Tiên Giả

Chương 646: Cố nhân năm xưa

Chỉ chốc lát sau, tiệc chiêu đãi đã được chuẩn bị xong, mọi người đều ngồi xuống ăn tiệc.

Tịch Ảnh bị cha mình ép ngồi xuống vị trí ngay giữa ông ta và Tây Môn Duệ, còn Viên Minh được sắp xếp ngồi ở một vị trí phía xa hơn.

Trong bữa tiệc, Tịch Chính nói gần nói xa, không quên tác hợp Tịch Ảnh với Tây Môn Duệ.

Tịch Ảnh thật không chịu nổi, chỉ một lát sau đã lấy cớ không khỏe mà rời khỏi yến tiệc.

Viên Minh cũng rời đi theo.

Chẳng qua hai người còn chưa đi xa thì Tịch Chính đã mang theo vẻ mặt không vui đuổi tới.

"Viên tiểu hữu, làm phiền ngươi về phòng trọ nghỉ tạm trước, ta có vài chuyện muốn nói với Tiểu Ảnh." Tịch Chính không thèm nhìn Viên Minh mà nói.

Viên Minh nghe vậy không động thân, chỉ đưa mắt nhìn Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh đầy bất đắc dĩ khẽ gật đầu với hắn, lúc này hắn mới quay người rời đi.

Trên đường đi, Viên Minh chợt nghĩ kỳ nữ như Tịch Ảnh mà cũng bị mấy chuyện vớ vẩn này trói buộc mà cảm thấy buồn cười.

"Đi theo ta." Đợi Viên Minh rời đi rồi, Tịch Chính mới trầm mặt xuống nói.

Tịch Ảnh không nói một lời, đi theo.

"Vất vả lắm mới xuất quan, vừa ra con đã muốn đối nghịch với cha sao?" Hai người tới một gian mật thất rồi, Tịch Chính mới nhìn đứa con gái nhiều năm chưa từng gặp mặt, lại không nhẫn tâm trách móc nặng lời, chỉ chậm rãi nói.

"Cha mà không ép buộc con... thì có cái gì gọi là đối nghịch đâu?" Tịch Ảnh không đổi sắc mặt, ngữ khí cũng là không nhanh không chậm đáp.

"Ép buộc? Đây là sứ mạng của mỗi thành viên Tịch gia ta?" Tịch Chính bất mãn nói.

"Từ lúc nào mà Tịch gia luân lạc tới mức phải dùng nữ tử thông gia làm sứ mạng vậy?" Tịch Ảnh nhíu mày nhìn cha mình, hỏi ngược lại.

"Hỗn xược, Tiểu Ảnh, từ nhỏ ngươi thiên tư thông minh, ta quá mức phóng túng nuông chiều ngươi nên mới khiến ngươi tùy hứng thế này! Tình huống Tịch gia chúng ta hôm nay thế nào, con thật không biết sao? Chẳng lẽ thật sự không để ý đến lợi ích của gia tộc hay sao?" Tịch Chính cả giận nói.

"Tình huống hiện nay của gia tộc, là do ta làm ra sao?" Tịch Ảnh lãnh đạm hỏi.

"Ngươi..." Tịch Chính nhất thời chán nản.

"Cha, cha thật cho rằng dùng quan hệ thông gia giữa chúng ta và Tây Môn gia là có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện nay sao?" Tịch Ảnh lại hỏi tiếp.

"Chí ít thì Cửu Âm tôn giả là một trong sáu đại tôn giả cường đại nhất, thông gia với gia tộc của hắn đối với Tịch gia vẫn có lợi nhất." Tịch Chính do dự một chút, vẫn nói ra.

"Cha, tiếp tục quy phục Vu Nguyệt giáo căn bản là một sai lầm không có đường về. Quan hệ thông gia với Tây Môn gia cũng không khác gì uống rượu độc giải khát. Tịch gia nếu muốn chân chính cường thịnh, chỉ có thể thoát khỏi khống chế của Vu Nguyệt giáo mà thôi." Tịch Ảnh lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi quay người rời đi.

Mặc cho Tịch Chính ở sau lưng nàng quát bảo đứng lại thì nàng cũng không lưu lại chút nào.

Hai cha con tan rã không vui, Tịch Ảnh bèn tìm đến Viên Minh, hai người rời khỏi sơn trang, đi thẳng đến Hồng Liên đảo.

Ước chừng một tháng sau, tại Tiêu gia, Hồng Liên đảo.

Viên Minh cùng Tịch Ảnh kề vai sát cánh đứng ngoài phủ đệ khí thế hoàng tráng, bên cạnh họ còn có một nữ tử mặc áo váy màu xanh biển, đầu đội mũ trùm rộng.

"Cứ để nàng trở về như vậy không vấn đề gì sao?" Viên Minh nhìn nữ tử bên cạnh, nhíu mày hỏi.

"Yên tâm đi, thần hồn Tiêu Ảnh được ta nuôi dưỡng đã cường đại hơn lúc trước, chẳng qua lại không có cách nào thúc đẩy tu vi. Nếu không có ta chèo chống, tu vi lại rớt xuống Trúc Cơ sơ kỳ ngay. Chẳng qua có ta đả thông căn cơ, con đường tu hành của nàng sau này càng thêm trôi chảy, không gặp phải di chứng gì cả." Tịch Ảnh nói.

"Trí nhớ của nàng thì làm sao?" Viên Minh hỏi.

"Theo tình huống bình thường mà nói thì trí nhớ của nàng vẫn còn giữ ở thời điểm đi vào Bích La động. Chẳng qua những năm này ta một mực dùng bí thuật thần hồn dệt thêm mộng cảnh cho nàng, đến lúc nàng thức tỉnh, những trải nghiệm trong mộng cảnh kia sẽ trở thành trí nhớ của nàng. Thời gian địa điểm đại khái cũng giống ta, chỉ có điều không thực sự trải qua sự tình trên mà thôi. không có hồn tu cấp cao tỉ mỉ điều tra thì sẽ không phát hiện ra được." Tịch Ảnh cười cười nói ra.

Viên Minh nghe vậy khẽ gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

"Đã không có gì thì để nàng trở về vậy." Tịch Ảnh nhìn thoáng qua bốn phía, bèn vỗ tay "bộp" một tiếng.

Tiêu Ảnh một mực ngây người bên cạnh chợt giật mình.

Chiếc mũ trùm rớt xuống, hai mắt vốn trống rỗng của nàng đã sáng lên từng điểm li ti như thể đang dần dần khôi phục tri giác.

Có huyễn thuật che đậy, nàng căn bản không phát hiện bên cạnh mình có hai người nữa.

Viên Minh thấy ánh mắt của nàng mới đầu còn đờ đẫn đã trở nên sáng ngời, sau đó hốc mắt dần dần ướt át, chạy thẳng vào trong phủ đệ rộng lớn này.

"Nàng đây là?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.

"Ta dệt mộng cảnh cuối cùng là đoạn trí nhớ nàng rời nhà đi Đông Hải du lịch, kết quả lại bị người không rõ thân phận tập kích khiến cảnh giới ngã xuống, trải qua một phen chật vật mới trở về Tiêu gia Hồng Liên đảo được." Tịch Ảnh giải thích nói.

"Ngươi cân nhắc thật chu đáo." Viên Minh nghe vậy giật mình, cười gật đầu nói.

Xa xa tựa như có tiếng hoan hô truyền ra ngoài cửa phủ. Một đám gác cổng, quản sự, nha hoàn vây quanh Tiêu Ảnh.

"Chuyện xong rồi, chúng ta cũng đi thôi." Tịch Ảnh thu hồi tầm mắt nói.

Hai người quay người rời đi, nhắm hướng bên ngoài Hồng Liên đảo mà đi.

Chẳng qua là hai người chưa đi được chừng trên dưới một trăm bước thì đụng phải một nữ tử cao gầy mặc quần áo và trang sức Nam Cương đi thẳng về hướng Tiêu phủ.

Khuôn mặt nàng ta thanh tú, ngũ quan sắc nét, đầu bện những bím tóc nhỏ rồi quấn gọn sau gáy. Trên người mang đặc thù Nam Cương vô cùng rõ ràng, toàn thân lại toát lên khí thế hiên ngang.

Ba người đi ngang qua nhau, đồng tử Viên Minh đột nhiên co rụt lại, thoáng khựng bước.

Nàng kia nhanh chóng đi mất, hắn lại đột ngột quay đầu nhìn theo bóng lưng kia.

Tịch Ảnh thấy thế chợt cau mày, dò hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hình như gặp được cố nhân...." Viên Minh do dự nói.

Hắn không biết người kia, chỉ cảm giác quen quen, khí tức trên người nàng ta khiến hắn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

"Cố nhân?" Ánh mắt Tịch Ảnh mang đầy tra hỏi.

"Được rồi, không quấy rầy thì hơn." Viên Minh lắc đầu nói.

"Nếu quả thật là cố nhân thì không thể cứ mặc kệ được rồi. Trên người nàng ta có khí tức Tỏa Linh trận." Tịch Ảnh cau mày nói.

"Tỏa Linh trận?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.

"Là một loại pháp trận phòng ngừa pháp lực bị tiêu tán, thường trợ giúp người bị thương nặng hoặc đan điền bị hủy giữ lại pháp lực." Tịch Ảnh giải thích nói.

"Nàng kia thoạt nhìn không giống như bị thương nặng." Viên Minh nghi ngờ nói.

"Vấn đề nằm ở chỗ đó. Tu sĩ bình thường không có chuyện pháp lực bị tiết ra ngoài, tuyệt đối không có chuyện trên người có Tỏa Linh trận được. Bởi vì trận này sẽ ảnh hưởng đến pháp lực vận chuyển, nghiêm trọng hơn nữa là có thể khóa kín pháp lực khiến người đó không thi pháp được." Tịch Ảnh nói.

Viên Minh nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ lo lắng.

"Có cách nào phá giải không?" Viên Minh hỏi.

"Đương nhiên là có, chỉ là ngươi phải nói cho ta biết trước, nàng là gì của ngươi?" Tịch Ảnh nhíu mày hỏi.

"Ngươi còn nhớ Cáp Cống không?" Viên Minh hỏi.

"Là kẻ biến thành bằng hữu Nhân Tiêu của ngươi lúc ở Bích La động?" Tịch Ảnh cũng có chút ấn tượng với y.

"Nàng kia, giống nữ nhi Đồ Á của y." Viên Minh trầm giọng nói.

"Nếu là nàng ta, thì hoàn toàn chính xác không thể khoanh tay đứng nhìn được." Tịch Ảnh nghe vậy khẽ gật đầu.

"Nhưng ta nhớ nàng đã được người nhận vào tông môn tu hành, làm sao xuất hiện ở Tiêu gia?" Viên Minh đầy nghi hoặc, trầm ngâm nói.

Hắn nhớ mang máng lúc trước thần hồn phụ thể vào Đồ Á có thấy nàng được nữ tử dùng khăn che mặt từng cứu hắn đã thu vào tông môn của nàng ta.

Chẳng lẽ nàng kia cũng là người của Tiêu gia?

Đôi mắt Viên Minh sáng ngời, trong lòng cảm thấy khá bất ngờ.

Những năm gần đây này hắn cũng từng nghĩ tới tìm người này báo ân. Năm đó bên bờ sông, một hạt đan dược kia đã cứu mạng hắn. Chỉ là hắn vẫn luôn một mực lăn lộn sinh tồn nên chưa đạt được tâm nguyện.

"Đi tìm nàng hỏi một chút là biết mà." Tịch Ảnh nói.

"Đúng." Viên Minh lập tức gật đầu.

Hai người nhanh chóng bước đến cửa phủ. Tịch Ảnh không nhanh không chậm lấy ra một ngọn đèn bằng đồng xanh cổ xưa, đưa tay khẽ đốt bấc đèn, cháy lên một ngọn lửa nho nhỏ.

Nương theo tầng ánh sáng của ngọn lửa, một lực thần hồn như có như không từ trong đèn lan tràn ra ngoài bao trùm cả người Viên Minh cùng Tịch Ảnh.

"Đi thôi." Tịch Ảnh nói.

"Cứ vậy mà nghênh ngang đi vào?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.

"Chén nhỏ này là Thần Ẩn đăng, có pháp lực của ta thúc phát có thể phát ra chấn động khí tức che đậy thần hồn của ta và ngươi, cũng có thể thông qua hồn lực chấn động mà làm vặn vẹo cảm giác của người xung quanh khiến họ không phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta." Tịch Ảnh cười nói.

Dứt lời nàng bèn dẫn Viên Minh đi vào cửa phủ Tiêu gia.

Thử một lần, quả nhiên đúng như lời nàng nói. Một đường đi qua, toàn bộ người mà bọn họ gặp phải đều không nhìn thấy bọn họ, cũng không cách nào cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.

"Yên tâm đi, đây là kiện pháp bảo phẩm cấp cực cao, lại có hồn lực của ta phụ trợ, trừ phi là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hoặc có thần hồn lực lớn hơn ta nhiều, nếu không căn bản không phát hiện ra được." Thấy Viên Minh có chút khẩn trương, Tịch Ảnh truyền âm nói.

Hai người cứ vậy mà ngang nhiên đi vào trong Tiêu phủ.

Lúc Tịch Ảnh chiếm cứ thân thể Tiêu Ảnh có ở đây một đoạn thời gian nên rất quen thuộc với mọi chỗ trong phủ đệ này. Nàng nhanh chóng đưa Viên Minh đi tới nơi ở cho khách trong phủ.

Chẳng qua là hai người vào phủ, tìm kiếm một phen vẫn không thấy bóng dáng của Đồ Á đâu.

Ngay lúc Viên Minh còn do dự định sử dụng đài sen bạch ngọc tra xét kỹ toàn bộ tình huống Hồng Liên đảo này thì ngoài viện vang lên một tràng bước chân.

Sau đó, có hai bóng người đi tới.

Nữ tử kia trên đầu bện đầy bím tóc nhỏ, mặc trang phục Nam Cương, khí thế hiên ngang, đúng là Đồ Á.

Mà đi theo sau nàng là một thanh niên cao lớn mang nụ cười nịnh nọt, mặc một bộ lục bào lộng lẫy, thò tay kéo ống tay áo Đồ Á.

"Hình Dung sư thúc, hảo ý của ngài ta xin nhận, chỉ là ta không cần. Gần đây ta muốn tập trung nghiên cứu trận pháp nhất đạo, không rảnh đi du lịch cùng ngươi." Vẻ mặt Đồ Á đầy kháng cự nhưng vẫn duy trì lễ nghĩa cơ bản.

"Đồ Á, tam sư tỷ bảo ta chiếu cố ngươi, không chỉ bảo vệ an nguy cho ngươi mà còn quan tâm đến tâm tình ngươi nữa. Nhìn ngươi gần đây rầu rĩ không vui, sư thúc ta cũng cảm thấy khó chịu. Ngươi không ngại thì cùng ta đi qua Bắc Sa hải vực một chuyến đi, coi như giải sầu vậy." Nam tử cao lớn được Đồ Á gọi là Hình Dung vẫn không bỏ ý định, khuyên nhủ nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận