Tiên Giả

Chương 634: Tan tác

Trong lúc Nghê Mục cùng Bạch Cốt tôn giả đang giao thủ kịch liệt thì ngọn của Phù Tang đại thụ lóe lên ánh sáng trắng. Rồi Ngân Không hiện ra, đáp xuống một nhánh cây to.

Hắn vỗ túi linh thú bên hông, Hoa Chi từ trong đó bay ra, đáp xuống Phù Tang đại thụ.

Hoa Chi nhìn đại thụ dưới chân, mặt mũi lộ ra vẻ tham lam.

"A ha, cuối cùng đã có cơ hội tới gần ngươi!"

Lúc vừa đến Đông Hải, biết được trên Phù Tang đảo có gốc Phù Tang thần thụ, nàng đã muốn cắn nuốt lấy gốc linh thụ này, đáng tiếc là không có cơ hội. Hôm nay rốt cuộc nàng đã đạt được mong muốn rồi.

"Muốn cắn nuốt Phù Tang đại thụ này là chuyện của ngươi nhưng đừng quên chuyện Viên Minh phân phó." Ngân Không nói.

Hoa Chi thu hồi vẻ mặt, yên lặng gật đầu.

Mặc dù Ngân Không cùng Hoa Chi không tận lực tản ra khí tức, thậm chí còn thu liễm yêu khí nhưng Nghê Mục, Bạch Cốt tôn giả nhạy bén thế kia làm sao không phát giác được Phù Tang đại thụ có điểm lạ.

Hoa Chi cảm ứng tu vi hai người, lập tức biến sắc mặt, biến thành một cái bóng lẩn nhanh vào bên trong Phù Tang đại thụ.

Năng lực tái sinh của nàng rất mạnh, còn có thể phân liệt thân thể, dung nhập vào Phù Tang đại thụ rồi thì chỉ cần không đối mặt với quái vật huyễn thuật phạm vi cực lớn như Viên Minh thì sẽ không e ngại bất kỳ kẻ nào cả.

Ngân Không cũng không nhàn rỗi mà nhoáng người trốn vào Phù Tang đại thụ theo, nhắm thẳng đến trận văn xanh biếc trong lõi đại thụ mà đi.

Xuất hiện hai kẻ địch Nguyên Anh kỳ, lại nhắm thẳng vào trận văn Sinh Sinh Tạo Hóa trận, Nghê Mục đã chẳng quan tâm đến Bạch Cốt tôn giả Bạch Cốt tôn giả nữa. Cự chưởng của Đồng Trần khôi lỗi lại lần nữa hóa thành hư ảnh chui vào bên trong Phù Tang đại thụ, chụp xuống Ngân Không thụ yêu.

Ngân Không thụ yêu đã chứng kiến qua Đồng Trần khôi lỗi của Nghê Mục nên không dám để nó đến gần, vội lách người qua bên cạnh tránh đi.

Bạch Cốt tôn giả không thừa cơ công kích Nghê Mục mà vận thần thức dò xét quanh người, đồng thời kiệt lực nghĩ lại xem lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, không hiểu vì sao mà mình lại đi ra ngoài?

Vào lúc này chợt có một tia sét màu bạc xuất hiện phía xa, đánh rách màn sáng màu lục của Sinh Sinh Tạo Hóa trận vốn đã trở nên mỏng manh, thoáng chốc đã gần kéo tới đây.

Không trung vang lên tiếng sấm, thân thể cao lớn của Lôi Vũ bất chợt lóe lên.

Viên Minh đứng trên lưng Lôi Vũ, đang đưa mắt nhìn xuống.

Thấy Nghê Mục cùng Bạch Cốt tôn giả phía dưới, cùng cảnh tượng lộn xộn bừa bộn xung quanh, hắn lập tức đoán được tình huống xảy ra.

"Ha ha, Bạch Cốt tôn giả đạo hữu quả nhiên thủ tín, hơn phân nửa cơ hội phá được trận văn là nhờ cả vào ngươi. Yên tâm, ta sẽ báo cáo rõ công lao của ngươi cho Minh Nguyệt thần đại nhân, sẽ không bạc đãi ngươi!" Viên Minh cười to nói.

"Minh Nguyệt thần? Xem ra ngươi đã quyết phản bội Vu Nguyệt giáo!" Sắc mặt Nghê Mục trầm xuống, liếc nhìn Viên Minh rồi nhìn qua Bạch Cốt tôn giả, tức giận hừ nói.

"Không phải như ngươi nghĩ..." Bạch Cốt tôn giả vội vàng giải thích.

Viên Minh há có thể cho hai người có cơ hội giải thích. Hắn lập tức điều khiển phân hồn thứ nhất thi triển ra huyễn thuật đối phó với Nghê Mục, thần thức lực cấp bậc nửa bước Ngôn Vu ào ào tuôn ra.

Nghê Mục đang ở trong Đồng Trần khôi lỗi chợt thấy trước mắt hoa đi, tình hình xung quanh biến đổi, Phù Tang đảo biến mất không còn gì chỉ xuất hiện một thảo nguyên bao la vô cùng, gió ẩm mát mẻ dập vào mắt.

"Huyễn thuật!" Nghê Mục biến sắc mặt.

Bạch Cốt tôn giả nhìn thấy Đồng Trần khôi lỗi đột ngột đứng yên lập tức đoán ra trên Nghê Mục đã xảy ra chuyện.

Chuyện đã đến bước này, tuy Bạch Cốt tôn giả không muốn thừa nhận nhưng cục diện trước mắt đã không xong, tám phần lại do mình gây nên, lại có cường địch ở bên, không thể để Nghê Mục xảy ra chuyện được.

Ả ta bấm quyết điểm chỉ xuống cốt đao trắng bên cạnh, hóa thành một tia sáng trắng chém về phía Viên Minh và Lôi Vũ.

Cùng lúc đó Bạch Cốt tôn giả cũng tung ra một luồng hào quang màu xanh thẫm đánh về phía Đồng Trần khôi lỗi định giúp gã thoát khỏi huyễn thuật.

Nhưng đã có một tiếng sấm vang lên, thân hình khổng lồ của Lôi Vũ biến mất trong tia chớp bạc, lại quỷ mị xuất hiện ở ngay phía trước Đồng Trần khôi lỗi.

Mi tâm Viên Minh vọt ra một con hồn quạ đụng thẳng vào tia sáng màu xanh thẫm kia.

"Đùng!" Tiếng vỡ vụn vang lên, luồng sáng xanh thẳm do Bạch Cốt tôn giả phát ra đã bị đánh ná.

"Tất cả là do ngươi giở trò quỷ? Ngươi dùng thủ đoạn gì đưa ta tới đây hủy diệt trận văn Sinh Sinh Tạo Hóa trận?" Bạch Cốt tôn giả nhìn Viên Minh hỏi.

Đương nhiên Viên Minh sẽ không trả lời mình đã dùng Thâu Thiên đỉnh để khống chế Bạch Cốt tôn giả rồi.

Hơn nữa Bạch Cốt tôn giả đã từng ra tay với cha mẹ của hắn, hắn không có lời gì để nói với ả, chỉ mong sớm chấm dứt tính mạng ả mà thôi.

Hắn phất tay áo, Oanh Thần trùy gào thét bắn ra.

Tất cả phù văn lôi điện bên trong trùy đều bị kích phá, thân chùy tản ra từng tia điện vừa to vừa thô kéo theo một cái đuôi ánh sáng thật dài bay thẳng đến ngực của Bạch Cốt tôn giả.

Vừa rồi Viên Minh phụ thể lên Bạch Cốt tôn giả cũng hiểu được thuộc tính pháp lực của đối phương, có thiên hướng thuộc tính âm, nên dùng lôi điện công kích sẽ có hiệu quả nhất.

Bạch Cốt tôn giả không ngờ Viên Minh tiến tới xuống tay đánh ngay, bèn vội vàng vỗ ót, phun ra một hạt châu bằng xương trắng, từ khí tức cho thấy hẳn là một loại pháp bảo hài cốt nào đó.

Hạt châu bạch cốt bay ra, đón gió biến lớn gấp mấy lần, đụng thẳng vào Oanh Thần trùy.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Oanh Thần trùy đánh đâu thắng đó lại bị hạt châu bạch cốt ngăn cản được. Ánh sáng bạch cốt cùng lôi quang màu tím va chạm kịch liệt bao phủ cả hai người, mơ hồ còn nhìn thấy được hạt châu bạch cốt nhanh chóng mọc ra từng cây xương dài như xiềng xích muốn quấn chặt lấy Oanh Thần trùy.

Mà trên Oanh Thần trùy cũng nhanh chóng tỏa ra từng tia hồ quang điện vừa thô vừa to không ngừng đánh nát từng sợi xích cốt. Hai kiện pháp bảo cứ thế giằng co nhau.

Viên Minh cũng không thèm để ý, bấm niệm pháp quyết điểm ra.

Một đạo lôi quang vừa thô vừa to từ trong tay áo hắn bắn ra, hung hăng đánh lên Oanh Thần trùy, là Lôi Công chùy.

Chùy trùy tương kích, Oanh Thần trùy tản ra tia điện cực thịnh, uy năng tăng vọt mấy lần, rồi Rặc rặc một tiếng, đánh nát hạt châu bạch cốt.

Oanh Thần trùy còn bay vọt ra tiếp, lao thẳng tới trước người Bạch Cốt tôn giả.

Bạch Cốt tôn giả lắp bắp kinh hãi, vội vàng điểm vào lồng giam bạch cốt. Lồng giam nhanh chóng thu nhỏ lại, khó khăn lắm mới bao kín người ả.

Oanh Thần trùy hung hăng đánh vào lồng giam, phát ra tiếng vang kinh Thiên động Địa.

Lồng giam bạch cốt bị đánh lõm sâu vào, xung quanh còn xuất hiện vết rạn như mạng nhện. Cả lồng giam lẫn Bạch Cốt tôn giả đều bị đánh bay đi, nện ầm ầm xuống đất.

Viên Minh không tiếp tục truy kích Bạch Cốt tôn giả mà vung tay áo về phía Phù Tang đại thụ.

Một thanh trường kiếm màu đen rời khỏi tay hắn, Diệt Hồn kiếm lóe lên rồi biến mất, bay vụt đến đại thụ.

Diệt Hồn kiếm hóa thành một bóng đen chui vào trong đại thụ, thoáng cái đã đi vào thụ tâm.

Trên thụ tâm quả thật đang bị vây bởi một trận văn màu xanh lục, là trận văn hạch tâm của Sinh Sinh Tạo Hóa trận.

Diệt Hồn kiếm phát ra tiếng nổ vang, ầm ầm chém xuống trận văn mùa xanh lục, gọn gàng mà linh hoạt một kiếm chém đứt đôi trận văn.

Diệt Hồn kiếm đắc thủ, Ngân Không cùng Hoa Chi cùng vừa ẩn tới đây.

"Chủ nhân, không phải nói để hai chúng ta phá hư trận văn hạch tâm hay sao? Làm sao ngươi lại tự ra tay?" Hoa Chi mất hứng nói lầm bầm.

"Thời gian cấp bách, không thể chậm trễ được. Ta giao cho các ngươi nhiệm vụ khác vậy, Hoa Chi giải quyết hết hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ dưới kia, còn Ngân Không đến thủ thành Phù Tang, chớ để người ta lấy đi linh bảo trong mật thất." Viên Minh chỉ ra vị trí ở thạch thất cho Ngân Không.

"Hiểu rồi!" Hoa Chi đáp ứng, đánh về phía Khung Hải đảo chủ và nữ tu diễm lệ kia.

Ngân Không cũng gật gật đầu ẩn vào hư không, đi thẳng đến vị trí Viên Minh chỉ.

Viên Minh chỉ trao đổi với Hoa Chi, Ngân Không trong chớp mắt. Cùng lúc đó, trận văn hạch tâm bị hủy, Sinh Sinh Tạo Hóa đại trận lập tức tan vỡ, đại trận màu xanh lục bắt đầu vỡ vụn từ trong ra ngoài.

Đám người Đông Hải Minh thấy vậy bèn hoan hô ầm lên, sĩ khí đại chấn.

Còn đại quân Vu Nguyệt giáo thì ai nấy đều tái nhợt mặt mày lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Lúc này Thanh Nha đã sớm thu liễm khí tức lùi về phía ngoài biên giới của đại quân Vu Nguyệt giáo. Sinh Sinh Tạo Hóa đại trận vừa vỡ thì gã đã lập tức vọt về một phía, chui vào sâu bên trong hải vực, liên tục không ngừng trốn ra xa khỏi đất liền.

Thấy vậy, những người khác vốn đang do dự cũng nhao nhao chạy trốn tứ tán.

Số lượng đại quân Đông Hải Minh tuy nhiều nhưng diện tích Phù Tang đảo quá lớn, đại quân liên minh không cách nào bao vây kín cả hải đảo này được, nên đã để không ít người chạy thoát ra ngoài.

"Không cần để ý tới những kẻ chạy trốn, tất cả tập trung lực lượng tiêu diệt Vu Nguyệt giáo đồ! Kẻ nào nguyện ý quy hàng, không giết!" Vạn Thiên Nhân hưng phấn hạ lệnh.

Chỉ là cũng có bộ phận Vu Nguyệt giáo không tuyệt vọng, dồn hi vọng ở chỗ hai tôn giả Bạch Cốt, Thiên Khôi mà không bỏ chạy, cũng không đầu hàng, dồn thành một chỗ đồng lòng phản kháng.

Bạch Cốt tôn giả thấy Sinh Sinh Tạo Hóa đại trận bị phá, trợn tròn hai mắt.

"Ngươi muốn chết!" Ả nổi giận gầm lên một tiếng, lồng giam bạch cốt đột ngột tỏa sáng, rồi dung nhập vào cơ thể ả.

Bên ngoài thân Bạch Cốt tôn giả đột nhiên tản ra một mảng lửa màu trắng, không có khí tức nóng rực mà cực kỳ lạnh lẽo.

Bạch sắc hỏa diễm phừng lên, tứ tán ra. Thân hình Bạch Cốt tôn giả trong biển lửa vậy mà biến hóa thành một con cốt long màu trắng dài bảy tám trượng, xương cốt trong suốt như ngọc, mang đến cho người ta cảm giác không thể phá vỡ được. Khí tức của ả cũng tăng vọt lên đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong.

Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc. Bạch Cốt tôn giả không phải là Nhân tộc mà là một bộ xương rồng hóa hình?

Hắn cân nhắc một chút, rồi lại thúc giục Lôi Công chùy cùng Oanh Thần trùy, bảy tám tia lôi điện màu bạc to bằng miệng chén cơm bắn ra, hung hăng đánh vào mình cốt long do Bạch Cốt tôn giả biến thành.

"Ầm." "Ầm." Mấy tiếng nổ vang lên, ngoài thân cốt long màu trắng không ngừng xuất hiện từng vết sấm sét đánh xuống, cả thân hình cao lớn của nó liên tiếp lui về phía sau, thế nhưng xương cốt trong suốt lại không có lấy một vết nứt.

Cốt long trắng gầm nhẹ một tiếng, bạch sắc hỏa diễm bên ngoài thân đột nhiên bừng lớn lên, chống cự lấy lôi điện. Nó uốn người vèo một tiếng, hóa thành một cái bóng trắng lao thẳng đến chỗ Viên Minh, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua hơn mười trượng tới trước người Viên Minh.

Cốt long giơ hai chân trước lên chụp xuống đầu Viên Minh, nhìn động tác như chuẩn bị một kích đánh gục hắn.

Viên Minh cười nhạt, bấm niệm pháp quyết điểm ra. Một đạo kiếm ảnh màu xanh bắn ra, tản ra kiếm khí dao động kinh người. Là Tru Tiên kiếm.

Đồng thời Lôi Vũ dưới chân hắn cũng phóng ra lôi quang, bắn từng tia điện ra bên ngoài.

Ngay khi cốt long trảo chụp xuống, thì một tiếng sét Ầm vang lên, Viên Minh cùng Lôi Vũ đã biến mất. Một trảo của cốt long trắng đã thất bại!

Ánh mắt của cốt long trầm xuống, đang định truy kích Viên Minh tiếp thì bên tai chợt vang lên tiếng rít chói tai. Tru Tiên Kiếm từ bên cạnh phóng tới, kiếm khí màu xanh cực lớn hung hăng đâm về phần cổ của cốt long.

Ầm!

Tru Tiên Kiếm bắn ra khí dao động khí dao động cường đại gấp mấy lần lúc trước, là kiếm khí trong vết kiếm cực sâu ở không gian Thâu Thiên đỉnh. Hư không như sắp bị chọc thủng một lỗ.

Cốt long kinh hãi, dốc sức liều mạng nghiêng người qua một bên, nhưng cũng không hoàn toàn tránh được luồng kiếm khí kia.

Cái chân trước cùng nửa người của nó bị Tru Tiên Kiếm khí đánh trúng, ầm ầm nổ tung thành vô số mảnh vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận