Tiên Giả

Chương 117: Phân chia

“Viên huynh đúng là cẩn thận ha.” Ô Lỗ lẳng lặng đứng yên không động, mãi tới sau khi Viên Minh dùng thuốc mới mở miệng nói.

“Ta sợ ngươi lại dùng một đao rất đẹp kia.” Viên Minh trào phúng.

“Ha ha, Viên Minh huynh đúng là hài hước. Lúc trước ta ra tay với ngươi, đó là muốn chiếm được lòng tin của Khôn Đồ, tìm kiếm cơ hội giết hắn. Bây giờ Khôn Đồ chết rồi, ta ngươi đã không có lý do để chiến đấu tiếp.” Ô Lỗ cười hắc hắc, xòe tay nhún vai lui về sau một bước.

“Hô Hỏa, Hồ Trát, Khôn Đồ chết cả rồi, về tông môn giải thích thế nào?” Viên Minh chậm rãi nói.

“Đám Hô Hỏa, Hồ Trát không phải do ta giết, ta cũng không thấy ai giết.” Ô Lỗ cười càng thêm tươi, nói.

Viên Minh nhìn Ô Lỗ, Ô Lỗ thản nhiên nhìn lại, sau một lát, hai người bỗng cùng bật cười ha hả.

Hai người hôm nay đều giết chết đồng môn, có thể nói là cùng nắm thóp đối phương, xem như châu chấu trên một sợi thừng, hơn nữa hai người cũng có không có khúc mắc gì không thể hóa giải, thực sự là không nhất thiết phải tranh đấu tiếp.

“Ô Lỗ huynh không hổ là bằng hữu ta biết từ thời Phi Mao thú nô.” Viên Minh nhìn Ô Lỗ, nói.

“Đó là đương nhiên, hai chúng ta từ hôm nay chính là sinh tử chi giao.” Ô Lỗ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù Viên Minh bị thương nặng, nhưng Tử Hắc quái đằng kia lại khiến y thực sự vừa hãi vừa sợ. Y rõ ràng có một loại trực giác, Viên Minh không chỉ có một hậu chiêu này, vừa rồi pháp khí mà Khôn Đồ điều khiển bất ngờ cắn trả, còn có một đao vô tung vô ảnh vượt quá sự tưởng tượng của y nữa. Tất cả khiến hiện tại y chuyển qua muốn lôi kéo Viên Minh.

“Bây giờ chúng ta có thể thương lượng một chút xem xử lý đồ đạc của bọn chúng thế nào nhỉ.” Ô Lỗ liếc mắt nhìn thi thể Khôn Đồ nằm cách đó không xa, đề nghị.

Viên Minh vừa định lên tiếng, đột nhiên hơi ngưng lại một chút rồi mới tiếp lời: “Đồ của Khôn Đồ ta muốn chọn trước một vật, sau đó chúng ta chia đôi, mỗi người một nữa. Đồ của Hô Hỏa thì toàn bộ thuộc về ta.”

“Rất công bằng. Cứ vậy đi.” Ô Lỗ không chút suy tính, lập tức đáp.

Viên Minh gật gật đầu, nghĩ một cái, tức thì Tử Hắc yêu đằng cạnh Ô Lỗ liền rụt xuống đất, biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn bước tới cạnh thi thể Hô Hỏa ở cách đó không xa, trong khi đó, Ô Lỗ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Viên Minh nhặt cây cờ nhỏ hình tam giác kia. Vật này có thể phóng lửa vàng kim để tấn công, uy lực không nhỏ, tuy không bằng Âm Quỷ kỳ nhưng trong số pháp khí hạ phẩm cũng có thể coi là thứ nổi bật. Viên Minh thu cây cờ nhỏ lại rồi tiếp tục tìm kiếm trên người Hô Hỏa, rất nhanh lại tìm được một cái túi nhỏ màu tím.

Hắn đã thấy món pháp khí trữ vật của Hô Hỏa này từ lâu, nên thuần thục rót pháp lực vào trong đó. Không gian trong túi tuy không lớn nhưng đồ đạc bên trong khá phong phú, có bảy tám kiện linh tài, năm khối linh thạch, một hộp ngọc màu đen và một khối cốt giản.

Mấy món linh tài kia đều là thứ quý hiếm trong Thập Vạn Đại Sơn, trước giữ lại chờ sau này có cơ hội sẽ bán đi, năm khối linh thạch đều hiện màu đỏ lửa, hiển nhiên là linh thạch thuộc tính Hỏa.

Hắn lấy hộp ngọc màu đen ra, cẩn thận mở nắp, phát hiện bên trong đặt một vật rắn màu trắng to bằng nắm tay, trông vừa giống đá vừa giống ngọc.

“Đây là cái gì?” Viên Minh cầm tảng đá màu trắng lên, cẩn thận xem xét một hồi, đáng tiếc không phát hiện được gì, trong Kỳ Thạch Lục cũng không có ghi chép nào tương tự. Hắn chỉ có thể bỏ lại nó vào hộp rồi thu vào trong túi trữ vật.

Vật này được Hô Hỏa cất kỹ như vậy, nhất định là thứ quý hiếm, sau này từ từ nghĩ cách làm rõ là được.

Viên Minh lật tay lấy ra khối cốt giản cuối cùng, dán nó lên trán rồi xem xét nội dung bên trong, rất nhanh trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng.

Bên trong cốt giản ghi chép một môn pháp thuật tên là Phong Tiệp Thuật. Phong Tiệp thuật này sau khi triển có thể làm cho thân thể trở nên nhẹ nhàng, chạy nhảy như bay, là một loại thuật pháp thiết yếu để tu tiên giả dùng khi đi đường.

Viên Minh ở trong Quy Tàng các trước đây cũng từng nổi hứng thú với thuật này, đáng tiếc lúc ấy người không ví rỗng, tự nhiên không dám nhòm ngó, chẳng ngờ hôm nay lại có được từ chỗ Hô Hỏa.

Viên Minh giờ này cũng không rảnh nghĩ lại chuyện xưa, bởi Ô Lỗ còn đang đứng chờ bên cạnh.

Hắn đứng lên bước tới trước người Khôn Đồ không đầu. Ô Lỗ cũng cùng đi qua, cúi người xuống cầm một cái nhẫn trữ vật lên, ném luôn sang cho Viên Minh rồi nói: “Mặt Âm Quỷ kỳ kia nếu như Viên huynh không cần, có thể để lại cho ta không? Nhẫn trữ vật với mấy thứ khác ta có thể bỏ qua.”

“Có thể.” Viên Minh đưa tay tiếp lấy nhẫn trữ vật, thuận miệng gật đầu đồng ý.

Âm Quỷ kỳ tuy là một kiện pháp khí trung phẩm, uy lực mạnh mẽ, uy năng có lẽ mạnh hơn rất nhiều so với đại chùy màu đỏ của hắn, hay pháp khí trâm ô mộc mới đoạt được từ chỗ ả chột mắt, nhưng nó lại không thích hợp để hắn dùng.

Hắn dùng thần thức quét qua nhẫn trữ vật, kết quả lại có chút dở khóc dở cười.

Tài sản của Khôn Đồ không ngờ lại kém xa Hô Hỏa, chỉ có vài khối linh thạch, một ít linh tài phổ thông, cộng thêm một hộp ngọc màu trắng to bằng nắm tay trông khá bình thường, Ô Lỗ quả thực là nhân tinh trong người Nam Cương.

Nhưng hắn cũng không quan trọng việc này, vốn chỉ là tiền tài ngoài ý muốn, hơn nữa chỉ một cái nhẫn trữ vật thôi cũng đáng giá không ít rồi.

Hắn lấy hộp ngọc ra nắm trong tay, tiếng mèo bạc lập tức vang lên trong đầu: “Ta muốn thứ này.”

Viên Minh nghe vậy bèn bỏ hộp ngọc vào trong túi trữ vật của mình, sau đó ném Âm Quỷ kỳ cho Ô Lỗ.

“Đa tạ Viên huynh.” Ô Lỗ nói một câu cám ơn, thu Âm Quỷ kỳ lại rồi hỏi: “Nhiều lời hỏi một câu, Viên huynh cớ gì lại muốn giết đám Hồ Trát, Hô Hỏa?”

“Ta giết Hồ Trát là vì bọn họ. Ta đã hứa với Cáp Cống sẽ bảo vệ vợ con hắn an toàn, Hồ Trát lại khăng khăng muốn giết họ lấy hồn. Ta không thể làm gì khác hơn là giết hắn. Ngươi chẳng phải đã từng thẩm vấn mẹ con họ, hẳn phải biết nguyên nhân này mới đúng chứ.” Viên Minh nhìn mẹ con Đồ Á nằm mê man bên cạnh một chút rồi đáp.

“Viên huynh hiệp nghĩa.” Ô Lỗ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không tin.

Viên Minh trở nên trầm mặc, trước đó khi ra tay với Hồ Trát, do tình hình gấp gáp nên hắn không nghĩ nhiều, sau đấy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Vì hai nữ nhân mà bản thân chưa từng gặp, hắn lại đi sát hại đồng môn, phải biết một khi việc này lộ ra, hắn lập tức sẽ có họa sát thân.

Bây giờ cẩn thận suy nghĩ, có thể là do hắn đã nhận lời Cáp Cống từ trước, đến lúc đó gặp phải cảnh như vậy, tự nhiên không cách nào ngồi yên mặc kệ, nếu không bản thân hắn cũng không qua nổi cửa ải trong lòng kia.

Hắn trước đây ở trong tông môn từng đọc qua một cuốn điển tịch dã sử nói rằng, trong quá trình tu tiên, ngoại trừ tư chất, thông thường có đôi khi còn cần trầm tâm cảm ngộ, nếu đạo tâm có khúc mắc, rất có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ với việc tu luyện trong tương lai.

Có điều việc này cũng cho hắn một lời nhắc nhở, mọi chuyện đều phải cân nhắc tới việc mình có đủ khả năng hay không, trước tiên phải đảm bảo an toàn của bản thân, không thể tùy tiện hứa hẹn với người ta, lời cũng không nên nói quá nhiều.

“Về phần đám Hô Hỏa, ta với bọn chúng đã sớm có cừu oán.” Viên Minh thầm suy tính trong lòng rồi nói.

“Thì ra là thế.” Ô Lỗ gật đầu nói, nhưng nhìn vào biểu hiện của y, y rốt cuộc tin tưởng bao nhiêu thì chỉ có trời mới biết.

“Ô Lô huynh thì sao? Cớ gì muốn giết Khôn Đồ?” Viên Minh hỏi ngược lại.

“Ta người đều xuất thân Phi Mao thú nô, tin chắc ngươi có thể hiểu được mục đích ta làm mấy chuyện này. Ta trước đây chịu nhục mới miễn cưỡng làm nô bộc cho hắn. Hắn lại nhiều lần nhục mạ ta, nên ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội động thủ.” Ô Lỗ đáp.

“Nhưng Khôn Đồ dù gì cũng là đệ tử nội môn, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của Mông Sơn trưởng lão, ngươi không sợ Mông Sơn trưởng lão truy cứu à?” Viên Minh lại hỏi.

“Viên Minh huynh có chỗ không biết. Mông Sơn trưởng lão chẳng ngại chết đi một Khôn Đồ. Ta nghe nói trước kia cũng có không ít đệ tử thân truyền của lão chết, trở thành đệ tử của lão là xui xẻo nhất.” Ô Lỗ cười ha ha nói.

“Hóa ra là như thế. Vậy Ô Lỗ huynh ngày sau cố gắng nhiều hơn, chúc ngươi sớm ngày đạt được nguyện vọng trong lòng, đăng lâm cao vị.” Viên Minh gật đầu đáp. Nói là vậy, nhưng trong lòng hắn cảm thấy Ô Lỗ không chỉ có mục đích này, có điều đối phương không nói, hắn cũng lười quan tâm.

“Xin nhận cát ngôn của Viên huynh.” Ô Lỗ ha ha cười nói.

“Ô Lỗ huynh, mẹ con Đồ Á đều là kẻ đáng thương, không chồng không cha, càng không có bạn bè thân thích. Tự ta sẽ sắp xếp họ thỏa đáng, chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện này.” Viên Minh nhìn về phía hai mẹ con Đồ Á, nói.

“Viên huynh đã nói như thế, vậy cứ xử lý theo ý ngươi đi.” Ô Lỗ nghĩ ngẫm một chút rồi nói.

“Vậy chúng ta từ biệt ở đây, hy vọng sau này còn có dịp gặp nhau.” Viên Minh nói lời cảm tạ, xong quay người muốn rời đi ngay.

“Viên Minh nói vậy là có ý gì? Ngươi không định quay về Bích La Động sao?” Ô Lỗ khẽ giật mình rồi mới hiểu ra.

“Đám người Hô Hỏa chết trong tay ta, cứ coi như hủy thi diệt tích thì chung quy vẫn rất đáng ngờ. Lấy thủ đoạn của Bích La Động, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra chân tướng, tự nhiên là rời đi càng sớm càng an toàn. Ô Lỗ huynh hình như không định rời đi, hy vọng ngươi có thể thành công che giấu.” Viên Minh nói.

“Hóa ra Viên Minh huynh đang lo lắng chuyện này, như vậy thì không cần, ta có cách có thể khiến cho cái chết của đám Hô Hỏa, Không Đồ hoàn toàn không liên quan gì đến chúng ta.” Ô Lỗ trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói như vậy.

“Ồ, có cách như vậy sao?” Viên Minh vô cùng kinh ngạc.

Hắn còn có chỗ cần ở Bích La Động, nếu như có thể giấu giếm quá khứ, hắn cũng không muốn rời đi vào lúc này.

Ô Lỗ tự tin cười một tiếng, tới gần Viên Minh rồi thì thầm nói nhỏ.

Viên Minh nghe trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó trầm mặc không nói, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu, có vẻ không đồng ý với lời Ô Lỗ nói.

“Cứ làm theo lời hắn nói, công pháp hắn học được cũng không phải từ Bích La Động, hơn nữa còn cố ý áp chế tu vi.” Mèo bạc đột nhiên truyền âm tới.

“Được, vậy cứ theo cách ngươi nói đi.” Viên Minh nói.

Ô Lỗ vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng thu dọn chiến trường một chút, vác thi thể Hô Hỏa và Khôn Đồ lên rồi quay người rời đi.

Sau khi đi được một quãng ngắn, y quay đầu hướng về chỗ Viên Minh nhìn hắn một cái, đột nhiên nhấc một tay lên, tức thì một con chim nhỏ từ trong ống tay áo bay ra, yên lặng đập cánh bay về một hướng nào đó.

Nửa ngày sau, Viên Minh thẳng người đứng dậy, khí sắc cơ bản đã hồi phục. Hắn ôm hai mẹ con Đồ Á chạy về phía Miêu Hoa trại, hành động cũng không ảnh hưởng gì.

Ba người rất nhanh đã đến đường lớn bên ngoài Miêu Hoa trại. Viên Minh vận khởi pháp lực, đập mấy lên lên thân hai mẹ con Đồ Á, truyền cho một người một tia pháp lực.

Đồ Á thân thể khẽ run lên, miệng phát tiếng thì thầm.

Viên Minh khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc. Đồ Á chỉ là trẻ con vậy mà tỉnh lại còn nhanh hơn mẹ mình.

Hắn đưa tay điểm lên trán Đồ Á, rót một luồng pháp lực vào bên trong. Pháp lực nhanh chóng đi một vòng trong cơ thể con bé.

“Quả nhiên là thân mang linh căn, hình như là Thủy, Kim, Mộc tam linh căn, bảo sao phản ứng nhạy cảm với pháp lực của ta như vậy.” Viên Minh thầm nghĩ.

Sau khi thần hồn hóa hình, hắn bắt đầu tu luyện tầng hai Minh Nguyệt quyết, thần hồn ngày càng cường đại, không cần dùng tới pháp khí mà vẫn có thể cảm ứng được tình hình linh căn của người khác.

“Đây là đâu?” Đồ Á từ từ mở mắt, mờ mịt nhìn quanh giống như còn chưa tỉnh hẳn.

Cùng lúc đó, mẹ Đồ Á cũng yếu ớt tỉnh lại.

Nhìn thấy mình đã quay lại đường lớn, lại không còn thấy bóng dáng Ô Lỗ đâu, mẹ Đồ Á vừa mừng vừa sợ.

“Không cần lo lặng, mọi chuyện đều đã kết thúc, các ngươi an toàn rồi.” Viên Minh nói.

“Đa tạ đại nhân cứu mạng.” Mẹ Đồ Á đứng dậy bái tạ.

“Ta đã đáp ứng Cáp Cống, đương nhiên phải bảo hộ hai mẹ con ngươi bình an, không cần cám ơn ta.” Viên Minh làm động tác nhấc tay giữa hư không, một lực vô hình liền nâng nàng lên.

“Đại nhân, sau khi Cáp Cống ra đi, mẹ góa con côi chúng ta sống nương tựa vào nhau còn có thể gắng gượng sống qua ngay, nhưng nay cửa nát nhà tan, trong lòng nhất thời cũng không có chủ ý, không biết đại nhân có thẻ chỉ cho một con đường sáng hay không?” Mẹ Đồ Á cầu xin Viên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận