Tiên Giả

Chương 845: Giáo chủ Tam Giới giáo

"Cái gì! Thâu Thiên Đỉnh!" Trong mắt Tô Dĩnh Tuyết lóe lên một vệt giật mình.
"Chuyện này đừng rêu rao, theo hành động của người kia, cũng là người hết sức cẩn thận, vạn nhất đánh cỏ động rắn, dẫn tới đối phương trốn đi xa, thì càng khó." Thanh niên trầm giọng nói.
"Vâng." Tô Dĩnh Tuyết khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu nói.
Nàng lấy từ trong tay áo ra một viên cầu màu trắng lớn chừng quả đấm, nâng cao quá đầu.
"Giáo chủ, đây là viên Lưỡng Giới châu trong truyền tống trận tại ngục giam Hư Vô, ta đã mang tới cho ngài, hiện tại ngài tùy thời có thể rời khỏi nơi này, trở về Xuất Vân Giới." Tô Dĩnh Tuyết cung kính nói.
Thanh niên tiện tay hút viên Lưỡng Giới Châu tới tay.
"Không vội, toà ngục giam Hư Vô này kỳ thật cũng không tệ lắm, rất hợp khẩu vị của ta. Ta muốn ở chỗ này tiến hành tuyển chọn một lần." Thanh niên thưởng thức Lưỡng Giới Châu một lát, vừa cười vừa nói.
"Giáo chủ muốn tuyển chọn ở đây?" Tô Dĩnh Tuyết nao nao.
"Thế nào, ngươi cảm thấy không ổn?" Tam Giới Giáo chủ hỏi ngược lại, giọng nói nhẹ nhàng tùy ý.
"Không dám, chỉ là Địa Ngục Ma Quân nơi đó..." Tô Dĩnh Tuyết chần chừ nói.
"Hắn nếu dám ngăn trở, ta không ngại có thêm một phân thân pháp tướng." Thanh niên từ tốn nói, sau đó đứng lên, đưa tay ném Lưỡng Giới Châu trở về. Tô Dĩnh Tuyết vội vàng tiếp được.
Sau đó, thanh niên nâng hai tay lên, bẻ bẻ cổ, thoải mái duỗi lưng một cái, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí.
Ngay sau đó một hồi tiếng xương cốt bạo hưởng "Lốp bốp" truyền đến.
Tô Dĩnh Tuyết biến sắc, phất tay đánh ra một vệt kim quang, chui vào ngực thanh niên, nơi đó treo một viên châu màu xanh.
Kim quang đánh vào trên viên châu, lóe lên một cái rồi biến mất dung nhập vào trong đó.
Thanh niên không để ý đến cử động của Tô Dĩnh Tuyết, dưới vạt áo choàng phía sau truyền đến một hồi thanh âm vỗ cánh dày đặc, ba cặp cánh ve mỏng manh trong suốt, phía trên sinh mạch lạc màu kim mở rộng xuất ra, phản xạ như quang trạch kim loại.
Cùng lúc đó, dưới thân thể của y bắt đầu tuôn ra mảng lớn hắc khí.
Ma khí xung quanh nhạt đi, nham thạch xung quanh cũng biến thành mấp mô, sau đó lõm xuống dưới.
Ầm!
Hắc khí trên người thanh niên đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt quét ra, che mất toàn bộ Ma Phong động, vách đá trong động cấp tốc biến mất.
Ngọn núi phía trên không có gì chống đỡ, bắt đầu đổ sụp, vô số tảng đá to to nhỏ nhỏ rơi xuống, nhưng đụng phải hắc khí thì biến mất.
Một số tù phạm bên trong ma phong rèn thể không kịp tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì, đã bị hắc khí bao phủ, không còn tiếng thở.
Trong chớp mắt, hắc khí thôn phệ hết thảy trong Ma Phong động, càng tăng vọt, giống như một đầu cuồng thú xổ chuồng, lao nhanh ra phía ngoài.
Những nơi đi qua, hết thảy đều bị hắc khí thôn phệ, chỉ để lại hư vô hoàn toàn tĩnh mịch.
"Tô Vô, cái tên vương bát đản này..." Thanh âm Địa Ngục Ma Quân cực kỳ tức giận từ bên ngoài truyền đến.
Thanh niên cười ha ha, càng nhiều hắc khí từ trên thân y tuôn ra.
Mà cùng lúc đó, Viên Minh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lại lên đường, cùng Vân La tiên tử tiếp tục xuất phát, bắt đầu tìm kiếm tung tích yêu thú cấp sáu.
...
Một năm sau.
Trên biển rộng mênh mông, một con hải âu lông trắng giương cánh trăm trượng vỗ cánh bay cao, tự do tự tại bay lượn trên bầu trời. Cặp mắt của nó nhìn chăm chú mặt biển, một khắc không ngừng quan sát sóng biển biến hóa, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Đột nhiên, nó lao nhanh xuống, đồng thời hai cánh vỗ về phía trước một cái, một cơn gió lớn gào thét cuốn ra, "Bành" một tiếng nện ở trên mặt nước, giống như một chiếc búa lớn rơi xuống, trên mặt biển ném ra một cái "Hố to".
Mà trong "Hố to", một đầu Lam bối ngư yêu khổng lồ như cá voi cũng chui ra, phun về phía hải âu mấy cột nước xanh thẳm thô to mấy chục trượng.
Trên thân hải âu đột nhiên hiện ra mảng lớn thanh quang, tốc độ đột nhiên tăng lên, cực kì linh xảo lách qua cột nước, tiếp theo một cái chớp mắt đã đến đỉnh đầu ngư yêu, một đôi lợi trảo đâm thẳng vào hai mắt nó.
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, hai mắt ngư yêu bị lợi trảo xuyên qua, bị đau, ngư yêu lập tức phát cuồng, nhưng hải âu lại gắt gao túm chặt ngư yêu, hai cánh vỗ, mang nó lên thiên không.
Cho đến lúc này, nước biển bị cuồng phong đẩy ra mới dần dần hạ xuống, san bằng "Hố to" trên biển.
Hải âu lúc này đắc ý kêu hai tiếng, sau đó nắm chặt ngư yêu liên tục vùng vẫy giãy chết, trên mặt biển tìm chỗ dừng chân có thể làm cho nó an tâm hưởng dụng buổi ăn trưa.
Rất nhanh, một hòn đảo xanh biếc đập vào mi mắt.
Diện tích hòn đảo rất lớn, trên đó cây mọc thành rừng, cỏ thơm như thảm, rậm rạp đến độ nhìn không ra màu bùn đất.
Mà trung tâm hòn đảo, một gốc đại thụ cao tới mấy trăm trượng đang đắm chìm trong ánh nắng, cành lá tươi tốt, tán cây thật dày che đậy bầu trời, nhưng giữa cành lá có không ít khe hở, từ đó cho ánh nắng rơi vào trên đảo, tựa như điểm lấm tấm.
Hải âu thấy chỗ đặt chân, cũng không suy nghĩ nhiều, bay thẳng qua.
Nhưng nó vừa tiếp cận "Hòn đảo" kia, mặt đất "Hòn đảo" đột nhiên run run một cái chớp mắt, một nhánh cây đại thụ tráng kiện đột nhiên bắn dài ra, đâm xuyên thân hải âu và ngư yêu đang bị móng vuốt tóm chặt, máu tươi nhuộm đỏ dây leo.
Hải âu vẫn chưa chết, ra sức vỗ hai cánh, muốn giãy giụa rời đi.
Mặt đất gần đó lại vỡ ra, bảy, tám nhánh cây bắn ra, cuốn lấy hải âu, rất nhanh ghìm chết nó, đưa đến trước đại thụ.
Trên gốc đại thụ cao ngàn trượng hiện ra một cái miệng lớn, nuốt lấy hải âu và ngư yêu, nhấm nuốt ngon lành.
Nơi xa giữa không trung, hai đạo nhân ảnh ẩn nấp trong mây, nhìn qua một màn này, chính là Viên Minh và Vân La tiên tử.
"Thật không nghĩ tới, trong vực sâu lại còn có thụ nhân sinh trưởng, ta nhớ Thụ nhân tộc đều sinh hoạt ở trong rừng mưa Tây Bắc Sơn La Trung Châu đại lục, ngày nay sao lại ở trên biển?" Vân La tiên tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.
"Cái này cũng chưa hẳn, có lẽ cây cối ở trên đảo bị vực sâu ảnh hưởng, bởi vậy sinh ra linh trí, trở thành Thụ Yêu." Viên Minh nhớ tới Thiên Thiền Mẫu Khí, nói.
"Bất kể thế nào, thụ yêu này cũng đạt tới cấp sáu, vừa vặn phù hợp yêu cầu của chúng ta, lần này vận khí thực không tồi, mới một năm đã tìm được mục tiêu thích hợp. Chỉ là Thụ Yêu hành động chậm chạp, bình thường rất ít khi rời lãnh địa của mình, nếu muốn dùng biện pháp trước đối phó nó, chỉ sợ không thể thực hiện được." Vân La tiên tử gật gật đầu, sau đó nói.
"Vậy chưa chắc." Viên Minh mỉm cười nói.
Đạt tới trận pháp sư cấp sáu, năng lực bày trận của hắn đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tầm mắt càng tăng thêm một tầng, đối với thực lực của mình, tự nhiên lại có nhận thức mới.
"Thật sao? Xem ra Viên đạo hữu đã tính trước, bất quá lúc này không giống ngày xưa, thiếp thân đã thành tựu Pháp Tướng, vì báo đáp ân tình Viên đạo hữu lúc trước, trận chiến này để thiếp thân đánh trận đầu đi." Vân La tiên tử nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó một ngựa đi đầu xông tới.
Đột phá Pháp Tướng, tốc độ Vân La tiên tử tăng lên trên diện rộng, chỉ một cái chớp động đã đến trên không thụ nhân, lúc trước đối chiến Hải triết yêu thú sử dụng hai thanh phi kiếm màu trắng phá không bắn ra, hóa thành hai thanh bạch sắc cự kiếm hung hăng chém về phía thụ nhân to lớn.
Phi kiếm màu trắng còn đang nửa đường, đã tản mát ra một mảng lớn huyễn quang gây ảo ảnh, Viên Minh cảm thấy thần hồn cũng bị rung chuyển, vội vàng dời ánh mắt đi.
"Khanh khanh" hai tiếng nổ mạnh, hai nhánh cây to lớn của thụ nhân vững vàng chặn bạch sắc cự kiếm, tựa hồ không bị ảo ảnh cự kiếm ảnh hưởng.
Trong mắt Vân La tiên tử lóe lên một tia kinh ngạc, hai tay bấm pháp quyết không ngừng, thôi động đạo ấn thần thông huyễn thuật.
Hai thanh cự kiếm đột nhiên toả ra bạch quang loá mắt, càng có vô số tia sáng trắng từ đó bay ra, quấn chặt lấy thân thể thụ nhân, thẩm thấu vào.
Viên Minh thấy vậy, thân hình bay ngược ra sau hơn trăm trượng, để tránh bị huyễn thuật Vân La tiên tử ảnh hưởng.
Chỉ thấy động tác thụ nhân chậm đi, rốt cuộc rơi vào huyễn thuật của Vân La tiên tử.
Khoé miệng Vân La tiên tử lộ ra một tia đắc ý, thân hình thoắt một cái xuất hiện trước thụ nhân, lòng bàn tay phải hiện ra đạo ấn thần thông phong ấn, nhấn tới đại thụ.
Mấy chục đạo dây thừng bạch quang bắn ra, nhào về phía đại thụ.
Thần thông phong ấn của Tố Nữ phái, Khổn Tiên Triền!
Nhưng vào thời khắc này, thụ nhân rơi vào ảo cảnh đột nhiên động, từng nhánh cây đột nhiên bắn ra, mang theo đạo đạo tàn ảnh đâm tới Vân La tiên tử gần trong gang tấc, hiển nhiên vừa rồi trúng huyễn thuật chính là giả bộ.
Vân La tiên tử lộ vẻ kinh sợ, nhưng không bối rối, thân hình thoắt một cái biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện đối diện thụ nhân, vung tay áo một cái.
Ba đạo ngân sắc quang mang bắn ra, lại là ba đóa đóa hoa màu bạc, lao thẳng đến thụ nhân, "Cạch cạch cạch" đính trên cành cây.
Đóa hoa sáng lên ngân quang loá mắt, ba cỗ không gian lực cường đại từ đó bộc phát, hư không phụ cận lập tức như vòng xoáy vặn vẹo, thân thể thụ nhân lập tức thay đổi, "Răng rắc" một tiếng cắt thành hai đoạn ở giữa.
"Cỗ ba động không gian lực này ... Là lực lượng Bách Hoa Đồ kia?" Giữa không trung, Viên Minh đã thối lui ra xa, nhìn thấy cảnh này tự lẩm bẩm.
Về chiến quả của Vân La tiên tử, hắn thật không có tâm tình bất mãn, nàng này có thể gọn gàng linh hoạt đánh giết thụ nhân, bớt đi phiền toái cho hắn.
Vân La tiên tử sau một kích không dừng tay, tay áo lại vung lên.
Lại có ba đóa ngân hoa bắn ra, thẳng đến gốc rễ thụ nhân.
Nhưng vào thời khắc này, thân cây ở gốc thụ nhân vỡ ra, lộ ra một cái miệng rộng.
Một đạo quang mang xanh biếc tinh thuần dị thường bắn ra, sau đó chia ra làm ba, đánh trúng ba đóa ngân hoa.
"Ầm ầm ầm" ba tiếng vang, ba đạo lục quang bạo liệt, ba đóa ngân hoa cũng mất đi theo.
Vân La tiên tử vốn rất tự tin với công kích của mình, không ngờ bị đối phương phá giải dễ như vậy, thế là không còn lưu thủ, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Một đạo bạch quang từ đỉnh đầu nàng xông ra, hóa thành một pháp tướng nữ tử thướt tha, thân thể gần như hoàn mỹ, tản mát ra khí tức tôn quý Cửu thiên thần nữ, ngọc thủ to lớn nhấn tới thụ nhân.
"Ầm" một tiếng, hai đoạn thân thể thụ nhân bị pháp tướng thần nữ làm đổ nhào trên mặt đất.
Mấy trăm đạo dây thừng bạch quang từ trong pháp tướng thần nữ bắn ra, quấn chặt lấy hai đoạn thân thể thụ nhân, lần này thuận lợi cuốn lấy thân thể nó, sau đó chui vào trong.
Vân La tiên tử thấy vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đáp xuống.
"Cẩn thận phía sau!" Thanh âm Viên Minh bỗng truyền đến.
Vân La tiên tử sợ hãi thức tỉnh, một gốc cây to lớn chẳng biết lúc nào từ mặt đất sau lưng nàng chui ra, chóp đỉnh bén nhọn vô cùng, đang hung hăng đâm về phía sau lưng.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, pháp tướng thần nữ nhoáng một cái xoay người lại, hai cự thủ kịp thời bắt lấy gốc cây bén nhọn, khiến nó hơi dừng lại.
Vân La tiên tử có cơ hội này lập tức triệt thoái ra sau, thối lui đến nơi an toàn, nhưng thanh âm vỡ tan từ phía trước truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thần sắc trở nên khó coi vô cùng.
Chỉ thấy gốc cây bén nhọn chẳng biết lúc nào biến thành màu đen, thình lình đột phá hai tay pháp tướng thần nữ ngăn cản, xuyên qua.
Pháp tướng thần nữ ầm vang tán loạn, sắc mặt Vân La tiên tử trắng bệch, thân thể hơi lảo đảo, khí tức quanh người giảm xuống một mảng lớn.
Pháp tướng chính là pháp lực bản thân tu sĩ cùng thiên địa linh khí cô đọng thành, một khi bị đánh tan, pháp lực sẽ bị tổn hao nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận