Tiên Giả

Chương 981: Kế hoạch Thủ giới

Đạo nhân áo bào xanh vui mừng gật gật đầu nhưng vẫn dặn dò: "Mặc dù ngươi có sở thành nhưng cũng không thể khinh thị được. Cầm Tâm của Tư Mã Trường Cầm chưa hoàn toàn thức tỉnh, thực lực của hắn còn có không gian tăng lên."
"Vậy thì thế nào? Kiếm thể của ta cũng chưa kích phát toàn bộ đâu." Nam tử tuấn mỹ khoát tay áo, bất mãn nói.
Đạo nhân áo bào xanh thấy thế, không nói nhiều lời thêm nữa.
Ông ta biết tính nhi tử mình kiêu ngạo, nhưng cũng có thiên phú cùng thực lực phi phàm, chẳng qua là hi vọng gã càng thêm ổn trọng, không thể vì chuyện nhỏ mà lỡ việc lớn.
"Cha, lần này hài nhi bế quan tu luyện đã đạt đến yêu cầu của ngài, ngài phải giữ lời hứa phái người đến Thiên Bằng thương hội cầu thân." Đột nhiên nam tử tuấn mỹ đổi sang tươi cười, mong chờ nhìn đạo nhân áo bào xanh.
Đạo nhân áo bào xanh vê râu mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một tia phức tạp: "Nha đầu Tịch Ảnh kia thu hút ngươi như bậy? Số lượng người muốn kết thành đạo lữ với nàng ta không ít, hơn nữa không ai là đèn cạn dầu. Mấy ngày trước đại sư huynh Thanh Bình của ngươi cũng đã truyền thư cho ta hỏi thăm tình hình của nàng.
Nam tử tuấn mỹ nghe vậy, sắc mặt đại biến: "Cái gì? Đại sư huynh cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?"
Trong giọng nói của gã lộ rõ vẻ bất an và khẩn trương.
Đạo nhân áo bào xanh thở dài, tiếp tục nói: "Không chỉ có đại sư huynh của ngươi, lão quái vật Khôi Tiên tựa hồ cũng cảm thấy hứng thú với nha đầu Tịch Ảnh. Hơn nữa căn cứ vào tin tức Ám Kiếm truyền đến thì nha đầu kia đã sớm có người trong lòng, là Vạn Thiên Nhân mà Truyền Tấn phù nhắc tới. Kẻ này là thể tu Bất Tử Chi Thể, thực lực không tầm thường. Có nhiều người cạnh tranh như vậy, hay là ngươi..."
Sắc mặt nam tử tuấn mỹ biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Cha, bao nhiêu năm qua, hài nhi thật vất vả lắm mới gặp được một người hợp ý. Người chỉ cần để ý đi Thiên Bằng thương hội cầu thân là được, những chuyện khác hài nhi sẽ xử lý thỏa đáng."
Đạo nhân áo bào xanh nhìn vào ánh mắt kiên định của gã, thầm thở dài.
Ông ta biết một khi nhi tử đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Vì vậy ông ta khẽ gật đầu: "Mà thôi, vi phụ sẽ giúp ngươi một chút. Chẳng qua vì Vạn Yêu sơn mạch có biến cố, chỉ sợ trong chốc lát ta không cách nào rời đi được. Đợi dẹp hết chuyện bên này, ta sẽ lại đi Thiên Bằng thương hội cầu hôn."
Mặc dù nam tử tuấn mỹ hơi không cam lòng nhưng vẫn gật đầu. Gã biết cha mình nói có đạo lý, Xuất Vân giới hiện đang náo loạn, quả thật không phải lúc để xử lý việc riêng.
Đạo nhân áo bào xanh nhắm mắt lại, đỉnh đầu đột nhiên bắn ra một đạo kim quang xông thẳng lên trời.
Kim quang kia nhanh chóng khuếch tán ra không trung xung quanh, hóa thành một chùm tia sáng bay thẳng về phía bắc, tốc độ cực nhanh như đã vượt qua cả hạn chế thời không thông thường.
Minh Nguyệt cung, trên đỉnh Vọng Nguyệt nhai.
Ngọn núi này cao vút trong mây, cao ngạo mà thanh lãnh như đoạn tuyệt với nhân thế.
Trên đỉnh núi cao ngàn trượng, có một gốc cây nguyệt quế cổ xưa sừng sững, cành lá rậm rạp, lá cây óng ánh tản ra hào quang năm màu lấp lánh dưới ánh mặt trời, khiến cảnh tượng như thể ảo mộng.
Dưới gốc nguyệt quế là một nữ tử áo trắng đang đứng yên lặng. Bóng dáng nàng trong gió nhẹ chập chờn như thể như tiên tử hạ phàm.
Nàng đang mặc trang phục màu bạc, như một mảnh ánh trăng lưu động, đầu cài trang sức thủy tinh tinh xảo lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt. Gương mặt trứng ngỗng che dưới lớp sa mỏng màu trắng chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, trong con ngươi như cất giấu ánh trăng dịu dàng, khí tức thần bí mà cao quý.
Trong tay của nàng đang nắm một thứ như pháp bảo đưa tin, đầu hàng mày để lộ vẻ sầu lo nhàn nhạt.
Bạch Đế thành hủy diệt, Vạn Yêu quốc phản công... tuy rằng những chuyện này trọng yếu nhưng khiến nàng để tâm hơn, đó là Luân Hồi ma quân xuất hiện.
"Chỉ mới mấy ngàn năm, đại chiến giới vực lại chuẩn bị mở ra sao?" Minh Nguyệt Cung chủ âm thầm suy nghĩ, trong mắt lộ một tia ngưng trọng.
Vào lúc này, phía chân trời đột nhiên lóe lên kim quang, một bóng người từ trên trời đáp xuống, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cây nguyệt quế.
Bóng người kia dần dần ngưng tụ thành hình, hóa thành một vị đạo nhân áo bào xanh. Một thân áo bào xanh theo gió phiêu động như hòa làm một thể với trời đất.
"Thanh Liên đạo hữu, thuật lưu quang thần du của ngươi càng ngày càng thần diệu. Chỉ có điều nơi này là khu vực Minh Nguyệt cung, ngươi tùy ý xâm nhập như vậy chẳng lẽ là không để bổn cung vào trong mắt sao?" Minh Nguyệt cung chủ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói để lộ chút ít không vui.
Đạo nhân áo bào xanh khẽ cười một tiếng, chắp tay nói: "Bần đạo không dám. Lần này tới đây là vì Mộc đạo hữu có chuyện quan trọng thương nghị. Sự cấp tòng quyền, nếu có chỗ mạo phạm, mong rằng Cung chủ thứ lỗi."
Vừa dứt lời, mặt đất bên cạnh đột nhiên nứt ra, một chồi non nhanh chóng trồi lên, nháy mắt đã hóa thành một gốc đại thụ xanh mướt.
Ngay sau đó, một bóng người trong đại thụ đi ra, là Mộc đạo nhân.
Ông ta mỉm cười nhìn Minh Nguyệt cung chủ cùng Thanh Liên Đạo Nhân, nói: "Đúng là ta có mời Thanh Liên đạo hữu tới. Tam Giới tiên chu hiện nay đã rơi vào trong tay Ma giới, tình huống vô cùng nguy cấp. Tuy rằng đã bị lấy đi gốc Thế Giới Chi Thụ, Tam Giới tiên chu tạm thời không cách nào sử dụng được nhưng với tài nguyên Ma giới thì chuyện khôi phục lại uy năng kia chỉ là vấn đề thời gian. Đại chiến giới vực lần thứ tư đã như lửa cháy sém lông mày, chúng ta cần phải mau chóng thương nghị ra kế sách ứng phó."
Nghe được Mộc đạo nhân nói như vậy, thần sắc Minh Nguyệt cung chủ và Thanh Liên Đạo Nhân đều trở nên ngưng trọng lên. Bọn họ biết rõ đại chiến giới vực tàn khốc vô tình, một khi khai chiến chắc chắn sẽ khiến sinh linh đồ thán, thiên địa biến sắc.
"Thế cục đã bại hoại đến thế rồi sao?" Thanh Liên đạo nhân cau mày, trầm giọng hỏi.
Mộc đạo nhân lắc đầu, thở dài nói: "Ma giới càng ngày càng thành thạo trong chuyện khống chế lực lượng không gian. Dù không có Tam Giới tiên chu thì cùng lắm hai ba ngàn năm nữa cũng có thể triệt để mở ra hàng rào giới diện Xuất Vân giới. Hôm nay Luân Hồi ma quân xuất thế chẳng qua chỉ khiến đại chiến diễn ra sớm hơn mà thôi."
Minh Nguyệt cung chủ im lặng một lát mới nói: "Nhị vị, xem ra kế hoạch thủ giới phải mau chóng tiến hành bước tiếp theo rồi."
Mộc đạo nhân cùng Thanh Liên đạo nhân nhìn nhau, đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Bọn họ thừa hiểu lúc này trách nhiệm thủ hộ Xuất Vân giới đã rơi xuống trên vai những Thủ Giới nhân bọn họ.
Minh Nguyệt cung chủ vung tay lên, một màn sáng nhu hòa màu trắng lập tức bao phủ toàn bộ ba người, hoàn toàn phong kín không gian xung quanh.
Đây là bí thuật độc môn của Minh Nguyệt cung, có thể ngăn cách hết thảy nhìn trộm cùng quấy nhiễu bên ngoài.
Dưới tấm màn sáng bao phủ, ba người bắt đầu thấp giọng thương nghị.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí trong màn sáng càng ngày càng ngưng trọng, không khí như thể đông cứng lại.
Sau một lát, màn sáng màu trắng chậm rãi tản đi.
Thanh Liên đạo nhân cùng Mộc đạo nhân đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại đã Minh Nguyệt cung chủ đứng dưới gốc cây nguyệt quế, đang nhìn về một phương xa nào đó.
Ánh mắt của nàng thâm sâu mà xa xưa như thể đang suy nghĩ gì đó.
Bóng dáng nàng chập chờn trong gió nhẹ, hòa làm một thể với cảnh sắc xung quanh lộ ra vẻ trang trọng mà thần bí.
Sau một lát, nàng nhẹ nhàng phất tay áo, hư không phía trước đột nhiên vỡ ra như bị một thanh kiếm vô hình rạch qua.
Một thế giới màu trắng xuất hiện, nơi đó có đầy rẫy cây nguyệt quế cao lớn màu trắng, như thể những tinh linh đang nhảy múa dưới ánh trăng. Không gian bao la bát ngát, nhìn qua như không thấy được phần cuối.
Minh Nguyệt cung chủ bước vào bên trong, cả người lóe lên rồi xuất hiện ở bên cạnh một cây nguyệt quế cao lớn dị thường nhất.
Cây nguyệt quế này cực kỳ to lớn, cành lá sum suê, như chở theo đầy những năm tháng cùng bí mật vô tận. Trên tàng cây treo bảy tám chùm sáng trắng tỏa ra hào quang nhu hòa.
Trong chùm sáng đó thỉnh thoảng hiện lên những hình ảnh kỳ quái, như mộng như ảo, như thể cảnh trong mơ của nhiều người lưu chuyển, hoặc như từng cái thế giới nho nhỏ.
Minh Nguyệt cung chủ vươn tay, nhẹ nhàng chỉ lên một chùm sáng màu trắng trong đó.
Chùm sáng trắng đó khẽ rung rung, hình ảnh lập tức rõ nét, hiện ra hình ảnh của một bà lão tóc bạc.
Bà ta đang mặc một bộ áo trắng mộc mạc, khuôn mặt hiền lành, nhìn thấy là Minh Nguyệt cung chủ bèn lập tức khom mình hành lễ.
"Lão thân bái kiến Cung chủ." Bà lão cung kính mà bình thản nói.
Minh Nguyệt cung chủ khẽ gật đầu hỏi: "Tình huống Thánh nữ bây giờ thế nào?"
"Thánh nữ tiến hành đến tầng thứ ba Thần Đồ Hí Họa, nhưng lực cắn trả dị thường mãnh liệt, nếu muốn tiếp tục tiến vào tầng thứ tư e là còn cần thời gian dài tĩnh dưỡng." Bà lão đáp.
Minh Nguyệt cung chủ nghe vậy, nhíu mày phân phó nói: "Để Thánh nữ ngừng tu luyện, chuẩn bị đến Vấn Thiên bí cảnh trước đã."
"Vâng." Bà lão cung kính đáp.
Minh Nguyệt cung chủ trầm mặc một lát mới nói tiếp: "Tình huống Thánh tử bên kia như thế nào?"
"Hành tung Thánh tử vẫn không rõ, căn cứ vào cơ sở ngầm báo cáo thì trước đó không lâu, hắn từng hiện thân tại Bạch Đế thành." Bà lão đáp.
“Bạch Đế thành!"
Trên mặt Minh Nguyệt cung chủ lộ ra vẻ kinh ngạc, lật tay lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, nhẹ nhàng mở ra. Trong hộp có đặt một miếng ngọc giản hơi mờ, hoàn hảo không bị hư tổn.
Lúc này mới Minh Nguyệt cung chủ mới thở phào, thu hồi hộp ngọc lại, nói thêm: "Lập tức triệu hồi Thánh tử về, đồng thời đưa cho hắn Thiên Hồn quả đã chuẩn bị xong."
"Vâng." Bà lão lại lần nữa hành lễ, lập tức biến mất.
Vạn Yêu quốc, sâu trong hành cung.
Trong đại điện đá nguy nga, lửa cháy hừng hực như một con hỏa long gào thét trong đêm.
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng mỗi ngóc ngách đại điện, nhuộm hết toàn bộ vách đá xung quanh cùng ghế đá nơi đây thành một màu đen vàng lẫn lộn.
Vờn quanh bên cạnh đống lửa là một đám Yêu Vương Vạn Yêu quốc. Bọn hắn có đứng có ngồi, nhưng lúc này tất cả đều tràn ngập vẻ ngưng trọng cùng bất an.
Bầu không khí trong đại điện áp lực mà nặng nề như thể sắp có một cơn cuồng phong tùy thời bộc phát.
Vu Vũ ngồi ngay ngắn phía trên ghế chủ vị, tay gõ nhẹ vào trán, dung nhan xinh đẹp cũng lộ ra vẻ mỏi mệt không thể che lấp được. Ánh mắt của nàng thâm sâu mà phức tạp như đang suy tư khó mà ra quyết định được.
Mấy ngày nay, Vu Vũ không ngừng liên hệ với Tô Vô cùng Ma giới, hy vọng có thể đạt được ủng hộ nhưng mãi vẫn không nhận được hồi đáp gì. Hai nhóm người kia dường như đã bốc hơi mất, không còn chút dấu vết. Điều này khiến nàng ta cảm thấy hết sức bất an, cũng khiến nàng càng thêm nghi hoặc về tương lai sau này.
"Nữ hoàng bệ hạ, Yêu tộc đánh hạ thành trì đều gặp tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Qua tràng dịch này, Vạn Yêu quốc chúng ta chẳng những không thể khôi phục vinh quang ngày xưa mà còn đại thương nguyên khí. Các tộc đều tiếng oán than dậy đất, chúng ta cũng không đè ép nổi. Chuyện cho tới bây giờ không thể không cho chúng yêu một câu trả lời hợp lý." Viêm Lang Vương đứng dậy, vang dội nói.
Vu Vũ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của nàng bình tĩnh mà thâm sâu như thấy rõ nội tâm của Viêm Lang Vương.
Nàng nhàn nhạt hỏi: "Ngươi muốn câu trả lời thế nào?"
Viêm Lang Vương không e dè nhìn thẳng vào mắt Vu Vũ, trầm giọng nói: "Trận chiến này bại vì Tam Giới giáo. Ngày đó kẻ nào đã chủ trương liên thủ với Tam Giới giáo cùng với Ma giới, nên chịu trách nhiệm về cục diện hôm nay."
Mặc dù gã không chỉ mặt gọi tên, nhưng ý tứ trong đó thì cả bầy yêu trong đại điện đều rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận