Tiên Giả

Chương 815: Nửa vui nửa buồn

Bên kia, Ân Lãng cùng Trần Lạc còn đang trên đường trở về Khôn Nguyên cung.
Trên mặt Ân Lãng nhìn như bình tĩnh như thường nhưng trong mắt lại có chút âm trầm.
Trần Lạc thấy vậy cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau, trong lòng suy đoán lai lịch của Viên Minh.
Mà y không biết lúc này Ân Lãng thật ra đang truyền âm nói chuyện với con vẹt có lông đuôi sặc sỡ trong túi linh thú.
"Ngươi chắc chắn Kim Cương kia có trình độ Luyện Đan sư cấp năm?" Ân Lãng đột nhiên truyền âm hỏi.
"Chắc chắn, vừa rồi ta dùng thần thông vọng khí quan sát người này, phát hiện hắn đã ẩn tàng tu vi. Thực tế hắn là tu sĩ Phản Hư trung kỳ, hơn nữa hỏa linh trên người chấn động linh động dị thường, thủ đoạn khống hỏa chắc chắn đạt đến trình độ Luyện Đan sư cấp năm. Lần trước ngươi mang ta đến gặp Điếm Tiểu Tam cũng chỉ tương đương như vậy mà thôi. Kim Cương này chắc chắn có năng lực luyện chế ra đan dược cấp năm." Vẹt đuôi sặc sỡ khẳng định.
"Trình độ khống hỏa không thua kém Điếm Tiểu Tam! Đông Cực hải khi nào lại có Luyện Đan sư bậc này? Người này có thể là Điếm Tiểu Tam giả trang hay không?" Ân Lãng khẽ nhíu mày.
"Tuyệt không có khả năng này. Khí tức người này hoàn toàn khác với Điếm Tiểu Tam. Điếm Tiểu Tam tu luyện Thanh Mộc Viêm quyết của Thanh Huyền Đàn. Công pháp này dùng thuộc tính Mộc Hỏa làm chủ, kèm theo các dị tượng Mộc sinh Hỏa. Mà khí tức Kim Cương lại còn hỗn tạp hơn, mơ hồ là trạng thái hỗn độn. Hai người tuyệt đối không thể là một." Vẹt lông đuôi sặc sỡ đáp.
"A, xem ra thần thông vọng khí của ngươi lại tinh tiến rất nhiều, có thể nhìn ra được đặc thù công pháp của tu sĩ. Vậy ngươi có nhìn ra được Kim Cương này xuất từ môn phái nào không?" Ân Lãng vui vẻ hỏi.
"Người này tu luyện công pháp rất cổ quái. Ta chưa bao giờ thấy qua. Chẳng qua là thần hồn chấn động của người này còn ẩn chứa một chút tín ngưỡng lực, hẳn là một hồn tu." Vẹt đuôi dài suy nghĩ một chút rồi nói.
"Đã là hồn tu, lại là luyện đan đại sư. Có lẽ Đông Cực hải không có nhân vật nào như thế cả, là từ Trung Châu đến sao? Chẳng qua người này lại phù hợp hoàn hảo với nhu cầu của ta." Ân Lãng gật gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
"Chủ nhân, theo ta thấy chúng ta vẫn không nên trêu chọc hắn thì hơn. Trình độ Trần Lạc cũng đạt yêu cầu, để y luyện chế Lôi Nguyên đan kia cũng được mà." Nhưng mà vẹt đuôi dài lại mở lời khuyên can.
"Ngươi còn nhìn thấy cái gì, làm sao ta cảm giác ngươi có chút e sợ Kim Cương kia?" Ân Lãng có chút kinh ngạc.
"Chủ nhân ngươi không nhìn thôi, sát khí trên thân người này đậm đặc như thể bùn nhão, hầu như che kín cả khí tức của hắn. Nhất định gần đây có không ít tu sĩ chết trên tay hắn. Hơn nữa vừa rồi lúc nói chuyện, hắn tựa hồ như đã động sát tâm với ngươi!" Vẹt đuôi sặc sỡ lại chép miệng nói tiếp.
"Nói như vậy người này hẳn là tới Vô Nhai đảo tị nạn, có lẽ bên ngoài đắc tội cừu gia. Nảy sinh sát tâm với ta là nghĩ ta muốn bắt hắn sao? Vô Nhai đảo chúng ta có vị trí xa xôi, hàng năm có không ít ngươi như vậy tới đây, không cần để tâm." Ân Lãng lơ đễnh nói.
"Chủ nhân. Ta cảm thấy để Trần Lạc luyện đan vẫn thỏa đáng hơn, dù sao y cũng không thua kém cho lắm." Vẹt đuôi dài vẫn khuyên nhủ.
Ân Lãng không để ý đến ý kiến vẹt đuôi dài mà lấy Truyền Âm phù ra, an bài ít nhân thủ đưa linh thạch mà y từng hứa hẹn qua, đồng thời yêu cầu bọn hắn âm thầm chú ý hành động của Kim Cương, cũng không cần theo dõi sát sao tránh cho đối phương trở mặt.
Nhưng mà Viên Minh quyết đoán nằm ngoài tưởng tượng của y. Y an bài nhân thủ đến cạnh gian phòng của Viên Minh cũng không quá nửa nén nhanh, trong phòng đã sớm người đi phòng trống, không còn bóng dáng Viên Minh nữa.
Thủ hạ của y còn hỏi thăm lão bản Đồng Tụ hiên và tìm kiếm quanh đó, cũng không thể truy ra được.
"Xem ra kẻ này đã chạy mất rồi! Chết tiệt, dám không nể mặt ta như vậy! Lập tức phái người phong tỏa hòn đảo, tìm tòi tung tích của hắn!" Lúc này Ân Lãng vừa mới về nơi ở, nhận được báo cáo của thủ hạ, mặt mày trở nên âm trầm hạ lệnh.
Thủ hạ vội vàng đáp ứng, nhanh chóng rời đi.
Ân Lãng chau mày, Kim Cương này vậy mà chạy mất, chẳng lẽ hắn thật sự đã gây ra đại họa gì?
"Ân đại nhân, Diệp đảo chủ mời người đi qua." Vào lúc này, bên ngoài có người đi tới, cung kính nói.
"Đảo chủ xuất quan?" Ân Lãng có chút kinh ngạc, không dám nấn ná mà vội đi qua gặp mặt Diệp Vô Nhai.
Khi y đến đại điện đảo chủ lại phát hiện mình là người cuối cùng đến, ba vị phó đảo chủ khác đều đã ở nơi này.
Về phần đảo chủ Diệp Vô Nhai thì đang ngồi ngay ngắn ở phía trên ghế thủ tọa của đại điện.
Diệp Vô Nhai có vẻ ngoài tuấn lãng, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, mặc một bộ thanh sam in hình hoa văn cây trúc, chỗ cổ áo hơi rộng mở lộ ra làn da trơn mềm như trẻ con, tóc đen rủ xuống trước ngực mang theo vẻ phóng đãng cùng tiêu sái.
"Ân Lãng bái kiến đảo chủ!" Ân Lãng thi lễ với Diệp Vô Nhai.
"Ngồi xuống đi." Diệp Vô Nhai giơ tay lên, bình thản nói.
Ân Lãng ngồi xuống một chỗ bên trái.
"Đảo chủ, không biết có chuyện gì phải vội vã gọi chúng ta tới đây?" Một vị thanh niên mặc hắc y, thắt lưng màu đỏ ngồi bên cạnh Ân Lãng ngẩng đầu nhìn về phía chủ tọa hỏi.
Người này tên là Dương Thanh, là tu sĩ Phản Hư trẻ tuổi nhất Vô Nhai đảo, tư chất cực cao, gia nhập Vô Nhai đảo không lâu, tu vi cũng đã đến Phản Hư trung kỳ.
Chẳng qua Dương Thanh có tính cách bướng bỉnh, ngoại trừ Diệp Vô Nhai thì toàn bộ Vô Nhai đảo này không phục một ai khác cả.
"Đông Cực cung tuyên bố chiếu lệnh, yêu cầu chúng ta phải chấp hành, người vi phạm sẽ bị coi là phản bội mà luận xử." Diệp Vô Nhai chậm rãi mở miệng.
"Đông Cực cung bị điên rồi chắc? Dám hạ mệnh lệnh này? Chẳng lẽ nữ nhân kia muốn khai chiến với Vô Nhai đảo chúng ta sao?" Dương Thanh kinh ngạc nói.
"Cụ thể muốn chúng ta làm gì?" Nam tử ăn mặc kiểu văn sĩ ngồi đối diện y hỏi.
Nam tử này tên là Hứa Trường Du, tuy tu vi chỉ có Phản Hư sơ kỳ nhưng lại đi theo Diệp Vô Nhai lâu nhất, vả lại có mưu trí bất phàm, là mưu sĩ được Diệp Vô Nhai vô cùng dựa dẫm.
Ngồi bên cạnh Hứa Trường Du là một nam tử ăn mặc như một lão nông, tên là Lục Hạch, tu vi cao cường chỉ sau Diệp Vô Nhai, đạt tới Phản Hư trung kỳ đỉnh phong. Chỉ có điều bề ngoài của ông ta thoạt nhìn qua có vẻ bình thường, dung mạo già nua, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.
"Muốn chúng ta lùng bắt hai người. Một là Vân La tiên tử, tu vi Phản Hư hậu kỳ đỉnh phong, đã từng là đệ tử Tố Nữ phái, tinh thông độn pháp cùng huyễn thuật. Người còn lại là Viên Minh, tu vi Phản Hư trung kỳ, kiêm tu hồn tu cùng thể tu, đồng thời còn là một Trận Pháp sư cấp năm, có được năng lực khống hỏa cực kỳ cao thâm, có lẽ sẽ dùng khả năng này cải trang thành Luyện Đan sư." Diệp Vô Nhai nói xong, cong ngón búng ra một miếng ngọc giản bay đến trước mặt đám người Ân Lãng, trong đó ghi lại tin tức còn kỹ càng hơn nhiều.
Để đuổi bắt được Viên Minh, Đông Cực cung đã bỏ ra khí lực cực lớn, hầu như tung hết tất cả tin tức nắm trong tay ra ngoài, chỉ duy nhất không nhắc đến chuyện hắn có được truyền thừa Viêm Hoàng mà thôi.
"Ta có nghe nói qua về Vân La tiên tử, là đảo chủ Vân Sơn đảo. Còn Viên Minh là ai lại hoàn toàn chưa nghe nói qua. Người này bản lĩnh như vậy sao chỉ là tán tu? Hơn nữa lai lịch người này nói cũng giống như chưa nói, bên Đông Cực cung cũng không tìm hiểu thêm được thông tin gì sao?" Hứa Trường Du xem qua hết tin tức, khẽ cau mày nói.
"Ta tò mò là hai người này đến cùng đã làm chuyện gì? Âu Dương Sắc không phải là kẻ không có đầu óc, dám bỏ ra khí lực lớn như vậy đủ nói lên chuyện hai người này cực kỳ trọng yếu." Dương Thanh cười hắc hắc nói.
"Cụ thể chuyện gì thì ta còn đang hỏi thêm, chẳng qua chỉ biết Âu Dương Sắc bị hai người này gây ra tổn thất nặng nề, thậm chí còn bị thương. Hơn nữa ngoại trừ Đông Cực cung thì Lạc Già sơn cùng Bích Long đàm cũng ban bố treo giải thưởng tương tự để đuổi bắt hai người này." Diệp Vô Nhai nói.
"Tam đại thế lực cùng treo thưởng? Chẳng lẽ trên người của hai người này cất giấu đại cơ duyên gì? Như vậy, chúng ta cũng không ngại phái người tìm kiếm một chút." Trong mắt Hứa Trường Du hiện lên vẻ do dự, phỏng đoán.
"Vấn đề là làm sao tìm được? Đông Cực hải lớn như vậy, muốn trốn thì có bao nhiêu chỗ trốn, chúng ta không thể xuất động toàn bộ, tìm kiếm từng tấc đất qua được?" Cuối cùng Lục Hạch cũng mở miệng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư. Đông Cực cung treo thưởng quả thật đã động tham niệm của cả bọn, nhưng muốn tìm được hai người này lại là chuyện không đơn giản.
Ân Lãng nhìn chằm chằm vào ngọc giản trong tay, chợt ngây ngẩn,
Tin tức miêu tả Viên Minh trong ngọc giản lại có phần giống đến bảy tám phần mười với 'Kim Cương' mà y vừa mới gặp mặt được. Hơn nữa người kia cực kỳ cảnh giác như thể phạm vào chuyện gì không tầm thường. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
"Ân Lãng, sao lại tỏ vẻ như vậy? Chẳng lẽ có đầu mối gì sao?" Diệp Vô Nhai thấy vẻ mặt Ân Lãng như vậy, bèn hỏi.
Ba người khác nghe nói vậy bèn nhìn qua.
"Ta nghĩ, bên ta đây có lẽ có manh mối thật!" Ân Lãng do dự một chút mới nói.
...
Nửa tháng sau.
Trên mặt biển, Viên Minh đã thay đổi dung mạo khác điều khiển độn quang nhanh như tên bắn bay vụt qua, không ngừng nghỉ nhắm thẳng hướng về phía một hòn hoang đảo được đánh dấu trên bản đồ.
Rất nhanh, một hoang đảo đã xuất hiện ở trong tầm mắt hắn. Hắn không chút do dự tản thần thức xuống bao phủ xuống hoang đảo.
Trong tin tình báo của Thanh Câm lâu có tổng cộng ba vị trí đảo hoang. Trong nửa tháng qua, hắn đã đi qua một hòn đảo, không phải là nơi hắn muốn tìm. Đây là hòn đảo thứ hai rồi.
Trên mặt Viên Minh nhanh chóng lộ ra vẻ thất vọng. Hoang đảo trước mắt này không phải là chỗ hắn muốn tìm. Hắn không lưu lại lâu mà tiếp tục phóng về phía hòn đảo thứ ba. Tuy rằng không ôm hi vọng gì nhưng hắn không nhìn qua sẽ không cam lòng.
Bảy tám ngày sau, hắn rốt cuộc tới được hòn đảo thứ ba, hai mắt lập tức sáng ngời.
Nhắc tới cũng trùng hợp, địa hình hòn đảo trước mắt này thoạt nhìn đúng là hòn đảo đã giam giữ Vân La tiên tử kia.
"Thanh Câm lâu xem ra cũng có chút bản sự, vậy mà thật tìm ra." Viên Minh mừng thầm, lặng yên tới gần hòn đảo, tản thần thức ra.
Nhưng mà hắn còn chưa mừng rỡ được bao lâu đã chuyển sang thất vọng.
Lúc này trên hoang đảo lại không có bất kỳ khí tức người nào, chỗ địa điểm giam giữ Vân La tiên tử đã trống trơn từ lâu.
Viên Minh chau mày. Năm ngày trước hắn còn thông qua hắc hương phụ thể xác nhận vị trí của Vân La tiên tử vẫn còn trên hoang đảo như trước, không nghĩ trùng hợp như vậy, vừa vặn trong khoảng thời gian cách bảy ngày phụ thể mà vị trí của nàng ta đã biến hóa.
Trong mấy ngày này, Thanh Câm lâu thông qua Thái Hư Truyền Tấn trận truyền đến cho hắn thêm mấy vị trí hoang đảo tương tự nữa, nhưng hôm nay đã không cần phải đi xem qua.
Viên Minh thở dài một tiếng, chuẩn bị rời khỏi nơi đây, chờ hai ngày sau lại thông qua phụ thể xác nhận vị trí của Vân La tiên tử.
Nhưng đột nhiên, vẻ mặt hắn khẽ biến, rồi quay đầu nhìn về phía sau lưng. Tiếp đó hắn đáp xuống hòn đảo, thúc giục Hóa Hình thạch phù, cả người lập tức biến thành một tảng đá bình thường, đứng yên bất động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận