Tiên Giả

Chương 939: Tấm Đăng Thuyền lệnh cuối cùng

Tầm nửa ngày sau, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió chói tai, như thể là một vật sắc bén nào đó phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Ngay sau đó là một phi xa màu trắng bạc bay nhanh mà đến, như một tia sét vạch phá từ phía chân trời, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, vững vàng dừng trên mảnh đất trống gần ngọn tháp bạc.
Cửa khoang phi xa từ từ mở ra, Tư Mã Trường Cầm mang theo ba Hắc Ma xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ánh mắt của gã đảo qua đám người trước ngọn tháp, lúc nhìn đến Viên Minh, đồng tử mắt không khỏi co rút lại như thể thấy được thứ ngoài ý muốn.
Chẳng qua gã nhanh chóng rời ánh mắt đi, tập trung lực chú ý vào Vu Vũ.
"Vạn Yêu nữ hoàng, lúc trước chúng ta đã giao thủ cũng không phân ra thắng bại. Chuyện ở Hi Hòa điện, ngươi không định giải thích cho ta một chút?" Tư Mã Trường Cầm chậm rãi mở miệng, giọng nói như đè nén lửa giận, từng từ từng từ như mang theo áp lực ngàn quân.
Vu Vũ đối mặt với Tư Mã Trường Cầm chất vấn lại bình thản dị thường như đã sớm lường trước đến lúc này.
Nàng nhàn nhạt đáp lời:" Cầm Ma đạo hữu, ngươi muốn nói rõ cái gì? Hay là muốn nói lúc trước ngươi cùng ta chiến đấu một trận, liều sống liều chết lại để người khác nhặt được tiện nghi, chiếm mất Tam Giới tiên chu?"
Lời của nàng ta đầy thong dong và tự tin như thể mọi thứ đều nằm trong tính toán của mình.
Tư Mã Trường Cầm nghe vậy, ánh mắt lập lòe một hồi, cuối cùng cũng không ra tay. Thật đúng như Vu Vũ dự tính, lúc này gã không chọn cách bạo phát mà chọn ẩn nhẫn.
Vu Vũ thấy thế mà mỉm cười, cũng không tiến lên châm ngòi Tư Mã Trường Cầm thêm nữa.
Mà lúc này Viên Minh lại chú ý đến ba gã Hắc Ma sau lưng Tư Mã Trường Cầm.
Ngoài trừ Thiết Huyễn cùng Trầm Tú mà hắn đã gặp, lúc này đã có thêm một tu sĩ thần bí toàn thân trùm kín trong hắc bào.
Khí tức tu sĩ thần bí này cường đại sâu không lường được, chợt thấy đã đạt đến cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ, thậm chí còn cường đại hơn cả Đạm Đài chân nhân cùng Long Hầu.
Tư Mã Trường Cầm đến đã khiến mỗi người nơi đây phản ứng khác nhau, chẳng qua tất cả đều lựa chọn trầm mặc. Mọi người ở đây còn đang tự suy tính, thì Tư Mã Trường Cầm đã truyền âm đến Viên Minh hỏi: "Vạn đạo hữu, cũng may mà ngươi bình an vô sự. Không biết Đại Nhật Lưu Ly viêm sau đó thế nào? Có bị ngươi thu phục?"
Trong âm thanh của gã mang theo một tia ân cần, lại có thêm ý tứ dò hỏi.
Viên Minh khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, truyền âm đáp lại: "Đại Nhật Lưu Ly viêm giằng co với ta một lúc thì tìm cơ hội chạy trốn mất. Về phần nó đi nơi nào thì ta không biết được."
Tư Mã Trường Cầm nghe vậy chợt khẽ nhướng mày, giọng điệu an ủi: "Thì ra là thế, chẳng qua không sao, Đã đi ra Hi Hòa điện thì có lẽ Đại Nhật Lưu Ly viêm kia cũng sẽ không lật nổi sóng gió gì rồi. Chỉ là lần này Vạn Yêu nữ hoàng bày kế hại hai ta như vậy, đạo hữu có thể nhịn được khẩu khí này sao?"
Trong lời của gã mang theo tia kích động như đang thử dò xét thái độ của Viên Minh.
Viên Minh cười nhạt một tiếng rồi bình tĩnh đáp: "Không nhịn được thì thế nào? Bản lĩnh của ta không lợi hại bằng Cầm Ma đạo hữu, cũng không phải là đối thủ của Vạn Yêu nữ hoàng. Đợi lát nữa các ngươi động thủ, ta chỉ dám ở một bên vung cờ trợ uy, miễn cho bị dư ba ảnh hưởng."
Hắn trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại không biểu lộ quá nhiều địch ý, cũng không có vẻ quá yếu nhược.
Tư Mã Trường Cầm thấy thái độ của Viên Minh như vậy, trong lòng không vui nhưng cũng không tiện phát tác.
Gã bèn đổi chủ đề, hỏi: "Không biết Vạn đạo hữu có hiểu biết gì về tháp bạc này? Nơi này có còn là ở Tam Giới tiên chu?"
Viên Minh lắc đầu, không mặn không nhạt trả lời: "Ta cũng vừa tới không bao lâu, hoàn toàn không biết gì về tình hình nơi này."
Tư Mã Trường Cầm vốn muốn lôi kéo Viên Minh, lại thấy hắn thờ ơ lãnh đạm bèn nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Viên Minh thu hồi ánh mắt, nhìn qua kính tròn trên đỉnh tháp.
Đám người Tư Mã Trường Cầm đến đây đã biến con số trên kính từ tám thành chín. Lúc này chỉ còn một tấm Đăng Thuyền lệnh cuối cùng chưa xuất hiện ở gần tháp.
Như thế qua ba ngày, vẫn không thấy người nào đến nữa.
Mọi người phía dưới ngọn tháp đã cũng bắt đầu lo lắng, tụ họp mấy lần thương thảo tấm Đăng Thuyền lệnh cuối cùng có thể nằm trong tay người nào.
Tất cả mọi người đều có lòng riêng, nói lời cũng là nửa thật nửa giả, mấy lần họp lại cũng không có thêm đầu mối gì.
Viên Minh nhìn ngọn tháp bạc, cau mày lại.
Ba ngày này, hắn từng cũng nhiều lần kiểm tra tháp này, phát hiện trên ngọn tháp vậy mà không có cấm chế, toàn thân dùng một loại khoáng thạch không cách nào truyền linh lực xây dựng nên.
Hắn đã thử sử dụng thần thông Tứ Nhạc liên ấn phá trận nhưng căn bản không có đất dụng võ.
Khoáng thạch màu bạc này chắc chắn ngoài dự liệu, đến cả đám người Tư Mã Trường Cầm liên thủ công kích cũng không thể phá vỡ thân tháp.
Mọi người ở đây đều đang nghị luận, đột nhiên Ô Lỗ truyền âm nói với Viên Minh: "Viên huynh, ba ngày qua rồi, ta cảm giác dừng ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian. Hôm nay nếu không có người tới, ta định sẽ tiếp tục vào dãy núi thăm dò một phen."
Viên Minh đang định gật đầu đáp ứng thì đột nhiên có một đạo độn quang màu đỏ thắm từ chân trời bay nhanh đến.
Còn chưa tới gần thì mọi người đứng ngoài tháp bạc chợt rời mắt, nhìn chăm chú vào đạo độn quang kia.
Trong lòng Mọi người dâng lên một nỗi kích động cùng chờ mong khó hiểu, như thể đã nhìn thấy được ánh hy vọng.
"Rốt cuộc đã có người đến..." Không ít người hưng phấn, trên mặt lộ ra thần sắc mong đợi.
Nhưng mà đến khi độn quang đáp xuống, mọi người mới phát hiện người đến lại là một tộc nhân Hỏa Lang cấp năm.
Tu vi của gã bình thường, trên người không có điểm gì đáng chú ý.
Trong lúc nhất thời, vẻ hưng phấn trên mặt mọi người chợt nhạt đi, chuyển thành thất vọng cùng bất đắc dĩ.
Chẳng qua cũng có người chuyển mắt nhìn đến kính tròn trên tháp bạc, hi vọng có biến hóa mới.
Nhưng mà con số trên tấm kính vẫn là chín, không có biến đổi gì.
Mọi người thất vọng không thôi, hai đầu lông mày mơ hồ lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Ánh mắt của mọi người đầy khát vọng chờ mong tấm Đăng Thuyền lệnh cuối cùng, nhưng mà sự thật lại như mọi người mong muốn.
Tộc nhân Hỏa Lang tên Địch Hỏa kia cũng cảm thấy mọi người không vui, gã cẩn thận từng li từng tí bay vào trong đội ngũ Vạn Yêu quốc, thậm chí còn không dám phát ra âm thanh nào sợ khiến mọi người chú ý tới.
Ánh mắt Vu Vũ đã rơi xuống người Địch Hỏa, nhàn nhạt cất giọng nói: "Địch Hỏa, tình hình Viêm Lang Vương bên kia thế nào rồi?"
Địch Hỏa cung kính hồi đáp: "Bẩm bệ hạ, Viêm Lang Vương đại nhân vẫn đang đang thi hành nhiệm vụ người giao, chẳng qua chuyện có chút khó giải quyết nên đại nhân dự tính vẫn cần thêm chút thời gian nữa mới hoàn thành được. Hắn lo lắng không kịp chạy đến đây được nên phái ta tới trước, bẩm báo tình hình cho người."
Vu Vũ nghe vậy khẽ gật đầu, tựa hồ không cảm thấy ngoài ý muốn với quyết định của Viêm Lang Vương.
Nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thu hồi ánh mắt tiếp tục quan sát tình huống tháp bạc.
Nơi xa, ánh mắt Viên Minh lóe lên. Hắn chú ý tới tộc nhân Hỏa Lang tên Địch Hỏa này.
Kẻ này lại dám giả dạng thành thủ hạ của Viêm Lang Vương, lá gan quả không nhỏ, cũng dám đơn thương độc mã lại tới đây.
Chẳng qua Viên Minh cũng không lập tức vạch trần thân phận tên này. Hắn và những người ở đây không phải địch cũng không phải là bạn, thậm chí còn mơ hồ đối định với không ít người nữa.
Cứ như vậy, đương nhiên vẫn tạm thời trầm mặc, yên lặng theo dõi kỳ biến thì hơn.
Tại chỗ sâu trong không gian linh bảo, có một hang động đá vôi rộng lớn dưới mặt đất, xét ra thì còn rộng rãi hơn cả Hi Hòa điện.
Nơi đây, nham thạch nóng chảy hội tụ thành một hồ nước sôi sục, chiếm cứ hơn phân nửa không gian hang động đá vôi, như thể một con cự thú đang ngủ say, tiếng gầm gừ rung chuyển cả toàn bộ không gian.
Trong động đá vôi, hào quang đỏ thẫm như tơ lụa nhuộm máu, khiến mỗi tấc đất đá đều như bị nhuộm thành một màu đỏ lửa.
Không khí ở đây cũng bị nhiệt độ cao làm vặn vẹo biến hình, như thể đang bốc cháy, sóng nhiệt bốc lên như mũi kim vô hình đâm vào hai mắt người đầy khô nóng, không cách nào mở mắt ra nhìn được.
Nhiệt độ nơi này có thể sánh ngang với liệt hỏa thiêu đốt trong Hi Hòa điện.
Mà lúc này, Đại Nhật Lưu Ly viêm đã từng treo cao trên Hi Hòa điện đang hiện thân trong động đá vôi này.
Nàng ta vẫn giữ hình thái con người, lẳng lặng ngồi xếp bằng trong nham thạch nóng chảy, hai tay chồng lên đầu gối như một pho tượng cổ xưa.
Nhưng mà hấp lực tản mát ra từ người nàng lại khủng bố khiến làm cho người khác hít thở không thông.
Chỉ thấy nhiệt lượng xung quanh như được triệu hoán mà nhao nhao hội tụ vào trong cơ thể nàng, như trăm sông đổ về một biển khiến nhiệt độ động đá vôi này không ngừng gia tăng lên.
Đột nhiên, sắc mặt của nàng khẽ dao động, hai con ngươi vốn đang nhắm chặt chợt mở ra, lóe lên hai luồng hào quang sắc bén.
Tầm mắt của nàng xuyên thấu qua tầng nhiệt khí bốc hơi, thẳng tắp nhìn về phía cửa vào hang động đá vôi.
Vào lúc này, có ba đạo độn quang nhanh chóng xẹt qua trên không trung hang động đá vôi, vững vàng đáp xuống cách đó không xa. Độn quang tiêu tán lộ ra ba người, là Tô Vô, Tô Dĩnh Tuyết cùng Hắc Liên.
"A, quả nhiên là ngươi." Ánh mắt Tô Vô rơi vào Đại Nhật Lưu Ly viêm trong nham thạch, khóe miệng nhếch lên đầy ý cười. Tô Dĩnh Tuyết cùng Hắc Liên phía sau gã cũng lặng yên nhìn Đại Nhật Lưu Ly viêm, ánh mắt cả ba đều lộ ra vẻ đầy phức tạp.
Ba người này đều đang dùng bộ mặt thật, không dùng bất luận Huyễn Hóa Chi Thuật gì cả.
Bọn hắn đứng ở bên ngoài hang động đá vôi, mắt sáng ngời nhìn vào Đại Nhật Lưu Ly viêm trong nham thạch.
"Lại là các ngươi."
Đại Nhật Lưu Ly viêm quắc mắt, cau mày, trong giọng nói đầy lạnh lẽo: "Lúc trước các ngươi lén lén lút lút ở trong Hi Hòa điện, biến hóa dung mạo, hiện tại còn theo đuôi đến tận đây là có ý định gì?"
Tô Vô đối mặt với chất vấn của Đại Nhật Lưu Ly viêm, không hề có chút bối rối mà còn mỉm cười nói: "Đại Nhật Lưu Ly viêm quả nhiên danh bất hư truyền. Dù chúng ta tỉ mỉ che giấu nhưng vẫn không tránh khỏi pháp nhãn của ngươi được. Chẳng qua ngươi không cần khẩn trương, chúng ta đến đây cũng không ác ý, chẳng qua chỉ tìm kiếm đồ vật mà thôi."
Đại Nhật Lưu Ly viêm nghe vậy, mày nhíu lại càng chặt: "Tìm đồ? Ở chỗ hoang vắng này?"
"Bên trong Tam Giới tiên chu này, linh mạch chỉ hội tụ ba chỗ. Nếu như trong Hi Hòa điện không có thứ mà chúng ta muốn, đương nhiên phải tìm ở chỗ cuối cùng này rồi." Tô Vô giải thích, mang đầy chắc chắn.
"Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Tựa hồ hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay?" Đại Nhật Lưu Ly viêm trầm giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận