Tiên Giả

Chương 663: Quán thể

Ba tháng sau.

Trong nội cung Tu La, Viên Minh khoanh chân ngồi, mười ngón tay nhanh chóng bấm pháp quyết, từng đạo từng đạo pháp quyết liên tục bay vào Tu La Phệ Huyết đồ đang lơ lửng trên không trung.

Mặt ngoài Tu La Phệ Huyết đồ lưu chuyển một tầng ánh sáng đỏ tươi, đang nuốt thi thể Tu La thượng nhân vào từng chút từng chút một.

"Nếu muốn thu nạp ma khí nhập vào cơ thể cần phải có Luyện Ma trận hỗ trợ, xem như là một loại đường tắt quán thể mà Ma tộc chúng ta sáng tạo ra, có thể dẫn dắt ma khí tiến vào khiếu huyệt thân thể tốt hơn." Giọng nói của Thất Dạ vang lên trong thức hải Viên Minh.

"Luyện Ma trận bố trí thế nào, có cần linh tài đặc biệt gì không?" Viên Minh hỏi.

"Luyện Ma trận nguyên bản đương nhiên thiếu chút linh tài, chẳng qua sau khi ta cải biến có thể miễn cưỡng dùng được. Trước hết vẫn còn vài điều cần báo cho ngươi biết." Thất Dạ nói ra.

"Mời nói." Viên Minh nói.

"Tuy rằng thể tu của Viên đạo hữu đã tiến dần từng bước, đạt đến Thông Khiếu chi thể, nhưng thân thể Nhân tộc không giống với Ma tộc cho nên dẫn ma khí nhập vào cơ thể tương tự như ăn phải mãnh dược. Nếu như ngươi có thể thành công chống đỡ đi qua thì ma khí cùng huyết nhục được tương dung, cường độ thân thể ngươi được tăng lên một bậc cực lớn. Đến lúc đó lại dùng Ma Tượng Trấn Ngục công luyện hóa tinh huyết tăng lên tu vi sẽ hoàn toàn thông suốt không có trở ngại. Chỉ là nếu ngươi không sống nổi, kết cục sẽ là thân thể sụp đổ, nguyên thần hóa ma." Thất Dạ ngưng trọng nói.

"Những điều này ngươi nói lúc trước rồi, ta đều hiểu." Viên Minh gật đầu nói.

"Được rồi, nếu ngươi đã quyết ý thì ta cũng không nhiều lời nữa. Nhớ lấy, một khi Luyện Ma trận được thúc giục thì không thể dừng giữa chừng, phải hoàn toàn xong hết mới dừng lại. Mà lúc ma khí xâm nhiễm, không chỉ là tra tấn về nhục thể mà thần hồn của ngươi cũng bị ma khí quấy nhiễu. Nên biết cửa nào trong hai cửa ải khó này thất thủ đều sẽ dẫn đến kết quả rất thê thảm." Thất Dạ tiếp tục nói.

Viên Minh yên tĩnh nghe, không nói gì thêm.

Hắn đã sớm bố trí pháp trận phòng thủ ở bên ngoài, có Kim Cương cùng Hoa Chi cũng đang ở ngoài giúp hắn hộ pháp. Nếu không có cường giả Phản Hư Kỳ xuất hiện thì chắc chắn lần tu hành này không bị gián đoạn được.

Mà mạo hiểm lớn nhất lần này, chỉ có thể xem bản thân hắn cản được hay không mà thôi.

"Sau khi vào trận này, ngươi phải đứng vững, hơn nữa phải đảm bảo tư thế đội trời đạp đất, không thể di động, nhiễu loạn đường đi của ma khí nhập thể sẽ chỉ khiến ngươi càng khốn khổ thôi." Thất Dạ dặn dò.

"Yên tâm, ta nhớ kỹ." Viên Minh gật đầu đáp, liền bắt đầu theo Thất Dạ chỉ điểm bố trí pháp trận.

Không bao lâu, một tòa pháp trận ước chừng ba bốn trượng như một quầng sao sáng màu xanh lục xuất hiện trên mặt đất trống trước người Viên Minh, lập lòe phát sáng xua tan đêm tối.

"Nếu chuẩn bị xong, vậy vào trận đi. Sau đó tự cầu phúc vậy." Thất Dạ kiểm tra qua trận pháp Viên Minh bố trí xong, thấy không có vấn đề gì bèn nói.

Viên Minh không do dự cất bước đi vào trong trận.

Hắn chiếu theo Thất Dạ dặn dò không khoanh chân như bình thường mà thẳng trước người, đứng thẳng tắp.

"Đợi ngươi phóng xuất ma khí bên trong Vạn Cương đồ ra, đại trận sẽ tự động vận chuyển." Giọng nói của Thất Dạ lại vang lên.

Viên Minh nghe vậy bèn giơ tay lên.

Một quyển họa màu đỏ từ trong tay áo bay vút ra, từ từ trải ra trước mặt hắn.

"Mở!"

Theo tiếng quát nhẹ của Viên Minh, quyển họa cổ lóe sáng hào quang, sau đó xuất hiện một vòng xoáy quay ngược chiều.

Cùng lúc đó trong quyển họa nổi lên gió giục mây vần, mây đen đầy trời cuồn cuộn từ trong vòng xoáy điên cuồng phun ra ngoài.

Từng sợi ma khí to thô phát tán ra bốn phương tám hướng, lại bị phù văn pháp trận khắc trên bốn phía vách tường ngăn cản không để lọt ra ngoài.

Khi Ma khí dần dần tràn đầy toàn bộ mật thất, Luyện Ma trận được bố trí trên mặt đất mới vận chuyển.

Chỉ thấy trên mặt đất bỗng nhiên sáng ngời hào quang, từng đạo phù văn u ám giữa không trung đan vào nhau. Bao phủ toàn bộ thân hình Viên Minh lại. Ma khí trôi lơ lửng ở trong mật thất cũng bị dẫn dắt nhao nhao tụ lại xuống mặt đất, đến ngay chính giữa pháp trận.

Một luồng hào quang đen thui phóng lên trời, bốn phương tám hướng đại trận đột ngột xuất hiện từng sợi xích đen dài. Xiềng xích đen to bằng cánh tay trẻ em, một đầu nhọn như mũi dùi, toàn thân óng ánh màu đen sáng bóng, bề mặt còn bao phủ một tầng hoa văn màu tím thần bí.

Không để Viên Minh kịp phản ứng, một loạt âm thanh loảng xoảng vang lên, từng sợi xiềng xích nhao nhao bắn ra đâm khắp người hắn.

Viên Minh vô thức định tránh né nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Thất Dạ bèn mặc kệ mũi xích như mũi lao phóng tới, đứng yên không nhúc nhích.

Trong nháy mắt trước sau hai tay hai chân hắn đều bị mũi xích đâm thủng.

Cảm giác đau đớn hòa cùng một loại nóng cháy xuất hiện khiến Viên Minh chợt căng thẳng, thân thể không khỏi run rẩy.

Ngay sau đó một lực kéo từ hai cánh tay hắn truyền đến. Hắn chỉ cảm thấy xiềng xích đâm thủng lòng bàn tay như trói chặt hắn lại, không để hắn kháng cự kéo căng hai tay hắn ra hai bên,

Viên Minh cắn chặt răng, vừa mới thích ứng đau đớn truyền đến từ tay chân thì sau lưng đã có bảy tám sợi xiềng xích liên tục phóng tới đâm dọc xương sống theo bảy đại huyệt của hắn như dương quan, mệnh môn, linh đài, thần đạo...

Cơn đau đớn kịch liệt đau nhức xông thẳng lên đại não khiến Viên Minh thiếu chút nữa không thể khống chế được, môi của hắn run rẩy, khóe miệng không tự chủ mà tràn ra máu tươi.

Lúc này hắn còn chưa thích ứng thì đã có một sợi xích đâm xuyên qua sau ót hắn.

Chẳng qua hắn lại không có cảm giác đau đớn sau đầu truyền đến, mà chỉ có trong thức hải truyền đến cơn cuồng loạn như thủy triều. Một lực lượng khó xác định đã trực tiếp đâm thẳng vào thức hải hắn.

Viên Minh lập tức như bị búa tạ gõ trúng, trước mắt tối sầm, cảm giác mê muội vô cùng kịch liệt kéo tới khiến hắn thiếu chút nữa ngã nhào xuống.

Cũng may thần hồn của hắn đủ kiên cường bền bỉ, nhanh chóng vận chuyển thần hồn lực bình ổn cảm giác hỗn độn này.

Chỉ trong chớp mắt, ý thức của Viên Minh lại rõ ràng, nhưng cảm giác kịch liệt đau nhức trên cơ thể cũng càng thêm rõ ràng hơn.

Hắn không chần chừ mà động niệm, theo phương thức chỉ dạy của Thất Dạ, thúc giục Luyện Ma trận.

Một tiếng phù vang nhỏ.

Ma khí trầm tích trên mặt đất được dẫn dắt hóa thành từng tia nhỏ quấn quanh những sợi xích kia, lan dần đi lên, chui vào trong cơ thể Viên Minh.

Chỉ chốc lát sau, Viên Minh đã cảm giác có ma khí chui vào trong mấy khiếu huyệt trên người mình, còn cả một cảm giác căng chặt khó tả từ trong khiếu huyệt truyền ra.

Pháp lực trong khiếu huyệt cùng ma khí hợp lại với nhau, đang giao phong cùng nhau.

Trong tích tắc hơn mười khiếu huyệt trên người Viên Minh đã biến thành hơn mười chiến trường bị hai cổ lực lượng kịch liệt xông phá vào nhau, tạo thành kích thích mãnh liệt trước đó chưa từng có.

Viên Minh chỉ cảm thấy trên người như có trăm ngàn con kiến cắn xé, vừa đau đớn lại vừa cứng ngắc, quả thật còn khó chịu hơn cả cảm giác bị róc xương lóc thịt.

Ma khí không ngừng rót vào, càng ngày càng nhiều khiếu huyệt biến thành chiến trường.

Trên mặt Viên Minh hiện ra vẻ thống khổ, ma khí không ngừng ra ra vào vào trên người, đan vào pháp lực trên người hắn. Nhưng cả người hắn vẫn giữ tư thể đứng thẳng tắp không nhúc nhích.

Không bao lâu, miệng hắn đã đầy máu tươi, đầu nổi gân xanh, mồ hôi lạnh như mưa tuôn xuống. Hắn chỉ dựa vào nghị lực vô cùng cường đại một mực gắng gượng, không hề có chút dao động.

Quá trình này chẳng qua chỉ mới là lúc thân thể cùng ma khí bắt đầu tương dung, thống khổ mà Viên Minh phải nhận lấy mới ở thời điểm bắt đầu mà thôi.



Thành Vũ Hóa, Đại Tấn.

Trung Nguyên rộng lớn, có không biết bao nhiêu phường thị tu Tiên ẩn sâu trong danh sơn đại xuyên này. Chỉ là vô luận thế nào thì cũng có rất nhiều phàm nhân cư trú trong đó, làm các loại công việc tạp dịch.

Chỉ có thành Vũ Hóa là thành trì duy nhất dưới quản lý của Trường Xuân quan mà ngoại nhân dù già hay trẻ đều phải có tu vi mới được phép tiến vào. Có thể nói là đây là một tòa thành trì của Tiên gia chân chính, không nhiễm phàm trần.

Đương nhiên thành Vũ Hóa đã trở thành địa điểm hội minh của Trường Xuân quan. Thành trì này vốn đã là nơi tụ tập của quần tu, hôm này lại càng nghênh đón thịnh cảnh tứ phương triều bái.

Cho dù Vu Nguyệt giáo xâm lấn bao phủ lên thịnh hội này một tầng mây đen dày đặc, nhưng trên mặt các tu sĩ Trung Nguyên đi trên đường vẫn không mang bao nhiêu lo lắng cả.

Trung Nguyên thái bình quá lâu, nên thảm trạng Vu Nguyệt giáo tàn sát bừa bãi năm xưa đã sớm trở thành những ghi chép không chút tia tình cảm trong trang sách sử mà thôi. Huống hồ mấy tu sĩ Trung Nguyên này tự thấy Vu Nguyệt giáo chẳng qua cũng chỉ là bại tướng dưới tay Trường Xuân quan, dù có sống lại cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép không đáng kể, sớm muộn gì cũng lại bại vào tay Trường Xuân quan.

Mặc dù có vài tu sĩ đến từ Đông Hải miêu tả rõ sự đáng sợ và hung tàn của Vu Nguyệt giáo, nhưng cũng không thể tạo được đồng cảm được bằng đối mặt trực diện với chiến hỏa cả.

Mang theo tâm tính như vậy nên bầu không khí trong toàn bộ thành Vũ Hóa đều phấn chấn, tất cả chỉ tập trung chuẩn bị cho hội minh sắp đến mà thôi.

Trong một chỗ ở đại điện nằm phía nam Thành Vũ Hóa, có mười mấy Trường Xuân quan Trường Xuân quan lui tới, không ngừng xử lý sổ sách liên quan đến hội minh.

"Lâu sư cô, đệ tử đón khách báo khách bên Bàn Ti đảo ở Nam Cương đã đi ngang qua trạm đón, còn chừng hai canh giờ nữa là đến thành Vũ Hóa." Đệ tử Luyện Khí chịu trách nhiệm liên lạc vội vàng đến, tay cầm ngọc giản đưa cho Lâu Lan.

Lâu Lan, con gái thừa tướng Đại Tấn năm xưa, vẫn mang theo gương mặt không có bao nhiêu thay đổi, chẳng qua tu vi trên người đã đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Lưu Thiên Minh bỏ ngôi vị hoàng đế xuống, bái nhập Trường Xuân quan không bao lâu thì đã kết đạo lữ cùng nàng. Đáng tiếc lúc ấy Viên Minh chịu áp lực của Trường Xuân quan phải trốn ở bên ngoài, không cách nào đến dự lễ được, chỉ có thể gửi một bức thư từ thành Tiểu Hồ đến chúc mừng.

Tuy có tiếc nuối nhưng Lâu Lan cũng thông cảm cho tình thế khó xử của Viên Minh, trong lòng không mang khúc mắc gì.

Mấy năm trước Viên Minh trở về Khúc Giáng, gặp mặt Lưu Thiên Minh. Sau này Lâu Lan cũng nghe Lưu Thiên Minh kể lại. Nghe nói Viên Minh đã tấn chức Kết Đan, nàng cảm thấy vui mừng nhưng cũng cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của hắn, chỉ là nàng thân đơn lực mỏng nên không thể giúp gì được.

Sau đó, có lẽ bị Viên Minh kích thích mà Lưu Thiên Minh đã rời khỏi tông môn, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên Kết Đan, chỉ khi thành công Kết Đan mới gửi tin tức về tông môn nói rằng đã phát hiện một bí cảnh thích hợp bế quan tiềm tu. Sau đó y cũng không còn gửi tin tức gì về nữa.

Chỉ là trước khi y rời đi, Lâu Lan đã luyện chế riêng cho Lưu Thiên Minh một cặp ngọc đồng tâm, mỗi người mang một phần có thể biết được đối phương hiện có an toàn hay không. Hôm nay ngọc đồng tâm vẫn bình yên vô sự, không cần phải lo lắng gì cho Lưu Thiên Minh cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận