Tiên Giả

Chương 433: Thật giả

Ngay lúc Viên Minh đang đánh giá tế đàn hình tròn, hai tên thần sứ bị Viên Minh bám theo một đoạn tới đây, cũng chậm rãi đi đến tế đàn, trịnh trọng đặt pho tượng Minh Nguyệt Thần đem về trên tế đài.

Sau đó, hai người lui ra phía sau đến dựa vào tường, nơi đó đã có mười mấy nam nữ mang mặt nạ có thể nhìn xuyên thấu qua trang phục, tất cả đều đứng trang nghiêm.

Lúc này, Viên Minh thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới trước tế đàn.

Dù trên người gã mặc một bộ áo choàng màu đen rộng lớn, trên mặt mang mặt nạ, nhưng Viên Minh vẫn liếc mắt một cái là nhận ra, chính là Hứa Triệt mà hắn mất liên lạc đã lâu.

Ánh mắt Viên Minh trầm xuống, nhịn xuống xúc động muốn tiến lên chất vấn, xem bọn này đang giở trò quỷ gì. Kết quả là thấy hai tay Hứa Triệt đang bóp một cái pháp quyết cổ quái, đan xen đặt trước người, trong miệng ngâm tụng chú ngữ không rõ.

Cùng lúc đó, mười mấy đôi nam nữ xung quanh cũng nhao nhao làm theo, ngâm tụng lên chú ngữ.

Sau một lát, Hứa Triệt bỗng nhiên nâng lên một nắm tay, tay kia chỉ lòng bàn tay vạch một cái.

Lúc này trong lòng bàn tay gã mở ra một cái miệng máu, máu tươi nhỏ xuống.

"Tí tách."

Giọt giọt máu tươi như hạt châu đứt dây, rơi đập trên mặt đất, chậm rãi chảy vào vết lõm trên mặt đất, thấm vào.

Tiếp theo một cái chớp mắt, mặt đất bắt đầu sáng lên hồng quang, một pháp trận hình tròn phương viên ba trượng từ dưới đất phát sáng lên.

Nương theo một hồi hồng quang sáng lên, ngọn lửa trên đèn hoa sen từ kim chuyển hồng, chiếu rọi lên từng pho tượng, phản xạ ra quang mang quỷ dị.

Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, chợt nhìn thấy trên tượng thần sáng lên quang mang, từng đạo ánh sáng màu trắng bắt đầu bốc lên, tụ tập tới pho tượng nữ thần cao lớn ở trung tâm.

"Hấp thụ nguyện lực?" Viên Minh nghi hoặc.

Hứa Triệt đã phản bội hắn, đổi tin Vu Nguyệt Thần giáo? Cho nên gã thu thập nguyện lực, lấy ra cung phụng thần chỉ mới này?

Chỉ thấy bạch sắc quang mang đều bị pho tượng nữ thần hấp thu, tụ tập đến mâm tròn trên tay pho tượng nữ thần, khiến ấn ký trăng khuyết trên đó phát sáng lên.

Tiếp theo một cái chớp mắt, ấn ký sáng lên huyết sắc quang mang, từng đạo ánh sáng tinh tế từ trên đó phun ra ngoài, chia ra bắn về phía mỗi một pho tượng Minh Nguyệt Thần phía dưới.

"Đây là..." Con ngươi Viên Minh co rụt lại.

Chỉ thấy trong huyết sắc quang mang mảnh khảnh kia ẩn chứa khí tức, khiến trong nháy mắt hắn liên tưởng đến bản thân trong huyễn cảnh dâm tà thấy được sương mù phấn hồng, là cùng một thứ, chỉ bất quá nơi này nồng đậm hơn.

Thì ra "Tẩy lễ" mà Hồ Cát nói chính là ô trọc nguyện lực vốn thuộc về hắn, tồn trữ trong pho tượng Minh Nguyệt Thần.

Nếu mình không biết mà tu luyện, trường kỳ chịu nguyện lực này ảnh hưởng, chỉ sợ sẽ dần mê thất tâm trí.

Đưa một số nhỏ nguyện lực bị ô nhiễm vào pho tượng Minh Nguyệt Thần, pháp trận vận chuyển cũng ngừng lại theo.

"Ba ba..."

Lúc này, trong đại điện trống trải đột nhiên vang lên một hồi thanh âm vỗ tay.

Một gã nam tử đầu trọc để trần nửa thân, từ phía sau pho tượng chậm rãi đi ra, làn da y hiện ra bạch tạng, có thể thấy từng mạch máu màu xanh dưới làn da.

Nam tử mặc dù trên đầu không có nửa cọng lông măng, lại mọc lên một dung nhan hoàn mỹ thư hùng khó phân, một đôi tròng mắt đen nhánh vô cùng, đáy mắt lại có nhàn nhạt huyết sắc, hai tai treo hai vòng tròn kim loại to lớn, nhìn qua có một loại khí chất tà dị khó tả.

Lúc này, bên cạnh y còn vây quanh bảy tám nam nữ trẻ tuổi không có mảnh vải che thân, đều cạo đi tóc xanh, giữ lại đầu trọc, làn da trên thân cũng như bạch tạng.

Những nam nữ trẻ tuổi này giống như sủng vật ở trước người tên đầu trọc tranh thủ tình cảm, từng kẻ giãy giụa uyển chuyển, không ngừng vây quanh cọ xát người y.

Phảng phất thân cận với y một phần nào, chính là vinh quang và hưởng thụ lớn lao.

Nam tử đầu trọc cầm một cây kim sắc pháp trượng bộ dạng cổ quái, dưới các sủng vật chen chúc, đi tới trước mặt Hứa Triệt.

Hứa Triệt đang quỳ lạy, mở miệng nói: "Bái kiến Tế Tự đại nhân."

"Hứa Triệt, nhập giáo đến nay, ngươi làm rất không tệ." Tế Tự đầu trọc dùng kim sắc pháp trượng điểm trên vai Hứa Triệt, khen ngợi.

"Đa tạ Tế Tự khích lệ, thuộc hạ vạn phần sợ hãi. Có thể được Tế Tự ưu ái, thuộc hạ vạn phần vinh hạnh. Hết thảy thần chỉ thế gian, chỉ có Vu Nguyệt Thần đại nhân mới là Chân Thần chân chính, còn lại đều là Tà Thần, giả thần, Hứa Triệt nguyện vĩnh viễn thờ phụng Chân Thần." Hứa Triệt quỳ xuống đất không dậy nổi, lại còn hô to biểu đạt trung tâm.

Tế Tự đầu trọc rất là hài lòng, gật đầu nói:

"Yên tâm đi, ngươi nỗ lực Vu Nguyệt Thần đều nhìn thấy, trước mắt tín đồ còn chưa đủ nhiều, cần tịnh hoá giả thần Minh Nguyệt này, để quay về Chân Thần ôm ấp, còn cần một chút thời gian. Đợi đến khi triệt để hoàn thành, ngươi có thể được truyền thụ chính thống của Vu Nguyệt Thần, sẽ thành Tế tự mới toàn bộ Hắc Phong Sa Mạc."

"Đa tạ Tế Tự đại nhân ân điển, kính xin đại nhân ban thưởng thần phù, tiêu đi tội nghiệt trước kia." Hứa Triệt quỳ tạ dập đầu.

Tế Tự nghe vậy, tay vung lên, một đạo huyết phù xích hồng bắn ra, rơi vào lưng Hứa Triệt rồi loé lên phù quang, triệt để dung nhập vào trong cơ thể gã.

"Ách..."

Hứa Triệt nhịn không được vươn cao cổ, như là dã thú ở chỗ sâu yết hầu phát ra một tiếng gầm nhẹ sảng khoái.

Bọn áo bào đen đeo mặt nạ xung quanh thấy thế, cũng phát ra tiếng rống theo, trong mắt nhao nhao toát ra vẻ hâm mộ.

Viên Minh thấy vậy, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được, Hứa Triệt là thật tâm đầu nhập vào đối phương, hay là bị huyết phù cổ quái này khống chế?

Đến lúc này, Viên Minh đã không cần phải ẩn tàng nữa.

Tên Tế tự trọc đầu này chắc cũng là Hồn tu, qua lâu như vậy cũng không thể phát hiện ra hắn, chắc tu vi cũng không quá cao.

Chỉ thấy hai ngón tay hắn điểm mi tâm, thần niệm cường đại lập tức giống như thuỷ triều tuôn ra.

Đám người trong động quật lập tức cảm giác được một dòng lũ thần thức đánh thẳng tới, nhao nhao lộ vẻ hoảng sợ.

Những thần sứ kia, nam nữ thân trần và cả Hứa Triệt, trong nháy mắt tiếp xúc dòng lũ thần thức liền cảm giác vô số huyễn tượng tràn ngập não hải, phảng phất thôn phệ thức hải cả bọn.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thần thức cường đại trùng kích hỗn hợp với lực lượng huyễn thuật, khiến thức hải cả bọn sụp đổ, đôi mắt từng kẻ lật lên, hôn mê ngã rầm trên mặt đất.

Hứa Triệt trước khi ngất đi, ánh mắt trừng trừng nhìn Viên Minh, tràn ngập oán hận, phảng phất Viên Minh là sinh tử đại thù của gã.

Viên Minh thấy vậy khẽ giật mình, hắn có ơn tài bồi gã, dù Hứa Triệt làm phản, đầu nhập vào Vu Nguyệt Thần giáo, cũng không nên có thái độ này mới đúng.

Trong hai mắt Tế tự đầu trọc xuất hiện hỗn loạn ngắn ngủi, nhưng rất nhanh sau đầu dâng lên một mảnh quang mang màu hồng, một cỗ lực lượng thần thức cường đại bộc phát, tách huyễn thuật Viên Minh ra, đôi mắt hồi phục thanh minh.

Trong mắt Viên Minh lóe lên một tia kinh ngạc, Tế Tự bộc phát ra hồn lực, vậy mà còn cường đại hơn cả hắn, thẳng bức đến cảnh giới Miên Vu, hắn vậy mà nhìn lầm.

"Xem ra, ngươi chính là Viên Minh chơi đùa ra Minh Nguyệt Thần, tu vi tựa hồ cường đại hơn Hứa Triệt nói?" Tế Tự thấy Viên Minh xuất hiện, cũng không kinh hoảng, mà đánh giá hắn một chút, cười lạnh nói.

"Xem bộ dạng ngươi, tựa hồ đã sớm biết ta tới?" Viên Minh thản nhiên nói.

"Vu Nguyệt Thần đã sớm đưa ra gợi ý, ngươi sẽ sớm trở về ôm ấp Chân Thần." Tế Tự đá văng nam nữ thân trần nằm vật bên chân, đi về phía trước một bước.

Viên Minh nhíu mắt lại, chợt nhìn thấy Tế tự đang đi về phía trước, thân ảnh đột nhiên trở nên mơ hồ.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thân thể y đột nhiên phân liệt ra, chui ra một nữ tử đầu trọc cởi trần cùng một gã nam tử đầu trọc trần truồng, thân hình thoắt một cái tới hai bên trái phải Viên Minh.

Dung mạo của cả hai giống Tế tự đầu trọc mấy phần, chỉ bất quá giới tính hết sức đặc thù, bọn y như xà nữ không xương leo lên hai đầu cánh tay Viên Minh.

Viên Minh run hai tay lên, lòng bàn tay đại phóng hắc quang.

Diệt Hồn kiếm khí phun ra ngoài, một phân thành hai, đánh vào đầu nữ tử cùng nam tử đầu trọc.

Thân thể cả hai bị xuyên thủng ra hai đại động, nhưng không có máu tươi bắn ra, hai người cũng không có bất kỳ tổn thương gì, há miệng phun ra hai tiếng nỉ non, tràn ngập mê ý.

Thanh âm cũng không phải có ký tự chính xác, càng giống là một loại ngâm xướng đặc biệt không có văn tự, mang theo một cỗ sóng âm trùng kích, kích động thức hải Viên Minh.

Hai mắt Viên Minh lập tức tan rã, thân hình cứng ngắc, vô thức bắt đầu ngâm tụng theo, trong miệng nhẹ nhàng nói: "Thờ phụng Vu nguyệt thần, không rơi vào luân hồi Địa Ngục, vĩnh thế vĩnh sinh nhưng phải tự tại..."

Tế Tự thấy thế, rất là hài lòng, một bước đi tới trước người Viên Minh, giơ pháp trượng lên, điểm tới mi tâm hắn.

"Ngụy Thần hư giả, không đáng được cứu chuộc, tới đi, trở về Chân Thần ôm ấp, trở thành một phần của Chân Thần."

Nhưng trong nháy mắt pháp trượng điểm trúng mi tâm Viên Minh, bạch quang nóng rực khắp nơi lập tức từ quanh người hắn tản ra.

Chỉ một thoáng, như có chân dương liệt hỏa thiêu đốt, Tế Tự phân hoá ra huyễn thuật giả thân trong nháy mắt bị thiêu đốt bốc hơi, biến mất không thấy tăm hơi.

Mà chính y thì bị một chuỗi xiềng xích đen nhánh trói chặt tay chân và cổ, treo ở một bên.

"Huyễn thuật, lúc nào?" Tế Tự phát hiện mình bị vây khốn, trên mặt hiển hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng không kinh hoảng.

Y một mực lưu ý ba động thần hồn trên người Viên Minh, cũng không phát hiện phập phồng kịch liệt gì, thường dựa vào nó để phán đoán đối phương có thôi động thần hồn lực phát động huyễn thuật hay không, nhưng lần này lại mất hiệu lực.

Lúc này, thân ảnh Viên Minh từ bên cạnh chậm rãi đi tới.

"Vốn chỉ coi ngươi là tiểu nhân vật, không ngờ cũng có mấy phần bản sự. Nếu như bây giờ ngươi chịu đầu nhập vào Vu Nguyệt Thần che chở, ta có thể cân nhắc để ngươi nhập giáo, quản lý chuyện truyền giáo toàn bộ Hắc Phong Sa Mạc, thế nào?" Trong mắt Tế tự hiển hiện vẻ tán thưởng, nói.

"Ta không nhìn lầm thì bây giờ người bị bắt là ngươi, yêu cầu hẳn là ta nói mới đúng chứ?" Viên Minh không nhanh không chậm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận