Tiên Giả

Chương 364: Nguyên Anh tề tụ

Nửa tháng sau, tại thành Lâm Uyên.

Thành Lâm Uyên là thành trì gần Táng Hồn uyên nhất, cho tới nay vẫn luôn là thâm sơn cùng cốc không người nào muốn đi tới. Dù thỉnh thoảng có tu sĩ Kết Đan ra vào Táng Hồn uyên săn thú săn thú nhưng với độn tốc của bọn họ hoàn toàn có thể đến nghỉ chân ở thành trì lớn hơn, không cần phải chịu khổ ở nơi này.

Nhưng hôm nay, tin tức Tiên Phủ hiện thế truyền ra, để nhanh chóng đến Tiên Phủ nhất mà vô số tu sĩ đã ào ào tiến vào trong thành Lâm Uyên nghỉ chân. Không chỉ có vô số tán tu mà cả mấy thế lực lớn của sa mạc Hắc Phong cũng phái người trú đóng trong thành này, thậm chí còn liên danh với nhau mua tòa thành này từ tay thành chủ cũ với một mức giá không hề rẻ.

Tu sĩ tràn vào, cơ sở vật chất trong thành phát triển cực kỳ nhanh chóng. Trong đó, trà lâu thường là nơi tụ tập nghe ngóng tin tức được mở ra nhiều nhất.

Cái gọi là tiền tài động nhân tâm là thế. Dù Táng Hồn uyên nguy hiểm trùng trùng, đến Kết Đan cũng không thể chắc chắn toàn thân trở ra, nhưng Tiên Phủ ngang trời xuất thế, cơ duyên trước mắt khiến cả tu sĩ Trúc Cơ phải đỏ mắt, cả gan định một lần xông vào chia chác một chén canh.

Hôm nay, trong trà lâu Tiên Duyên mới mở có mấy tu sĩ Trúc Cơ ngồi lại với nhau, vây quanh bàn cùng trao đổi tin tức.

"Nghe nói mấy ngày hôm trước có tám vị đạo hữu kết đội vào thám hiểm, kết quả không cẩn thận đụng độ một yêu thú cấp ba hạ cấp, cuối cùng chỉ có một người cụt tay trốn chạy về được, chậc chậc, thảm thiết a!" một gã nam tu râu dài nói.

Nghe vậy, nữ tu mặt tàn nhang ngồi cạnh hắn thở dài: "Ài, Tiên phủ xuất thế được nửa tháng, đã có không ít đạo hữu chết đi trong Táng Hồn uyên kia rồi. Cơ duyên trong địa phương quỷ quái này không phải là nơi dành cho những Trúc Cơ kỳ như chúng ta. Theo ta thấy tốt nhất vẫn nên rời đi thì hơn."

"Nói đúng a, ngươi nhìn đại tông môn kia xem, cơ duyên lớn như vậy, người ta cũng phái toàn trưởng lão Kết Đan kỳ, không có lấy đệ tử Trúc Cơ nào đến. Cũng chỉ có những tán tu như chúng ta là chán sống dám kiên trì xông vào bên trong thôi. Tả đạo hữu, ngươi nói có đúng hay không?" Nam tu trung niên phụ họa, nhìn qua nam tử ngồi bàn bên cạnh.

Người này đúng là Tả Khinh Huy. Hôm nay Viên Minh bị nhốt trong đại điện thần bí dưới Táng Hồn uyên nên hắn mới đến thành Lâm Uyên tìm hiểu tình huống để nghĩ cách cứu viện. Vừa tới thành Lâm Uyên, hắn đã nghe nói tới tin tức Tiên Phủ xuất thế mới hiểu được mình hẳn đã bị cấm chế nào đó của Tiên Phủ kéo vào rồi.

"Đúng vậy, tin tức truyền đi bao lâu rồi mà vẫn chưa thấy có người đạt được cơ duyên gì. Huống hồ ta nghe nói cấm chế bên ngoài Tiên phủ đến giờ vẫn còn chưa mở ra, không biết có ai tìm ra cách đi vào hay chưa?" Tả Khinh Huy như vô tình hỏi qua.

"Chuyện này ai biết được, chẳng qua dù là có như vậy, trừ phi vô ý bị người khác phát hiện ra, nếu không ai sẽ lên tiếng? Không chê nhiều người cướp đoạt cơ duyên sao?" Nam tu trung niên lắc đầu.

"Tòa Tiên phủ này hiện thế tạo ra dị tượng hoành tráng như vậy hẳn có địa vị không thấp, có lẽ có liên quan tới nguồn gốc của Táng Hồn uyên này cũng nên. Không biết trong thành Lâm Uyên có tư liệu ghi chép cổ xưa gì hay không, không chừng có thể tìm được trong đó phương pháp tiến vào ấy chứ." Tả Khinh Huy gõ gõ ngón tay xuống mắt bàn, đăm chiêu nói.

"Thành Lâm Uyên được xây chưa tới trăm năm, hẳn sẽ không có tài liệu xưa cũ gì đâu. Huống chi Táng Hồn uyên đã có từ thời tuyên cổ, e là đến lão tổ Nguyên Anh còn không biết rõ nguyên nhân ra đời của nó." Nam tu râu dài lắc đầu nói.

"Nói đến đây, các ngươi có nhìn thấy cảnh độn quang ngút trời, phi chu băng băng mấy ngày trước đây sao? Ta nghe ngóng thấy là xa giá lão tổ Nguyên Anh của tam đại thế lực. Ta lăn lộn bao nhiêu năm ở sa mạc Hắc Phong còn chưa từng thấy qua cảnh tượng rầm rộ như vậy. Đáng hận là Táng Hồn uyên nguy hiểm, bằng không nói gì đi nữa ta cũng muốn thử nhìn qua." Nữ tu mặt tàn nhang nói.

"Ha ha, đâu chỉ có tam đại thế lực, nghe nói lão tổ Nguyên Anh Linh Phù tông cũng đã tới, chỉ là bọn họ luôn kín tiếng không có nhiều thanh thế như vậy mà thôi." Nam tu trung niên nói.

Bên kia Tả Khinh Huy nghe thấy chợt nghiêm mặt lại. Hắn đang cúi đầu trầm tư chợt nghe bên ngoài có tiếng kiếm ngâm trong trẻo như tiếng rồng ngâm khiến chúng tu đột ngột đứng dậy hết, nhao nhao đi tới cửa sổ nhìn xem thế nào. Chỉ thấy trên bầu trời có từng luồng độn quang chói mắt như trường kiếm rạch xé mây mù, vội vã mà đi tới phía cột trụ linh quang cao ngất nằm sâu trong Táng Hồn uyên. Cảnh tượng khiến người người đều nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc không thôi.

"Hắc hắc, xem ra lại là một vị lão tổ Nguyên Anh a. Chẳng qua không biết là vị tiền bối tông môn nào?" Nam tu trung niên nói.

Trong đám người, Tả Khinh Huy nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi độn quang đi xa kia, mặt đầy vẻ ngưng trọng.

Hắn tìm lý do rời khỏi nơi này, đi vào khách sạn mình ở, đóng cửa phòng, lấy ra pháp trận cấm chế bày quanh gian phòng. Sau đó hắn mới khoanh chân ngồi xuống, lấy bốn miếng phù dán ở đan điền, ngực, trán cùng với sau lưng.

Một tia sáng trắng dâng lên bao phủ ở toàn thân Tả Khinh Huy, pháp lực vận chuyển trong cơ thể hắn lập tức bị phong ấn không thể nhúc nhích được.

Ánh sáng trên trán Tả Khinh Huy lóe lên, một con hồn nha trong suốt bắn ra. Là phân hồn thứ hai của hắn.

Phân hồn thứ hai trốn xuống lòng đất, nhắm hướng Táng Hồn uyên mà đi.

Cùng lúc đó, trong Táng Hồn uyên.

Có bốn tu sĩ đứng trước mặt đám chúng tu, đang dò xét linh quang cấm chế bên ngoài Tiên Phủ đồng thời trong đó còn giữ ý đề phòng lẫn nhau. Pháp lực trên người bọn họ không hiện nhưng mấy tu sĩ Kết Đan đứng sau bọn họ đều khoanh tay đứng yên bộ dạng như đang chờ nghe sai phái...

Sau khoảng yên ắng, một nam tu thấp bé chợt ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Ha ha, hiện tại chúng ta không ai biết rõ tình huống trong Tiên phủ thế nào, cần gì phải giương cung bạt kiếm như vậy. Ta thấy không bằng mọi người trước tiên hòa khí định ra quy củ đi đã, hạn chế một số người tiến vào thăm dò Tiên phủ, tránh trường hợp phút cuối giằng co nhau, để cơ duyên lại rơi vào trong tay kẻ khác."

Thân thể ông ta chỉ cao bằng một nửa người bình thường, lại vừa to vừa ngắn như một đứa trẻ to xác. Chỉ là mặt mũi của ông ta cũng không còn vẻ trẻ con, lúc tươi cười còn lộ ra vài nếp nhăn, phối hợp với giọng nói lanh lảnh làm người nghe cảm thấy khó chịu.

Sau lưng ông ta là ba tu sĩ Kết Đan đứng sóng vai nhau, một người trong đó đầu mọc một sừng, hiển nhiên là Phương Đại Phú đã từng đụng độ với Viên Minh lúc trước. Người kia tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao thẳng, nhìn qua đã thấy không phải là nhân sĩ Trung Nguyên. Người cuối cùng là một gã mặc áo trắng, mặt mũi tái nhợt yếu ớt.

"Hừ, Tô Tử Mạc ngươi toàn ưa thích tính toán tủn mủn này. Trên đời này có ai không biết Quy Nguyên tông các ngươi chính là cái đám không tuân theo quy củ nhất? Trước đó không lâu một mỏ quặng của các ngươi bị người phá hủy, không nói đến việc một Kết Đan bị giết chết mà chuyện bắt người làm nô cũng lộ hết ra ngoài, làm như mình sạch sẽ lắm sao mà còn dám ở đây nói chuyện quy quy củ củ?" Một lão giả mặt đầy râu quai nón không khách khí cười lạnh nói.

Ông ta mặc một thân áo chàm tím, đầu báo mắt to, râu hùm hàm én, nói chuyện như sấm khiến tất mọi người ở đây đều nghe rõ ràng từng câu một.

Sau lưng lão giả này là ba nữ tu Kết Đan, da trắng mỹ mạo, nhan sắc chim sa cá lặn, trong đó có cả Nhan Tư Tịnh. Chẳng qua lúc này giữa hàng mày nàng ta đã thiếu đi một chút tinh quái, nhiều hơn một chút ưu tư u sầu, tựa hồ như đang có tâm sự nặng nề.

Bị lão giả áo bào tím trào phúng thẳng trước mặt mọi người, tu sĩ Tô Tử Mạc vẫn giữ một bộ cười tủm tỉm tựa hồ không có vẻ tức giận gì. Nhưng Phương Đại Phú đứng sau lưng ông ta lại không nhịn được siết chặt nắm tay.

"Ha ha, lại nói tiếp, Vũ lão quái, cháu trai ngươi bị giết mấy năm trước đã tìm ra được thủ phạm chứ? Có cần ta gọi mấy đồ tử đồ tôn giúp ngươi tìm kiếm thêm?" Tô Tử Mạc vui vẻ nói.

"Hừ, sớm muộn gì chủ mưu sau màn cũng bị ta bắt được, không phiền ngươi nhọc lòng, vẫn nên chú ý chùi mông mình cho sạch đi đã." Vũ lão quái, hoặc là Lôi Minh lão tổ lại cười lạnh đáp.

Tô Tử Mạc nghe vậy, sắc mặt cứng đờ. Mà Nhan Tư Tịnh đứng sau lưng Lôi Minh lão tổ lại không khỏi trở nên ảm đạm.

"Ta nghĩ hai các ngươi dứt khoát tìm chỗ nào đó đánh một trận với nhau trước, ai thắng thì nghe theo người đó, đỡ phải ở chỗ này lải nhải quấy nhiễu ta nghĩ cách phá cấm." Lúc này một tu sĩ thanh niên đầu đội khăn đen không kiên nhẫn nói.

Kẻ này có một đôi mắt ti hí, cặp mày dính liền nhau như một đường thẳng, mũi tẹt môi mỏng, gò má hõm sâu, nhìn qua không giống người tử tế gì.

Mà ba gã Kết Đan sau lưng y, một người có hình thể to lớn như thiết tháp, một người dáng dấp bình thường không mập cũng không gầy, còn một người có eo ong lưng vượn, dáng người mềm mại. Cả ba không giống nhau nhưng cũng đều mặc áo đen, đeo mặt nạ, căn bản không nhìn rõ được dung mạo.

"Quấy nhiễu? Độc Cô Phong ngươi bớt làm bộ làm tịch đi. Với tạo nghệ trận pháp què quặt của ngươi thì có thêm 60 năm nữa cũng không hiểu ra. Ngược lại Kim Hi tiên tử đã nghiên cứu lâu như vậy, có nhìn ra chút môn đạo nào sao?" Lôi Minh lão tổ nói xong, nhìn về một nữ tu xinh đẹp mặc váy lụa mỏng màu vàng hỏi.

Kim Hi tiên tử nhìn qua còn rất trẻ, mặt tròn trắng hồng, môi đỏ mày liễu, con mắt to tròn, giữa trán còn có một ấn ký tròn màu vàng kim, hai bên bông tai màu xanh biếc, nhìn qua một bộ thùy mị ung dung.

"Cấm chế này đa số là Thượng Cổ phù văn, rất khó phá giải. Chỉ là uy năng chấm chế này tựa hồ tùy thời sẽ dần biến mất. Mấy ngày sau sẽ yếu hơn hiện giờ nhiều, chờ thêm vài ngày nữa tự khắc sẽ tiêu tán." Kim Hi tiên tử nói. Giọng nói trong trẻo dễ nghe khiến bầu không khí giương cung bạt kiếm trở nên hòa hoãn không ít.

Sau nàng cũng có ba tu sĩ Kết Đan, đều là trưởng lão tọa trấn thành Linh Phong, trong đó còn có Phi Tu.

Nghe vậy Tô Tử Mạc cùng Lôi Minh lão tổ khẽ gật đầu, đang định nói thêm gì nữa. Thế nhưng thoáng chốc, bốn tu sĩ Nguyên Anh này chợt biến sắc mặt.

Tiếng kiếm gào thét kéo tới, độn quang bén nhọn như kiếm thoáng chốc đã vọt tới trước mặt mọi người.

Mọi người nhao nhao giương mắt nhìn lên, chỉ thấy độn quang tan hết, có một trung niên trung niên mày kiếm mắt sáng, mặt mày tuấn lãng đứng giữa không trung, người hắn cao ngất như tùng, trên mặt rõ ràng hai chữ cao ngạo, ánh mắt không đếm xỉa gì đảo qua mọi người. Đám tu sĩ Kết Đan bị nhìn qua lại có cảm giác như bị một thanh kiếm xẹt qua người, da thịt mơ hồ đau đớn.

"Trường Xuân quan Vạn Sĩ Hồng vì chuyện của Tiên phủ mà đến, mấy vị đạo hữu, quấy rầy rồi."

Dù miệng y nhận là quấy rầy nhưng lại không hề chắp tay bày tỏ ý tứ, ngữ khí cũng cứng rắn, đối mặt với bốn người Lôi Minh lão tổ cũng vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận