Tiên Giả

Chương 681: Nguyên anh trong thức hải

Cách đó mấy trăm dặm sâu trong lòng đất, Cửu Âm Tôn giả cảm ứng được thần hồn hóa hình Ma Kiêu bị diệt sát, ánh mắt lập tức trầm xuống.

"Vừa rồi người kia có thể đơn giản diệt sát phân hồn ta, xem ra tuyệt không phải tu sĩ bình thường."

Viên Minh một mực ở trạng thái ẩn thân, cũng không hiển lộ dung mạo, Ma Kiêu mặc dù nhận ra Viên Minh, nhưng ngân sắc kết giới có thể ngăn cách liên hệ giữa nó và bản thể Cửu Âm Tôn giả, cho nên Cửu Âm Tôn giả không biết rõ người kia chính là Viên Minh.

Chỉ là Viên Minh đột nhiên xuất hiện, khiến trong lòng y bất an.

Ý niệm Cửu Âm Tôn giả nhanh quay ngược trở lại, đột nhiên quay người bay vào nham tương lòng đất, thẳng đến phân thân Tịch Ảnh.

Phân thân Tịch Ảnh lúc này ở trạng thái cực kém, Huyết Dũng Giáp Trụ mặc dù có thể ngăn cản nham tương, lại ngăn không được hoả lực cực nóng trong nham tương, pháp lực phong ấn trong giáp trụ đang bốc hơi dần.

Mấy ngày liên tục, pháp lực trong Huyết Dũng Giáp Trụ đã rơi xuống Nguyên Anh sơ kỳ.

Mặc dù thực lực giảm lớn, phân thân Tịch Ảnh cảm ứng vẫn nhạy cảm, phát giác được Cửu Âm Tôn giả đang không ngừng rút ngắn, đành phải cắn chặt răng, gia tốc đi vào chỗ sâu nham tương.

Cách phía sau không đến ngàn trượng, Cửu Âm Tôn giả cảm nhận được phân thân Tịch Ảnh gia tốc, quanh người hiện ra vô số tia sáng màu đen, thân ảnh mơ hồ bỗng nhiên phóng tới trước hơn hai trăm trượng, lúc này cách phân thân Tịch Ảnh còn năm sáu trăm trượng.

Mặc dù loại thần thông này hao phí pháp lực, mỗi lần sử dụng cần khoảng cách nhất định, nhưng lại có thể bất chấp hạn chế địa hình, trong lúc đuổi giết và đào mệnh mọi việc đều thuận lợi.

Theo thời gian trôi qua, phân thân Tịch Ảnh vẫn nhanh chóng đi trong nham tương, lại có thể cảm nhận được Cửu Âm Tôn giả phía sau đang không ngừng rút ngắn khoảng cách, trong lúc nhất thời lại không thể làm gì.

Nương theo một hồi tiếng cười bén nhọn như cú đêm, một đạo hắc ảnh ở sau lưng nàng vô thanh vô tức lóe lên hiện ra, bấm tay điểm tới nàng.

Trước mắt phân thân Tịch Ảnh mơ hồ lên, ý thức lại lần nữa hỗn loạn.

Nhưng nàng đã sớm chuẩn bị, trên đầu lập tức hiện ra kim sắc hỏa diễm, thiêu huỷ hồn tia gây nhiễu loạn ý thức kia, tiếp tục bỏ chạy.

Càng đi vào chỗ sâu nham tương, nhiệt độ càng cao, thân thể phân thân Tịch Ảnh hòa tan càng tăng tốc, tốc độ khí tức suy yếu cũng tăng lên gấp bội.

"Rất tốt, chỉ cần pháp lực người này suy yếu đến Kết Đan kỳ, sẽ không còn sức đánh trả." Ánh mắt Cửu Âm Tôn lướt qua một tia cười băng lãnh, tiếp tục truy kích.

Đi trong dung nham một thời gian dài cũng thương tổn y không nhỏ, nhưng còn kiên trì được.

Phân thân Tịch Ảnh không ngừng đi sâu vào, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, nàng đã không thể bảo trì hình người, pháp lực tràn lan ra tốc độ càng nhanh, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

"Chẳng lẽ dừng ở đây sao? Sớm biết đã mạo hiểm giao Trấn Hồn Hồ cho Ngân Không mang đi rồi ..." Tịch Ảnh thầm than.

Vào thời khắc này, một đạo Xích Ảnh xuất hiện ở phía trước, nhanh chóng bay vụt tới nơi này.

Xích Ảnh nhẹ nhõm đột phá từng tầng từng tầng nham tương cực nóng, bay dị thường nhẹ nhõm, giống như nơi này không phải nham tương lòng đất nguy hiểm, mà là mặt đất giữa không trung, không có chút hiểm trở nào.

"Là nó!"

Cửu Âm Tôn giả lan thần thức ra, rất mau nhìn thấy người trong Xích Ảnh, lại là Ngân Không Thụ Yêu, tay gã nắm một cây thiêu hỏa côn màu đen.

Ngay tâm thiêu hỏa côn ẩn ẩn lộ ra một vệt màu đỏ, bắn ra ngoài từng tia từng tia hồng quang, che lại thân Ngân Không, đơn giản ngăn cách nhiệt độ cao kinh khủng xung quanh.

"Không ngờ Viên Minh vẫn còn dị bảo tịch hoả như thế, khó trách hắn nói giao vật này cho chủ nhân là được." Ngân Không tràn đầy vui mừng,

Lúc trước gã vì ác ý phỏng đoán Viên Minh mà thầm cảm thấy xấu hổ.

"Đây là cái gì? Có thể hoàn toàn ngăn cách nham tương ăn mòn!" Cửu Âm Tôn giả cũng phát hiện uy năng kinh người của thiêu hỏa côn, rất là kinh ngạc.

Lúc này y cũng tế lên vài kiện bảo vật tịch hoả trân quý, nhưng dung nham cực nóng, hiệu quả đều không tốt, ngay cả một nửa nhiệt độ dung nham cũng không thể ngăn trở.

Trong mắt Cửu Âm Tôn giả lóe lên một tia lo lắng, không còn truy kích phân thân Tịch Ảnh, chuyển hướng đánh tới Ngân Không, ý đồ ngăn lại đối phương.

Ngân Không không thèm để ý chút nào, quay đầu nhìn về phía chỗ sâu nham tương, dễ dàng lặn xuống hai ba ngàn trượng, cách Cửu Âm Tôn giả xa xa, đi vòng chạy về phía Tịch Ảnh.

Cửu Âm Tôn giả không có thiêu hỏa côn là loại bảo vật hộ thể này, không dám xâm nhập nham tương quá sâu, rất nhanh oán hận dừng lại, thi triển huyễn thuật cự ly xa.

Chỉ là Cửu Âm Tôn giả bởi vì một ít duyên cớ đặc thù, cũng không thể làm huyễn thuật tăng trưởng, trong nham tương các loại khí tức hỗn tạp, càng có nhiệt độ cao đáng sợ, ảnh hưởng thần thức vận chuyển, hiệu quả huyễn thuật giảm đi nhiều.

Thân hình Ngân Không chỉ hơi trì trệ, lập tức tránh thoát huyễn thuật, tiếp tục chạy tới phía trước, một lát sau tụ hợp với phân thân Tịch Ảnh.

Hào quang màu đỏ bao phủ lại phân thân Tịch Ảnh, nhiệt độ nóng rực xung quanh trong nháy mắt biến mất.

Phân thân Tịch Ảnh trọng tân ngưng tụ thành hình, pháp lực cũng không còn trôi qua, nhẹ nhàng thở ra, nói: "May mắn ngươi kịp thời đuổi tới, chậm thêm một hai canh giờ, ta sẽ triệt để tan rã trong dung nham này rồi."

"Đây đều là việc ta phải làm, Viên Minh nhờ ta chuyển lời cho ngài ..." Ngân Không thuật lại lời Viên Minh.

"Kéo dài bốn ngày? Ta hiểu rồi." Tịch Ảnh khẽ giật mình gật đầu, thu Ngân Không Thụ Yêu vào Linh Thú Đại, thôi động thiêu hỏa côn bay tới phía trước.

Cửu Âm Tôn giả nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Sự tình phát triển đã vượt quá dự liệu của y.

Mà chẳng biết tại sao, trong lòng y ẩn ẩn có dự cảm không ổn, tiếp tục đuổi xuống dưới, tựa hồ sẽ phát sinh chuyện gây bất lợi cho mình.

Nhưng Trấn Hồn Hồ là Vu Nguyệt Thần mệnh lệnh phải mang về, bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ, Cửu Âm Tôn giả cân nhắc liên tục, đành phải kiên trì tiếp tục đi theo.

Viên Minh không lưu lại biên thùy Hắc Phong Sa Mạc, đi vào chỗ sâu sa mạc, tìm một chỗ an toàn trong không gian lòng đất ẩn núp đi, ý đồ khôi phục thần hồn tổn thương mà mấy ngày trước phụ thân Tà Nhãn Tôn giả.

Thâu Thiên Đỉnh nhẹ nhàng trôi nổi bên cạnh hắn, mơ hồ lộ ra ánh sáng nhu hòa.

Từ khi Vu Nguyệt Giáo khai chiến với Vân Hoang liên minh, thế cuộc ngày càng khẩn trương, bản thân sớm bố cục, cùng đám Hứa Triệt Nhan Tư Vận rải rác ở các nơi dẫn dắt, phàm nhân và tu sĩ tín ngưỡng Minh Nguyệt Thần, khẩn cầu Minh Nguyệt Thần phù hộ càng ngày càng nhiều, một cỗ nguyện lực khổng lồ như giang hà vào biển, không ngừng hội tụ tới.

Thần hồn trong Nguyên anh và pháp lực tương liên chặt chẽ, liên quan trọng đại, không được xuất hiện nửa phần vấn đề, cho nên mặc dù có rất nhiều cỗ nguyện lực, Viên Minh lại không luyện hóa.

Tất cả nguyện lực đều dung nhập vào Thâu Thiên Đỉnh, ngắn ngủi vài ngày, không gian Bạch Ngọc Liên đài đã tích lũy nguyện lực gấp hai lúc trước.

Không gian Bạch Ngọc Liên đài mặc dù không nhỏ, lại có xu thế bão hòa.

"Xem ra Thâu Thiên Đỉnh mặc dù thần bí khó lường, nhưng chứa đựng nguyện lực có hạn, chẳng biết khi nguyện lực triệt để lấp đầy, đỉnh này sẽ phát sinh biến hóa gì?" Viên Minh nhìn Thâu Thiên Đỉnh, âm thầm chờ đợi.

Thần hồn của hắn bị hút vào không gian Bạch Ngọc Liên đài, chính do trong đó nguyện lực đạt tới trình độ nhất định, nếu như Bạch Ngọc Liên đài lại lần nữa phát sinh dị biến, thần hồn của hắn nói không chừng có thể thoát khốn ra.

Viên Minh ngưng mắt nhìn Thâu Thiên Đỉnh, sau một lát thu tầm mắt lại, độn hành lên trên, đi vào mặt đất.

Lúc này đang đêm, tinh không sáng chói, một vòng viên nguyệt treo ở bầu trời, tung xuống quang huy trong sáng.

Viên Minh ngồi xếp bằng, vận chuyển Minh Nguyệt Quyết thu nạp nguyệt hoa lực.

Từng tia từng tia nguyệt hoa lực rơi xuống, dung nhập vào Nguyên anh của hắn.

Đạt tới cảnh giới Miên Vu, đã có thể trực tiếp hấp thu nguyệt hoa lực, tẩm bổ thần hồn, đây là phương pháp ổn thỏa nhất, tinh tiến hồn lực chính thống nhất.

Thần hồn trong Nguyên anh như ngâm trong suối nước lạnh, thương thế chậm rãi khôi phục.

Viên Minh cứ như vậy ban đêm tu luyện Minh Nguyệt Quyết, ban ngày khổ luyện Ma Tượng Trấn Ngục Công, bốn ngày thoáng trôi qua, thời gian Thâu Thiên Đỉnh hoà hoãn xung đột cũng đã tới.

Hắn gọi ra Thâu Thiên Đỉnh, lấy ra một cây Hắc Hương cắm vào trong đó, trong đầu nhớ lại khuôn mặt Cửu Âm Tôn giả, tầm mắt rất nhanh rơi vào hắc ám.

Chỗ sâu lòng đất ở trung bộ Hắc Phong Sa Mạc.

Toàn thân Cửu Âm Tôn giả bao phủ một tầng hoàng quang, dọc theo tầng biên giới nham tương, độn hành tới trước, sắc mặt xanh xám.

Đã trọn vẹn bốn ngày, phân thân Tịch Ảnh một mực trốn ở trong nham tương lòng đất, không có ý đi ra.

Trong bốn ngày này, y nghĩ hết biện pháp, hoặc dẫn dụ, hoặc uy hiếp, hoặc để phân hồn đi đường vòng chặn đánh, vắt hết dịch não.

Nhưng chỉ cần y nhích tới gần, phân thân lập tức trốn vào chỗ sâu nham tương, mỗi lần còn kém một chút như vậy, đáng tiếc bắt không được.

"Người này đang cố ý kéo thời gian với ta ở chỗ này, hẳn là đang chờ kẻ đánh giết phân thân thần hồn ta tới viện thủ?" Cửu Âm Tôn giả thở sâu, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

Nếu như phân thân Tịch Ảnh có chủ ý này, với y chưa hẳn không phải không có cơ hội.

Chỉ cần bắt được tu sĩ ẩn thân kia, là có thể dùng hắn làm con tin, cho dù không thể ép buộc phân thân Tịch Ảnh giao ra Trấn Hồn Hồ, sự tình sẽ có cơ hội chuyển cơ.

Về phần lấy một địch hai có ăn thiệt thòi hay không, Cửu Âm Tôn giả không cần phải cân nhắc.

Từ khi y đạt được thần hồn hóa hình Ma Kiêu, lại thêm thần thông Xuyên ti, đối mặt bốn năm tu sĩ Nguyên Anh, hoặc là Miên Vu y cũng không sợ, thậm chí tu sĩ Phản Hư tới, y cũng dám đấu một trận.

Cho nên đối kháng chính diện, y tự nhận hoàn toàn nắm chắc bắt được tu sĩ kia, nhiều nhất tốn hao chút giá phải trả, dù sao cũng đỡ hơn như bây giờ.

Tâm niệm Cửu Âm Tôn giả vừa động, đang muốn để thần hồn Ma Kiêu lại chia ra mấy phân hồn, dò xét tình huống xung quanh.

Vào thời khắc này, ánh mắt y đột nhiên trở nên mê mang, ý thức cấp tốc trầm luân.

Trong thức hải, Ma Kiêu phát giác được dị thường, lập tức muốn chống cự, nhưng một cỗ lực lượng quỷ dị xâm nhập vào, Ma Kiêu ngăn cản cũng bị đơn giản đột phá, rơi vào trạng thái gần như ngủ say.

Ý thức Viên Minh rất nhanh khôi phục, đập vào mắt là một mảnh nham tương cực nóng, một mùi khó ngửi xông vào mũi, xem ra đã thành công phụ thể trên thân Cửu Âm Tôn giả.

Hắn lộ vẻ vui mừng, Hắc Hương quả nhiên lợi hại, mạnh như Cửu Âm Tôn giả cũng không thể ngăn cản.

Phân thân Tịch Ảnh trốn trong dung nham lòng đất, tựa hồ vẫn duy trì trạng thái chạy trốn.

Viên Minh vận chuyển thần thức, đang muốn câu thông Tịch Ảnh, đột nhiên dừng lại.

Lúc trước phụ thể Tà Nhãn Tôn giả, phát hiện trong đan điền Cửu Âm vậy mà không có Nguyên anh, một mực trăm mối không có lời giải.

Vừa rồi hắn triển khai thần thức, ngoài ý muốn phát hiện nguyên do trong đó.

Nguyên anh Cửu Âm Tôn giả vậy mà trong thức hải, hiện ra trạng thái nửa hư nửa thực, tan hợp lại cùng với hồn lực thức hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận