Nàng lúc này ngồi xếp bằng ở cửa đại điện, nhắm mắt tu luyện chẳng để ý tới ai, từ người nàng một làn sóng pháp lực thuộc tính Hỏa cường hoành tỏa ra xung quanh, không ngờ đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, có vẻ chỉ còn cách cảnh cửa Nguyên Anh kỳ một bước nhỏ.

Viên Minh ở Phù Tang đảo đã được mấy ngày, cũng đã khá quen thuộc tình hình đảo này, nữ tử tóc vàng này gọi là Kim Vân tiên tử, chính là quan môn đệ tử của đảo chủ Phù Tang đảo.

Nói tới Kim Vân tiên tử này, Viên Minh tối qua vừa khéo thấy được một màn hay ho.

Trong những kỳ Tiên Quả hội trước, tu sĩ Phù Tang đảo đều không tham gia, lần này là lần đầu tiên quy định này bị phá.

Hôm qua khi biết Kim Vân tiên tử này muốn tham gia thí luyện, mười hai hòn đảo hạng nhất khác cùng đến nhà phản đối, Phù Tang đảo chủ đành nhượng bộ, nói bất kể Kim Vân tiên tử thu hoạch được bao nhiêu cũng sẽ không tham dự vào xếp hạng Tiên Quả hội, lúc này các hòn đảo mới chịu thôi.

“Ô Lỗ, ngươi biết gì về Kim Vân tiên tử kia không?” Viên Minh truyền âm hỏi.

“Kim Vân tiên tử? Nàng là đệ tử thân truyền của đảo chủ Phù Tang đảo, tuổi không lớn lắm mà tu vi đã sớm đạt tới Kết Đan đỉnh phong, một tay thần thông thuộc tính Hỏa xuất thần nhập hóa, bình thường tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đứng trước mặt nàng cũng không dám khinh thường, là một trong những tu sĩ được toàn Đông Hải công nhận là có hy vọng tiến cấp Nguyên Anh kỳ nhất, còn có người nói, nàng này đang tận lực áp chế tu vi, nếu không đã đột phá từ lâu rồi.” Ô Lỗ khẽ giật mình rồi nói.

“Nàng này đúng là lợi hại, trừ cái đó ra thì còn tin tức gì về nàng nữa không?” Viên Minh đã biết nhưng thông tin cơ bản này từ chỗ Nhan Tư Vận.

“Trừ những cái đó ra thì ta cũng không biết, cơ mà có tin tức ngầm nói Kim Vân tiên tử này trong màn không sạch, có quan hệ mờ ám với nhiều nam tu Kết Đan kỳ, còn có người thấy một số nam tử xa lạ ra vào động phủ nàng ta. Chà chà, nàng này tuổi không lớn lắm, không ngờ lại là lòng tham không đáy.” Ô Lỗ ngẫm nghĩ một chút rồi ranh mãnh cười nói.

Nghe những lời này, Viên Minh trên mặt thoáng hiện lên nét kinh ngạc, việc này đúng là hắn mới nghe thấy lần đầu.

“Sao thế? Ngươi thấy hứng thú với nàng ta?” Ô Lỗ đảo đảo mắt, đưa tay hích hích Viên Minh.

“Đừng nói bậy, có hiểu cái gì gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng không?” Viên Minh trừng mắt nhìn Ô Lỗ, vội vàng phủ định sạch sẽ.

Một cái bóng màu vàng kim lơ lưng bên trong thức hải hắn, chính là Kim Ô chi hồn của Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh trốn ở không gian Thâu Thiên đỉnh, để có thể thấy được tình hình bên ngoài nên nàng gửi một con Kim Ô chi hồn tại thức hải Viên Minh, thông qua phương pháp kết nổi năm giác quan của bản thân với thần hồn hóa hình, tra xét tình hình bên ngoài.

Đương nhiên đây cũng là bởi Viên Minh cho phép, nếu hắn không đồng ý, chỉ cần suy nghĩ một cái là có thể chặn liên hệ giữa Tịch Ảnh và Kim Ô chi hồn.

Viên Minh một mặt trò chuyện câu được câu mất cùng Ô Lỗ, một mặt đưa mắt nhìn về phía cái đình nghỉ mát cách đó không xa, thấy trong đình có ba người đang ngồi trò chuyện vui vẻ ở đó.

Ba người này gồm một nam tử mặc áo lông xanh, mày kiếm hơi nhíu, trông có vẻ khá nghiêm túc, một người khác là một thanh niên áo trắng, tay cầm quạt lông, nho nhã bất phàm, người cuối cùng là một gã mập lùng, thoạt nhìn chỉ khoảng hai, ba mươi tuổi, miệng lúc nào cũng cười tủm tỉm.

Viên Minh đã từng thấy ba người này bên trong tin tình báo của Nhan Tư Vận. Nam tử vận áo lông xanh gọi là Thiên Bảo đạo nhân, tu sĩ Kim Ngao đảo, nghe nói là một kiếm tu.

Thanh niên áo trắng gọi là Huyễn Linh Tử, đại diện Không Linh đảo, huyễn thuật cao minh.

Nam tử mập lùn cuối cùng tên là Thổ Thắng, tu sĩ Hoa đảo, một thân thần thông thuộc tính Thổ xuất thần nhập hóa, đặc biệt giỏi thuật độn thổ.

Chính vào thời khắc này, Huyễn Linh Tử dường như cảm ứng được ánh mắt Viên Minh, bèn nhìn lại.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, trước mắt Viên Minh lập tức hiện lên huyễn cảnh trùng điệp, cùng với đó là một cỗ huyễn lực mờ mịt phủ xuống, thẩm thấu tiến sâu vào trong thần hồn hắn.

Viên Minh khẽ nhíu mày, vận chuyển hồn lực một chút liền hóa giải được cỗ huyễn lực này.

Huyễn Linh Tử tuy trong mắt lóe lên nét kinh ngạc nhưng cũng không tiếp tục xuất thủ.

“Vừa rồi tên Huyễn Linh Tử kia ra tay với ngươi hả? Tốt nhất nên kiểm tra thần hồn một chút, xem bên trong có bị trồng hạt giống huyễn lực không! Huyễn Linh Tử tên lòng chó mặt người này thực sự rất xấu xa, thích nhất là trồng hạt giống huyễn lực trong người kẻ khác. Hạt giống đó yên lặng cắm rễ rồi bất tri bất giác ăn mòn thần hồn, cuối cùng biến nạn nhân thành con rối của nó.” Ô Lỗ phát hiện hai người giao thủ, vội truyền âm nhắc nhở.

Viên Minh giật mình, hóa ra cỗ huyễn lực kia muốn trồng vào thần hồn hắn, bảo sao lại mờ mịt như thế.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lẽo, tên Huyễn Linh Tử này vừa thấy mặt đã ra ám chiêu như thế, xem bộ lai giả bất thiện, với dạng người này hắn sẽ không nương tay.

Viên Minh dời mắt nhìn sang một nhóm ba người khác, phát hiện họ là tu sĩ Xà Nhân tộc, Giao Nhân tộc và Thủy Viên tộc.

Thanh Đồng của Xà Nhân tộc thì hắn đã gặp, tu sĩ Giao Nhân tộc là một thiếu nữ vận váy xanh, mặt trứng ngỗng, đôi mắt trong veo, dù không tính là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng ngọt ngào động lòng người, cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu.

Nàng này tên là Tuyết Giao, trong vòng tỷ thí thứ ba thể hiện thần thông thuộc tính Thủy cường đại.

Tu sĩ Thủy Viên tộc tên Hầu Tam Thông, thân hình cao lớn cỡ khoảng một trượng, tay chân tráng kiện, thoạt nhìn như một ngọn núi nhỏ, khí tức nhục thân cực kỳ cường đại, gần như không kém Kim Cương.

Trong số ba người, đặc điểm yêu tộc lộ rõ nhất trên người Hầu Tam Thông, tuy lông trên tay chân đã được luyện hóa sạch sẽ nhưng trên mặt vẫn có thể thấy một lớp tơ nhỏ mịn màu trắng.

Ba người bọn Thanh Đồng đứng đó, thỉnh thoảng nói với nhau đôi câu, ngoài ra gần như chẳng nói chuyện với ai khác, một bộ xa cách rõ ràng.

Về phần những tu sĩ khác, dù tu vi đều khá cao thâm nhưng nếu so với những người mới kể vừa rồi thì khí thể rõ ràng kém hơn một bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận