Tiên Giả

Chương 389: Chỗ nhầm lẫn

Viên Minh lập tức đứng dậy tìm giấy bút trong khu sương phòng này, rồi dựa theo trí nhớ nhanh chóng viết ra những ngọn núi đã bộc phát ra trận pháp phong sơn trong lần thử đầu tiên.

Thường Thanh phong, Thiên Hà phong, Ngộ Đạo phong, Tình Lam phong.

Tính cả Linh Hình phong của Thân Linh Vận thì tổng cộng trong hai mươi mốt ngọn núi ở Triêu Thiên tông, hắn biết có ít nhất năm ngọn núi phản bội.

Viên Minh nhìn chằm chằm vào tờ giấy, cau mày không rõ ràng lắm. Triêu Thiên tông đang trong giai đoạn hưng thịnh, lấy đâu ra lắm phản đồ thế?

Nhất là hai ngọn Thiên Hà cùng Ngộ Đạo, trong ghi chép của Tu La thượng nhân thì Phong chủ hai đỉnh này có tu vi Kết Đan hậu kỳ, địa vị trong tông có thể nói là dưới hai người trên vạn người, tài nguyên tu luyện trong tông cũng nghiêng hẳn về hai ngọn núi này. Căn bản họ không có lý do phản bội tông môn.

Huống chi bọn họ khởi xướng phản loạn không vì đoạt quyền mà chỉ muốn diệt môn. Cho nên với vị trí của bọn họ mà nói, con đường phản bội này hoàn toàn vô công tốn sức, chỉ bị bêu danh hậu thế mà thôi.

Ngay lúc Viên Minh đang trăm mối vẫn không có cách giải, ngoài phòng lại vang lên giọng nói của Thẩm Bằng.

Viên Minh thở dài, bất đắc dĩ đẩy cửa phòng ra nói khách sáo với y vài câu, hỏi thăm thoáng qua thời gian tiếp đón đội ngũ Ngũ Lôi tông. Sau đó hắn viện cớ cảm thấy không khỏe nên đã trở lại phòng mình.

Hắn sắp xếp lại tâm tình một phen, sau đó lại lấy tờ giấy ra bắt đầu suy diễn cách phá cục.

Căn cứ vào lần thử nghiệm trước đó mà hắn mắt thấy tai nghe được thì Triêu Thiên tông bị diệt có ba nguyên nhân chính. Một là phản đồ, hai là ngoại viện, ba là Nguyên Anh.

Giải quyết điểm thứ hai và điểm thứ ba đều có cùng một cách. Viên Minh nhất định phải chạy đua với thời gian, tranh thủ trước khi Ngũ Lôi tông cùng Bắc Minh Tán minh đến đây giải quyết vấn đề phản đồ trước, ép lão giả áo xám hiện thân. Đến lúc đó lão tổ Nguyên Anh Triêu Thiên tông lấy hai đánh một, chém giết xong lão giả áo xám, coi như giải quyết xong mọi vấn đề.

Thẩm Bằng vừa mới báo cho Viên Minh biết chừng ba bốn ngày sau đội ngũ Ngũ Lôi tông sẽ đến. Chẳng qua hắn nghĩ có lẽ lúc này bọn họ đã phái nhân thủ lén mai phục trước rồi, cho nên có lẽ hẳn phải tới sớm hơn một ngày trước.

Ngũ Lôi tông cùng Triêu Thiên tông đều là tông môn Triệu Quốc, giữa hai tông thường xuyên có xung đột cho nên dù Ngũ Lôi tông cách tông môn gần nhất nhưng việc tiếp đón đội ngũ này chỉ diễn ra trước ngày tổ chức đại điển lập tông một ngày, hẳn là tránh xung đột phát sinh khiến tông môn mất thể diện.

Hiện nay số phản đồ mà Viên Minh phải giải quyết đã từ một Kết Đan lên năm Kết Đan, có lẽ trong đó còn thêm nhiều đệ tử Trúc Cơ và Luyện Khí nữa. Hắn cũng không thể trông chờ Trường Xuân quan giúp đỡ được, cách duy nhất vẫn là tin tưởng vào tông môn mà thôi.

Nghĩ tới đây, Viên Minh lập tức cười khổ một tiếng.

Lúc trước chỉ một mình Thân Linh Vận dã dồn ép hắn phải tự thân mạo hiểm mới vạch trần thân phận phản đồ của ông ta. Hôm nay vậy mà lại có thêm bốn Phong chủ Kết Đan kỳ quyền cao chức trọng nữa.

Với thân phận địa vị của hắn ở trong tông bây, có lấy ra được nhiều chứng cứ hơn cũng bị bọn họ đơn giản gạt đi.

Viên Minh nhớ lại lúc mình lập kế hoạch nhằm vào Thân Linh Vận, trong đầu chợt lóe sáng. Hắn phát hiện thật ra tới lúc này hắn vẫn luôn lâm vào chỗ nhầm lẫn, khiến bản thân bỏ qua một manh mối.

Rất nhanh, Viên Minh lại lần nữa bái kiến vị sư phụ phản đồ của mình, chỉ là lần này hắn không nhắc đến chuyện mình gặp ác mộng nữa.

"Sư phụ, đại điển sắp tới, Linh Hình phong chúng ta lại không chuẩn bị tốt những tiết mục đặc sắc, bên Chấp Sự đường phái người thúc giục đệ tử nhiều lần. Người xem thử chuyện này..." Viên Minh cẩn thận hỏi.

Thân Linh Vận là hồn tu, nhưng để không bị bại lộ cũng không thường xuyên sử dụng năng lực hồn tu, huống chi cường độ thần hồn Viên Minh không thua gì ông ta, dù hắn không thi triển ra được thủ đoạn gì nhưng cũng không có chuyện bị người dò xét mà không phát giác được.

Cho nên hắn không hề lo lắng mình nói dối bị Thân Linh Vận dùng thủ đoạn hồn tu nhìn thấu.

Quả nhiên nghe thấy Viên Minh nói vậy, Thân Linh Vận cũng không thấy có gì không đúng, chỉ thuận miệng nói: "Ngươi nói với bọn họ, bản phong được sáng lập không lâu, nhân thủ không đủ, đại điển lần này tạm không tham dự, để lần sau rồi tính."

"Đệ tử cũng nói như vậy nhưng bọn họ vẫn liên tục bắt ta phải đến hỏi ý kiến người. Người xem có thể đưa cho đệ tử thứ gì chứng minh đấy cũng là ý tứ của lão nhân người không?" Viên Minh hỏi.

Thân Linh Vận suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, nhấc tay phải vung ra một tấm lệnh bài bay đến trong tay Viên Minh.

"Ngươi cầm lệnh bài này đi. Trước khi đại điển bắt đầu ta sẽ bế quan một thời gian, trừ khi có Phong chủ khác tìm ta, còn những việc vặt vãnh khác ngươi cứ lấy thân phận của ta đi xử lý là được." Thân Linh Vận dặn dò.

Viên Minh tiếp nhận lệnh bài, cung kính chắp tay cúi đầu rồi sau đó chậm rãi thối lui ra khỏi rời khỏi động phủ.

Sau đó hắn chạy thẳng tới Chấp Sự đường, tìm đến vị đệ tử phụ trách trông coi phòng lưu trữ.

"Sư huynh, ngươi còn nhớ bộ dạng của vị đệ tử cầm tấm lệnh bài tiến vào trong phòng lưu trữ lần trước không?" Viên Minh lấy lệnh bài ra quơ quơ.

"Chà... Ta chỉ nhớ mắt hắn ta rất nhỏ..."

Người trực ban nhớ lại chi tiết người nọ, Viên Minh vừa nghe vừa lấy ra một miếng ngọc giản, dùng thần niệm phác họa chân dung người nọ.

"Ngươi nhìn xem là hắn sao?" Viên Minh đưa ngọc giản vẽ chân dung cho người kia.

“Không sai, chính là người này. Chậc chậc, tay nghề vẽ của sư huynh ngươi thật tinh diệu tuyệt luân! Vừa nghe ta miêu tả đã có thể vẽ ra giống hệt được rồi." Trông thấy bức chân dung, người đệ tử trực ban khen không dứt.

Viên Minh cười cười thu ngọc giản lại, sau đó lại chạy một mạch đến tìm Thẩm Bằng.

"Thẩm sư huynh, ta nhờ ngươi tìm giúp ta người này..."

Nửa ngày sau, tại Tú Kiệt phong.

Đệ tử tục sự Đào Văn Long vừa làm xong việc hôm nay, không quay về chỗ ở, cũng không đi đường lớn mà chọn đi qua một đường sơn đạo nhỏ hẹp sát sườn núi, chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp hai bên.

Tú Kiệt phong đứng hàng cuối cùng trong số hai mươi mốt ngọn núi ở Triêu Thiên tông, ban đầu Đào Văn Long bị phân công đến đây còn thầm phàn nàn. Gã cảm thấy năng lực của mình không tệ, không ngờ lại bị phân đến địa phương quỷ quái căn bản không thể lập được đại công gì được cả.

Chỉ là ở đây lâu rồi, gã lại cảm thấy vài phần lưu luyến với cảnh sắc nơi này.

Trước đó không lâu, thượng cấp đã liên hệ với gã, phái gã đi xử lý mấy tin tức mấu chốt mà Triêu Thiên tông ngoài ý muốn thu được. Gã vốn tưởng là nhiệm vụ to lớn gì, không nghĩ tới tin tức mấu chốt mà đến Triêu Thiên tông cũng không biết chẳng qua chỉ là mấy tin tức bình thường được lưu trữ tùy tiện mà thôi. Gã dựa vào lệnh bài thượng cấp chuẩn bị đã dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, ghi thêm một phần công lao rồi.

Khi đó gã mới nhận ra được, nằm vùng là nên lựa những chỗ tầm thường, nếu nằm vùng trong những ngọn núi lớn có tiếng tăm thì dù có nhiều cơ hội lập công lớn nhưng ngày ngày lo lắng sợ bản thân bị bại lộ, không thể nào nhận được những nhiệm vụ nhẹ nhõm như vừa rồi.

Đào Văn Long nhìn cảnh sắc bên cạnh, nhìn qua những thân cổ thụ cao vút trong mây, bỗng nhiên có chút cảm khái.

Chẳng biết mấy ngày sau cảnh đẹp lắng đọng ngàn năm như vậy sẽ bị chiến hỏa thiêu sạch hết hay không? Không biết sau đại chiến, nơi này còn lại bao nhiêu thân đại thụ xum xuê đứng vững không gãy đổ đây?

Đào Văn Long lắc đầu thở dài chậm rãi đi ra khỏi con đường núi nhỏ, đi tới trước nhà ở. Gã vừa đẩy cửa ra chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng quát chói tai.

"Đào Văn Long, ngươi đã gây ra chuyện rồi, mau theo chúng ta một chuyến!"

Đào Văn Long cứng người, trán đổ mồ hôi lạnh, đầu óc hỗn loạn. Một lúc sau, gã mới nén sợ hãi, quay người nặn ra một nụ cười tươi, chắp tay hỏi:

"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, mấy vị sư huynh tìm lầm người rồi chăng? Ta bình thường an phận thủ thường không gây ra chuyện xấu gì a?"

Sau lưng gã là mấy tên tu sĩ Trúc Cơ đứng sóng vai, cầm đầu là một thiếu niên anh tuấn. Bởi thượng cấp từng ban lệnh bài cho mình, nên gã nhận ra người kia là đệ tử thân truyền duy nhất của Linh Hình phong, tên là Chân La. Trong lòng gã thầm cảm giác không ổn.

Bên kia, Viên Minh nhìn nhìn vào ngọc giản trong tay, xác nhận gã chính là người mà đệ tử trực phòng lưu trữ miêu tả bèn lạnh lùng cười cười: "A, không sai, chúng ta tìm đúng là ngươi. Về phần ngươi làm gì, ta nghĩ hẳn ngươi phải thừa hiểu? Nói, ai sai ngươi làm vậy? Ngươi là người của thế lực nào? Ngũ Lôi tông hay là Bắc Minh Tán minh?"

Nghe vậy những người đứng cạnh Viên Minh có chút nghi hoặc, nhưng thấy Viên Minh thốt ra bốn chữ "Bắc Minh Tán minh", cả người Đào Văn Long khẽ run rẩy, trên trán mơ hồ lấm tấm mồ hôi, căn bản không phát hiện ra những người khác có điểm lạ.

"Ha ha, Chân sư huynh ngươi nói gì vậy? Sư đệ ta làm sao không hiểu gì cả?"

Đào Văn Long nói xong, khẽ lùi về sau hai bước, tay đột ngột vung ra một tấm phù lục trước mặt mọi người. Tấm phù bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng tản đi, đám tu sĩ Trúc Cơ mở mắt ra lần nữa, nhìn rõ được cảnh tượng xung quanh, lại phát hiện Đào Văn Long bị tám sợi thừng bằng ánh sáng cuốn chặt lấy, treo lơ lửng trên không trung, đang rống giận không cam lòng.

"Các ngươi làm gì vậy? Ta trong sạch, là các ngươi vu oan ta!"

"Khó trách Chân sư đệ kéo chúng ta chặn ở đây, hóa ra đã chuẩn bị sẵn trận pháp." Bên tay phải Viên Minh là một tu sĩ thân hình cao lớn, mặc áo giáp xanh đậm, kinh ngạc nói.

"Ha ha, chẳng qua đã quen thói phòng hờ thôi. Vốn không nghĩ phải dùng tới, hiện tại xem ra Đào Văn Long đang cất giấu bí mật gì đó, sâu hơn ta tưởng tượng được. Chỉ sợ gã không chỉ phạm phải tội giả mạo lệnh bài của Phong chủ không thôi đâu." Viên Minh cười cười nói.

Sau khi điều tra ra thân phận Đào Văn Long, Viên Minh bèn tìm tới người bên Hình Phạt đường, đưa lệnh bài của Thân Linh Vận ra, nói phụng lệnh sư phụ làm việc, còn nói rõ hành vi hành vi phạm tội của Đào Văn Long. Lúc này hắn mới mang được mấy vị chấp sự Trúc Cơ bên Hình Phạt đường tới đây.

Người vừa nói chuyện với hắn là chấp sự Hình Phạt đường Cố Chí Bình.

"Đúng vậy a, chỉ là Chân sư đệ, ngươi vừa mới hỏi gã là người của Ngũ Lôi tông hay của Bắc Minh Tán minh, là đã biết trước rồi sao?" Thẩm Bằng đứng bên trái Viên Minh tò mò hỏi.

"Chẳng qua ta cảm thấy gã làm mấy việc này không giống hành vi của đệ tử bổn tông nên mới thử lừa gã như vậy, xem thử có phải gã được thế lực khác phái tới nằm vùng hay không. Ai nghĩ vậy mà bắt được thật." Viên Minh lập tức nêu rõ lý do đã nghĩ ra từ trước đó.

Đương nhiên những lời này không chỉ nói cho Thẩm Bằng nghe mà còn nói cho đám đệ tử Hình Phạt đường Cố Chí Bình nghe đấy. Nếu không dựa vào hành vi đột ngột của mình, đến khi bọn họ hoài nghi rồi thì cũng khó mà giải thích rõ, sẽ không thể nào có hiệu quả như lúc này.

Thẩm Bằng liên tục gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Viên Minh đã có thêm sùng bái, cũng không tiếp tục hỏi hắn thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận