Tiên Giả

Chương 257: Tân hỏa kế

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh bèn tán hỏa vân giữa không trung đi, đáp xuống cạnh Hoa Chi để hộ pháp cho nó.

Nhưng khi vừa chạm xuống đất, hai chân Viên Minh đột nhiên như nhũn ra, cả người cảm giác nhói nhói không chịu nổi, tựa như có lửa cháy trong người, hận không thể đưa tay cào rách da thịt để cảm giác nóng rực kia dịu đi một chút.

“Trúng độc? Hẳn là quanh đây có kẻ địch ẩn nấp?” Hắn vừa giận vừa sợ, cố nén đau nhức ngưng tụ pháp lực, đưa thần thức quét bốn phía xung quanh.

Nhưng xung quanh chỉ là một mảnh tĩnh mịch, không thấy có kẻ địch xuất hiện.

Viên Minh nao nao nghĩ đến một thứ, lập tức đưa mắt nhìn thẳng tới đám linh hoa bên trên kén lớn tím đen, cảm giác hương thơm quanh quẩn trong khoang mũi, rốt cuộc đã hiểu kịch độc từ đâu tới.

Hắn cật lực điều chuyển lực lượng còn lại trong người đi ra phía bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, Viên Minh rốt cuộc không còn ngửi thấy mùi thơm từ Tử Hắc linh hoa, đồng thời có thể vận chuyển Cửu Nguyên quyết chậm rãi khôi phục thân thể vừa mềm nhũn ra, cảm giác đau nhức nóng bỏng trong người cũng dần lắng lại.

Qua thêm một lúc lâu nữa, Viên Minh mới trở lại trạng thái bình thường.

“Linh hoa mà Hoa Chi nở ra lại có độc, hơn nữa còn lợi hại như vậy, tới cả mình cũng xém chút trúng chiêu.” Hắn thầm hô may mắn.

Viên Minh nhìn về phía những đóa Tử Hắc linh hoa kia, ánh mắt rạng rỡ chớp động, không biết là đang nghĩ gì.

Rất nhanh lại qua thêm ba ngày.

Kén lớn tím đen đột nhiên đung đưa từng nhánh Tử Hắc yêu đằng, giống như người ta từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, thoáng vươn vai vận động.

Sau mấy nhịp thở, toàn bộ yêu đằng thức tỉnh, cái kén lớn chậm rãi tản ra, để lộ thân thể Hoa Chi. Nó lúc này cao lớn hơn trước khá nhiều, ngũ quan càng thêm tinh xảo, khí tức cũng đã tiến lên hẳn cấp hai bậc trung.

Viên Minh nhớ tới lúc trước ở trong địa cung Xà Vương Cốc, sau khi thực lực tinh tiến, Hoa Chi từng có ý đồ tấn công mình, trong lòng vô thức bắt đầu trở nên cảnh giác.

Nhưng vượt quá dự liệu của hắn, Hoa Chi lập tức chạy như bay tới cọ cọc vào người hắn, một bộ nịnh nọt lấy lòng: “Chủ nhân, Hỏa Vân bí thuật kia của người thực sự quá lợi hại, đến vảy giáp của Mặc Tích thú cũng có thể nổ nát vụn, ta vừa mới đột phá cấp hai bậc trung đó.”

Viên Minh cảm ứng phù văn ngự thú trong người Hoa Chi, biết rõ yêu này nịnh nọt không phải giả dối, lúc này mới an lòng.

“Người thời gian này đúng là thu phục được không ít tiểu yêu thú, không lẽ định làm thổ bá vương ở đầm lầy Vũ Khư này sao?” Hắn thản nhiên hỏi, đoạn nhìn về phía xa.

Mấy con tiểu yêu thú kia cũng từ xa xa nhìn qua bên này nhưng không dám tới gần.

“Thời gian ở trong đầm lầy Vũ Khư này đúng thật là rất vui sướng, nhưng việc vui có thể tìm cũng chỉ có thế này, có điều ta làm như vậy cũng là vì chủ nhân ngài nha.” Hoa Chi nói.

“Ngươi nói bắt nhiều tiểu yêu thú như vậy vì ta là sao?” Viên Minh nhìn Hoa Chi, hỏi.

“Dĩ nhiên, ta ở đây mở rộng địa bàn, thu nạp thủ hạ. Chủ nhân sau này nếu gặp phải cường địch, có thể dẫn chúng tới đây, lúc đó ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, những yêu thú này sẽ tụ tập vây công, kết hợp với sức hai ta thì dù đối thủ là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không phải không có khả năng đánh giết nha.” Hoa Chi đan hai cánh tay vào ngay, dõng dạc khoác lác.

“Nếu mấy tiểu yêu này của ngươi mà có thể đối phó được tu sĩ Kết Đan kỳ, vậy thì những tu sĩ Kết Đan kỳ cũng dễ xử quá rồi.” Viên Minh oán thầm trong bụng nhưng không nói thẳng ra.

Hắn suy nghĩ một thoáng rồi lại nói: “Những thủ hạ của ngươi chú ý thu thập các loại linh tài, đặc biệt là linh vật loại hoa cỏ cho ta.”

“Được, không vấn đề gì, chút việc nhỏ này cứ để ta lo.” Hoa Chi đưa tay vỗ ngực, tự tin hứa hẹn.

“Những đóa Tử Hắc linh hoa trên người có chứa kịch độc sao?” Viên Minh lại hỏi.

“Ta hấp thu tinh hoa sinh mệnh của con Hắc Thiềm kia, từ đấy có thể thôn phệ các loại kịch độc, cộng thêm đặc tính tự thân nên có thể nở ra linh hoa ẩn chứa kịch độc.” Hoa Chi đáp.

“Hoa này độc tính không thấp, ta muốn dùng để luyện chế độc hương.” Viên Minh nói dự định của mình.

“Không vấn đề gì, hoa này dễ kiếm, chủ nhân người trồng những hạt giống này vào đất, hàng ngày tưới nước sạch vào, chẳng mấy là có thể mọc rễ nảy mầm, nở ra hoa độc kia.” Hoa Chi duỗi tay ra, bên trên tay hiện lên ánh sáng màu lục, nhanh chóng kết xuất ra rất nhiều hạt giống màu lục.

Viên Minh không ngờ linh hoa kịch độc lại dễ kiếm như vậy, mừng thầm trong lòng, cất những hạt giống kia đi, dự định sau khi trở về sẽ trồng trong hoa viên tại viện lạc.

Chỉ có điều hoa này có độc nên sau này phải mua một bộ cấm chế ngăn chặn hương độc.



Trong những tiếp đó, Viên Minh ở trong phòng tại Tiểu Hồ thành, một mặt dốc lòng tu luyện, đồng thời cứ cách bảy ngày lại đốt hương đen, phụ thể vào một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào đó từng xuất hiện trong đại điển truyền vị, thử học trộm bí pháp các phái.

Đương nhiên vì đủ loại nguyên nhân, quá trình học tập không được thuận lợi cho lắm, cũng may Viên Minh có kinh nghiệm phụ thể lão hoàng đế lúc trước nên đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, cũng không định cưỡng cầu.

Rất nhanh lại qua ba tháng.

Viên Minh lần lượt học được thêm mấy môn pháp thuật của môn phái khác của Đại Tấn, trong đó không thiếu pháp thuật phẩm cấp khá cao, uy lực cũng không tầm thường.

Trải qua đoạn thời gian này, tiếng tăm tiệm linh hương Huyền Hóa cũng dần dần lan xa, khách hàng dần nhiều lên, Mộc Dương có chút kham không nổi, buộc Viên Minh phải tạm dừng tư luyện, đích thân tiếp đã.

Một ngày nọ, một ngươi có gương mặt đen bóng bước vào trong tiệm linh hương Huyền Hóa, người này chính là Hồ Đồ.

“Xin hỏi lão bản nơi này là vị nào?” Hồ Đồ hơi do dự hỏi.

Mộc Dương tiến lên toan cất tiếng chào hỏi.

“Mộc Dương, đây là người quen cũ của ta, Hồ Đồ ngươi vào gian trong đi.” Viên Minh ở trong nhà nói.

Hồ Đồ nghe vậy liền đi vào gian trong.

“Hồ Đồ, đã lâu không gặp.” Viên Minh xoay người để lộ khuôn mặt rồi nói.

“Tiên sư, thật là người! Nơi này tiên thành ha!” Hồ Đồ kinh ngạc nói.

“Về sau gọi ta là lão bản đi, ở đây chớ gọi ta là tiên sư, chỗ này ai cũng là tiên sư.” Viên Minh nói.

“Ra là vậy, cửa hàng trong thư nhắc tới chính là tiệm này sao?” Hồ Đồ giật mình đưa mắt nhìn xung quanh.

“Đúng vậy, nếu ngươi nguyện ý thì ở đây trông coi cửa hàng giúp ta, có gì không hiểu thì hỏi Mộc Dương chưỡng quỹ.” Viên Minh chớp chớp mắt, nói.

Ngày đó sau khi mở tiệm linh hương này, hắn liền không có ý định đích thân trông coi, làm vậy quá lãng phí thời gian, thuê một mình Mộc Dương cũng chỉ là giải pháp tạm thời, nhất định phải có một người mình quen biết ở đây hỗ trợ quản lý, giám sát lẫn nhau mới được. Để trong nhà phát người tới thì không ổn, Viên Minh nghĩ thêm lại nhớ tới Hồ Đồ bởi cửa hàng này vốn đứng tên gã.

Thế là sau khi dùng hương đen phụ thể điều tra rõ tung tích của gã, hắn bèn thuê một tán minh nhỏ trong phường thị, mời bọn họ tiến về Trọc châu Nam bộ Đại Tấn đón Hồ Đồ tới Tiểu Hồ thành.

“Đương nhiên có thể, ta ở Trọc châu cũng chỉ là sống đời vô vị, vốn nghĩa tới Đại Tấn sẽ có thể sống một cuộc sống tốt, chẳng ngờ người Đại Tấn dù ngoài miệng không nói nhưng trong mắt tràn ngập kỳ thị, trái lại Tiểu Hồ thành này không ai dùng ánh mắt kỳ thị nhìn ta, ta đương nhiên nguyện ý rồi. Chuyện thù lao thì không cần, ta chỉ có một yêu cầu, mong lão bản đáp ứng.” Hồ Đồ nói.

“Hồ Đồ ngươi có việc gì cứ nói thẳng, không sao cả.” Viên Minh lờ mờ đoán được tâm tư Hồ Đồ, nhịn cười nói.

“Hồ mỗ những ngày qua thấy được thủ đoạn của tiên gia, lòng vô cùng ao ước, rất muốn tu luyện tiên đạo, xin lão bản thu ta làm đồ đệ, Hồ Độ nhất định một lòng không đổi, hồi báo đại ân!” Hồ Đồ thở sâu, xoay người khom lưng làm đại lễ theo lễ tiết Nam Cương.

“Mời đứng lên, ngưỡng mộ tiên đạo là chuyện bình thường, có điều tu tiền cần có tư chất nhất định, không phải ai cũng có thể.” Viên Minh đỡ Hồ Đồ dậy, chậm rãi nói.

“Ta cũng biết chút ít về điều này, phiền lão bản kiểm tra tại hạ một chút, nếu là không có tư chất, ta chấp nhận số mệnh, cũng sẽ tiếp nhận việc trông coi cửa tiệm này.” Hồ Đồ nói.

Viên Minh gật gật đầu, nắm chặt cổ tay Hồ Đồ rồi truyền một tia pháp lực vào trong người gã.

Sau khi tiến cấp Trúc Cơ kỳ, hắn chỉ cần dùng pháp lực là có thể kiểm tra linh căn người khác, không cần dùng tới pháp khí.

Hồ Đồ lúc này khá hồi hộp, gã nín nhịn không dám thở mạnh, giống như sợ mình chỉ hơi mất tập trung là sẽ làm hỏng mất linh căn vậy.

“Ồ, ngươi đúng là có linh căn, vận khí không tệ nha, là Thủy Hỏa Mộc Thổ tứ linh căn.” Sau một lúc lâu, Viên Minh lộ vẻ ngạc nhiên nói.

“Thật chứ?” Hồ Đồ vui mừng quá đỗi, quỳ rạp xuống đất che mặt khóc.

“Tất nhiên là thật, ngươi đã có linh căn liền có thể tu luyện tiên pháp. Ta ở đây có một môn công pháp, ngươi cầm lĩnh hội trước đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì tới hỏi ta.” Viên Minh lấy giấy trắng ra, vèo vèo viết xuống khẩu quyết Bích La công rồi đưa tới.

“Đa tạ sư phụ ban tiên công!” Hồ Đồ run rẩy nhận giấy trắng, quỳ mọp xuống bái lạy.

“Đừng! Tại hạ không có ý định thu đồ, ngươi cứ gọi là lão bản, ta gọi ngươi là Hồ Đồ.” Viên Minh giữ chặt lấy Hồ Đồ, nghiêm mặt nói.

Hồ Đồ thấy Viên Minh mặt mày nghiêm túc nên không dám làm trái, miệng vâng dạ đáp ứng, trong lòng càng cảm kích Viên Minh hơn.

“Hồ Đồ ngươi sau này trông coi cửa tiệm này cẩn thận giúp ta, nếu làm tốt, ở đây ta còn có một ít pháp khí và đan dược Luyện Khí kỳ, đều có thể ban cho ngươi.” Viên Minh động viên.

Hồ Đồ lúc trước đi theo đám người Phó Khánh tới Đại Tấn, lần này lại theo thành viên tán minh tới Tiểu Hồ thành, đã có chút hiểu biết về tu tiên giới, hiểu được ý nghĩa của đan dược, pháp khí nên nghe vậy vô cùng mừng rỡ đáp ứng ngay.

“Lão bản yên tâm, ta ở Nam Cương va Trọc châu đều làm ăn buôn bán, chắc chắn sẽ không phụ ủy thác, nhất định quản lý thật tốt cửa hàng.” Hồ Đồ vỗ ngực cam đoan.

Viên Minh hiểu rõ tính cách, con người Hồ Đồ. Gã là người hoạt bát, khéo ăn nói, lại chuyên đầu cơ nên đúng là rất thích hợp với chuyện làm ăn, nếu không hắn đã không mời gã qua.

Viên Minh sau đó dẫn Hồ Đồ dạo một vòng trong cửa hàng, giới thiệu Mộc Dương cho gã rồi cùng nhau thảo luận vài điều, tiếp đó lại nói cho gã biết một số thường thức tu tiên giới và điểm quan trọng trong việc buôn bán linh hương, xong xuôi liền phủi tay bỏ mặc cái ghế chưởng quỹ cho gã tự làm.

Hắn không về chỗ ở sát vách mà tĩnh tọa tu luyện ở hậu viện, đồng thời giám sát tình hình quản lý cửa hàng của Hồ Đồ.

Hồ Đồ kinh doanh rất thông minh, chỉ qua nửa ngày đã nắm rõ phương thức buôn bán linh hương, hơn nữa còn rất giỏi thu hút khách hàng, dù khách hàng có vấn đề gì, gã cũng kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu. Gã làm việc trong tiệm vô cùng thuận lợi, không hề có cảm giác rối rắm, nếu có chỗ nào không hiểu liền hỏi Mộc Dương, hai ngươi cũng xem như hòa hợp, Viên Minh thấy vậy liền dứt khoát cho Mộc Dương ở luôn trong tiệm.

Viên Minh quan sát ba ngày, cảm thấy không có vấn đề gì, sau hai lần giảng giải Bích La công, chỉ điểm mấy câu cho Hồ Đồ xong liền an tâm quay về căn hộ số tám mươi sau tu luyện.

Đương nhiên, hắn vẫn thường xuyên gọi ra một con hồn nha đậu ở trên cây cạnh đó, quan sát tình hình hai người trong cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận