Tiên Giả

Chương 561: Cống phẩm

“Đã không thật lòng thì không cần nói. Rốt cuộc các ngươi có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì mời về cho!” Minh Không nữ vương lãnh đạm nói.

“Ta muốn gặp vị Minh Nguyệt thần kia.” Nguyên Vô Cực thấy thế cũng không lòng vòng mà nói thẳng.

“Hừ, Minh Nguyệt thần đại nhân ngươi muốn là gặp được sao?” Minh Không nữ vương liếc mắt nhìn gã, lạnh nhạt nói.

“Ngươi…” Huyết Giới tôn giả nghe vậy đã nổi giận.

Nguyên Vô Cực lại ngăn cản ông ta một phen, vẫn tươi cười hỏi han: “Chẳng biết làm sao thì Minh Không đạo hữu mới bằng lòng dẫn tiến?”

Minh Không nữ vương thấy gã đã hạ thấp thái độ, nộ khí trong lòng cũng tiêu tán đi không ít, còn nghĩ có lẽ giúp được Minh Nguyệt thần gia tăng thêm vài tín đồ nên không làm khó gã nữa.

“Minh Nguyệt thần đại nhân có nguyện ý gặp ngươi hay không phải chờ xem ta cầu nguyện hỏi ý ngài mới biết được.” Minh Không nữ vương nghiêm nghị nói.

“Vậy làm phiền rồi!” Nguyên Vô Cực nghe vậy, cúi đầu nói.

Minh Không nữ vương nghe vậy không nói gì thêm mà nhắm mắt ngồi xếp bằng, lòng thành kính cầu nguyện Minh Nguyệt thần.

Trong bí cảnh này Viên Minh tín đồ của không có bao nhiêu nên nhanh chóng bắt được lời cầu nguyện của Minh Không nữ vương nên đã bắt liên lạc.

Biết được là Nguyên Vô Cực muốn liên hệ với Minh Nguyệt thần, Viên Minh lộ ra vẻ do dự.

Hiện tại Nguyên Vô Cực tìm tới cửa, không gặp mặt có vẻ như có vấn đề.

Cân nhắc một chút, Viên Minh bèn đáp ứng.

Nguyên Vô Cực nhìn lướt nhanh qua tượng thần rồi thu tầm mắt lại, nhìn Lan Tiêu bên cạnh ra hiệu nàng tới cầu nguyện.

Lan Tiêu hiểu ý bèn thầm niệm đại danh Minh Nguyệt thần trong lòng, nhưng không có tiếng đáp lại.

Một lúc lâu sau nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Minh Không nữ vương, ánh mắt mang đầy nghi vấn.

“Tâm vô tạp niệm, tập trung cầu nguyện.” Minh Không nữ vương tựa hồ sớm có dự liệu bèn lạnh lùng nói.

Lan Tiêu trầm ngâm một chút, bình tâm lại, vứt bỏ tạp niệm trong lòng, lại lần nữa nhìn về phía tượng thần, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm ứng kì lạ.

Trong chớp mắt, thần thức của Viên Minh đã hàng lâm, giọng nói vang lên trong thức hải của nàng.

“Ngươi có chuyện gì cần cầu kiến?”

Sắc mặt Lan Tiêu biến đổi. Mặc dù nàng ta chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng tu luyện công pháp đặc thù, luận về thần hồn lực đã không thua kém gì Nguyên Anh trung kì vậy mà giọng nói này lại dễ dàng xâm nhập vào trong thức hải mình, hồn lực trong thức hải nàng lại không cách nào phát giác có dấu hiệu ngoại lực xâm nhập.

“Thần minh đại nhân tôn kính, nghe nói chỉ cần thành kính khẩn cầu ngài thì có thể nhận được quà tặng của thần minh?” Nàng lập tức bình tĩnh lại, cung kính truyền âm trả lời như thường.

Viên Minh nghe nàng ta nói vậy không khỏi sửng sốt.

Không biết ai đồn nhảm đây, thật coi hắn là đá ước nguyện cầu gì được nấy hay sao?

“Thành kính tín ngưỡng thì đều được thần linh đáp lại.” Viên Minh ra vẻ cao thâm trả lời.

Lan Tiêu nghe vậy mà mừng rỡ, bèn vội vàng nói: “Ta nguyện dâng lên ngài tín ngưỡng chân thành cùng cầu nguyện thành kính nhất.”

“Ngươi không phải là thành viên Minh Nguyệt giáo ra, khó mà xưng là tín đồ được. Chỉ là thần yêu thế nhân, trước nay bình đẳng, nếu ngươi nguyện ý gieo xuống thần ấn có thể thành tín đồ của ta, nhận được che chở và ban thưởng của ta.” Viên Minh tiếp tục nói.

Nếu thật sự gieo được phù văn Hàng Hồn thuật trong thức hải của đám người Lan Tiêu thì sau này sẽ bớt phiền toái nhiều.

Đương nhiên Viên Minh biết khó có khả năng này, hắn nói như vậy chẳng qua muốn đề cao giá cả cho đàm phán tiếp theo mà thôi.

“Thần minh đại nhân, hiểu biết của ta về quý giáo còn nông cạn, vẫn chưa xứng là tín đồ của ngài. Đợi sau này ta siêng năng cầu nguyện, đạt được tư cách rồi lại đến phụng dưỡng ngài vậy.” Lan Tiêu uyển chuyển cự tuyệt.

“Đã như thế ta cũng không ép buộc. Vốn chỉ có tín đồ của ta mới có được ban thưởng, niệm tình ngươi thành tâm, có thể hạ cống phẩm đổi lấy vật sở cầu.” Viên Minh đã sớm dự liệu, nên nói.

Lan Tiêu nghe vậy không những thất vọng mà còn mừng rỡ không thôi.

Nàng ta vốn không tin tưởng chuyện chỉ cần thành kính cầu nguyện là có thể thu được ban thưởng, biết được có thể dùng vật đổi vật, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Muốn nàng tin tưởng thờ phụng “Minh Nguyệt thần” gì gì đó quả là hão huyền, không bằng nàng đi tín ngưỡng Vu Nguyệt thần kia.

“Thần minh đại nhân, ta muốn một ít Bất Hủ huyết ngọc, nguyện ý dùng bốn loại linh tài Cửu Diệp Sinh hoa, Băng Phách tơ tằm, Hồng Tang tiên quả cùng Nhục Ngọc bồ đề làm vật trao đổi, không biết được chăng?” Lan Tiêu truyền âm hỏi.

Nàng tin rằng vị Minh Nguyệt thần sẽ không cự tuyệt giao dịch này, dù sao giá trị bốn linh tài nàng đưa ra vượt xa so với Bất Hủ huyết ngọc mà nàng muốn.

Nếu ở bên ngoài, trừ Băng Phách tơ tằm ra thì bất kì một thứ còn lại nào cũng đủ để đổi lấy Bất Hủ huyết ngọc rồi.

Nhưng nơi này là bí cảnh ngăn cách với ngoại giới, có rất nhiều bảo bối có tiền cũng không mua được.

Mấy thứ này tuy rằng trân quý nhưng Viên Minh nghe tới cũng không nảy sinh sóng to gió lớn nào.

Chỉ có Hồng Tang tiên quả là khác biệt. Lần này bọn họ tham gia Tiên Quả hội rồi bị cuốn vào một loạt chuyện phiền phức phía sau không phải cũng chỉ vì muốn có được Hồng Tang tiên quả hay sao?

“Ngươi muốn bao nhiêu Bất Hủ huyết ngọc?” Viên Minh hỏi.

“Bốn khối là đủ.” Lan Tiêu vội vàng nói.

“Có thể, chỉ là linh tài của ngươi cũng cần đủ bốn phần.” Viên Minh trả lời.

Lan Tiêu nghe vậy chợt sửng sốt, nàng chỉ tính đưa ra bốn linh tài mỗi loại một phần, không phải dùng bốn phần trao đổi.

"Thần Minh đại nhân, cái này..." Lan Tiêu còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời.

“Không cần cò kè mặc cả với ta, nếu không muốn trao đổi thì cứ vậy hủy bỏ đi. Sau này ngươi cũng không cần thử liên hệ với ta nữa, thần minh không cần tín đồ đầy lòng ngờ vực và hoài nghi.” Viên Minh lạnh nhạt nói.

“Đại nhân hiểu nhầm rồi, không phải ta muốn cò kè mặc cả mà bốn loại linh tài kia ta chỉ có được hai phần, thật sự không bỏ ra nổi bốn phần.” Lan Tiêu cười khổ nói.

“Đã như vậy ta chỉ cấp cho ngươi hai khối Bất Hủ huyết ngọc, ngươi còn muốn đổi?” Viên Minh hỏi.

“Đổi.” Lan Tiêu cân nhắc một chút, rồi đáp.

Nàng sợ mình cân nhắc quá lâu lại bị vị thần minh quái quỷ này nói là không đủ dứt khoát.

Nàng nhất định phải có được Bất Hủ huyết ngọc cho Nguyên Vô Cực tăng tốc luyện chế Huyết Thần tử, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.

“Nửa tháng sau hãy đến đây, đừng quên mang theo cống phẩm của ngươi.” Viên Minh nói.

Dù sao Bất Hủ huyết ngọc không sánh được với Băng Phách tơ tằm, có muốn cũng không dễ dàng lấy được.

Viên Minh cần liên hệ với Nhan Tư Vận thay mình xử lý, hắn cũng không biết qua bao lâu mới có thể lấy được cho nên chừa nửa tháng có lẽ dư dả thời gian đi.

Rời khỏi chỗ của Minh Không nữ vương, Nguyên Vô Cực mở ra một màn kết giới xong mới hỏi: “Vị Minh Nguyệt thần kia thế nào? ”.

“Rất lợi hại, ta hoàn toàn không phát giác thức hải bị xâm nhập thì đã nghe được giọng truyền âm trong thức hải vang lên. Nếu hắn định xuất thủ với ta có lẽ khó mà ngăn cản được.” Sắc mặt Lan Tiêu rất khó coi.

“Xem ra vị Minh Nguyệt thần này cũng có chút thần thông, hi vọng hắn có thể lấy ra Bất Hủ huyết ngọc.” Nguyên Vô Cực nói.

Từ lúc đó, Viên Minh vẫn chưa nói chuyện này cho Tịch Ảnh mà lập tức liên hệ với Nhan Tư Vận.

Chỉ là hắn có hơi ngoài ý là chỗ Bích Thủy Nhu ở Hồng Chi đảo lại trùng hợp có Bất Hủ huyết ngọc.

Nhan Tư Vận không đề cập đến chuyện Viên Minh đang cần, mà bỏ ra giá không nhỏ mua lại từ Bích Thủy Nhu.

Kết quả là giao dịch này vốn dự tính rằng nửa tháng chưa chắc có được, không ngờ chỉ tốn ba ngày đã hoàn thành.

Khi Minh Không nữ vương mang theo Bất Hủ huyết ngọc đến tìm, nói muốn hoàn thành giao dịch sớm, Nguyên Vô Cực cảm thấy vô cùng khó tin nhưng đã nhanh chóng bị vui vẻ thay thế.

Đến khi Minh Không nữ vương mang linh tài rời đi, Huyết Giới tôn giả mới không vui nói: “Sao không trực tiếp làm thịt ả ta đoạt lấy Bất Hủ huyết ngọc? Giao dịch này quá thua thiệt.”

“Việc cấp bách trước mắt là giúp ta luyện thành Huyết Thần tử, không nên làm phức tạp thêm. Đợi đến khi ta luyện thành, chúng ta có thể tìm bọn họ tính sổ toàn bộ. Đồ của Lộng Triều tán minh ta không dễ nuốt đến vậy đâu.” Nguyên Vô Cực khoát khoát tay áo, thản nhiên nói.

“Ta biết đại ca ngươi không thể nào chịu thua thiệt như vậy mà.” Lan Tiêu cười nói.

“Mấy ngày tới các ngươi phải cần cù tu luyện, điều chỉnh trạng thái tốt nhất, sau đó còn phải đánh một trận ác chiến nữa.” Nguyên Vô Cực vừa cười vừa nói.

"Được." Ba người còn lại vội vàng lên tiếng.

Bên kia, Viên Minh lấy được bảo vật Minh Không nữ vương mang về bèn đi tìm Tịch Ảnh.

“Hồng Tang tiên quả? Ngươi lấy từ đâu vậy?” Tịch Ảnh nhìn thấy Viên Minh lấy bảo vật ra, không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt còn lóe lên vẻ kinh hỉ.

“Sơn nhân tự có diệu kế, có Hồng Tang tiên quả rồi, ngươi thử luyện chế Ngũ Hành Ngưng Anh đan xem sao. Chỉ tiếc hơi ít, chỉ có hai phần.” Viên Minh cười nói.

“Đã đủ rồi.” Tịch Ảnh nhìn Viên Minh, ánh mắt sáng ngời gật đầu nói.

Viên Minh bị nàng nhìn chằm chằm mà ngượng ngùng, vội vàng giục: “Vậy ngươi nhanh luyện chế đan dược đi, ta hộ pháp cho ngươi.”

“Tuyệt vời!” Tịch Ảnh cười xán lạn.

Thời gian thoáng cái đã qua bảy ngày.

Tịch Ảnh thuận lợi luyện thành Ngũ Hành Ngưng Anh đan, nàng thuận thế bắt đầu bế quan thử trùng kích lên Nguyên Anh kỳ.

Bởi bản thân ở bên trong không gian Thâu Thiên đỉnh nên cũng không phải lo về vấn đề an toàn, Viên Minh chỉ cần cam đoan bản thân cùng Thâu Thiên đỉnh an toàn là được, không cần phải phí sức giúp Tịch Ảnh hộ pháp.

Vào một ngày, trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Viên Minh chợt nhướng mày, bấm quyết vung lên.

Một luồng ánh sáng màu tím từ trong túi linh thú chui ra, nhanh chóng ngưng tụ trước người Viên Minh hóa thành một thiếu nữ mặc áo tím, là Hoa Chi.

Thân thể nó đã cao lớn không ít, ngũ quan nhu hòa hơn hẳn trước kia, dấu vết yêu đằng còn lưu lại đôi chút lúc trước đều đã biến mất, hoàn toàn hóa thành hình người.

Khí tức của Hoa Chi cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, yêu khí chấn động cường đại khắp bốn phía đã lên tới trình độ cấp bốn.

“Ngủ lâu như vậy cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Viên Minh khẽ nói.

Hơn một năm trước Hoa Chi đã đột phá cấp bốn nhưng sau khi đột phá vẫn luôn ngủ say trong túi linh thú, không biết là đã làm sao.

Lúc này Viên Minh cũng không thi triển ảo thuật che giấu không gian Thâu Thiên đỉnh.

Hoa Chi đã đi theo hắn lâu rồi, để nó biết được Thâu Thiên đỉnh cũng không có vấn đề gì.

“Chủ nhân, không phải người ta cố ý ngủ say mà là do tác dụng phụ của cộng sinh chi thuật, mỗi lần thi triển phải ngủ say một hồi lâu mới khôi phục được nguyên khí.” Hoa Chi ấm ức giải thích.

“Nói vậy là ngươi đã dung hợp với Tử Cực Thái Tuế thành công rồi ư?” Hai mắt Viên Minh sáng lên.

“Đương nhiên, ta đã nắm giữ được thần thông của Tử Cực Thái Tuế rồi, thần thông hút độc tăng tiến cực lớn. Sa Nhân độc của chủ nhân thế nào rồi, để ta khu trừ nó giúp ngươi.” Hoa Chi nhấc tay lên, một nhánh dây đằng màu tím từ lòng bàn tay nó bắn ra.

“Độc đã giải rồi, chờ ngươi tới cứu chắc ta đã thành thi thể mất rồi.” Viên Minh tức giận nói.

“Chủ nhân có Phúc tinh chiếu sáng, gặp dữ hóa lành, làm sao bị thứ độc nhỏ nhoi này vây khốn được? Ta sớm biết chủ nhân có thể hóa giải độc này nên mới an tâm ngủ lâu như vậy.” Hoa Chi cười hắc hắc, lớn tiếng nói.

“Được rồi, nói cho ta biết chuyện dung hợp Tử Cực Thái Tuế lần này cùng với tình hình sau đột phá thế nào?” Viên Minh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận