Tiên Giả

Chương 1047: Chúng ta tới muộn rồi

"Linh Vực khủng bố như vậy, còn có thể cắn nuốt được cả linh bảo linh lực!" Ba người Hồng Hoa quỷ mẫu cùng Tử Thanh song ma thấy cảnh này mà kinh sợ, trong lòng đã nảy sinh thoái ý.
Chỉ là bọn họ biết lúc này đang ở trong hạch tâm cấm chế Tam Giới tiên chu, cứ vậy rời đi chỉ sợ Tam Giới tiên chu khó thoát được một kiếp nạn.
Một thoáng chần chừ nhìn như nghìn cân treo sợi tóc này đã khiến ba người triệt để mất đi tiên cơ chạy thoát.
Ngay sau đó tiếng nổ điếc tai nhức óc vang lên, vô số Hỗn Độn thần lôi từ chỗ sâu trong Linh Vực tuôn ra như thiên phạt hàng lâm triệt để phong kín đường lui của ba người.
Sắc mặt ba người Hồng Hoa quỷ mẫu trắng bệch, vội vàng thúc giục linh bảo hộ thể đến cực hạn, đồng thời thi triển ra thủ đoạn hộ thể khác toàn lực phòng ngự.
Nhưng mà Hỗn Độn thần lôi như thể lưỡi dao sắc bén không gì không cắt được, lập tức đánh xuống, bao phủ hoàn toàn cả ba. Sau mấy hơi sau, hỗn độn lôi quang tản đi, chỉ còn lại cảnh tượng bên trong.
Thân thể Tử Thanh song ma đã giập nát lơ lửng trên không trung, hấp hối, dĩ nhiên là đã lâm vào hôn mê. Mà Hồng Hoa quỷ mẫu lại thần bí biến mất vô tung.
Viên Minh cau mày, toàn bộ Hỗn Độn linh vực đều nằm trong khống chế của hắn nhưng cũng không phát hiện ra Hồng Hoa quỷ mẫu biến mất.
"Chẳng lẽ là thi triển thần thông Quỷ Vu trốn chạy?" Viên Minh nghi hoặc. Nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ suy đoán này.
Lực lượng không gian ở ngoài rìa Hỗn Độn linh vực chắc chắn như hàng rào giới vực, tuyệt không có khả năng có người lặng yên không một tiếng động đào thoát.
Viên Minh hít sâu một hơi ngưng tụ đại lượng hỗn độn linh quang bảo vệ bản thân, đồng thời tế lên Tu La cung thu lấy Tử Thanh song ma vào bên trong, trấn áp lại.
Sau đó hắn vận chuyển thần thức tra xét kĩ tung tích Hồng Hoa quỷ mẫu, nhưng vẫn không thu được gì. Viên Minh bèn động tâm niệm, đưa chủ hồn tiến vào trong không gian Thâu Thiên đỉnh, lợi dụng nguyện lực thi triển thần thông tiến hành dò xét.
Mặc dù hắn toàn lực ứng phó nhưng vẫn không thể phát hiện tung tích Hồng Hoa quỷ mẫu.
Nhưng vào lúc này, không gian một chỗ ngoài rìa của Hỗn Độn linh vực đột nhiên rung động kịch liệt tựa hồ đã bị công kích. Hàng rào không gian Hỗn Độn linh vực kiên cố, không hề có dấu vết tổn hại.
“Quả nhiên ngươi vẫn còn ở đó!" Khóe miệng Viên Minh nhếch lên cười lạnh, tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Linh Vực bắt đầu cấp tốc co rút lại.
Linh Vực thu nhỏ lại, hỗn độn linh quang càng nồng đậm hơn, hiệu quả thôn phệ linh lực cũng càng thêm mãnh liệt. Dù cho Hồng Hoa quỷ mẫu thi triển thần thông ẩn nấp thế nào thì cũng có dấu vết để lại, chỉ cần ả còn đang ở trong Hỗn Độn linh vực thì tất sẽ phải chịu ảnh hưởng của Linh Vực. Nếu không cách nào tìm được tung tích của đối phương thì Viên Minh đành thu nhỏ Linh Vực lại, bức đối phương đi ra.
Linh Vực ù ù vận chuyển, vốn bao phủ phạm vi toàn bộ động quật nhưng chỉ sau mấy hơi thở đã thu nhỏ lại đến hơn một nửa. Hiệu quả cắn nuốt cũng vì vậy mà đột nhiên tăng gấp đôi.
Chợt sau lưng Viên Minh có một bóng đen lóe lên, một quỷ trảo đen nhánh cực lớn đột ngột xuất hiện, trên trảo còn có lửa đen bốc cháy, hung hăng chụp vào hỗn độn linh quang quanh người Viên Minh.
Quỷ trảo đen này có uy lực kinh người, có thể xuyên thủng hơn một nửa lớp hỗn độn linh quang.
Viên Minh chỉ cười lạnh một tiếng, ngón tay bấm liên hồi.
Một quả cầu ánh sáng như vỏ trứng lập tức xuất hiện bao bọc kín cả người hắn vào bên trong. Trên vỏ quả cầu còn hiện ra hoa văn như mai rùa, nhìn qua khó mà phá vỡ được.
Đây chính là đại đạo thần thông mà Viên Minh cướp đoạt được từ chỗ Huyền Vũ.
Quỷ Trảo đen nhánh chộp đến quả cầu ánh sáng, phát ra âm thanh chói tai nhưng lại không thể phá vỡ chúng được. Vào thời khắc này, lòng bàn tay Quỷ Trảo đột nhiên vỡ ra, một bóng người từ bên trong lóe ra, đúng là Hồng Hoa quỷ mẫu.
Khóe môi Viên Minh nhếch nhẹ lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, dẫn động Hỗn Độn linh vực bốn phía.
Ở bên trong Linh Vực có một luồng năng lượng sung mãn lập tức hội tụ, hóa thành hơn mười cột Hỗn Độn thần lôi nhanh như chớp bắn về phía Hồng Hoa quỷ mẫu cùng quỷ trảo màu đen kia.
Dưới oanh kích của tia sét, cả hai đã lập tức vỡ vụn, hóa thành hư vô.
Vào lúc này, trong hư không lại lóe lên tia sáng đen, Hồng Hoa quỷ mẫu lại như như kỳ tích tái hiện. Y sam ả ta vẫn sạch sẽ như trước, chấn động pháp lực, khí huyết cũng không yếu bớt như thể hết thảy công kích không hề phát sinh.
Trong mắt Viên Minh hiện lên một vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hỗn Độn thần lôi có thể phá hủy hết thảy, ả ta làm sao có thể chống lại được?"
Đang lúc hắn còn khó hiểu thì Hồng Hoa quỷ mẫu đã há mồm phát ra một tiếng rít, vô số sóng âm màu đen ngưng tụ thành hình một con rồng đen đánh thẳng lên thần thông mai rùa quanh người Viên Minh.
Mai rùa kia có thể ngăn cản công kích pháp lực cùng lực lượng nhưng có vẻ đối với thần thông thần thông lại lực bất tòng tâm.
Long ảnh màu đen đột phá qua, xuyên thấu qua người Viên Minh. Mặt hắn lộ vẻ thống khổ, hồn lực trong cơ thể như bị quét sạch sẽ.
Nhưng Viên Minh sớm có chuẩn bị, chủ hồn đã nấp vào trong Thâu Thiên đỉnh từ trước, dù phân hồn trong cơ thể bị diệt thì với hắn cũng không bị tổn thất bao nhiêu cả.
Hắn phất ống tay áo, lại lần nữa triệu hồi ra Hỗn Độn thần lôi. Thân hình Hồng Hoa quỷ mẫu lại lần nữa hóa thành hư vô.
Ánh sáng đen lóe lên, ả ta lại lần nữa hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện.
Viên Minh cau mày, thầm suy nghĩ: "Thuật chết thay trọng sinh lại này không cần phải trả giá gì sao?"
Hồng Hoa quỷ mẫu thấy thế, trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ bối rối.
Ả nhìn Viên Minh chằm chằm, giọng điệu mang theo vài phần điên cuồng: "Hồn lực của ngươi còn chưa tới cảnh giới Quỷ Vu, làm sao ngăn cản được Ma Long ngâm của ta?"
Viên Minh cười lạnh một tiếng, không hành động thêm mà tiếp tục thu nhỏ Linh Vực, triệu hoán Hỗn Độn thần lôi.
Linh Vực thu nhỏ lại đến khoảng trăm trượng, dù Hồng Hoa quỷ mẫu ẩn thân nơi nào cũng khó mà trách thoát được lôi đình công kích.
Sau mấy lần bị đánh chết, nàng lại một lần phục sinh. Nhưng Viên Minh vẫn nhạy cảm phát hiện dù hồn lực, pháp lực của ả chưa biến hóa nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt đã sâu hơn, tóc trắng nhiều hơn, dung mạo già hẳn đi.
"Xem ra đại giới của thuật chết thay trọng sinh lại này chính là thọ nguyên." Viên Minh thản nhiên nói.
Hồng Hoa quỷ mẫu thấy thế mà trầm mặt xuống, vội vàng cầu khẩn: "Viên đạo hữu, chúng ta vốn không thù oán, chỉ vì lập trường bất đồng mới đấu đánh nhau. Chỉ cần ngươi tha mạng cho ta, ta nguyện ý truyền thụ thần thông này cho ngươi!"
Viên Minh mắt điếc tai ngơ, tiếp tục thúc giục Hỗn Độn thần lôi.
Linh Vực đã thu nhỏ lại đến hai ba mươi trượng, mặc dù Hồng Hoa quỷ mẫu ẩn thân nhưng vẫn không có chỗ để trốn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ả lại bị đánh chết mấy lần, dung mạo càng thêm già nua, làm gia khô héo như gỗ mục.
Sắc mặt Hồng Hoa quỷ mẫu tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, điên cuồng mắng chửi: "Ba tên khốn kiếp Thủy Kính Thiên, Sở Nam, Ô Thích Nguyên kia sao còn chưa xuất hiện?"
Ngay lúc ả ta đang đầy lo lắng thì Viên Minh đã lạnh lùng nói: "Hồng Hoa đạo hữu, ngươi đang chờ đợi viện binh? Chỉ sợ ngươi đã thất vọng rồi, dù bọn họ có đến cũng đừng mơ bước vào Hỗn Độn linh vực của ta được nửa bước. Ngươi cứ an tâm ra đi đi."
Viên Minh không thi triển Hỗn Độn thần lôi nữa mà ánh sáng đỏ tươi sau lưng lóe lên, một bánh xe đỏ tươi đột nhiên xuất hiện giữa hư không, sáu lỗ thủng màu đen tĩnh mịch phân bố bên trên tản ra ma lực khiếp người.
Hồng Hoa quỷ mẫu thấy thế mà kinh hô lên: "Đây... đây là Lục Đạo Luân Hồi của Luân Hồi ma quân, làm sao ngươi lại biết?"
Viên Minh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thúc giục, bánh xe màu đỏ tươi xoay tròn, tản ra từng ngọn lửa đỏ tươi như sói đói vọt về phía Hồng Hoa quỷ mẫu.
Ngọn lửa này quả thật là Luân Hồi hỏa có thể đốt cháy thọ nguyên. Hồng Hoa quỷ mẫu kinh hãi vô cùng, cố gắng né tránh nhưng Hỗn Độn linh vực này chỉ rộng khoảng hai ba mươi trượng, ả căn bản không có chỗ trốn được.
Rất nhanh, Hồng Hoa quỷ mẫu đã bị Luân Hồi hỏa bao phủ, tuổi thọ không còn bao nhiêu của ả lại bị ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt không còn gì, cuối cùng chỉ còn lại một bộ thi thể khô héo. Viên Minh nhẹ phẩy ống tay áo, thu hồi thi thể Hồng Hoa quỷ mẫu, sau đó thu hồi Linh Vực, lặng yên đáp xuống động quật trong lòng đất.
Quá trình hắn chiến đấu với ba người Hồng Hoa quỷ mẫu không quá lâu, viện binh Ma tộc còn chưa đến.
Viên Minh lần nữa vận chuyển Viêm Thần sát, vung tay lên, hơn mười tia sáng đỏ thẫm như sao chổi rơi xuống pháp trận cấp bảy này, nhanh chóng dung nhập vào trong đó.
Theo tiếng quát khẽ "bạo" của hắn.
Pháp trận cấp bảy này nhao nhao nổ tung, trận văn nghiền nát, Tam Giới tiên chu đã mất đi khống chế, như tảng vẫn thạch khổng lồ hung hăng rơi xuống mặt đất.
Viên Minh liên tiếp liền thi triển Viêm Thần sát phá hủy hết tất cả pháp trận nơi đây.
Sau đó hắn đưa tay vẽ một cái trên không trung, hư không như miếng vải bị xé rách ra, rồi một vết nứt không gian hẹp dài xuất hiện. Hắn không chút do dự trốn vào trong đó, cả người lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Ngay khi Viên Minh rời đi không lâu thì hư không phía trên không gian lòng đất đột nhiên nổi gợn sóng, ba bóng người hiện ra.
Một người là lão giả râu đen lưng đeo năm chuôi bảo kiếm, khí tức hùng hồn, là Ngũ Kiếm ma đế tiếng tăm lừng lẫy ở Ma giới.
Hai đại hán tóc vàng còn lại là lão tổ Đồng hổ tộc Ma giới, thân thể cường tráng như núi, cơ bắp từng tảng, lực lượng mãnh liệt như mặt trời.
Trong đó người cao hơn được gọi là Đồng Hổ Đại Thánh, người thấp hơn thì là Tiểu Thánh.
"Chết tiệt! Chúng ta tới muộn rồi!" Ngũ Kiếm ma đế nhìn quanh, sắc mặt xanh mét.
Đồng Hổ Đại Thánh quát hỏi: "Hồng Hoa quỷ mẫu bọn họ đâu? Làm sao không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ đuổi theo hung thủ kia rồi?"
Ngũ Kiếm ma đế tản thần thức ra, thần sắc trên mặt đột biến.
"Làm sao?" Đồng Hổ Tiểu Thánh thấy thế hỏi.
Ngũ Kiếm ma đế trầm giọng nói: "Nơi đây đầy tử khí, oán khí cùng khí tức tàn hồn, chỉ sợ..."
Gã còn chưa dứt lời nhưng Đồng Hổ Đại Thánh đã hiểu rõ ý tứ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Đây... Sao như vậy được! Thực lực Hồng Hoa quỷ mẫu không kém, hơn nữa còn có Độc công của Tử Thanh song ma, ba người bọn họ liên thủ làm sao có thể bị người chém giết được!"
Ngũ Kiếm ma đế không trả lời, chỉ cau chặt hàng lông mày lại.
Hai người Tô Vô ra ngoài dò xét đến nay chưa về... Ba người Hồng Hoa quỷ mẫu đã không có tin tức... Bết bát hơn là Tam Giới tiên chu đã bị phá hủy hoàn toàn.
Kế hoạch trù tính trăm năm của Ma giới đã hoàn toàn thất bại tại thời khắc này.
"Kế hoạch tiến công Xuất Vân giới đã không thể thực hiện được, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần phải báo cho Diêm Đế đại nhân không?" Đồng Hổ Tiểu Thánh nói khẽ.
Đồng Hổ Đại Thánh lập tức tiếp lời nói: "Đương nhiên phải báo lại! Kẻ tặc vừa rồi nhất định là tu sĩ Xuất Vân giới. Xuất Vân giới có nhân vật lợi hại bậc này, nhất định phải báo cho Diêm Đế đại nhân biết để sớm đề phòng."
Đồng Hổ Tiểu Thánh không nói gì, chẳng qua là nhìn về phía Ngũ Kiếm ma đế.
Ngũ Kiếm ma đế cũng nhìn lại, trong mắt hai người đều hiện lên cùng một ý nghĩ trong đầu - Trốn!
Diêm Đế có thực lực không người địch lại được ở Ma giới, thủ đoạn càng vô cùng tàn nhẫn. Tam Giới tiên chu hủy trong tay bọn họ, cứ vậy mà quay về Ma giới thì ba người e là khó thoát khỏi cái chết.
Tuy rằng Vấn Thiên bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng mà với Đại Thừa cùng Liệt Nhật Chi Thể như bọn họ mà nói thì cũng không có trở ngại nhiều.
Thay vì mạo hiểm quay về Ma giới chịu chết, không bằng dứt khoát ở lại trong Vấn Thiên bí cảnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận