Tiên Giả

Chương 607: Ma kính tà dị

“Quan tài đỏ tươi này tám phần là của Huyết Ma lão tổ. Chẳng lẽ lão đang cải tạo thân thể Ô Lỗ?” Viên Minh thấy vậy nghĩ thầm.

Thực lực hiện tại của Ô Lỗ không quá mạnh, với thủ đoạn của Huyết Ma lão tổ thì nếu dùng y luyện thi e là không có cách nào chống cự lại được cả, sẽ nhanh chóng hoàn thành mà thôi.

Viên Minh và Ô Lỗ quen biết nhau từ lâu, giao tình không ít. Hôm nay đã thấy y gặp chuyện hắn làm sao có thể ngồi yên được?

Trong lúc suy nghĩ, Viên Minh đã vận khởi thần thức dò xét bên ngoài quan tài huyết ngọc để xác định vị trí của Ô Lỗ.

Chỉ là quan tài này có bày cấm chế nào đó khiến thần thức phụ thể nhờ hương đen không được Thâu Thiên đỉnh già trì đơn giản bị chặn lại.

Viên Minh trầm ngâm, rồi vận dụng thần thông Hồn Ấn ảnh hưởng lên Ô Lỗ cố gắng đánh thức y dậy.

Nhưng vào lúc này lại có một lực lượng vô hình từ trong thần hồn Ô Lỗ tràn ra ngăn cách ảnh hưởng của Hồn Ấn lại.

Viên Minh thầm sửng sốt. Hương đen phụ thể vô cùng kín kẽ, dù là đối mặt với người có tu vi cao hơn hẳn thì thần thông Hồn Ấn của hắn cũng chưa từng bị phát hiện qua, chẳng qua không ảnh hưởng được người đó mà thôi. Nhưng hắn không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý.

Chỉ thấy thần hồn Ô Lỗ nổi lên linh quang li ti màu sáng xanh, từ từ ngưng tụ thành một hư ảnh thạch phù màu xám, chính là Độn Thiên Thạch phù mà hắn từng gặp qua.

Viên Minh nhíu mày, ngừng thi triển Hồn Ấn thì Độn Thiên Thạch phù cũng theo đó biến mất.

“Xem ra Độn Thiên Thạch phù đang bảo vệ thần hồn Ô Lỗ tránh bị xâm phạm. Không có khí tức của Huyết Ma lão tổ lưu lại trong thức hải của Ô Lỗ, hẳn là vẫn chưa phát hiện ra thứ này. Có Độn Thiên Thạch phù bảo vệ, dù Ô Lỗ có bị luyện thi thì tính mạng y trong một khoảng thời gian tới vẫn chưa bị ảnh hưởng.” Viên Minh nghĩ thầm.

Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tạm thời thấy không thể đánh thức Ô Lỗ dậy được bèn chuyển qua nghiên cứu tám mươi mốt phù văn luyện thi trên vách tường quan tài màu đỏ.

Ánh sáng đỏ tản ra từ phù văn này như thể là hỗn hợp của khí huyết lực hòa cùng âm khí, quán nhập vào khắp thân thể Ô Lỗ, có ở cơ nhục, có đi vào xương cốt, hoặc đi vào kinh mạch.

Thân thể Ô Lỗ nhanh chóng hấp thụ lấy luồng sáng đỏ này, cường độ nhục thân cũng theo đó mà cấp tốc được nâng cấp.

“Thủ pháp luyện thi này quả thật cao minh, chỉ là không có cách nào có được toàn bộ.” Viên Minh có chút tiếc nuối.

Hắn đợi thêm một thời gian nữa cho đến khi thời gian phụ thể kết thúc mới đưa ý thức trở về bản thể.

Hắn trầm ngâm một lát rồi lại tiến vào trong không gian Thâu Thiên đỉnh, rồi kể lại chi tiết toàn bộ tám mươi mốt phù văn luyện thi cho Tịch Ảnh nghe. Nhưng Tịch Ảnh cũng không biết nhiều về Luyện Thi nhất đạo nên cũng không thể đoán ra được mục đích của Huyết Ma lão tổ.

Viên Minh lắc lắc đầu, đứng dậy đi đến một góc không gian Thâu Thiên đỉnh.

Phân thân Bất Tử thụ yêu đang ở đây, đương nhiên đã biến thành một cây cổ thụ màu đen. Chỉ là toàn bộ rễ cây đã bị chặt đứt, bản thân bị giam cần trong một tòa đại trấn cấm cố, hẳn là do Tịch Ảnh ra tay.

Phân thân Bất Tử thụ yêu đã tỉnh, thấy Viên Minh đi tới bèn giận dữ quát lớn: “Đây là đâu? Đám ngoại lai vô sỉ các ngươi coi như thắng được ta thì có năng lực giết chết ta sao?”

“Vậy theo như ý ngươi đi.” Viên Minh cười nhạt, phóng vài nhánh rễ cây chui ra khỏi lòng bàn tay đâm vào phân thân Bất Tử thụ yêu.

“Ngươi là kẻ nào? Sao lại có năng lực của Bất Tử thụ?” Bất Tử thụ yêu vừa kinh vừa sợ hô lên.

Viên Minh phớt lờ nó, đâm rễ cây sâu vào bên trong hơn.

Yêu lực của Bất Tử thụ yêu bị hút ra, dung nhập vào bên trong Bất Tử thụ của hắn.

Lực lượng Bất Tử thụ bên trong đan điền Viên Minh lại lần nữa tăng lên, nhanh chóng đạt đến nửa bước cấp năm.

Yêu lực trong phân thân Bất Tử thụ yêu còn rất nhiều, hắn càng cố gắng hấp thụ dự định sẽ nhân cơ hội hoàn toàn đột phá qua cấp năm.

Nhưng mà vô luận hắn có hấp thu thế nào thì dự liệu của hắn cũng không xảy ra, Bất Tử thụ trong đan điền từ đầu đến cuối vẫn không cách nào vượt qua được một bước kia.

“Không cần thử, Phản Hư kỳ không cách nào dựa vào ngoại lực cưỡng ép đột phá được đâu.” Tiếng của Thất Dạ từ trong Tu La Phệ Huyết đồ truyền ra.

“Lời này của Thất Dạ tiền bối là có ý gì? Phản Hư kỳ có đặc thù thế nào? Vui lòng chỉ giáo?” Viên Minh dừng lại hỏi.

“Dù bốn cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên Anh mang đến sức mạnh và thọ nguyên mà phàm nhân khó mà tưởng tượng nổi nhưng đến cùng vẫn là phàm thể. Nhưng Phản Hư kỳ lại khác, đó chính là ranh giới từ phàm hóa tiên, không cách nào dựa vào ngoại lực đột phá mà nhất định phải có sự lĩnh ngộ đại đạo thiên địa mới được.” Thất Dạ nói.

Nghe vậy, Viên Minh trầm mặc một lát sau mới lặng lẽ thu rễ cây về.

Thực lực của Bất Tử thụ màu đen cũng đã đủ dùng rồi.

Khí tức phân thân Bất Tử thụ yêu thì đã uể oải, lâm vào hôn mê. Thấy vậy, Viên Minh lại thiết lập thêm một tầng thủ đoạn xung quanh nó nữa mới rời đi. Gốc thụ này không còn nhiều tác dụng với hắn nữa, chẳng quá yêu lực còn sót lại của nó cũng có thể để Hoa Chi hấp thu đề cao thực lực.

“Hiện nay chuyện ở Tam Tiên đảo cũng đã kết thúc, Thất Dạ tiền bối có dự định gì sau này chưa?” Viên Minh ngồi xuống gần tế đàn, xuất Tu La Phệ Huyết đồ ra rồi hỏi.

“Ta tới Vân Hoang đại lục là để tìm kiếm rồi hủy đi Tà Vương kính báo thù cho thân nhân. Hiện nay kính đã rơi vào tay ngươi, Tu La Phệ Huyết đồ cũng bị ngươi luyện hóa, ta còn dung hợp hoàn toàn với khí linh trong này rồi, đương nhiên sẽ đi theo tiểu hữu.” Thất Dạ nói.

“Các hạ lai lịch không rõ, lại từng là tồn tại Phản Hư có rất nhiều thủ đoạn, ở bên cạnh ta, ta không yên tâm.” Viên Minh chậm rãi nói.

“Vậy theo ý của tiểu hữu nên thế nào?” Thất Dạ không vội mà hỏi.

“Thất Dạ tiền bối muốn lưu lại bên trong Tu La Phệ Huyết đồ cũng được nhưng phải để ta gieo cấm chế trong cơ thể ngươi, nếu không ta không thể không hủy diệt tiền bối.” Viên Minh nói thẳng.

“được.” Thất Dạ đáp ứng.

Trong mắt Viên Minh lóe lên một tia kinh ngạc nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa tay đặt lên Tu La Phệ Huyết đồ, khói đen cuồn cuộn chen chúc rót vào trong thân thể của Thất Dạ.

Thất Dạ bình thản tiếp nhận Viên Minh thi pháp.

Trọn vẹn một ngày đêm trôi qua, Viên Minh mới dừng tay.

Lúc này toàn thân Thất Dạ đã phủ đầy phù văn màu đen như vô số con kiến, nhìn vô cùng quỷ dị.

Viên Minh nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết dung nhập vào trong cơ thể của Thất Dạ.

Toàn thân Thất Dạ sáng lên một tầng ánh sáng đỏ, tất cả phù văn đều dung nhập trong cơ thể y, thoáng chốc đã hoàn toàn không thấy gì nữa.

Đây là một bí thuật hắn lấy được từ Lục Dục tôn giả tên là Lục Hồn Tâm Chú, có thể hoàn toàn khống chế thể xác và tinh thần của một người. Đối phương có bất kỳ ý niệm gì thì người thi pháp đều có thể lập tức cảm nhận được.

Phương pháp này tiêu hao rất nhiều hồn lực, với hồn lực hiện nay của Viên Minh mà hắn cũng phải tái nhợt mặt mày, hít hơi sâu vài lần mới đỡ được.

“Lần này yên tâm rồi?” Thất Dạ hỏi.

“Thất Dạ đạo hữu yên tâm, ta sẽ không vĩnh viễn trói buộc ngươi, sau này có ngày không cần thiết nữa ra sẽ để đạo hữu tự do.” Viên Minh nói.

“Ha ha, tự do hay không ta không để ý, sau này Viên tiểu hữu giao Tà Vương kính cho tại hạ, để ta tự tay hủy nó đi, an ủi vong linh thân nhân là được.” Thất Dạ thờ ơ nói.

Viên Minh cảm ứng được tâm tình Thất Dạ chập chờn, dùng Lục Hồn Tâm Chú nghe tiếng lòng y cũng phát hiện lời kia là thật lòng, không có giả dối.

Lúc này hắn cũng không nói thêm gì nữa mà cất Tu La Phệ Huyết đồ đi, sau đó đưa tay vẫy ra.

Một mặt kính đen có vết rạn nứt bay qua, là Tà Vương kính.

Từ khi lấy vật này xong lại liên tục có quá nhiều chuyện nên hắn cũng chưa kịp dò xét linh bảo Ma giới này nữa.

Viên Minh cẩn thận thu thần thức của mình lại, chui vào trong Tà Vương kính dò xét.

Cùng lúc đó, phân hồn thứ nhất bay tới phủ lấy thanh Diệt Hồn kiếm đang lơ lửng giữa không trung, chỉ cần Tà Vương kính có dị động gì là thì kiếm sẽ lập tức bổ ra.

Tà Vương kính này quá quỷ dị, hắn cũng không thể không đề phòng.

Tà Vương kính nằm lẳng lặng dưới mặt đất, chưa từng xuất hiện dị động gì như thể bị kiếm khí dưới khe sâu chém bị thương xong đã mất đi uy năng.

Viên Minh đưa thần thức của mình vào sâu trong Tà Vương kính, ngay sau đó vẻ mặt hắn mang đầy ngạc nhiên.

Pháp bảo Ma giới rất khác biệt với bảo vật ở Vân Hoang đại lục. Bên trong pháp bảo ở Vân Hoang đại lục chỉ có phù văn, không còn gì khác nhưng bên trong Tà Vương kính không chỉ khắc rất nhiều hoa văn trận pháp cùng loại phức tạp, tầng tầng lớp lớp kéo dài đến chỗ sâu nhất của mặt kính. Nơi đó còn mơ hồ truyền đến khí tức của phù văn.

“Những phù văn này là gì?” Nguyên Minh âm thầm suy nghĩ, thần thức của hắn cẩn thận thăm dò vào khu vực hạch tâm của Tà Vương kính.

Ầm!

Bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng oan hồn gầm rú, một lực lượng nguyền rủa khổng lồ từ trong Tà Vương kính tuôn ra, vượt qua lực lượng nguyền rủa do phù văn Nguyền Rủa sinh ra, đi dọc theo thần thức xâm nhập vào thức hải của hắn.

Sắc mặt của Viên Minh lập tức trở nên vặn vẹo, trán nổi gân xanh, đầu như muốn nổ tung không cách nào suy nghĩ được, thân thể cũng không cách nào động đậy được.

Tóc hắn chuyển sang xơ xác, quần áo nhanh chóng xỉn màu mục nát.

Phân hồn thứ nhất nhìn thấy cảnh này mà sửng sốt, lập tức khống chế Diệt Hồn kiếm bổ ra, đánh bay Tà Vương kính đi.

Thần thức mà Viên Minh thả ra cũng tiêu tán đi, lực lượng nguyền rủa kia cũng biến mất, rút hết vào trong Tà Vương kính.

Viên Minh há miệng thở dốc, nhắm mắt tĩnh tọa, phải một lúc lâu mới hồi phục lại.

“Quả là tà bảo Ma giới, lực lượng nguyền rủa thật đáng sợ…” hắn mở mắt, trong mắt vẫn còn nguyên vẻ khiếp sợ.

Nếu phần hồn thứ nhất không quyết đoán nhanh, hiện tại không biết hắn đã rơi vào cục diện thế nào.

Viên Minh nhìn Tà Vương kính mà trầm ngâm.

Từ tình huống vừa rồi có thể thể Tà Vương kính bị trọng thương, linh tính hao tổn nhiều, chỉ cần ném nó ở đây sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng dị bảo như vậy lại không dùng được quá là đáng tiếc. Nếu hắn có thể khống chế được Tà Vương kính, dù chỉ là khống chế cơ bản nhất, có thể điều động được lực nguyền rủa ẩn chứa trong đó ra ngoài cũng có thể là một con át chủ bài cuối cùng của mình.

Chắc chắn Thất Dạ biết rất nhiều thông tin về Tà Vương kính, chỉ là Viên Minh cũng không tin tưởng đối phương, tự mình tìm tòi vẫn an toàn hơn.

Hắn suy nghĩ một chút, bấm niệm pháp quyết tế luyện Tà Vương kính, dùng bộ bí thuật tế luyện mà Tu La thượng nhân truyền thụ cho hắn.

Bí thuật này tám chín phần mười là đến từ Ma giới, dùng tế luyện ma bảo Tà Vương kính này hẳn sẽ có hiệu quả độc đáo.

Đúng như dự đoán, việc tế luyện Tà Vương kính rất thuận lợi, pháp lực của hắn đã nhanh chóng thẩm thấu vào những hoa văn bên rìa ngoài của ma kính, sinh ra một chút liên hệ giữa hắn và Tà Vương kính.

Thấy vậy Viên Minh ngừng thi pháp, ném Tà Vương kính ra khỏi Thâu Thiên đỉnh.

Hư không dưới đáy biển dao động, Tà Vương kính đột ngột xuất hiện, rơi xoảng xuống mặt đất, lăn hai vòng mới dừng lại.

Viên Minh hít sâu một hơi, vận khởi thần thức chui ra khỏi Thâu Thiên đỉnh, lại thẩm thấu vào bên trong Tà Vương kính lần nữa.

Lực lượng của Tà Vương kính quá đáng sợ, hiện tại hắn đã nảy sinh liên hệ với mặt kính này, có lẽ hắn có thể điều khiển được chút ít nguyền rủa trong Tà Vương kính, nhưng cũng vì vậy mà nguy hiểm cũng gia tăng lên vài lần. Hắn chỉ đành thi pháp bên ngoài Thâu Thiên đỉnh mới có cảm giác an toàn hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận