Tiên Giả

Chương 1023: Bạn thân ngày xưa

Thân hình Viên Minh nhoáng một cái, rời khỏi Tu La Cung, đi ra phía ngoài mật thất.
Thần thức của hắn khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ địa bàn của Hỏa Lang Tộc.
Dưới cảm ứng của hắn, mỗi tên Yêu tộc ở trong Hỏa Lang Tộc này đều có thể thấy rõ ràng, kể cả hai tên Đại Yêu cấp sáu kia.
Lúc này, bọn chúng đang bế quan tu luyện ở trong chỗ ở riêng của mình, trên thân đều ngưng luyện mấy viên đạo ấn, tản mạn ra từng trận ba động của đại đạo chi lực.
Đôi mắt Viên Minh hơi nheo lại, trong lòng cũng dâng lên sát cơ mãnh liệt.
Hắn muốn ra tay đánh giết hai tên Đại Yêu này, sau đó đem đạo ấn của bọn chúng đoạt đến để nuôi nấng Hỗn Nguyên Đạo Ấn của mình.
“Viên tiểu tử, khống chế tốt tâm thần!” lúc này, thanh âm của Không đột nhiên vang lên trong lòng hắn, như một tiếng chuông.
Thân thể Viên Minh run lên, hai mắt cũng khôi phục lại sự thanh tỉnh.
Hắn bối rối hỏi : ”Vừa nãy ta xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngươi bị Hỗn Nguyên đạo ấn khống chế tâm thần.” thanh âm của Không vang lên lần nữa, đồng thời thân ảnh của Không cũng hiển hiện ra ở trong hư không gần đó.
Viên Minh nghe thế thì trong lòng bỗng run lên.
“Hỗn Nguyên đạo ấn mặc dù cường đạo, có thể cướp đoạt thần thông đạo ấn của người khác, nhưng càng là thần thông lợi hại thì càng khó điều khiển, Hỗn Nguyên đạo ấn tràn đầy Thiên Đạo sát khí, ta đã gặp nhiều vô số kể thần thông ở trên thế gian này, nói về sát ý mạnh thì không ai có thể sánh bằng nó ở trong tương lai, nên sau này ngươi phải cẩn thận khi sử dụng nó, phải luôn chú ý đế tình trạng của bản thân và đừng để nó kiểm soát tâm trí của ngươi.” Không trịnh trọng lên tiếng dặn dò.
Viên Minh nghe vậy thì nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nhận ra mình quả thực đã bị sát ý của Hỗn Nguyên đạo ấn ánh hưởng, suýt chút nữa đã đưa ra một quyết định sai lầm.
“Ta hiển rồi, cảm tạ tiền bối nhắc nhở.” Viên Minh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại sự dao động trong lòng mình.
Không khẽ gật đầu, thân ảnh nhoáng lên một cái liền biến mất.
Viên Minh im lặng một lát tại chỗ, sau đó thân hình hóa thành một đạo kim quang bay đi.
Rất nhanh hắn đã tới đỉnh một ngọn núi nằm ngoài lãnh thổ của Hỏa Lang Tộc.
Nơi này có một tiểu viện yên tĩnh, chính là nơi ở của Địch Hỏa.
Lúc này trong viện vắng tanh, Địch Hỏa cũng không có ở đây.
Viên Minh tản ra thần thức, rất nhanh đã tìm được chỗ thư phòng.
Hắn đẩy cửa vào, chỉ thấy trong thư phòng có bày mấy cái giá sách lớn, trên đó được chất đầy các loại sách.
Có rất nhiều quyển sách đã bị hơi quăn mép, rõ ràng là do chủ nhân đã thường xuyên đọc qua.
Trong thư phòng trưng bày một cái bàn đọc sách bằng gỗ lim, trên bàn không có quyển sách nào đặt trên đó, mà chỉ có một tờ giấy trắng.
Trên giấy là một bức chân dung đang tươi cười, được vẽ bằng mực khá đậm.
Nét mực còn chưa khô ráo, hiển hiên là chỉ vừa mới vẽ xong chưa lâu.
“Địch Hỏa này hẳn là sớm biết ta sẽ đến, cố ý lưu lại bức họa này muốn khiêu khích ta sao?” Viên Minh khẽ cau mày, thần thức dâng trào, cẩn thận dò xét từng ngóc ngách trong viện này, nhưng lại không tìm được manh mối nào có giá trị.
Tất khả khí tức ở tỏng viện đều đã bị xóa đi, phảng phất như nơi này là một mảnh tịnh thổ, không có dấu vết nào.
Viên Minh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhắm mắt ngưng thần, vận chuyển Luân Hồi Chi Nhãn, chỉ thấy một vệt kim quang từ mi tâm bắn ra, nhẹ nhàng rơi vào trên tờ giấy trắng kia.
Luân Hồi Chi Nhãn không chỉ có thể dòm được bí mật của tu sĩ, mà cũng có thể ngược dòng thời gian để tìm ra quá khứ của vật phẩm.
Trong thức hải của Viên Minh, một bức tranh dần dần hiện ra, thể hiện toàn bộ quá trình ra đời của tờ giấy trắng này, sự lưu thông của nó cho tới tận khi nó rơi vào tay Địch Hỏa.
Viên Minh tiếp tục đi sâu điều tra, hiện trường nhanh chóng chuyển động, rồi dừng lại ở tình cảnh cách đây không lâu trước đó.
Địch Hỏa ngồi ở trong phòng, đang tập chung viết cái gì đó, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn về nơi xa, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Sau đó hắn ta lấy ra tờ giấy trắng kia, hời hợt vẽ ra một khuôn mặt đang tươi cười.
“Xem ra đúng là Địch Hỏa đã nhận ra được chuyện ta sẽ đến, nhưng hắn đến tột cùng là như thế nào biết được?” trong lòng Viên Minh có một đống câu hỏi đặt ra.
Theo hình ảnh thấy được, thì Địch Hỏa cũng không thi triển bất luận cái bí thuật dò xét gì, tu vi củng người này cũng thường thường, nếu là dùng thần thức dò xét thì Viên Minh tự tin là mình có thể phát giác rất đơn giản.
Hình ảnh lại tiếp tục lưu chuyển, Địch Hỏa vẽ xong khuôn mặt tươi cười kia thì hai tay bỗng bấm niệm pháp quyết, toàn thân hắn dấy lên ngọn lửa màu xám.
Ngọn lửa kia cháy hừng hực, giống như muốn cắn nuốt hết thảy, mà làn da của Địch Hỏa ở bên trong ngọn lửa cũng nhanh chóng bị hòa tan, lộ ra một khuôn mặt khác.
Khuôn mặt kia Viên Minh quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, đó chính là người bạn thân ngày xưa của hắn.
Tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh!
Thân thể Viên Minh bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt trợn tròn, trong lòng như bị một tia sét giáng trúng.
“Địch Hỏa lại là Lưu Thiên Minh! Lưu Thiên Minh sao lại có liên quan cùng Ma Giới?” trong lòng Viên Minh nổi sóng mãnh liệt, suy nghĩ cũng hỗn loạn đi.
Nhớ năm đó, lúc liên minh Vân Hoang cùng Ma Giới đại chiến, Lưu Thiên Minh mất tích bí ẩn, hẳn là hắn đã bị Ma Giới bắt đi từ lúc đó chăng?
Thiên phú tu luyện của Lưu Thiên Minh cũng thường thường, Ma Giới vì sao lại muốn bắt hắn đi?
Viên Minh hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục lại nỗi lòng, lách mình tiến vào Tu La Cung, lấy Thâu Thiên Đỉnh ra và đốt hương đen lên, muốn phụ thể vào Lưu Thiên Minh.
Nhưng mà, lần phụ thể này lại thất bại.
“Như thế nào lại vậy? Hắn là thần hồn chi lực của Lưu Thiên Minh lại trên ta?” Viên Minh cau mày, sự nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều thêm.
Theo tình huống trước mắt, thì Lưu Thiên Minh bây giờ sớm đã không phải là Lưu Thiên Minh của ngày xưa nữa.
Viên Minh im lặng một lát, quyết định không tiếp tục dò xét nữa, mà rời khỏi Tu La Cung, đi thẳng đến Vạn Yêu Lĩnh.
Hai ngày sau, Viên Minh về tới Vạn Yêu Linh.
Vu Vũ biết được tam đại Yêu Vương cùng Luân Hồi Ma Quân đều vẫn lạc dưới tay của Viên Minh, sau đó lòng kính sợ của nàng đối với Viên Minh càng thêm sâu nặng.
Nàng chủ động xuất ra một nhóm vật tư lớn, với tư cách bồi thường cho sự sơ sót trước đó.
Viên Minh tự nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như này, không khách khí chút nào nào nhận lấy toàn bộ, rồi ném vào bên trong Tu La Cung để tế luyện.
Hắn cũng vơ vét được không ít tài nguyên từ trên thân thể của Luân Hồi Ma Quân, Viêm Lợi, Ngọc Lâm, tăng thêm những thứ mà Vạn Yêu Quốc bồi thường này nữa, đủ để Tu La Cung tăng lên một cái cấp bậc.
Viên Minh cũng không dừng lại thêm ở Vạn Yêu Linh nữa, rất nhanh đã rời khỏi nơi này.
Vu Vũ đưa mắt nhìn Viên Minh biến thành độn quang, đang dần dần biến mất, ánh mắt phức tạp khó tả.
Đại Nhật Lưu Ly Viêm cũng không ở lại Vạn Yêu Lĩnh nữa, mà lựa chọn đi theo Viên Minh.
Mất đi sự che chở của Đại Nhật Lưu Ly Viêm, Vạn Yêu Quốc không thể nghi ngờ là lại yếu bớt đi mấy phần.
Cũng may là thực lực của Hỏa Lang Tộc và các tộc quần khác cũng không lớn mạnh bằng lúc trước, nên thế cục bình ổn ở Vạn Yêu Quốc sẽ được duy trì trong một thời gian rất dài.
Hai năm sau, ở Phong Quốc của Trung Châu Đại Lục, Linh Kỳ Sơn Mạch sừng sững đứng vững.
Rặng núi này đỏ rực như ngọn lửa, mặt đất đỏ như máu, ngay cả nước trong sông hồ cũng hiện lên sắc đỏ, tản mát ra mùi sắt nồng nặc đến đáng sợ.
Tròng dãy núi này có rất nhiều quặng sắt, đồng và các mạch Kim loại khác cũng rất phong phú, vốn là trân bảo mà thiên hạ khó có được, nhưng những khoáng mạch này lại đan xen lẫn lộn, khai thác khó như lên trời, nên ít người có can đảm lại gần.
Bởi vì có các mạch kim loại nên từ trường trong núi dâng trào, làm xáo trộn linh khí thiên địa, khiến khí hậu nơi đây vô cùng khắc nghiệt, quanh năm có gió, mưa, sấm sét, như thể là nơi để trời xanh trút sự thịnh nộ xuống liên tục vậy.
Sâu trong núi có những đám mây đen bao phủ, chúng có đường kính hàng ngàn dặm, đen như than, mực, sấm sét cuồn cuộn đinh tai nhức óc.
Tia sét chói lòa giống như một con rồng từ trong biển lao ra, thỉnh thoảng lại đánh xuống đất, trong nháy mắt thiêu đốt mặt đất màu đỏ thành đen kịt, như thể ngày tận thế sắp đến.
Ở trung tâm dãy núi, trên đỉnh núi hùng vĩ, ba người Viên Minh, Kim Cương và Tông Hồng đang đứng sóng vai, ánh mắt đều tập trung vào giữa không trung.
Chỉ thấy từng tia sét dày đặc dâng lên từ mọi hướng, tạo thành một vùng sấm sét có đường kính hàng trăm mét, thanh thế rất lớn và chấn động nhân tâm.
Trong khu vực sấm sét kia, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh phi cầm tím đen to lớn, đang phun ra nuốt vào sấm sét, uy thế ngập trời.
Nó ngẫu nhiên lộ ra nửa cái móng vuốt, trên đó đều có tia sét chói mắt quấn quanh, giống như một con Thần Điểu chưởng khống lôi điện, làm người ta kính sợ.
“Chủ nhân, ngài xem Lôi Vũ lần này có thể thuận lợi đột phá hay không?” Kim Cương trầm giọng hỏi, trong giọng nói còn kèm theo một chút lo lắng.
Tông Hồng nghe vậy cũng đưa ánh mắt về phía Viên Minh, trong mắt cũng lóe lên vẻ mong chờ câu trả lời.
Ánh mắt Viên Minh sâu thẳm, phảng phất như có thể xuyên thấu khu vực sấm sét kia, nhìn thẳng vào con phi cầm tím đen đang vỗ cánh bay lượn đó, chậm rãi mở miệng nói.
“Vấn đề không lớn, Lôi Vũ vốn sớm tích lũy đầy đủ, bây giờ lại được Tông Hồng đạo hữu tương trợ huyết mạch chi lực đã kích phát, chỉ cần có thể chống được quá trình rèn thể bằng lôi điện này, thì đệ lục cảnh coi như ở trong tầm tay.”
Tông Hồng nghe hắn nói như vậy thì trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đã gia nhập Minh Nguyệt Giáo, lại kết làm đạo lữ cùng với Lôi Vũ, lần này giúp Lôi Vũ đột phá cấp sáu thì cũng coi như nhập đội.
Nếu như Lôi Vũ đột phá thất bại, chỉ sợ rằng cuộc sống của nàng sẽ trở nên gian nan.
“Như vậy rất tốt, hắn nếu lại không đột phá nữa, sẽ bị chúng ta bỏ lại phía sau.” Kim Cương vừa cười vừa nói, trong giọng nói lộ ra một cỗ hào khí.
Mặc dù nhìn Kim Cương vẫn không khác trước đây, nhưng khí tức của nó lại càng thêm nặng nề, đứng ở nơi đó mà giống như một tòa núi lớn nguy nga, làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Trong hai năm này, hắn được Đại Nhật Lưu Ly Viêm giúp đỡ, đã đột phá đến cảnh giới Bất Tử Chi Thể, thần thông Bạo Huyết cũng ngưng tụ thành đạo ấn, thực lực tăng nhiều.
Đang lúc ba người đang nói chuyện với nhau, thì lôi vân ở giữa không trung bỗng nhiên kích động, mấy chục tia sét thô to từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào đỉnh núi.
Trong đó có hai tia sét vừa lúc đảo qua vị trí của ba người.
Lôi quang trên người Tông Hồng lấp lóe toàn thân, nhẹ nhõm ngăn lại tia sét đánh tới.
Trên thân Viên Minh thì có hào quang bảy màu sáng lên, tia sét vừa tới gần đã tự động bị hấp thụ, biến thành năng lượng cho bản thân sử dụng.
Còn Kim Cường thì đứng chắp tay, tia sét đảo qua thân thể của nó lại giống như đánh vào bên trong không khí, xuyên thân mà qua, không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào với nó.
Nó vốn là Bạch Viên của Ma Giới, thân thể cũng vốn vô cùng cường đại, bây giờ lại thêm thần thông Bạo Huyết gia trì, nên lực lượng kia càng đạt đến một mức độ kinh người.
Cho dù có đối mặt với tu sĩ Pháp Tướng, nó cũng có thể không hề sợ hãi, thậm chí có thể chiến thắng.
“Ma tộc ở phương diện thể tu đúng là được trời ưu ái.” ánh mắt của Viên Minh đảo qua cơ thể của Kim Cương một cái, lại lập tức nhìn về phía không trung.
Lôi vân trên không trung càng quay cuồng lợi hại, càng ngày càng nhiều tia sét hội tụ tới đây, sấm sét ở trong khu vực này cũng không ngừng mở rộng, rất nhanh đã bao trùm nửa cái màn trời.
Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã qua nửa canh giờ.
Vào thời khắc này, linh khí trong thiên địa ngàn dặm xung quanh đột nhiên bị dẫn động, giống như thủy triều mãnh liệt bành trướng, liên tục không dừng quán trú đến khu vực sấm sét đầy trời kia.
Một tiếng bén nhọn vang lên xuyên thủng mây xanh, chấn động khắp nơi.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh từ trong khu vực sấm sét kia bắn ra, rõ ràng chính là Lôi Vũ mới vừa đột phá.
Lúc này, Lôi Vũ yêu lực đại trướng, thân thể cũng to hơn gấp đôi so với trước kia, trên người có linh văn lôi điện dày đặc phức tạp, nhất là ở trên hai cánh kia, giống như hai mảnh Vũ Dực bằng Lôi Điện sáng chói mắt, làm người ta nhìn mà phát khiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận