Tiên Giả

Chương 438: Khúc Giáng vẫn là Khúc Giáng đó

“Ta tất nhiên sẽ không đích thân đi làm, chỉ cần đem chuyện Vu Nguyệt giáo tái xuất và vị trí các cứ điểm báo cho các thế lực lớn như Ngũ Lôi tông, Linh Phù tông, bọn họ tự nhiên sẽ phái người nhổ tận gốc những cứ điểm kia.” Viên Minh mỉm cười nói.

“Cách này của chủ thượng quả là cao kiến, không tốn một binh một tốt vẫn có thể đạt được mục đích của chúng ta.” Hứa Triệt sáng mắt lên, nịnh nọt.

“Ngươi hẳn cũng đã nghĩ tới cách này rồi nhỉ? Đừng tốn sức tâng bốc ta, cái ta cần là thật tâm làm việc chứ không phải mấy lời vỗ mông ngựa.” Viên Minh liếc nhìn Hứa Triệt một chút, nói.

Dù còn chưa gieo phù văn Hồn Hàng thuật xuống người Hứa Triệt, nhưng bằng vào năng lực Tình Động, hắn vẫn có thể cảm giác được suy nghĩ của Hứa Triệt.

“Vâng.” Hứa Triệt ngớ người, cúi đầu đáp.

Hai người nói xong liền rời khỏi nơi đây. Viên Minh trước tiên đi tới Linh Phong thành, vừa để lấy đồ vật trong động phủ đi, vừa tranh thủ báo tình hình cứ điểm Vu Nguyệt giáo cho Linh Phù tông.

Tiếp đó, hắn lại đi tới Ngũ Lôi thành và Quy Nguyên thành do Quy Nguyên tông khống chế, tiết lộ tin tức về Vu Nguyệt giáo cho hai đại tông phái.

Về phía Hắc Mạc tán minh kia, đã biết rõ Hắc Mạc tán minh do Vu Nguyệt giáo khống chế nên hắn cũng không tốn công sức làm gì.

Tu La cung biến mất, sa mạc Hắc Phong theo đó cũng bình yên lại một chút, nhưng sự bình yên này chẳng mấy chốc lại bị phá vỡ, phong vân lại một lần nữa nổi lên.

Ngay khi cả sa mạc Hắc Phong đã vô cùng hỗn loạn, kẻ khơi mào Viên Minh và Hứa Triệt đang yên lặng chờ đợi trong một động quật dưới lòng đất trong sa mạc.

“Chuẩn bị xong chưa?” Viên Minh hỏi.

“Đã xong.” Hứa Triệt gật đầu.

Viên Minh phất tay thi triển Mộng Điệp huyễn thuật, phong bế triệt để năm giác quan của Hứa Triệt.

Hứa Triệt lộ vẻ đờ đẫn, trông giống như biến thành một pho tượng.

Viên Minh giữ chặt Hứa Triệt, tiến vào không gian Thâu Thiên đỉnh, ngồi trên đài sen bạch ngọc, rất nhanh một cỗ nguyện lực khổng lồ dung nhập thần hồn của hắn.

Viên Minh nhẹ nhàng thở ra, đưa tay đặt lên đầu Hứa Triệt, miệng tụng niệm chú ngữ.

Một cỗ hắc quang thuần túy, chính là kết quả do hồn lực và nguyện lực từ đài sen kết hợp lại, từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, chậm rãi chui vào thức hải Hứa Triệt rồi thẩm thấu vào thần hồn y.

Chú ngữ trong miệng Viên Minh biến đổi, trong hắc quang hiện ra thêm rất nhiều phù văn màu đen, cũng chính là phù văn Hồn Hàng thuật.

Hắn mừng thầm trong bụng, có nguyện lực từ đài sen bạch ngọc hỗ trợ, hắn thi triển Hồn Hàng thuật khá thoải mái.

Viên Minh ổn định tâm thần, tiếp tục thi pháp.

Phù văn màu đen nhanh chóng dung nhập thần hồn Hứa Triệt, thần hồn y từ từ bị nhuộm thành màu đen.

Sau thời gian một khắc đồng hồ, hai người rời khỏi không gian Thâu Thiên đỉnh, trở lại động quật dưới lòng đất.

Viên Minh giải trừ Mộng Điệp huyễn thuật, Hứa Triệt liền từ từ tỉnh táo lại.

“Xong rồi sao?” Hứa Triệt cảm giác như mình vừa ngủ xong một giấc, mọi chuyện đều đã xong, thực sự thấy có chút không chân thực bèn hỏi.

Viên Minh thần sắc có chút mệt mỏi khẽ gật đầu xong liền nhắm mắt dưỡng thần.

Thi triển Hồn Hàng thuật khiến hắn tốn không ít sức lực.

Hứa Triệt thấy vậy không dám quấy rầy, tự giác đi qua một bên cảm nhận thần hồn thay đổi.

Nhờ nhiệt lưu và nguyện lực của Thâu Thiên đỉnh hỗ trợ, chẳng mấy chốc Viên Minh đã khôi phục lại.

Hứa Triệt cũng đã tra xét rõ ràng ảnh hưởng của phù văn Hồn Hàng thuật với mình, phát hiện thuật này dù khống chế thần hồn bản thân nhưng cũng có trợ giúp rất lớn cho y.

Hứa Triệt đã bắt đầu luyện tập Hoán Tâm quyết, chỉ có điều thiên phú trên phương diện tu hồn của y không được tốt lắm, chỉ mới vừa nhập môn tầng một.

Viên Minh để lại khá nhiều hồn lực bên trong phù văn Hồn Hàng thuật, nhờ đó phù văn Hồn Hàng có hiệu quả gia trì thần hồn rất tốt, chỉ cần Hứa Triệt kích phát Hồn Hàng thuật, hồn lực của y lập tức sẽ phóng đại, có thể so với Hoán Tâm quyết tầng một viên mãn.

Không những thế, có phù văn Hồn Hàng thuật hộ thể, khả năng kháng cự huyễn thuật và các loại công kích thần hồn của y mạnh thêm khá nhiều, đồng thời còn có thể chống cự sưu hồn.

Gieo phù văn Hồn Hàng thuật xuống người Hứa Triệt rồi, Viên Minh cũng thấy an tâm hơn nhiều về y, sau một hồi chỉ điểm cho y về việc tu luyện Hoán Tâm quyết, lại mang miếng ngọc bội noãn ngọc có thể tăng tốc tu luyện thần hồn kia và một môn công pháp thuộc tính ra, ban cho Hứa Triệt.

Môn công pháp này có tên là Địa Hạch Nguyên Từ Công, là công pháp bí truyền của Quy Nguyên tông, người tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì thân tự mang thần thông độn địa, có thể dễ dàng di chuyển dưới đất, hơn nữa còn có thể điều khiển địa tâm nguyên từ chi lực.

Ngươi tu luyện công pháp này khi giao chiến với kẻ địch dưới lòng đất, có thể nói là chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần tu vi kẻ địch không hơn mình quá nhiều thì gần như có thể đứng ở thế bất bại, đánh không lại cũng có thể chạy thoát, cực kỳ thích hợp với thân phận hiện tại của Hứa Triệt.

“Đa tạ chủ thượng ban cho ta sách quý thế này.” Hứa Triệt nhìn ra được Địa Hạch Nguyên Từ Công quý báu thế nào, lập tức kích động bái tạ.

Thấy Hứa Triệt kích động như vậy, Viên Minh cũng có phần bất ngờ, lập tức ý thức được bản thân nắm giữ quá nhiều công pháp cao thâm, khó tránh việc xem nhẹ một môn công pháp thượng thừa, quên mất đi nó có sức hấp dẫn thế nào với tu sĩ, đặc biệt là tán tu.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, xong lại lấy ra mấy môn công pháp thượng thừa thuộc tính khác nhau ra, giao cho Hứa Triệt.

“Ngươi cầm chỗ công pháp này đi, dùng chúng mời chào tín đồ, tranh thủ sau khi Vu Nguyệt giáo bại lui, kéo hết những tín đồ còn sót lại về phe mình.” Viên Minh dặn dò.

Hứa Triệt nhìn bảy, tám thẻ ngọc ghi công pháp hạch tâm của các tông môn khác nhau được Viên Minh tùy ý lấy ra giao cho mình, đần người đứng yên tại chỗ, mặt mày mơ màng gật đầu.

Viên Minh động viên Hứa Triệt thêm mấy câu rồi đứng dậy rời đi.

Một lúc sau, Hứa Triệt cũng từ dưới đất chui ra, thần sắc đã bình tĩnh trở lại. Y tế lên một pháp khí phi toa, nhanh chóng bay về phía xa.

Thân ảnh Viên Minh từ giữa không lách mình bước ra, nhìn Hứa Triệt độn quang bay xa, xong lại tiến vào không gian Thâu Thiên đỉnh.

Viên Minh vận chuyển hồn lực cảm ứng phù văn Hồn Hàng thuật, tức thì giữa hắn và Hứa Triệt xuất hiện cảm giác tâm thần tương liên, cả hai có thể giao lưu thông qua phù văn, hắn còn có thể khống chế suy nghĩ của Hứa Triệt bất cứ lúc nào.

Với những điều này, Viên Minh trái lại không hề để tâm, cơ bản mà nói thì hắn vẫn tin tưởng Hứa Triệt, gieo xuống phù văn Hồn Hàng thuật chỉ là một loại bảo hiểm, nếu không tới lúc bắt buộc, hắn cũng không định dùng nhiều.

Hắn lấy lại bình tĩnh, thử dùng phù văn Hồn Hàng thuật làm điểm neo, bắn hồn lực và pháp lực qua.

Phù văn Hồn Hàng bên trong thần hồn Hứa Triệt khẽ động, ngay sau đó một cỗ hồn lực khổng lồ lăng không phủ xuống.

“Chủ thượng? Ngài còn căn dặn gì nữa sao?” Hứa Triệt dừng phi toa lại, truyền âm hỏi.

Y còn chưa nói dứt lời, một đạo lôi điện màu bạc đột nhiên từ trong hư không bắn xuống, đánh lên đất cát phía dưới tạo ra một cái hố sâu cháy đen rộng mấy trượng.

Hứa Triệt giật nảy mình, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, tưởng có địch nhân xuất hiện.

“Không cần lo lắng, vừa rồi là ta thử hiệu quả Hồn Hàng thuật, xem ra cũng không tệ lắm, người tiếp tục đi đường đi.” Tiếng Viên Minh vang lên trong thức hải Hứa Triệt.

Hứa Triệt nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hướng hư không thi lễ một cái rồi tiếp tục phi độn về phía xa.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh mặt mày tràn đầy vui mừng.

Phù văn Hồn Hàng thuật quả nhiên có thể giúp hồn lực và pháp lực của hắn giáng lâm, hơn nữa còn không cần tín đồ cầu nguyện, chỉ cần hắn muốn thì có thể thi triển thần thông bất cứ lúc nào.

Có thuật này, hắn về sau làm việc sẽ càng thuận lợi hơn.

Viên Minh nhanh chóng ra khỏi Thâu Thiên đỉnh, hóa thành một đường cầu vồng màu xanh, bay về phía Đại Tấn.



Khúc Giáng thành.

Ánh nắng giữa trưa chói chang và nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Dưới cửa thành, đoàn người đi đường xếp thành hàng vào thành cố náu mình dưới bóng tường thành, hòng nhờ bóng râm kiếm chút mát mẻ.

Nhưng cũng chính vì thế mà việc xô xát là không thể tránh khỏi, có điều dù là người nóng tính cũng không dám quậy phá gì trước mặt quan binh trông giữa cổng thành, tối đã cũng chỉ dám chửi bới đôi câu mà thôi.

Trong đám người, một thanh niên mặt trường sam như cá bơi giữa biển người, mà những người đi đường bên cạnh lại đều vô thức tránh ra, nhường không gian rộng rãi lại cho hắn,

Không có ai phát giác được điểm bất thường này, tựa như đó là chuyện hiển nhiên vậy.

Mà khi người thanh niên bước qua cổng, lính canh lại chỉ nhìn lướt hắn một cái, thậm chí không hề lên tiếng hỏi đã gật gật đầu, nhường đường cho hắn bước vào trong thành.

Thanh niên này chính là Viên Minh từ sa mạc Hắc Phong chạy về.

Lấy thực lực và tu vi của hắn hiện tại, trừ khi các trưởng lão Nguyên Anh của Trường Xuân quan lộ diện, nếu không chẳng ai có thể làm gì hắn.

Có điều chuyến này hắn về dù sao cũng là để thăm hỏi cha mẹ, bản thân hắn đương nhiên không sợ nhưng cũng không thể không nghĩ tới tình hình cha mẹ, vậy nên lúc này mới kín đáo vào thành, thậm chí còn thay đổi dung mạo một chút tránh để người khác nhận ra.

Lần gần nhất hắn trở lại Khúc Giáng cách đây cũng đã khá lâu, trong thành đã có rất nhiều thay đổi, nhà mới mọc lên, lầu cũ sụp xuống, nhưng Khúc Giáng vẫn là Khúc Giáng kia, kiến trúc cao nhất trong thành vĩnh viễn là hoàng cung ở trung tâm thành trì, không có bất kỳ ai có gan khiêu chiến uy nghiêm của nó, ít nhất bề ngoài là như vậy.

Viên Minh dọc theo con phố trong ký ức đi về nhà mình, bỗng nhiên hắn dừng bước, đưa mắt nhìn lên một tấm bảng ghi Tửu Nhưỡng Thang Viên.

Nhìn dòng chữ quen thuộc trên tấm biển, Viên Minh lập tức nhớ lại đây chính là quầy hàng hắn thích ăn nhất khi còn bé, chủ quầy là một nam nhân trung niên bộ dáng rất chất phác, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã đẩy xe ba gác ra, bầy quầy bán tửu nhưỡng thang viên.

Viên Minh khi còn nhỏ hay nghịch ngợm, khi chán đọc sách sẽ trốn học chạy ra đây, mỗi lần đi ngang qua đều bị mùi hương ngọt ngào đặc biệt của tửu nhưỡng thang viên hấp dẫn, mặt dày mày dạn tới ăn chè trôi nước.

Hắn trốn nhà chạy ra nên trên người đương nhiên không mang tiền, cũng may ông chú chủ quầy không để ý, thậm còn bỏ thêm mấy miếng bánh trôi vào trong bát cho hắn.

Viên Minh mỗi lần ăn xong đều hứa chắc như đinh đóng cột rằng lần sau nhất định sẽ mang tiền tới trả, nhưng khi ấy cha mẹ hắn quản tiền tiêu vặt mỗi tháng rất nghiêm, thế nên dù sau đấy hắn đúng là có đưa tiền mấy lần nhưng cơ bản vẫn là ăn nhiều hơn trả.

Nhưng khi hắn lớn hơn một chút mới biết được, thì ra mỗi lần hắn lẻn ra ngoài, cha hắn đều phái người âm thầm theo sau, tiền ăn chè của hắn đương nhiên cũng được trả ngay rồi.

Bánh trôi nước thủa thiếu thời đó giờ đều không phải thiện ý của người xa lạ, mà chính là tình thương của người cha chưa bao giờ chịu thể hiện ra mặt.

Lần trở lại Khúc Giáng trước, quầy hàng bán tửu nhưỡng thang viên vẫn còn, chỉ có điều bên cạnh chủ quầy lại có thêm một cậu nhóc choai choai hỗ trợ buôn bán.

Theo lời chủ quầy nói thì đó là con trai cả của y, vốn định theo nghiệp đèn sách rạng danh tiên tổ, nhưng thực tế nó không có thiên phú học hành, học tư thục đọc sách mấy năm mà học vấn vẫn cứ đì đẹt, thế là dứt khoát chạy tới phụ quầy, cũng coi như thừa kế nghiệp cha.

Thế nhưng hiện tại, bảng hiệu còn đó mà quầy hàng quen thuộc đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một cửa hàng ven đường, tuy không lớn nhưng cũng đầy đủ ngũ tạng.

Viên Minh bước vào trong tiệm, thấy trên vách treo không ít bảng hiệu, ngoài tửu nhưỡng thang viên còn có nhiều đồ ăn, thức uống khác. Đứng sau quầy làm bằng gỗ, một người đàn bà áo vải tuổi chừng ba mươi đang một tay gẩy bàn tính, một tay ôm đứa con còn đang quấn tã.

“Xin hỏi khách nhân muốn ăn gì?” Nghe thấy có người bước vào tiệm, người đàn bà vội ngẩng đầu lên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận