Tiên Giả

Chương 855: Ý định mới

Viên Minh đối mặt với ba bên giáp công, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, thúc giục đạo ấn lục giáp kỳ môn, thân hình hắn tan biến vào hư không ngay tại chỗ, sau đó lại xuất hiện ở cách đó vài chục trượng, khiến cho công kích của ba người Nam Thượng Phong đều thất bại.
“Công Tử! Là thần thông không gian chuyển hướng!” tên hộ vệ cường tráng cầm đao kia quát lên một tiếng.
Nam Thượng Phong nghe vậy thì lập tức lách mình lui lại, một tay bấm niệm pháp quyết vỗ xuống mặt đất.
Mặt đất và vách tường của đại điện đột ngột hiện ra rất nhiều linh văn màu bạc, thoạt nhìn giống như một tòa pháp trận.
Gã hộ vệ cường tráng đang vung vẩy song đao, từng đạo đao quang lăng lệ giống như có thể trảm phá hư không, rạch vỡ bầu trời, đao thức vận chuyển liên hoàn, thoáng chốc huyễn hóa thành hơn mười phiến đao ảnh đan vào nhau như một tấm võng, đem Viên Minh bao trọn trong đó.
Gã hộ vệ còn lại cầm một cây thương dài màu đỏ, cây thương này tản mát ra khí tức sát lục cực kỳ nồng đậm, được gã bắn đi ra, nó bay vút như sao rơi, đâm về phía thân thể của Viên Minh.
Viên Minh định lần nữa thi triển Lục Giáp Kỳ Môn để chuyển hướng, nhưng pháp trận màu bạc xung quanh đột nhiên phát sáng lên, một cỗ ba động không gian vô hình từ bốn phương tám hướng đánh tới.
“Chiến đấu ở bên trong không gian linh bảo của người khác, đối phương quả nhiên chiếm cứ địa lợi.” Trong lòng hắn âm thầm thở dài, nhưng động tác trong tay hắn thì không chút nào ngừng, nhanh chóng tế Hậu Thổ Phong lên để hộ thể, một tầng ánh sáng màu vàng dày đặc nổi lên, phảng phất như không thể phá vỡ.
Keng Keng Keng!
Linh bảo của hai gã hộ vệ đều đều bị đụng bay, nhưng Hậu Thổ Phong cũng bị đụng cho rung bần bật.
Tay trái của Viên Minh thi pháp để ổn định Hậu Thổ Phong lại, còn thay phải thì phác họa trong hư không, một tòa pháp trận thuộc tính Hỏa hiển hiện ra trong giây lát, ánh lửa bùng phát ở phía mặt ngoài.
Sau một khắc, mấy chục con Hỏa Long vừa thô vừa to từ trong trận bắn ra, mang theo nhiệt độ cực nóng, nhào về phía ba người.
“Hắn là TRận Pháp Sư, cẩn thận!” gã hộ vệ cường tráng cầm đao hô lên.
Bốn người công thủ lẫn nhau, rất nhanh đã giao thủ hết mấy hiệp.
Hai gã hộ vệ cường tráng càng đánh càng kinh hãi, bọn họ giao thủ nhìn thì có vẻ bất phân thắng bại, nhưng thực ra bọn họ có công kích như thế nào, thì cái vị “Vạn Thiên Nhân” trước mắt này đều có thể né tránh một cách nhẹ nhàng.
Mà đối phương phản kích lại thì hai người bọn họ đều phải dùng hết sức lực mới có thể ngăn lại được.
Còn về phần Nam Thượng Phong, tu vi của gã không những chỉ là thấp nhất trong bốn người, mà ngày thường vẫn sống sung sướng an nhàn, làm gì có chút kinh nghiệm đấu pháp nào. Ngoài việc điều khiển cấm chế của Không Vũ Điện kiềm chế không gian, thì phương diện khác hầu như không xen tay vào được, mà “Vạn Thiên Nhận” kia càng lúc càng quen thuộc ảnh hưởng của cấm chế Không Vũ Điện, thì Nam Thượng Phong lại thành một cái vướng víu, chỉ kéo chân chứ còn tính gì đến chiến lực.
“Cũng đến lúc nên kết thúc rồi.” Viên Minh phất tay lại lần nữa, bức lui ba người, sau đó bỗng nhiên nhấc một tay lên, ngón tay co lại bắn ra liên tiếp hơn mười đạo Diệt Hồn Kiếm Khí khỏi tay.
Mỗi đạo kiếm khí đều cao chừng vài trượng, giống như sao băng rơi xuống, cũng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, chia ra đánh úp về phía hai gã hộ vệ cường tráng nọ.
“Cẩn thận, đây là công kích thần hồn!” gã hộ vệ cường tráng cầm thương hét to nhắc nhở, sát khí trên huyết sắt trường thương cũng tăng vọt lên.
Mi tâm của người này cũng bắn ra một cỗ hồn lực, dung hợp cùng sát khí của cây thương, tạo thành hộ cái hỗ thuẫn huyết sắc chắn ở trước người.
Sáu đạo Diệt Hồn kiếm khí trảm lên phía trên của hộ thuẫn, khiến nó run rẩy kịch liệt, hộ thuẫn huyết sắc chỉ ngăn được ba đạo kiếm khí đã bị trảm phá, kiếm khí còn lại lóe lên một cái rồi biến mất, chui vào trong thể nội của gã hộ vệ cường tráng cầm thương.
Thân thể của gã run lẩy bẩy, thất khiếu đều có máu tươi chảy ra, thân hình lảo đảo lùi lại.
Gã hộ vệ cường tráng cầm song đao nhìn thấy thế thì kinh hãi tột độ, long văn song đao huy động như gió lốc, chém ra mấy chục đạo đao quang ẩn chưa thần hồn chi lực cuồng bạo, lấy công làm thủ.
Nhưng mà công kích thần hồn của gã kém quá xa so với Diệt Hồn Kiếm Khí, đao quang lít nha lít nhỉ chỉ trảm diệt được non nửa kiếm khí, số còn lại cũng đều chui vào thân thể của gã hộ vệ cầm song đao này.
Thần hồn của gã cũng lập tức bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch.
“Đây…không thể nào!” Nam Thượng Phong đờ đẫn ngốc trệ cách đó không xa, trên mặt đã không còn sự phách lối trước đó, mà tràn đầy sự khó tin nhìn về phía Viên Minh.
Hai gã hộ vệ cường tráng này cũng không phải là hộ vệ bình thường, mà là hai vị khách khanh có địa vị không thấp trong gia tộc của Nam Thượng Phong.
Hai người này chính là một đôi huynh đệ song sinh khá nổi tiếng trong giới tán tu, người ca ca chính là gã cầm song đao, tên là Nguyễn Liên Vũ, còn đệ đệ cầm thương tên là Nguyễn Liên Tín, họ được xưng là Nguyễn Thị Song Hùng, từng hoạt động ở khu vực Vạn Yêu Sơn Mạch.
Hai huynh đệ họ Nguyễn này vì là song sinh nên tâm ý tương thông, lại còn tu luyện một môn bí pháp hợp kích, khi hợp lực thì năng lực gần như có thể địch được cả tu sĩ Pháp Tướng Kỳ, gia tộc của Nam Thượng Phong phải tổn hao rất nhiều tâm lực, mới có thể chào mời được hai huynh đệ này tới làm khách khanh, thế mà đối mặt với đối phương mấy cái đã bị trọng thương, vậy người trước mắt này chẳng phải là tồn tại Pháp Tướng Kỳ sao?
Viên Minh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, tám mươi năm trôi qua, linh lực bên trong mảnh vỡ tản kiếm đã dung nhập hơn nửa vào trong Diệt Hồn Kiếm, Diệt Hồn Kiếm bây giờ tuy không gia tăng số lượng phù văn, nhưng uy lực lại tăng vọt, cùng với Diệt Hồn Kiếm lúc xưa đã không thể so sánh được.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Nam Thượng Phong miễn cưỡng định thần, tuy rất sợ nhưng vẫn mạnh miệng quát hỏi.
Viên Minh chẳng thèm để ý, nhìn về phía xung quanh, trong lòng thầm nghĩ “Đánh lâu như vậy, Nam Thượng Phong cũng đã lâm vào hiểm cảnh mấy lần vẫn không có ai xuất hiện, xem ra bên cạnh tên này cũng không có tu sĩ Pháp Tướng Kỳ bảo hộ.”
“Ta thế nhưng là đệ tử của tông chủ Đại La Phái, nếu ngươi dám động thủ với ta, trên dưới Đại La Phái tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi!” Nam Thượng Phong thấy Viên Minh đang ngó nghiêng hết bên nọ đến bên kia, cho là trong lòng hắn còn đang cố kị lo lắng, nên bất giác cao giọng lên mấy phần.
“Chúng ta đã đánh đến long trời lở đất ở chỗ này, bên ngoài cũng không phát giác được mảy may, vậy Đại La Phái kia tự nhiên cũng sẽ không biết được, nhỉ!” Viên Minh khẽ cười một tiếng, đưa tay vung lên, thôi động đạo ân Mộng Điệp cùng đạo ấn Chúng Sinh Mộng ở đan điền.
“Ngươi…” Nam Thượng Phong giật mình, còn muốn nói thêm gì nữa.
Hai cỗ ba động như gợn nước trong hư vô theo nhau mà tới, thân thể đám người bên trong điện đều cứng đờ, kể cả Nguyễn Liên Vũ và Nguyễn Liên Tín đều đứng thẳng bất động tại chỗ, ngay cả ba tên nữ tu xa xa đang chạy trốn cũng giống vậy, đều lâm vào bên trong huyễn thuật Mộng Điệp, không cách nào tự kiềm chế.
Long Văn Song Đao cùng Huyết Sắc Trường thương đã mất đi lực lượng thôi động, rơi loảng xoảng xuống đất, xiềng xích màu trắng khóa hai chân Viên Minh cũng tự động buông ra.
Viên Minh nhìn về phía Nam Thượng Phong, lắc đầu.
Nghĩ lại mâu thuẫn giữa mình và Nam Thượng Phong, hắn chỉ cảm thấy thực là hoang đường, đưa tay một chiêu, cách không nhiếp cả mấy người đều qua đây.
Sau đó hắn sưu hồn từng người một, đem tất cả những gì liên quan đến Nam Thượng Phong đều lấy ra.
Một nén nhang sau, Viên Minh để tay xuống.
Kết quả của lần sưu hồn này cho thấy, tên Nam Thượng Phong này chính là nhị đệ tử của Tông Chủ Đại La Phái, vốn là một thiếu niên thiên tư hơn người, nhưng trong một lần thám hiểm thì bị hãm hại căn cơ, tu vi dừng bước ở Phản Hư Hậu Kỳ, sau đó liền trầm mê vào nữ sắc, vơ vét các loại mỹ nhân, bổ sung vào hậu cung đông đảo cho bản thân hưởng dụng.
Tính cách của người nọ cũng từ đường hoàng đại khí, sau mới trở nên nhát gan hèn yếu.
Về phần nguyên nhân Nam Thượng Phong tìm tới chính mình, thì đúng là như hắn ta nói ra trước đó, cũng chẳng phải có âm mưu quỷ kế gì ở bên trong, từ đầu tới cuối đều chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân mà thôi.
Cha mẹ của Nam Thượng Phong đều thuộc đại tộc thương gia giàu có ở Trung Châu, có chút quan hệ với Minh Nguyệt Cung, tài sản nhiều vô số kể, mất trăm vạn linh thạch đúng là không coi vào đâu như lời hắn thật.
“Công tử ca của thế gia đại tộc, cách nhìn đối với linh thạch đúng là người bình thường không thể tưởng tượng được.” Viên Minh lắc đầu cười khổ một tiếng.
Nếu như xác nhận phía sau Nam Thượng Phong đã không có âm mưu ám toán gì, hắn cũng không định dây dưa gì cùng bọn họ về sau, đang chuẩn bị xóa bỏ sạch sẽ ký ức liên quan về mình của cả đám, sau đó sẽ rời khói.
Nhưng ngay lúc hắn đưa tay lên định thi pháp thì ngừng lại, trong lòng chợt có một cái ý định khác.
Sau đó, hắn trực tiếp biến đổi pháp quyết, gieo xuống phù văn Hàng Hồn vào bên trong thức hải của Nam Thượng Phong, rồi đánh thức hắn.
“Không không có…” Nam Thượng Phong vừa mới mở mắt đã gào khản cả giọng, nghe tiếng thì hình như thấy được tràng cảnh nào đó mà cực độ không muốn nhìn lại.
Mà khi gã thấy rõ hoàn cảnh bốn phía, phát hiện ra Viên Minh vừa vặn đang hai tay bưng mặt ngồi nhìn mình, còn hai gã hộ vệ Phả Hư đỉnh phong cường tráng kia của gã thì đang nằm lăn lóc cách đó không xa, cũng không rõ sống chết thế nào, thì mới định thần lại, nhớ tới những gì vừa phát sinh lúc nãy.
“Huyễn…huyễn thuật? Mạnh mẽ như vậy, ngươi.. không phải, ngài là Mệnh Vu?” Nam Thượng Phong run rẩy lắp bắp nói.
“Ta vừa mới gieo một đạo phù văn vào trong thức hải của ngươi, chỉ cần một ý niệm liền có thể hoàn toàn xóa bỏ thần hồn của ngươi một cách dễ dàng, nếu không tin, ngươi có thể tự cẩn thận cảm thụ bản thân mình một chút xem sao.” Viên Minh cũng không trả lời gã mà mặt không đổi sắc nói ra.
Nam Thượng Phong thử một cái, sau đó thân thể giống như lay động và run rẩy, nhũn hết cả người, xụi lơ xuống dưới, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
“Vạn đạo hữu, sau này nếu ngài có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ làm theo, kính xin ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một mạng đi!” Gã quỳ xuống đất trước mặt Viên Minh, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
“Thỉnh cầu của ngươi không phải là không thể đáp ứng, kể cả chuyện lần này, ta cũng có thể coi như chưa từng phát sinh qua, chỉ có điều, ta có một cái điều kiện!” Viên Minh nhìn qua đối phương, chậm rãi nói.
“Xin mời ngài nói, đừng nói là một cái điều kiện, chính là mười cái tám cái ta cũng đáp ứng.” Nam Thượng Phong nghe xong thì lập tức sáng hết cả mắt lên, vội vàng nói ra.
“Ba cái khối linh mộc mà ngươi mua được này, ta nhận! Ngoài ra, trong lúc Vạn Bảo đấu giá hội cử hành, ta đều muốn một mực ẩn thân bên trong cái không gian pháp bảo này của ngươi, mà ngươi thì phải thay thế ta tham gia đấu giá hội, mua xuống những thứ mà ta muốn, sau khi xong chuyện ta cũng sẽ rời đi, cũng không đả thương tính mệnh của ngươi làm gì.” Viên Minh nói vậy.
“Được, ngài yên tâm, mặc kệ ngài coi trọng vật gì, chỉ cần là ta mua được, không, chỉ cần là ngài muốn, ta liền nhất định mua được cho ngài.” Nam Thượng Phong nghe điều kiện của Viên Minh xong thì vội vàng vỗ ngực đảm bảo chắc như đinh đóng cột.
Nhìn thấy biểu hiện của Nam Thượng Phong, Viên Minh hài lòng gật đầu.
Sau đó hắn đi tới bên người của hai gã hộ vệ có tu vi Phản Hư đỉnh phong, hai cánh tai đồng thời đè xuống trán của bọn họ.
Nam Thượng Phong thấy thế thì sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, tưởng là Viên Minh đổi ý, muốn hạ sát thủ.
Nhưng mà ở trong lòng bàn tay của Viên Minh chỉ có ánh sáng lờ mờ sáng lên một chút, lại là phóng xuất ra thần hồn chi lực, xóa đi toàn bộ ký ức liên quan đến mình ở trong đầu của hai anh em họ Nguyễn đi mà thôi.
Sau đó hắn lại xóa bỏ ký ức của những tên tùy tùng khác, bao gồm cả ba vị nữ tu đang trốn đến chỗ xa kia, đều nhận lấy kết quả đồng dạng.
“Sau khi bọn họ tỉnh lại, sẽ không nhớ được bất kỳ tin tức gì liên quan đến ta, ngươi tốt nhất cũng có thể giữ kín như bưng, không thì ta cũng không ngại để ngươi vĩnh viễn không mở miệng được.” Viên Minh làm xong thì nhìn về phía Nam Thượng Phong, lạnh lùng cảnh cáo.
“Vạn đạo hữu yên tâm, tin tức liên quan đến ngươi, nửa chữ ta cũng sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.” Nam Thượng Phong thở phào nhẹ nhõm, lập tức phối hợp gật đầu, đảm bảo.
“Bên trong không gian của cái linh bảo này của ngươi, có mật thất hay không?” Viên Minh lại hỏi.
“Có, có, Vạn đạo hữu đi theo ta!” Nam Thượng Phong gật đầu như bổ củi, vẻ mặt vẫn còn kinh sợ, lập tức xoay người dẫn đường ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận