Tiên Giả

Chương 152: Đêm tối thăm dò tán minh

Vừa tiến vào sảnh đường, Viên Minh liền thấy một nam tử trung niên tướng mạo uy nghiêm đang ngồi sẵn ở đó. Người này khí tức thâm sâu, là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Đứng bên cạnh nam tử trung niên là hai người trẻ tuổi một nam, một nữ cùng mặc y phục màu trắng, nam anh tuấn, nữ kiều mị, trông như hai người ngọc.

Hai người này tuổi không lớn lắm nhưng tu vi bất phàm, khí tức tỏa ra mạnh hơn hắn mấy phần.

“Tiền bối chính là người kiểm tra?” Viên Minh đưa mắt nhìn nam tử trung niên, bình tĩnh hỏi, không hề bị uy áp độc hữu của tu sĩ Trúc Cơ kỳ chấn nhiếp.

“Đúng vậy, lão phu Huyền Thì, phó minh chủ Bách Dạ tán minh. Nhiệm vụ săn giết lần này không thể xem thường, vì an nguy của các hạ, cũng là vì lợi ích của bổn mình nên không thể không lựa chọn nhân thủ cẩn thận, mong đạo hữu thông cảm.” Nam tử trung niên vừa cười vừa nói, thái độ có vẻ rất khách khí.

“Điều này là đương nhiên, không biết tiền bối muốn kiểm tra thế nào?” Viên Minh hỏi.

“Nội dung kiểm tra rất đơn giản, nhiệm vụ lần này cần thực lực nhất định, nếu đạo hữu có thể chống đỡ được một trong hai người sau lưng ta trong một khắc đồng hồ, như vậy là đã vượt qua kiểm tra. Lưu ý trong lúc kiểm tra không được sử dụng pháp khí, phù lục.” Huyễn Thì nói.

“Chỉ vậy thôi sao?” Viên Minh cứ nghĩ sẽ kiểm tra gì đó khó khăn phức tạp, không ngờ nghe qua cũng khá đơn giản.

“Các hạ một tên Luyện Khí tầng chín mà khẩu khí cũng không nhỏ, để ta xem ngươi có bao nhiêu thực lực.” Thanh niên áo trắng nghe tới đây, nhịn không được lạnh giọng nói.

Huyễn Thì nghe mấy lời này của Viên Minh xong cũng không khỏi hơi nhếch mày, hứng thú quan sát hắn.

“Đi theo ta!” Thanh niên áo trắng đi về phía thiên sảnh bên cạnh sảnh đường.

Không gian sảnh phụ không nhỏ hơn sảnh đường, tường đá rất dày được gia cố bằng cấm chế, mặt đất cũng được lát một lớp đá dày, nhìn qua giống như một diễn võ phòng chuyển dùng để thi đấu.

“Ngươi ra tay trước đi.” Thanh niên áo trắng đóng cửa sảnh lại, ngạo nghễ nói.

Viên Minh cũng không nhiều lời, lập tức dồn khí đan điền, bày ra tư thế Vô Ảnh Bộ.

Một khắc đồng hồ sau, cánh cửa thiên sảnh bị đẩy ra, Viên Minh từ bên trong chậm rãi bước ra, khí tức như thường, quần áo trên người vẫn sạch sẽ như trước, cả nón rộng vành trên đầu cũng hoàn hảo không tổn hại gì.

Mấy nhịp thở sau đó, thanh niên áo trắng kia cũng đi ra.

Y nửa người cháy đen, tóc bị thiêu rụi một nửa, má phải sưng vù lên, nhìn qua có vẻ khá chật vật.

“Sư huynh, ngươi không sao chứ?” Nữ tử áo trắng vội vàng chạy tới đỡ y.

Thanh niên áo trắng ủ rũ há miệng toan nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Vừa rồi trong thiên sảnh, y tự phụ tu vi cao hơn Viên Minh một bậc nên để Viên Minh ra tay trước, nào ngờ Viên Minh đầu tiên lại đứng nguyên tại chỗ, còn hỏi y cái gì mà chỉ cần chống đỡ được một khắc đồng hồ là được phải không, khiến y vô cùng tức giận.

Y nhịn không nổi ra tay trước, kết Viên Minh không động thì thôi, động một cái liền thi triển thân pháp quỷ dị khác thường. Hắn chỉ liên tục né tránh nhưng thanh niên áo trắng không những đuổi không kịp, mà dù y có thi triển đủ loại pháp thuật thì lần nào cũng bị đối phương tránh né trong đường tơ kẽ tóc.

Sau một tuần trà chơi cút bắt, y nhìn gương mặt thanh tú từ đầu tới giờ vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt kia mà thẹn quá hóa giận, bất chấp quy củ thôi động pháp khí muốn cho đối phương một kích nhớ đời.

Kết quả đối phương lại đột nhiên nâng một tay lên, đầu ngón tay lập tức bừng lên ánh lửa, trông giống như thi triển Hỏa Cầu thuật, có điều không biết là do học nghệ không tinh hay sao mà mãi không phóng được hỏa cầu ra, tay chân còn có vẻ hơi luống cuống.

Y dĩ nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt nhường nào, lập tức lao lên tiếp cận, toan giáng cho đối phương một đòn sấm sét.

Nào ngờ, y vừa xông tới trước người đối phương, “hỏa cầu” lớn hơn hỏa cầu thông thường kia lại bất thình lình nổ tung. Y không kịp tránh né, lập tức ăn thiệt thòi không nhỏ.

Với bản tính cao ngạo của y, thêm vào việc bản thân chủ động dùng pháp khí trước thì giờ dĩ nhiên không muốn và cũng không thể nói gì.

Huyễn Thì lại có vẻ rất bình tĩnh, bởi gã đã sớm dùng thần thức dò xét tình hình chiến đầu trong sảnh.

“Tại hạ như vậy hẳn được tính là qua ải rồi chứ?” Viên Minh nhìn Huyễn Thì, hỏi.

“Đương nhiên, tiểu hữu thâm tàng bất lộ, dễ dàng đánh bại tên đồ đệ ngốc của ta, bội phục.” Huyễn Thì cười đáp.

“Tại hạ chỉ là theo quy củ của quý minh, may mắn kiên trì được một khắc đồng hồ.” Viên Minh giữ thái độ khiêm tốn.

“Tiểu hữu thắng mà không kiêu, đúng là hiếm thấy, không biết vị đạo hữu nào may mắn thu được ngươi làm đồ, thực sự khiến ta hâm mộ.” Huyễn Thì than nhẹ một tiếng rồi dò hỏi.

Viên Minh chỉ lễ phép cười chứ không có đáp lời.

“Ha ha, tiểu hữu cầm lấy tín vật này, mười ngày sau tập hợp ở Quỷ Khốc hạp trong Thập Vạn Đại Sơn, lúc đó sẽ nói cho các ngươi biết chi tiết cụ thể về nhiệm vụ lần này.” Huyễn Thì lấy ra một ngọc bài màu trắng, đưa cho Viên Minh.

“Mười ngày sau…” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.

Nếu là vậy thì hắn sẽ có đủ thời gian quay về Bích La Động, luyện Thanh Ngư kiếm thành pháp khí, từ đó có thể nâng cao thực lực thêm không ít.

“Huyễn Thì tiền bối, tại hạ đã thông qua kiểm tra, không biết có thể nói ta biết chút thông tin về hung thú mục tiêu kia không? Như vậy tại hạ cũng có thể chuẩn bị trước một chút.” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.

“Không phải tệ minh cố tình che giấu, mà thực sự là bất đắc dĩ. Thông tin về hung thú kia nếu lưu truyền ra ngoài sẽ khiến tệ minh cực kỳ bị động, thậm chí có thể làm nhiệm vụ thất bại. Tiểu hữu đừng vội, chờ tới lúc tụ họp ở Quỷ Khốc hạp, chắc chắn chúng ta sẽ nói rõ hết toàn bộ thông tin liên quan tới nhiệm vụ lần này.” Huyền Thì lắc đầu đáp.

Viên Minh nhíu mày hỏi thêm: “Nếu chuyện đã có nguyên do của nó, vậy tại hạ sẽ không hỏi hung thú kia thế nào, nhưng có thể cho tại hạ biết thực lực của hung thú kia chứ?”

“Điều này thì được. Mục tiêu săn giết lần này là một hung thú cấp hai, có điều tiểu hữu không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ có cao thủ Trúc Cơ của bổn minh đi theo, hơn nữa nhiệm vụ lần này cũng không phải chỉ chiêu mộ một mình tiểu hữu.” Huyễn Thì đáp.

Viên Minh thấy hỏi không được gì bèn cáo từ rời đi.

Bên ngoài sắc trời đã tối, dòng người qua lại ở Nam thị càng thêm thưa thớt.

Viên Minh không đi xa mà tìm một khách sạn gần đó nghỉ trọ, nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian từng giờ trôi qua, rất nhanh đã tới nửa đêm giờ Tý.

Hắn theo thói quen lấy lư hương ra, rót pháp lực vào trong nó. Đồ án thái cực trên lư hương nhanh chóng sáng lên, chỉ còn thiếu một chút nữa là khôi phục hoàn toàn.

Viên Minh thu lư hương lại, đưa mắt nhìn về phía trụ sở Bách Dạ tán minh.

“Giờ này chắc tuyển chọn xong rồi.” Hắn thì thào tự nói, khoanh chân ngồi xuống giường, ngay tiếp đó mi tâm nổi hắc quang, rồi một con hồn nha lao ra, bay về phía Bách Dạ tán minh.

Dù Huyễn Thì kia có thề thốt thế nào, Viên Minh cũng không dám hoàn toàn tin tưởng, việc liên quan tới tính mạng bản thân, hắn nhất định phải tra xét rõ ràng, xem xem nhiệm vụ săn thú của Bách Dạ tán mình rốt cuộc là thế nào.

Lấy tốc độ của hồn nha, chẳng mấy chốc nó đã lặng lẽ bay tới trụ sở Bách Dạ tán minh. Trụ sở lúc này đã đóng cửa, hoạt động tuyển mộ cũng đã kết thúc.

Dù đã nửa đêm nhưng trong trụ sở vẫn có khá nhiều phòng sáng đèn, người tụ tập ở đây cũng không ít, âm thanh chuyện trò liên tục vang lên bên tai.

Viên Minh lắng nghe một lúc, thấy đều là những thứ vụn vặt chẳng hề liên quan gì tới nhiệm vụ săn giết, liền điều khiển hồn nha bay sâu vào trong trụ sở.

Trụ sở Bạch Dạ tán minh chiếm diện tích không nhỏ, các khối kiến trúc nối liền với nhau bằng các con đường nhỏ, tựa như mạch máu rẽ nhánh trong cơ thể con người, khi xâm nhập vào vùng tối nằm sâu trong trụ sở, nhất thời không nhìn ra được nhân vật trọng yếu ở chỗ nào.

Hồn nha đậu trên một nhánh cây, nhìn ngó xem nên đi tới chỗ nào.

Đúng lúc này, một hồi những tiếng bước chân truyền đến, cùng với đó, một nữ tử cao gầy đi tới. Nàng này chính là nữ tử áo trắng đứng sau lưng Huyễn Thì lúc kiểm tra.

Chỉ thấy trong tay nàng bưng một cái khay, trên khay có đặt trà bánh, nhìn qua là muốn đưa tới nơi nào đó.

Dựa theo tình hình lúc chiều, nữ tử áo trắng này có địa vị không thấp, vậy nên người có thể khiến nàng đích thân bưng trà đưa nước, nhất định là nhân vật quan trọng của Bạch Dạ tán minh, cụ thể người đó là Huyễn Thì hay ai khác thì chưa biết.

Hồn nha giang cánh lặng lẽ bám theo.

Nữ tử áo trắng thoáng cái đã tới bên ngoài một tòa lầu các hai tầng, đẩy cửa tiến vào.

Hồn nha cũng đã tới gần lầu các, nghe được một hồi tiếng nói chuyện nho nhỏ từ một gian phòng trên tầng hai truyền ra, một giọng nói trong đó là của Huyễn Thì.

“Cuối cùng cũng tìm được.” Viên Minh vội vàng điều khiển hồn nha bay tới.

Nghĩ tới việc Huyễn Thì là tu sĩ Trúc Cơ, có thần thức cường đại, hắn không để hồn nha tới quá gần, chỉ đậu trên một cây đại thụ cách đó hai trượng, ẩn mình vào trong bóng đêm.

“Đã sắp xếp các thứ xong chưa?” Huyễn Thì hỏi.

“Đã sắp xếp ổn thỏa, tính tới hôm nay tổng cộng chiêu mộ năm mươi lăm người, theo tính toán lúc trước của chúng ta, dù cuối cùng chỉ có sáu mươi phần trăm trụ lại thì cũng vẫn đủ đối phó đám Kim Hoa độc mãng, tìm được tới hang ổ mãng vương.” Một giọng nói khác vang lên, nghe ra chính là thanh niên áo trắng bị hắn đánh bại hồi chiều.

“Tốt lắm, mật con Kim Hoa mãng vương kia khả năng đã chuyển hóa thành xà châu, chính là bảo vật vô giá, tuyệt đối không để xảy ra sai sót.” Huyễn Thì căn dặn.

“Sư tôn yên tâm, đệ tử làm việc cực kỳ cẩn thận, chỉ nói với những người muốn tham gia là cần săn giết hung thú cấp hai. Có một số kẻ tính dò hỏi thông tin cụ thể về hung thú kia đều bị ta hàm hồ cho qua, trong đó còn mấy kẻ có vẻ như là người do tán minh khác phái tới, tính trà trộn vào để moi tin đều đã bị ta loại ra.” Thanh niên áo trắng đáp.

“Rất tốt.” Huyễn Thì khen ngợi.

Trong khách sạn, Viên Minh trong mắt lóe lên vẻ khác thường.

Lần này dùng hồn nha nhìn trộm, quả nhiên thu hoạch không nhỏ, tra được mục tiêu của Bạch Dạ tán minh.

Hắn cũng biết đôi chút về Kim Hoa độc mãng, đó là một loại hung thú sống theo đàn ở Thập Vạn Đại Sơn. Loài này thịt dày vảy cứng, nọc độc vô cùng lợi hại, là một trong những loại hung thú họ rắn khó đối phó nhất, cũng là một trong những loại hung thú nguy hiểm nhất mà đám Phi Mao thú nô không dám chọc tới. Không ngờ mục tiêu thực sự của Bạch Dạ tán minh lại là Kim Hoa mãng vương.

Tạm chưa nói đến việc con mãng vương kia thực lực thế nào, chỉ xét qua việc chiêu mộ nhiều người như vậy để săn giết đã biết nhiệm vụ này không thể đơn giản như đối phương nói.

Về phần cái gì mà thù lao cao nhất tới năm trăm linh thạch được nhắc tới lúc trước, dù nhìn thì mê người nhưng e là muốn có được cũng sẽ không đơn giản như vậy, chắc hẳn sẽ đặt ra một số yêu cầu hà khắc.

Nhưng dù nói thế nào, bằng vào thực lực hiện tại của hắn, cộng thêm sự thông thuộc địa hình Thập Vạn Đại Sơn, chỉ cần hắn hành sự cẩn thận một chút thì vẫn có thể tự bảo vệ mình được.

Đúng lúc này, chỗ hồn nha lại nghe có tiếng nói truyền tới, là giọng của thanh niên áo trắng.

“Sư tôn, ta biết hồi chiều khi giao thủ với tiểu tử đội nón rộng vàng kia, ngài có dùng thần thức quan sát đối phương, không biết có thể nhìn ra được lai lịch của hắn không?”

Viên Minh khẽ giật mình, không ngờ chủ đề lại đột nhiên chuyển sang người mình, vội vàng vểnh tai tập trung lắng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận