Tiên Giả

Chương 363: Năm bức bích hoạ

Dưới ánh nhìn chăm chú của chúng tu sĩ bên trong Táng Hồn uyên, hắc khí ngút trời này bắt đầu nảy sinh biến hóa.

Nó lại bắt dầu dần dần biến thành màu trắng, như thể đang có thứ gì đó tinh lọc sát khí bên trong.

Một màn này khiến các tu sĩ vây xem mà ngạc nhiên, vẻ mặt cũng biến đổi khác nhau.

Có người ánh mắt lập lòe liên tục, lộ ra vẻ khó tin, có người thì nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cột hắc khí ngút trời này như thể muốn nhìn thấy bên trong, khám phá ra nguyên nhân. Một lúc sau, âm phong và sát lôi lượn lờ quanh cột sát khí ngút trời nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là cơn sóng linh khí nồng đậm, lấy cột hắc khí cao ngất làm trung tâm mà khuếch tán ra bên ngoài. Từng lớp từng lớp như thể sóng nước tản ra khắp Táng Hồn uyên, khiến tinh thần của các các tu sĩ đều chấn động.

Ước chừng hơn mười hơi thở qua đi, hắc khí ngút trời đã hoàn toàn biến thành linh quang màu trắng nhạt, thậm chí xé tan cả màn mây đen quanh năm phủ kín bầu trời Táng Hồn uyên, mang đến mảnh thổ địa đầy sát khí này màn ánh sáng mặt trời hiếm hoi mới gặp được.

Mà trong luồng linh quang đấy, một tòa cung điện hùng vĩ chừng trăm trượng từ trong vực sâu chậm rãi bay lên.

Toàn bộ cung điện đều làm bằng ngọc thạch, dưới ánh mặt trời chiếu rọi mà ánh lên linh quang màu tím nhàn nhạt như mộng như ảo lượn lờ khắp cung điện khiến người khác không khỏi khao khát.

"Phủ đệ Tiên nhân, có phủ đệ Tiên nhân hiện thế!"

Các tu sĩ Kết Đan trong Táng Hồn uyên thấy cảnh tượng như vậy lập tức kinh hỉ vạn phần. Có người nôn nóng thúc giục độn quang bay về phía cung điện như sợ chậm chân sẽ bị người khác đoạt mất cơ duyên tạo hóa.

Khi bọn hắn vừa đến gần đã bị linh quang bao phủ bên ngoài cung điện cản lại, dù có thi triển bất kỳ thuật pháp hay thúc giục pháp bảo gì cũng không thể nào đột phá được tầng linh quang này để đi vào.

Có mấy tu sĩ chưa từ bỏ ý định vẫn còn thử tiếp, thế nhưng nhiều người đã bắt đầu ý thức được có lẽ Tiên Phủ còn chưa tới thời điểm chính thức mở ra.

Bọn họ do dự một chút, sau đó thi triển thần thông pháp quyết hoặc thúc giục pháp khí phù triện liên hệ với tông môn gia tộc hoặc các hảo hữu của mình. Sau đó mỗi người sẽ tìm một chỗ ngồi, an tĩnh chờ đợi thời cơ tiến vào.

Cùng lúc đó, quanh người Viên Minh bị luồng sáng đỏ tươi bao vây, chỉ cảm thấy xung quanh là một vùng đỏ thẫm, ngoài ra hắn không cách nào nghe được bất cứ âm thanh gì, cũng không cách nào dùng nhận thức xuyên thấu qua luồng sáng, như thể đã bị ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới. May mà hắn phát hiện ngoại trừ hành động cùng cảm giác bị hạn chế ra, thì hắn cũng không bị ảnh hưởng gì khác nữa, tình cảnh coi như an toàn.

Hắn ép buộc bản thân trấn định lại, dựa vào thần hồn cường đại đã mơ hồ cảm giác được mình đang ở trong luồng sáng, đang bị kéo đi về một hướng nào đó. Hắn cũng vô lực chống cự, chỉ có thể xuôi theo, chỉ là trong lòng vẫn duy trì cảnh giác cao độ.

Lúc này Viên Minh đã khôi phục năng lực hành động, pháp lực cũng được khôi phục lại. Hắn lập tức phun ra Diệt Hồn kiếm bảo vệ thân thể, gọi phi toa bạch ngọc ra kéo cả người hắn lại, đồng thời đưa mắt cùng thần thức nhanh chóng dò xét khắp nơi.

Nơi này rõ ràng đã không còn là dưới đáy Táng Hồn uyên nữa, mà bản thân hắn tựa hộ như đang ở trong một đại điện trống trải xa lạ, xung quanh u ám lại vô cùng yên tĩnh.

Viên Minh khống chế phi toa bạch ngọc chậm rãi đáp xuống. Lúc đến gần mặt đất, hắn giơ tay lên thả Kim Cương ra ngoài. Kim Cương nặng nề rơi xuống đất phát ra một tràng tiếng vang "ầm ầm" vang vọng khắp đại điện.

Vừa đứng vững người, y đã giữ song quyền trước ngực thủ thế, ánh mắt tìm tòi khắp nơi tùy thời chuẩn bị đại chiến.

Tuy nhiên, xung quanh lại trống rỗng chỉ có một mình y đứng đó.

Kim Cương không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Viên Minh tựa hồ chờ phân phó.

"Đây là đâu, chẳng lẽ là dưới chỗ sâu trong khe nứt?" Viên Minh không trả lời Kim Cương mà thả thần thức ra bên ngoài, muốn dò xét xem bên ngoài đại điện này là gì. Thế như thần thức của hắn vừa chạm vào vách tường đã bị bắn ngược trở về.

Hắn có chút kinh ngạc, thử lại vài lần nữa, mới phát hiện ra dù là phân hồn đầu tiên hay hồn nha đều không thể xuyên qua được vách tường. Hắn chỉ có thể nhịn ý định dò xét lại, cẩn thận quan sát xung quanh.

Đại điện hắn đang đứng vô cùng trống trải, đủ để chứa được mấy ngàn người cùng ngồi xếp bằng, bên trong không có bất kỳ đồ trang trí nào cả, ngay cả những cửa sổ phía trên vách tường cũng chỉ là giả. Tất cả đều làm từ đá nguyệt quang dựng thành, căn bản không cách nào thông ra bên ngoài. Đây cũng là nguồn sáng duy nhất trong điện này.

Ở bên kia cửa lớn là một hành lang tối đen nối thẳng vào bên trong, thế nhưng cửa ra vào đã bị một cấm chế màu đỏ nhạt ngăn trở, đồng thời cũng ngăn cách cả thần thức Viên Minh nên hắn cũng không cách nào biết rõ bên trong thế nào.

Ngoài ra, đáng chú ý nhất trong đại điện này cũng chỉ là là năm bức bích họa trên vách tường.

Bích họa chỉ miêu tả một người làm chủ thể, tựa hồ như miêu tả quá trình trưởng thành của hắn. Trong bức bích hoạ ngoài cùng bên trái là hình ảnh một đứa trẻ vừa chào đời, cha mẹ của hắn đang ở hai bên trái phải, xung quanh là một vòng thân bằng hảo hữu. Nhìn qua có vẻ là một gia đình giàu có, tất cả mọi người đều tươi cười nhìn về đứa trẻ ở chính giữa.

Nội dung bức bích họa thứ hai bắt đầu biến hóa. Trong tranh có sáu người bắt đầu từ trái qua phải tựa hồ đại biểu cho các giai đoạn khác nhau từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành, từ loạng choạng bò sát đất đến bước đi như bay, từ đứa trẻ nhỏ lớn thành thiếu niên, cuối cùng là quỳ xuống dưới chân một đạo nhân tiên phong đạo cốt.

Cảnh tượng tiếp theo của bích họa tiếp nối bức họa thứ hai, vẻ cảnh thiếu niên học nghệ. Chẳng qua tất cả các động tác của thiếu niên đều hội tụ trên một thân người nên nhìn qua như thể là người này có ba đầu sáu tay vậy.

Bức bích họa thứ tư hoành tráng hơn. Thiếu niên một mình đứng ở bên phải, sau lưng là một khe nứt đen kịt, còn bên trái là hằng hà bóng ngươi rưng rưng đưa tiễn, dáng vẻ lưu luyến không rời, còn có vài phần bi tráng.

Ở bức họa cuối cùng, thiếu niên dáng người cao ngất đứng trên bầu trời, bên dưới là hằng hà bóng người đang quỳ lạy, nhìn như vô cùng yên bình nhưng mắt trái của thiếu niên lại là một cái lỗ đen kịt như thể con mắt đã bị người ta móc mất, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Viên Minh đảo thần thức qua bức bích họa, phát hiện trên bích họa không có bất kỳ chấn động linh lực nào. Thế nhưng sau khi hắn cẩn thận xem qua nội dung trên bức vẽ, lại không nhịn được mà nhíu mày.

Lấy kinh nghiệm họa đạo nhiều năm của mình, hắn thấy được năm bức họa này nhìn như một thể nhưng lại có dấu vết sửa đổi. Hẳn là đã có người vẽ đè lên bức vẽ đã có từ trước, từ đó thay đổi nội dung bức vẽ.

Viên Minh định khôi phục lại năm bức bích hoạ như ban đầu, lại phát hiện bích hoạ như hòa làm một với vách tường, cho dù sử dụng dùng pháp bảo cũng không cách nào hư tổn mảy may. Chỉ có bức bích họa thứ năm là ngoại lệ.

Lúc Viên Minh thúc giục Diệt Hồn kiếm đánh vào bích hoạ, vị trí mắt phải thiếu niên bỗng nhiên lóe sáng. Thấy vậy, Viên Minh lập tức khống chế Diệt Hồn kiếm cẩn thận chọc chọc vào mắt phải của thiếu niên, tiếp đó mắt phải của thiếu niên đột nhiên rạn nứt, rồi một chiếc nhẫn màu trắng từ bên trong rơi ra.

Viên Minh cầm chiếc nhẫn lên, phát hiện trên nhẫn có hàn khí bức người, chỗ lòng bàn tay tiếp xúc với chiếc nhẫn lại cảm thấy nóng rực. Hắn thử luyện hóa chiếc nhẫn lại kinh ngạc phát hiện bản thân không cách nào cảm giác được phù trận phân bố trên mặt nhẫn.

Chuyện này khiến Viên Minh nhớ tới Bách Quỷ Dạ Hành đồ, phù văn trên hai kiện pháp bảo này sao lại giống nhau như vậy? Chẳng lẽ lại có cùng nguồn gốc?

Nghĩ tới Bách Quỷ Dạ Hành đồ, Viên Minh không khỏi nghĩ tới luồng sáng đỏ tươi cắn nuốt quỷ nô.

Hơn hai mươi quỷ nô Kết Đan kia vốn có thể trở thành trợ lực quan trọng của hắn lại dễ dàng tiêu tan như vậy khiến hắn đau lòng không thôi.

Hắn thở dài một hồi, lại tiếp tục chú tâm vào chiếc nhẫn màu trắng trong tay.

So với Bách Quỷ Dạ Hành đồ thì năng lực chiếc nhẫn này càng thêm đơn giản. Sau khi hắn rót pháp lực vào, bên trong nhẫn có thể phóng xuất ra một màn sương mù màu trắng.

Sương mù này nhìn bình thường nhưng kì thật lại ẩn chứa hàn băng, hàn khí rét lạnh thấu xương, bất luận thứ gì đụng phải cũng sẽ bị đóng băng, kể cả pháp bảo cũng không ngoại lệ.

Mặc dù là Kim Cương đã tu thành thân thể Tiên Thiên đối mặt với sương lạnh màu trắng này cũng phải xuất hiện một tia sợ hãi, vô thức lui về phía sau mấy bước lui về phía sau mấy bước.

Mà sương lạnh màu trắng này không chỉ có thể đóng băng thân thể mà còn có chút bất tri bất giác ảnh hưởng đến thần hồn. Mới đầu Viên Minh không phát hiện ra điểm này, mãi đến khi hắn thu hồi sương mù lại, định dùng thần thức tiếp tục dò xét mới mới giật mình nhận ra thần thức của mình vậy mà vận chuyển đã chậm chạp cứng ngắc đi.

Cũng may sương trắng biến mất, thần hồn Viên Minh nhanh chóng hồi phục lại. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi đã khiến cho hắn càng thêm ấn tượng với uy lực của sương trắng màu trắng này.

Viên Minh cất chiếc nhẫn lại, ngẩng đầu nhìn về bích họa, chợt phát hiện thiếu niên kia lại có thêm một bên mắt phải bị vỡ nát, nhìn qua càng giống như hai mắt bị người móc đi mất.

Cả bức bích hoạ càng lộ ra vẻ quỷ dị!

Hắn lập tức ý thức được có lẽ trong mắt trái của thiếu niên hẳn cũng giấu một cái nhẫn, có điều đã sớm bị người lấy đi rồi.

Vừa nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ tới Bách Quỷ Dạ Hành đồ. Thiên Quỷ tán nhân không đi qua nơi này, lại có thể đạt được món pháp bảo này hẳn là đã có người đem nó ra ngoài.

Viên Minh chợt rùng mình, vừa nãy không phát hiện nguy hiểm nên thoáng thả lỏng người, hiện tại tâm tư lại trở nên khẩn trương.

Tuy rằng nơi này nhìn như không có gì, lại lộ ra quỷ dị ở mọi nơi, thật sự không nên ở nơi này lâu.

Hắn bắt đầu thử tìm cửa ra của đại điện, chỉ là vách tường xung quanh cùng đại môn ngăn cách thân thức, lại không cách nào dùng dùng pháp bảo phá hủy được. Cấm chế trước thông đạo lại có cấu tạo phù văn mà hắn chưa từng nhìn thấy qua, thậm chí kiểu dáng cũng khác hẳn với những phù văn hắn biết được, trong khoảng thời gian ngắn hắn khó mà phá giải ra. Viên Minh suy nghĩ một lát, lại phát hiện hắn không có cách nào rời khỏi nơi này được cả.

Chỉ là hắn nhanh chóng nhớ ra phần hồn thứ hai của mình đang ở trong cơ thể của Tả Khinh Huy, vì chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ nên Viên Minh không mang theo ông ta cùng đi vào Táng Hồn uyên, không nghĩ rằng hôm nay ông ta lại trở thành hi vọng của hắn.

Lúc này Viên Minh khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển hồn lực liên lạc với phân hồn thứ hai. Đáng mừng là vách tường xung quanh ngăn cách được thần thức nhưng không ngăn cản được liên hệ giữa chủ hồn và phân hồn thứ hai của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận