Tiên Giả

Chương 863: Doạ dẫm

Cùng lúc đó, Viên Minh đang đi trên đường phố đột nhiên dừng lại, nhìn quanh.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn có loại cảm giác bị người âm thầm theo dõi.
"Có người giám thị ta?" Viên Minh lan thần thức ra, bao trùm phạm vi trăm trượng, nhưng không thu hoạch được gì.
Viên Minh không tiếp tục tìm kiếm, mà là tăng tốc bước chân, rất nhanh đến khách sạn Nam Thượng Phong ở.
Hắn không đi vào, mà rẽ vào một hẻm nhỏ không người, dừng lại.
"Các hạ theo lâu như vậy, bây giờ hiện thân đi." Viên Minh quay người nhìn ra phía sau.
"Đạo hữu thật là thần thông, thổ độn ẩn thân của ta dù Pháp Tướng kỳ cũng chưa chắc có thể xem thấu." Ngay mặt đất đầu hẻm toát ra một bóng người, chính là nữ tử áo xanh kia.
"Các hạ là ai? Theo Vạn mỗ lâu như vậy, chẳng lẽ không biết vô cớ bám theo người khác là thập phần mạo phạm sao?" Viên Minh dò xét người tới vài lần, xác nhận bản thân chưa từng gặp, trong mắt loé lên sát khí, nói.
"Ha ha, đạo hữu không cần hung thần ác sát như vậy, tiểu nữ cũng không có ác ý, hôm nay tới chỉ là muốn giao dịch với đạo hữu." Nữ tử vẫn nở nụ cười như cũ, không thèm để ý đến sát cơ của Viên Minh.
"Vạn mỗ không có hứng thú giao dịch với người không rõ lai lịch, vừa rồi bám theo ta coi như ta không phát hiện, ngươi đi đi." Viên Minh cự tuyệt, quay người chuẩn bị rời đi.
"Viên đạo hữu vẫn không nên tùy tiện cự tuyệt, chuyện này cũng có lợi cho ngươi ta." Nữ tử cười nhạt một tiếng.
Không khí trong hẻm nhỏ trong nháy mắt ngưng kết, sau đó lại khôi phục bình thường.
"Đạo hữu nhận lầm người, tại hạ Vạn Thiên Nhân, không phải họ Viên." Viên Minh dừng bước, nhẹ nhàng nói.
"Viên đạo hữu biến thân xác thực tinh diệu, gần như không có sơ hở, đáng tiếc ngươi chỉ cải biến khí tức pháp lực, nhưng không ngụy trang khí tức thần hồn, vẫn lộ ra sơ hở." Nữ tử nói.
"Khí tức thần hồn ... Trước kia đúng là không chú ý tới điều này, các hạ có thể từ khí tức thần hồn nhận ra tu sĩ, xem ra cũng không phải hạng người đơn giản." Viên Minh giật mình, không tiếp tục ngụy trang nữa, xoay người lại.
"Tiểu nữ bất quá là hạng người vô danh, không thể so sánh với Viên ma đại danh đỉnh đỉnh được." Nữ tử cười đắc ý nói.
"Các hạ là đang gây hấn sao? Tưởng là bắt lấy điểm tay cầm này, là có thể tùy ý làm bậy?" Viên Minh lãnh đạm nói.
"Tiểu nữ sao dám, Viên đạo hữu không hề rời đi, ta có thể hiểu là Viên đạo hữu đã đáp ứng giao dịch?" Nữ tử nở nụ cười xinh đẹp, nhìn như nhượng bộ, thực sự từng bước ép sát.
"Ta vừa rồi đã nói, sẽ không giao dịch với người không rõ lai lịch, các hạ muốn dựa dẫm vào ta đạt được đồ vật, báo lên họ tên đầy đủ trước rồi hẵng nói." Viên Minh từ tốn nói.
"Là tiểu nữ thất lễ, tại hạ Sở Chỉ Tiên." Nữ tử suy nghĩ một chút, báo lên tính danh.
"Chẳng biết Sở đạo hữu muốn giao dịch gì?" Viên Minh hỏi.
"Tiểu nữ cảm thấy rất hứng thú với luyện đan, nghe nói Đan Vương bí điển Đan Vương Các đang ở trong tay Viên đạo hữu, tiểu nữ muốn nhìn một chút, xem hết lập tức trả lại." Trong mắt Sở Chỉ Tiên lóe lên một vệt tham lam không kìm nén được.
"Muốn xem Đan Vương bí điển? Cũng không phải là không được, bất quá Sở đạo hữu lấy gì trao đổi?" Viên Minh hỏi.
"Dùng an toàn tính mệnh của đạo hữu trao đổi, thế nào? Chắc đủ chứ." Sở Chỉ Tiên lành lạnh cười nói, lộ rõ uy hiếp.
"Dùng tính mệnh Viên mỗ, trao đổi Đan Vương bí điển của Viên mỗ, đạo hữu thật đúng là biết làm sinh ý." Viên Minh không những không giận mà còn cười.
"Tiểu nữ mặc dù tự hỏi không phải đối thủ của đạo hữu, nhưng ngăn cản mấy chiêu vẫn có thể làm được, nơi này là phường thị Đông Cực đảo, vô số tu sĩ, nhóm thế lực Đông Cực Cung, Bạch Đế Thành càng mở to mắt tìm kiếm các hạ khắp nơi, chỉ cần tiểu nữ hô một tiếng, Viên đạo hữu mơ tưởng thoát khỏi nơi này!" Sở Chỉ Tiên lui lại hai bước, đồng thời tay phải nhấc lên, một tấm chắn hoàng thạch xuất hiện ở trước người, tia sáng màu vàng hùng hậu bao phủ thân thể nàng vào trong đó.
"Nếu là tu sĩ bình thường xác thực như thế, đáng tiếc Viên mỗ không phải." Trong nháy mắt lời nói Viên Minh trở nên âm hàn vô cùng, thần thức cường đại đột nhiên bộc phát, bao phủ phạm vi hẻm nhỏ.
Hắn thi triển thần thông Ác Mộng, một cỗ ba động vô hình khuếch tán ra.
Biểu hiện trên mặt Sở Chỉ Tiên ngưng kết, thân thể mềm oặt ngã trên mặt đất, rơi vào trạng thái ngủ say.
Viên Minh phất tay áo bắn ra một cỗ hoàng quang quấn lấy thân thể nàng, thu nhập vào Tu La Cung, quay người muốn rời đi.
Vào thời khắc này, nét mặt của hắn đột nhiên ngưng kết.
Trong Tu La Cung, thân thể Sở Chỉ Tiên đột nhiên hóa thành vô số linh quang màu vàng, như bọt biển tiêu tán.
Thân thể quần áo nàng, thêm pháp bảo tấm thuẫn vừa mới sử dụng cũng giống như vậy.
"Đây là phân thân do pháp lực ngưng tụ thành!" Viên Minh hiểu ra.
Khó trách tu vi nàng này không cao, lại có lá gan đến doạ dẫm hắn, thì ra là phái một bộ phân thân đến đây.
Sắc mặt Viên Minh lạnh lùng, lập tức phi độn ra ngoài đảo.
Hành tung đã bại lộ, nhất định phải rời đi trước khi những người khác chạy đến.
Duy nhất đáng mừng chính là, bởi vì do Vạn Bảo Đấu giá hội, Đông Cực quần đảo chưa mở ra đại trận phòng ngự.
Nhưng Viên Minh chỉ bay ra một đoạn ngắn thì ngừng lại, rơi vào một hẻm nhỏ không người, đưa tay hư họa.
Một tòa huyễn trận trong nháy mắt bố trí thành, bao lại toàn bộ hẻm nhỏ.
Từ bên ngoài nhìn vào, trong hẻm nhỏ không có bất kỳ dị thường nào, hoàn toàn tĩnh mịch mênh mông như trước, Viên Minh cũng từ bên trong biến mất.
Viên Minh lấy ra Ngân sắc lệnh bài, mở ra một kết giới hình tròn màu bạc, triệt để cách trở hết thảy phía ngoài dò xét.
Hắn không dừng lại, tế ra Tu La Cung, tiến vào động phủ trong dược viên.
Làm xong những thứ này, Viên Minh mới khoanh chân ngồi xuống, triệu hồi ra Thâu Thiên Đỉnh.
Hắn lấy ra một cây hắc hương có thể khống chế túc chủ, đốt lên, phụ thể Sở Chỉ Tiên.
Trong nhã gian trà lâu cách quảng trường ba con phố, Sở Chỉ Tiên đột nhiên đứng lên, tay phải nắm chặt Đại Tắc Cổ Kính, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ.
"Khá lắm Viên Minh, bản thân ngươi đã muốn chết, đừng trách ta!" Sở Chỉ Tiên cắn răng nói, lấy ra một tấm phù đưa tin, muốn thôi động.
Nhưng nhớ tới Đan Vương bí điển, nhất là đan phương Pháp Tướng đan trên đó, nàng này lại bất giác chần chừ.
Vào thời khắc này, ý thức Sở Chỉ Tiên đột nhiên lâm vào bóng tối vô tận, thần thái trong mắt biến mất, sau một khắc mới khôi phục lại.
Viên Minh thành công khống chế nàng này, nhìn thấy phù đưa tin trong tay còn chưa kích phát, ánh mắt hắn buông lỏng.
Hắn phát ra thần thức, xác định nơi đây không có vấn đề, điều khiển nàng này đi ra trà lâu, rất nhanh tới hẻm nhỏ không người, đi vào huyễn trận.
Sau một lát Sở Chỉ Tiên xuất hiện trong Tu La Cung, hôn mê bất tỉnh.
Ba động pháp lực trên thân nàng cũng biến mất, tựa hồ bị phong ấn.
Viên Minh đưa tay đặt lên đầu Sở Chỉ Tiên, thi triển thần thông sưu hồn, rất nhanh biết hết thảy.
"Thì ra là thế, hết thảy đấu giá hội đều là do Sở Chỉ Tiên và Tần Mị Nương giở trò quỷ." Viên Minh giật mình.
Nữ tử váy đỏ chính là Đại sư tỷ thế hệ trẻ tuổi Tần Mị Nương, cũng là đệ tử đắc ý nhất của chưởng môn Tố Nữ phái, không ngờ tu vi đã đột phá đến Pháp Tướng kỳ, chẳng biết so với Vân La tiên tử thì ai mạnh hơn.
Về phần Sở Chỉ Tiên doạ dẫm hắn, không liên quan đến Tố Nữ phái, thuần túy là do lòng tham nàng này, trước mắt cũng không có người nào khác biết.
Viên Minh thấy vậy, nhẹ thở dài một hơi, thực hiện một đạo phong ấn trên người nàng, để nàng triệt để rơi vào trạng thái ngủ say, lúc này mới rời Tu La Cung.
Mặc dù thân phận của hắn không bại lộ, nhưng Đông Cực đảo này cũng không thể ở lâu.
Viên Minh lại lần nữa trở lại khách sạn, bảo Nam Thượng Phong rời đi.
Nam Thượng Phong lúc này đã nói gì nghe nấy, không hỏi thăm nguyên nhân, truyền cho Chúc Ngu một tin tức, sau đó dẫn đám thủ hạ và cơ thiếp, cưỡi một chiếc phi thuyền rời Đông Cực đảo.
Cảm ứng được phi thuyền rời Đông Cực đảo, Viên Minh căng thẳng mới triệt để buông xuống, lại lần nữa tiến vào dược viên Tu La Cung.
Thân thể của hắn biến đổi, hóa thành Bất Tử Thụ, mở rộng cành lá, chập chờn run run trong dược viên.
Trên cành cây màu đen, một khối màu nâu lấm tấm điểm xanh lớn chừng bàn tay, vẫn như cũ vô cùng dễ thấy.
Viên Minh nhìn thoáng qua vỏ cây Thế Giới Thụ, sau đó huy động rễ cây, lấy ra ngoài linh mộc cao giao đấu giá được, cùng với mua từ Cố Hành Đông.
Trong nháy mắt những linh mộc này xuất hiện, vậy mà tất cả trống rỗng lơ lửng giữa hắn và Thế Giới Thụ, càng tự nhiên sinh ra một loại liên hệ thiên nhiên khó mà hình dung.
Căn bản không cần Viên Minh thúc đẩy, từng cây linh mộc bắt đầu run run, mặt ngoài nhao nhao sáng lên một vầng sáng mông lung màu sắc khác nhau, chợt hóa thành từng đạo lưu quang, chảy về phía khối vỏ cây màu nâu xanh lớn chừng bàn tay kia.
Theo điểm điểm quang mang tụ hợp vào khối vỏ cây màu nâu xanh, Viên Minh cũng cảm nhận được bản nguyên lực Bất Tử Thụ đạt được tràn đầy, nhưng so với trước không giống nhau lắm, cụ thể như thế nào... Hắn nhất thời cũng không rõ.
Chỉ thấy trong khối vỏ cây lộ ra quang mang sáng tỏ, khiến màu nâu xanh trở nên thông thấu như bích ngọc, nhìn kỹ bên trong còn thấy lấm ta lấm tấm quang mang, khí tức sinh mệnh bành trướng khó nói nên lời, chính là Vạn mộc bản nguyên lực.
Vào thời khắc này, một đạo lục sắc quang mang đột ngột xuất hiện trong vỏ cây Thế Giới Thụ, tán phát ra trận trận khí tức Vạn mộc bản nguyên.
Mà khác với Vạn mộc bản nguyên trong vỏ cây, luồng hào quang màu xanh lục trong vỏ cây chậm rãi di chuyển, tùy thời có thể lấy ra ngoài.
Viên Minh thấy vậy, trong lòng vui mừng.
Lúc trước hắn phỏng đoán quả nhiên không sai, Thế Giới Thụ chỉ cần hấp thu đủ nhiều linh mộc cao giai, là có thể điều động Vạn mộc bản nguyên lực trong đó, tẩy luyện pháp lực nhục thân.
Vào thời khắc này, vỏ cây Thế Giới Thụ lại lần nữa phát sinh một loạt biến hóa.
Chỉ thấy khối vỏ cây kia, thình lình có một đầu mạch lạc mỏng manh màu lục chạy dọc theo, quấn chuyển đi vào một bên khác thân cây, dừng lại nơi đó, bắt đầu có một đoàn quang mang xanh biếc như là thủy mặc nhiễm ra.
Không lâu sau, diện tích vỏ cây khuếch đại ra gấp bội.
Vỏ cây ở dưới thân cây Bất Tử Thụ cũng bắt đầu phát sinh dị biến, biến thành màu xanh biếc giống với vỏ cây.
Viên Minh vui mừng, thông qua hấp thu linh lực những linh mộc cao giai này, vỏ cây Thế Giới Thụ đang không ngừng mở rộng, ngày sau cả cây Bất Tử Thụ đều lột xác thành Thế Giới Thụ, cũng không phải không có khả năng.
Hắn nén xuống kích động trong lòng, tiếp tục hấp thu linh lực còn thừa trong linh mộc.
Sau một lát, vỏ cây Thế Giới Thụ lại khuếch trương lớn thêm không ít, mà lại ra đời đạo lục quang Vạn mộc bản nguyên thứ hai.
Viên Minh cực kì hài lòng, bất quá hiện tại hắn không quá an toàn, không phải là lúc tu luyện, nên không lập tức dùng hai đạo Vạn mộc bản nguyên này rèn luyện thân thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận