Tiên Giả

Chương 108: Tự hồn

“Ta vừa rồi hình như nghe các ngươi nói cái gì Miêu gia trại? Là Miêu Gia trại gần Thổ Phương sơn sao?” Viên Minh nhận ra mình thất thố, vội thu liễm cảm xúc, hỏi.

“Ngài nghe nhầm rồi, là Miêu Hoa trại dưới Thanh Áo sơn, nhà tên Cáp Khố báo tin tức dã nhân cho chúng ta chính là ở đó.” Một đại hán cười lớn, đáp.

“Ồ, vậy là ta nghe nhầm.” Viên Minh gật đầu cười.

Bề ngoài thì hắn trông như gió yên sóng lặng nhưng thực ra trong lòng đã rối bời như dời sông lật biển, chỗ mà đám Hồ Trát muốn tới tàn sát, chính là quê hương của Cáp Cống.

“Các ngươi ở lại đây trông coi, ta đi ra ngoài một lát.” Viên Minh đứng dậy chào một tiếng rồi liền một mình rời đi.

Sau khi ra khỏi tầm mắt những kẻ kia, Viên Minh lập tức thi triển thần hồn kỹ năng Viễn Du. Ba con độ nha do thần hồn biến thành lặng yên từ trong mi tâm hắn lăng không bay ra, lao vút về ba hướng khác nhau.

Viên Minh hiện tại bất chấp vấn đề thần hồn hao tổn, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm ra tung tích đám người Hồ Trát.

Ba con độ nha bay trên tầng trời thấp, lượn lờ giữa núi rừng.

Chỉ sau chốc lát, một trong ba con độ nha phát hiện ra một đám dấu chân chân lộn xộn trong một khoảng rừng. Trong những dấu chân này có ba cặp dấu chân vừa to vừa sâu, chỉ có một cặp so ra rõ ràng nhỏ và nông hơn.

Điểm này rất khớp với đặc điểm của ba đại hán Thú Nô đường dẫn theo nam tử gầy còm kia.

Viên Minh vừa di chuyển về phía dấu chân, vừa tranh thủ gọi ba con hồn nha quay về.

Cũng may trong khoảng thời làm Phi Mao thú nô lúc trước, hắn tích lũy được rất nhiều kỹ năng theo dõi, tìm kiếm hung thú, nhờ đó mà rất nhanh đã lần theo được tung tích tung tích đám người Hồ Trát, thẳng một đường đuổi tới.

Đuổi theo được khoảng nửa canh giờ, cuối cùng hắn từ xa xa đã nhìn thấy một thôn trại với rất nhiều tòa kiến trúc kiểu nhà sàn nằm trong thung lũng dưới một ngọn núi màu xanh lam.

Khoảng cách tới đó còn khoảng bảy, tám dặm, nhưng hắn đã loáng thoáng có tiếng kêu khóc thảm thiết truyền đến.

Đám người Hồ Trát đã bắt đầu giết người rồi.

Viên Minh lòng thắt lại, vội vàng khoác da vượn lên người, chạy lấy đà rồi tung người nhảy vọt lên, đoạn dùng tư thế của dã thú, liều mạng lao về phía bên kia.

Nếu chỉ là người Nam Cương bình thường, Viên Minh còn có thể lấy đại kế quay về nhà để bo bo giữ mình, ngăn bản thân không xuất đầu lộ diện, nhưng việc can hệ đến người nhà Cáp Cống, hắn chẳng còn lo được những việc này.

Nam nhi lời hứa đáng giá ngàn vàng, đã đáp ứng với Cáp Cống thay y tới thăm con gái y, dĩ nhiên không thể chỉ nhìn một chút, càng không thể biết rõ nó gặp nguy hiểm đến tính mạng mà lại thấy chết không cứu.

Tiếng gió gào rít bên tai, Viên Minh điên cuồng vọt thẳng một mạch tới cửa trại, từ xa xa đã thấy một thi thể bị đâm xuyên ngực, treo trên một gốc cây bên ngoài trại.

Viên Minh ngừng lại, tháo tấm ra vượn, nhìn kỹ lại liền phát hiện thi thể kia chính là Cáp Khố.

Hai mắt y mở trừng trừng, khuôn mặt nhăn nhúm đọng lại vẻ sợ hãi, hối hận và không cam lòng, nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn.

Viên Minh đối với y chẳng có chút thương cảm nào, lập tức tiến vào trong thôn trại.

Nhà cửa bên đường đã bắt đầu bốc cháy, khắp nơi đều có thi thể không trọn vẹn nám đen.

“Đing đương...”

Một hồi tiếng chuông lục lạc bỗng vang lên.

Viên Minh vội quay đầu lại, chạy như điên về phía phát ra âm thanh.

Dưới gốc cây gạo ở góc thôn trại, ngôi nhà tranh cũ nát đang bốc cháy ngùn ngụt, khói đen như yêu long cuồn cuộn xông lên trời.

Một nữ nhân thân vận áo khoác vải màu xanh lam đang co rúm người, ôm một đứa bé khoảng sáu, bảy tuổi vào trong ngực, cả người không ngừng run rẩy.

Nữ nhân này đầu quấn một cái khăn vải màu đen, làn da ngăm đen hơi ửng đỏ, không tính là dễ nhìn lắm, chỉ có ngũ quan xem như thanh tú. Trong đôi mắt đen nhánh của nàng lúc này ngập tràn vẻ sợ hãi.

Nàng ôm chặt đứa trẻ vào lòng, dúi đầu nó vào ngực mình không cho nhìn ra bên ngoài.

Ở chỗ cách bọn họ chưa tới bảy, tám bước chân, gần chục bộ thi thể nam nữ nằm chồng chất lên nhau, máu tươi lan ra đầy đất.

Hồ Trát ở trần nửa người đang lắc lắc cái chuông nhỏ màu trắng bạc trong tay.

Theo những tiếng đinh đương vang lên, từng tàn hồn bị chuông nhỏ thu vào bên trong.

Trên mặt gã không có bất kỳ biểu cảm gì, trong lòng cũng không chẳng hề có chút dao động, gã từng làm việc này rất nhiều lần, nhiều đến mức cảm thấy những người chết kia cũng chẳng khác gì đám chuột bọ, rắn rết bên đường.

Hồ Trát khẽ gật đầu ra hiệu cho gã bên cạnh xử lý nốt hai mẹ con dưới gốc cây.

Chạy một chuyến qua bên này, tuy chỉ kiếm được một vài người sở hữu hồn lực mạnh, có tiềm năng trở thành Phi Mao thú nô, nhưng cũng may là đã tích lũy đủ lượng hồn phách theo như yêu cầu.

Chỉ cần hoàn thành tốt yêu cầu này, những chuyện khác đều không quá quan trọng.

Gã kia bước nhanh lên trước, tay xách loan đao đi đến dưới gốc cây rồi không nói lời nào, lập tức vung đao chuẩn bị chém xuống.

Một đao này của gã nếu hạ xuống, hai mẹ con kia chắc chắn phải đi chầu Diêm vương.

Ngay khi ánh sáng lạnh lẽo trên loan đao lóe lên, lưỡi đao sắp bổ xuống dưới, một tiếng kêu gấp gáp chợt truyền đến.

Đại hán kia nghe thế sửng sốt, cùng Hồ Trát nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chợt thấy Viên Minh đang rảo bước chạy nhanh về phía bên này.

“Viên sư đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Hồ Trát hiếu kỳ hỏi.

“Trước đừng giết chúng, ta còn có chuyện muốn hỏi.” Viên Minh vừa nói hết câu, chân đã bước tới bên người Hồ Trát.

Hồ Trát kỳ quái hỏi thêm: “Với đám gia hỏa này thì có gì...”

Gã còn chưa nói hết câu, bỗng thấy trên bàn tay Viên Minh đang vươn về phía vai mình có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Ngay tiếp đó, một thanh trường kiếm bằng đồng thình lình xuất hiện.

Hồ Trát vốn nghĩ Viên Minh định vỗ vai mình nên không phòng bị gì cả.

Đợi đến khi gã ý thức được có điểm bất thường thì đã muộn, Thanh Ngư kiếm kéo theo ánh sáng lạnh lẽo đã lướt qua cổ gã.

Gã chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, cả cái đầu liền bay lên.

Máu tươi tuôn ra như suối, phun lên hơn trượng rồi hóa thành một mảnh mưa máu, vẩy tung tóe xuống mặt đất.

“Ngươi đã làm gì?” Đại hán mặt sẹo đi theo Hồ Trát đứng cách đó không xa lập tức kinh hãi kêu lên.

Lời còn chưa dứt, gã đã hốt hoảng chạy trốn.

Nhưng Viên Minh đã sớm thi triển Vô Ảnh Bộ, cả người nhoáng cái đã đến sau lưng gã. Hắn tung chân đá một cước trúng lưng gã mặt sẹo, đánh gã cắm đầu ngã lăn ra đất.

Hắn chạy tới trước một bước, đạp một cú thật mạnh lên lưng đại hán mặt sẹo.

Nam tử mặt sẹo chỉ cảm thấy cổ họng đắng nghét, tựa như mật cũng ép trào ra, vội vàng lên tiếng xin tha: “Đừng, đừng giết ta.”

“Còn một tên nữa đâu?” Viên Minh nghiêm giọng hỏi.

“Hắn, hắn không nhịn được, đã tìm hai nữ nhân vui vẻ rồi.” Gã mặt sẹo cuống quýt đáp.

“Ở đâu?” Viên Minh truy hỏi.

Nam tử mặt sẹo run rẩy nhấc một tay lên, chỉ về chỗ xa ở phía bên kia thôn trại.

“Ta hỏi ngươi, Thú Nô đường các ngươi giết người xong, những hồn phách bị thu đi kia dùng để làm gì??” Viên Minh tiếp tục hỏi.

“Đều… đều nộp lên tông môn.” Nam tử mặt sẹo vội đáp.

“Đừng làm bộ ngu ngốc, ta hỏi là hỏi tông môn dùng làm gì?”

“Cái này…Ta cũng không biết, lần nào cũng là do Hồ Trát đội trưởng đích thân đi giao, mấy người chúng ta chỉ theo chân làm việc, không để ý chuyện đằng sau.” Nam tử mặt sẹo khổ sở nói.

Viên Minh nghe vậy, trường kiếm trong tay liền đâm nhanh xuống dưới, trực tiếp xuyên qua trái tim nam tử mặt sẹo.

Tiếp đó, hắn rút trường kiếm ra, vung một cái vẩy hết máu dính trên lưỡi kiếm.

Viên Minh liếc mắt nhìn về phía xa trong trại, xong lại đưa mắt nhìn thi thể Hồ Trát. Sau một thoáng do dự, hắn vẫn quyết định bước tới cạnh thi thể Hồ Trát.

Thấy Viên Minh xách kiếm đi tới, cặp mẹ con co rúm dưới gốc cây gạo vốn đã rất sợ hãi, giờ phút này nhịn không được nữa, khóc òa lên.

Viên Minh lập tức thu trường kiếm lại, hướng về phía hai mẹ con rồi đưa bàn tay làm động tác ép xuống, ý bảo hai mẹ con yên tĩnh lại.

Người đàn bà mặt có chút tang thương kia thấy thế, chỉ có thể đè nén sợ hãi, đồng thời che miệng đứa con gái trong ngực.

Viên Minh đi tới cạnh đầu Hồ Trát, túm bím tóc trên đỉnh đầu gã xách lên.

Kế đó, ánh mắt hắn ngưng tụ, tức thì chỗ mi tâm có một quầng ô quang bừng lên, tiếp đó một con độ nha từ đó ló đầu ra, mổ một cái vào khoảng không phía trước.

Ngay sau đó, con độ ngoắc đầu kéo một cái về sau, lập tức có một sợi tơ vô hình từ mi tâm Hồ Trát bị kéo ra.

Một bóng người mơ hồ mờ nhạt bị kéo theo ra, trôi nổi giữa hư không, lung la lung lay như lục bình không dễ, nhìn hình dạng cái bóng thì đây chính là Hồ Trát.

Bóng người vừa bị kéo ra gặp gió núi thổi qua thì lập tức run rẩy như ớn lạnh, đồng thời sương mù xám trên thân giống như bị thổi tan, thân ảnh nhanh chóng mờ đi.

Viên Minh thấy thế, lập tức phát động thần hồn năng lực, Tự Hồn.

Chỉ thấy độ nha ở chỗ mi tâm hắn nhoáng một cái, hòa thành một vòng xoáy màu đen, từ đó truyền ra một lực hấp dẫn vặn vẹo, kéo tàn hồn của Hồ Trát hóa thành một đám sương mù màu đen, trôi vào trong vòng xoáy.

Ngay sau đó, đám sương mù kia biến mất không thấy gì nữa.

Cùng lúc đó, trong thức hải Viên Minh thình lình có thêm một đám sương mù màu đen. Đám sương mù này ngay sau đó lại bắt đầu ngưng kết thành một bóng người mặt mũi mơ hồ.

Theo tâm niệm hắn khẽ động, lực lượng thần hồn bên trong thức hải liền tách ra, hóa thành ba con độ nha màu đen. Cả ba con cùng nhao về phía bóng người mơ hồ kia, mổ mấy cái đã xé rách nó rồi thôn phệ sạch sẽ không còn một mảnh.

Sau khi tàn hồn của Hồ Trát bị thông phệ, trong thức hải Viên Minh bắt đầu xuất hiện một mảnh vỡ ký ức đứt quãng.

Bên trong một mảnh hỗn độn, ý niệm của Viên Minh dung hợp với thân thể Hồ Trát, phảng phất như biến thành nhất thể, nhưng ý thức của hắn lại không thể điều khiến thân thể kia, chỉ có thể lấy thị giác của Hồ Trát để quan sát động tác của thân thể.

Tại một phân đoạn trong đó, Hồ Trát tay cầm loan đao, thân chớp động giữa khung cảnh u tối, chém đầu hết dã nhân này tới dã nhân khác, lắc lắc chuông nhỏ màu trắng bạc, thu lấy hồn phách của bọn họ.

Trong một phân đoạn khác, Hồ Trát và các đệ tử Thú Nô đường khác, tay cầm bát lớn, thoải mái uống rượu, tay ôm thiếu nữ trong ngực, miệng cười hô hố.

Viên Minh tách sương mù dày đặc ra, toan lần ra phần ký ức mà hắn đang tìm kiếm.

Đột nhiên, hắn cảm thấy ý niệm bị thứ gì đó hấp dẫn, vội vàng xông tới, đụng vào một trong số những mảnh vỡ ký ức.

Ngay sau đó, hắn thấy trong ký ức xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Tát Nhân trưởng lão.

Y chính là trưởng lão chủ quản Thú Nô đường.

“Hồn phách thu được lần này, tự ngươi đưa tới Luyện Lô đường, đích thân giao cho Nhị động chủ, không được sai sót.” Trong một tòa đại điện, Tát Nhân trưởng lão đứng chắp tay, ra lệnh cho gã.

“Vâng.” Hồ Trát nhận lệnh xong liền quay người rời đi.

Ý niệm của Viên Minh cũng theo thân thể Hồ Trát đi về phía ngọn núi đặt trụ sở Luyện Lô đường.

Trên đường, gã cầm trong tay lệnh bài của Tát Nhân trưởng lão, thuận lợi đi một mạch đến Luyện Lô đường phía sau núi.

Chỉ thấy nơi đó có một tòa viện lạc độc lập đứng sừng sững. Tòa này cùng loại với viện lạc trong rừng trúc của Tam động chủ nhưng được xây dựng sang trọng hoành tráng hơn không ít, ở ngoài cửa có dựng thẳng một tấm bia đá, trên đó có ghi hai chữ “Đan Lư”.

Ngay khi ý niệm của Viên Minh muốn theo Hồ Trát tiến vào trong viện lạc, mọi mảnh vỡ ký ức mà hắn thấy trước mắt cùng bắt đầu vỡ vụn ra, những hình ảnh như hoa tuyết theo gió bay đi cho tới khi biến mất không còn thấy gì nữa.

Mọi mảnh vỡ ký ức của Hồ Trát đều tiêu tan, không còn chút dấu vết nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận