Tiên Giả

Chương 464: Đại hội bắt đầu

“Rèn luyện linh căn…. Có bí pháp như vậy thật sao?” Viên Minh không khỏi hoài nghi.

Từ khi bước lên con đường tu tiên, hắn chỉ biết linh căn là trời sinh, đó giờ chưa từng nghe có bí pháp hậu thiên, hoặc là đan dược có thể rèn luyện linh căn, đề thăng tư chất.

Thế nhưng trong thẻ ngọc này lại nói chắc như đinh đóng cột, hơn nữa nó còn được Thanh Đông cất giấu cẩn thận như vậy, lẽ nào là thật?

Nếu đúng như thế thì thực sự có phần nghịch thiên.

Viên Minh xem tiếp, thần sắc dần trở nên kích động, sau đó lại trầm ngâm không nói, cuối cùng là lắc đầu cười khổ.

Câu Mang Linh Quyết này có lối suy nghĩ và cấu tứ vô cùng kỳ diệu, vượt xa bất kỳ công pháp thuộc tính Mộc nào mà hắn từng tiếp xúc trước đây, cách làm cụ thể của thuật này là trước tiên cần tìm một loại Ất Mộc linh thực, lấy tâm huyết luyện hóa rồi gieo xuống, kế đó liên tục dùng pháp lực ân cần săn sóc, bồi dưỡng nó trở thành dạng như bản mệnh pháp bảo.

Theo quá trình trưởng thành, linh thực này sẽ phản bội lại chủ nhân, khiến linh căn chủ nhân dần dần biến đổi.

Chỉ có điều Câu Mang Linh Quyết này có yêu cầu rất hà khắc với linh thực, đầu tiên là phẩm cấp không thể quá thấp, nếu không sẽ không có hiệu quả, hoặc là hiệu quả rất kém.

Ất Mộc linh thực có phẩm cấp càng cao thì hiệu quả rèn luyện linh căn càng tốt.

Tiếp theo, Ất Mộc linh thực phải có thuộc tính hoàn toàn tương xứng với người thi pháp, có lệch một chút thôi sẽ thất bại ngay, hơn nữa còn rơi vào cảnh bị phản phệ dữ dội,

Viên Minh cầm hạt giống hai màu xanh, lam kia lên. Thứ này chính linh thực mà Thanh Đồng chuẩn bị cho bản thân, gọi là Thủy Mộc Linh Nam.

Thanh Đồng là linh căn song thuộc tính Thủy Mộc, có thể nói là hoàn toàn khớp với Thủy Mộc Linh Nam.

Ất Mộc linh thực cũng không phải thứ dễ tìm, bởi ngoại trừ loại linh chung ngàn năm khó gặp như Ngũ Hành Tạo Hóa thụ ra, trong tu tiên giới, linh thực cấp càng cao thì lượng thuộc tính càng ít.

Linh thực thuần thuộc tính Mộc rất nhiều, song thuộc tính như Thủy Mộc Linh Nam này cũng không ít, linh thực ba thuộc tính hiếm có khó tìm, về phần Ất Mộc linh thực bốn thuộc tính thì Viên Minh chưa từng nghe qua.

“Xem ra linh căn của mình đúng là đi đâu cũng không được chào đón, thà dứt khoát tăng thêm một loại, góp thành ngũ linh căn đi, vậy ta cũng có thể sử dụng Ngũ Hành Tạo Hóa thụ để đề thăng một chút.” Viên Minh thầm thở dài.

Thuật này hắn không dùng được, nhưng Tịch Ảnh thì có thể, nàng chính là Ngũ Hành linh căn, Ngũ Hành Tạo Hóa Thụ vừa vặn phù hợp yêu cầu.

Có điều sự gian nan khi tu luyện Câu Mang Linh Quyết không dừng lại ở đây, tìm được linh thực phù hợp rồi, sau khi trồng nó xuống, khó khăn thực sự mới bắt đầu.

Chủ nhân nhất định phải tham dự vào toàn bộ quá trình linh thực trưởng thành, lúc nào cũng cần dùng pháp lực ôn dưỡng tế luyện, duy trì mối liên hệ chặt chẽ giữa đôi bên.

Vậy nên, một khi tu luyện Câu Mang Linh Quyết nhất định phải ở lỳ tại một chỗ nào đó trong khoảng thời gian rất dài, không thể rời đi nửa bước chẳng khác nào ngồi tù, việc này chỉ có một ít người khổ tu mới có thể kiên trì được.

Câu Mang Linh Quyết cũng có hiệu quả kích thích tăng trưởng nhất định, có thể rút ngắn khá nhiều thời gian trưởng thành cần thiết của linh thực, nhưng linh thực cấp càng cao thì thời gian trưởng thành cần thiết càng dài, Ngũ Hành Tạo Hóa thụ là thiên địa linh căn, nếu muốn nó trưởng thành tới độ phát huy hiệu quả, ít nhất cũng phải mấy trăm năm.

Tịch Ảnh có vẻ thích du lịch bốn phương, e là khó tu thành môn bí thuật này.

Nhưng Viên Minh lại có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Hắn có thể trồng linh thực tại không gian Thâu Thiên đỉnh, pháp lực của hắn lúc nào cũng có thể tiến vào bên trong để chăm sóc linh thực, không cần phải chết dí ở một chỗ cố định.

“Ể, đây là phê bình chú giải người khác lưu lại…” Viên Minh nhìn thấy cuối thẻ ngọc còn có mấy dòng chữ nhỏ, so với nội dung đằng trước có vẻ không phải do cùng một người viết.

Theo nội dung mấy dòng chữ nhỏ này, Câu Mang Linh Quyết sau khi luyện thành chẳng những có thể đề thăng linh căn mà còn có tác dụng nhất định với việc đột phá cảnh giới.

Thanh Đồng thu thập Thủy Mộc Linh Nam, một mặt là để rèn luyện linh căn, một mặt khác hẳn là cũng muốn dựa vào bí thuật phụ trợ, đột phá bình cảnh Nguyên Anh kỳ.

“Đúng là một môn bí thuật tuyệt điệu, đáng tiếc!” Viên Minh tiếc hận không thôi, thả thẻ ngọc và hạt giống vào hộp ngọc rồi cất đi.

Hắn lập tức kiểm tra một túi trữ vật màu đỏ khác, bên trong không có món gì đặc biệt, chỉ có một ít linh thạch, vật liệu.

Viên Minh ngưng thần bình ổn tâm trạng, đoạn lấy ra một viên đan dược ăn vào, vận công luyện hóa.

Đồng thời, hắn khống chế phân hồn vận chuyển Hoán Tâm quyết luyện hóa nguyện lực càng lúc càng nhiều để tăng cường thần hồn.

Lần này người nghĩ cách cứu viện Nhan Tư Tịnh lẫn xông pha tuyến đầu đều là Tịch Ảnh, hắn tuy không phải loại gia trưởng coi tự tôn nam nhân to bằng trời nhưng cũng không muốn lần nào cũng trốn sau lưng con gái, nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực.

Sau ba ngày, Tiên Quả hội chính thức bắt đầu!

Sáng sớm, người trên những con đường nối ra ngoài thành đông như mắc cửi, đất trong thành vô cùng đắt đỏ, tấc đất tấc vàng nên sân bãi thi đấu đặt ở cạnh hồ Lưu Hỏa bên ngoài thành.

Ngoại trừ một trăm hai mươi tám hòn đảo có tư cách tham gia thi đấu trong Tiên Quả hội, còn có gần người từ gần năm trăm đảo tới đây xem.

Tu sĩ các lộ từ toàn bộ hải vực Đông Hải tụ về đây nói ít cũng có tới mấy vạn người.

Cũng may mà Phù Tang đảo vốn là đảo lớn nhất trong số những đảo hạng nhất, bất kể địa bàn hay thực lực đều đủ mạnh, nếu không chỉ mỗi việc quản lý những tu sĩ ngoại lai thôi cũng không phải chuyện dễ dàng.

Viên Minh và Tịch Ảnh làm tu sĩ Hồng Chi đảo, hoàn toàn không còn cảm giác hồi hộp như trước, thậm chí không cùng đám tu sĩ Hồng Chi đảo đi tới đấu trường mà lẫn trong dòng người, chầm chậm bước đi.

“Ai cũng nói bình minh Phù Tang đảo đẹp nhất Đông Hải, truyền rằng mỗi khi mặt trời mọc trông như ‘Biển xanh nổi sóng vàng, Thần điểu cuộn thiên hỏa’, vậy mà mấy ngày qua lại chưa được thưởng lãm.” Viên Minh giống như khách du lịch, thong thả nói.

Tịch Ảnh đội duy mạo, cười nói: “Chỉ khi con Kim Ô kia để lộ một phần thân ảnh mới xuất hiện loại kỳ cảnh đó, chứ không phải lúc nào cũng có thể thấy được, nói vậy rồi ngươi còn để ý nữa không?”

“Trước kia từng thấy trong sách có lời thơ như vậy, giờ đi tới đây thấy cảnh mới bất giác nhớ lại thôi.” Viên Minh cười đáp.

“Nếu muốn thấy thật thì cũng không phải không có cách, trước khi rời khỏi đây chỉ cần tìm cách tạo ra chút hỗn loạn, kinh động con Kim Ô kia là sẽ có cơ hội thấy.” Sau lớp lụa mỏng, Tịch Ảnh nhíu mày cười cười, tựa như thực sự đang tính toán mức độ khả thi của kế hoạch này.

“Nào nào, không cần như vậy đâu.” Viên Minh thấy thế vội vàng khoát tay.

- Giải thích, "duy mạo" là mũ rộng vàng có màn che mỏng rủ xuống. Hết giải thích.

Mấy ngày qua, hắn đã dò xét phía trên Phù Tang thần thụ mấy lần nhưng con Kim Ô yêu thú kia thủy chung chưa từng xuất hiện.

Khi hai người theo dòng người đi tới hội trường, đã nghe tiếng người huyên náo từ một chỗ khá rộng ven hồ nước cạnh Phù Tang thần thụ.

Diện tích hồ này không lớn lắm, nhưng chẳng biết vì sao nước hồ dập dờn không thôi, tỏa ra mây lửa ngập trời, trông giống nhưng từng đám lửa lưu động nên được gọi Lưu Hỏa hồ.

Ven bờ hộ có dựng một quảng trưởng khổng lồ được lát bạch ngọc bóng loáng như gương, trong quảng trường không có kiến trúc dạng lôi đài mà chỉ có một đài đá lớn màu xanh.

Trên đài đặt mười ba cái bán, phía sau mỗi bàn đều cắm thẳng một cây cờ xí, trên cờ viết tên một hòn đảo, tương ứng với vị trí mười ba hòn đảo hạng nhất Đông Hải.

Trên cây cờ xí lớn nhất ở chính giữa có thêu đường vân sóng nước và ba chữ lớn “Phù Tang đảo.”

Từ giờ tới khi Tiên Quả hội bắt đầu còn một đoạn thời gian nữa nên những chiếc ghế đằng sau mười ba chiếc bàn vẫn còn để trống, người chủ sự mười ba hòn đảo hạng nhất còn chưa ngồi xuống.

Ví trí những hòn đảo hạng hai tham gia Tiên Quả hội lần này được xếp trước mặt đài đá, mỗi một nhà đều có một cây cờ xí của riêng mình.

Xa hơn nữa về phía trước là những người tới đây xem thi đấu, trong đó bảo gồm người của những hòn đảo hạng hai chưa lấy được tư cách thi đấu và người của những đảo hạng ba.

Dù không thể tham gia thi đấu, nhưng lòng nhiệt tình xem thi đấu không hề giảm sút, ai nấy phồng mang trợn má thảo luận về chiến tích các đảo lần trước, đồng thời dự đoán kết quả thi đấu lần này.

Phía trước quảng trường, hơn trăm hòn đảo tham gia thi đấu lần này đã bắt đầu có người tới, ngồi xuống vị trí của mình.

Dưới ngọn cờ Hồng Chi đảo, Bích Thủy Nhu yểu điệu tựa lưng lên ghế, mặt mày lạnh nhạt, bên cạnh đặt một bình linh tửu hoa nhưỡng nhưng không vội uống mà để đó, mặc nó tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

“Ha ha, Bích Thủy đảo chủ sao lại cô đơn một mình ngồi đây, chẳng lẽ trong đảo không có kẻ nào có thể dùng đấy chứ?” Lúc này, một hán tử giọng oang oang vừa xoa xoa bộ mặt đầy râu, vừa rảo bước đi tới cạnh Bích Thủy Nhu.

Đi theo sau y là một nam tử mặt trắng, thân vận đồ lụa đỏ, thần sắc âm nhu và một cô gái trẻ tuổi thân vận quần áo vải thô. Nam tử mặt trắng thoạt nhìn giống như có đam mê Long Dương, còn cô gái thì giống như một nha đầu nhóm lửa da dẻ thô ráp.

- Giải thích từ "Long Dương" ở đây nghĩa là chơi gay. Hết giải thích.

“Trên đảo ta có ngươi dùng được hay không có liên quan gì với La đảo chủ?” Bích Thủy Nhu liếc mắt nhìn y rồi lập tức rời mắt, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt.

“Cái này không phải lo Bích Thủy đảo chủ chịu thiệt sao…Lại nói, tranh mười sáu vị trí đầu trong Tiên Quả hội này phải đánh ba lượt, người ra sân ba lượt này không thể trùng lặp, Bích Thủy đảo chủ hẳn không định tự mình lên sàn chứ? Hồng Chi đảo nếu không có người dùng được, vậy sao không gia nhập Loa Sơn đảo bọn ta, chúng ta liên châu bích hợp, lần này nhất định có thể đoạt lấy một suất.” Đại hán râu ria không bận tâm chút nào, ranh mãnh cười nói.

“Nếu La đảo chủ muốn tới Hồng Chi đảo bọn ta, ta cũng không ngại để chức phó đảo chủ cho ngươi ngồi đâu.” Bích Thủy Nhu phì cười, nói.

“Phó đảo chủ thì thôi, nếu Bích Thủy đảo chủ cần người trải chiếu nâng váy thì ta đây rất sẵn lòng, ha ha…” Đại hán râu tia nở nụ cười dâm, xoa xoa bộ râu đi về chỗ của mình.

Bích Thủy Nhu nhắm hai mặt lại, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.

Tịch Ảnh để ý thấy sắc mặt nàng hơi khác thường, bèn mở miệng hỏi: “Bích Thủy đảo hữu, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hai vị đạo hữu, tiếp đây so tài nếu gặp được người Loa Sơn đảo, có thể hạ thủ nặng hơn chút không?” Bích Thủy Nhu không giải thích mà nhỏ giọng hỏi.

Viên Minh nghe thế bèn đưa mắt nhìn sang phía cờ xí Loa Sơn đảo, vừa lúc thấy La đảo chủ đang xoa xoa bộ râu, đưa tay chỉ trỏ phía bên này.

Thính lực của hắn rất mạnh, lập tức nghe rõ đối phương đang xổ mấy lời lẽ thô bỉ kiểu sớm muộn gì cũng sẽ đè Bích Thủy Nhu dưới hông, liền hiểu ngay vì sao Bích Thủy Nhu lại có thỉnh cầu này.

“Nếu may mắn gặp được, vậy nhất định phải thỏa mãn tâm nguyện của Bích Thủy đạo hữu rồi.” Viên Minh cười nói, đồng thời truyền âm nói phát hiện của mình cho Tịch Ảnh.

Qua thêm một lúc nữa, trên quảng trường đã kín hết chỗ, dưới mỗi cây cờ xí đã có người tương ứng ngồi vào, người mười ba hòn đảo hạng nhất cũng đã cùng nhau tới, đáp lên trên đài đá.

Không giống với những hòn đảo dự thi khác có ba người cùng đến, ngoại trừ Phù Tang đảo chủ trì đại hội, còn lại mười hai hòn đảo kia đều chỉ có một chủ sự lên đài nên không cách nào liếc xem người dự thi là ai.

Đợi sau khi bọn họ chào hỏi nhau rồi cùng ngồi xuống, một thân ảnh mảnh khảnh từ phía đơn vị chủ trì Phù Tang đảo bước đến trước sân khấu.

Người này thân vận y phục bằng lụa trắng thêu hoa văn bằng tơ vàng, đầu đội cao quan màu trắng, khuôn mặt gầy gò, thần thái ôn hòa, một chòm râu trắng thả trước ngực, một bộ tiên nhân hải ngoại tiên phong đạo cốt.

Chỉ thấy lão đưa tay nhấn vào không khí một cái, toàn bộ quảng trường liền nhanh chóng trở nên tĩnh lặng.

Sau một hồi chào mừng mang tính thủ tục, lão liền đi vào chủ đề chính, tuyên bố: “Lấy này lấy võ so tài, chỉ chọn mười sáu hòn đảo có đức xứng với vị trí của mình, tham gia nghi trình tiếp theo của đại hội, chúc các vị giữ vững đạo tâm, thể hiện được hết khả năng của mình.”

“Đức” mà lão nói đương nhiên là võ đức.

Nói đoạn, lão đưa tay vung lên, tức thì trên hư không nổi lên từng gợn sóng nước dập dờn, theo đó sương mù nhanh chóng phủ đầy trời, rồi một màn nước màu xanh cao hơn mười trượng dựng lơ lửng giữa không trung.

Chỉ thấy bên màn nước, cùng những gợn sóng lăn tăn, từng ký tự màu vàng dần hiện ra, nội dung chính là việc phân tổ đối chiến so tài lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận