Tiên Giả

Chương 498: Nhất Nhật Hồng và Bách Nhật Túy

“Đương nhiên vi phụ sẽ không đổi ý, chỉ sợ con quá kén chọn, mắt cao hơn đỉnh đầu thôi. Ài, quả thật lúc trước không nên đưa con đến Phù Tang đảo, bản lĩnh không học được bao nhiêu, ngược lại bản lĩnh mắt cao hơn đỉnh đầu của nữ tử nhân tộc lại học được mười phần.” Giọng nói uy nghiêm kia thở dài.

Kim Vân tiên tử hì hì cười, không nói gì.

“Thôi, chuyện của con tự con quyết định đi. Chỉ là Viên Minh bên kia có liên quan trọng đại, con nhất định phải theo dõi, không thể xảy ra sơ suất gì!" Giọng nói uy nghiêm kia lại dặn dò.

“Phụ thân yên tâm, tuy rằng Kim Ô Hỏa Đồng của con không thể nhìn thấu cửu uyên, dò xét được vạn vật như người nhưng chỉ nhìn chằm chằm Viên Minh vẫn làm được nha.” Kim Vân tiên tử vừa nói chuyện, trong mắt nổi lên hai ngọn lửa tán ra từng đạo kim quang bắt mắt.

“Vậy là tốt rồi.” Giọng nói uy nghiêm nói, yên lặng xuống.

Kim Vân tiên tử thu hồi kim quang trong mắt, tiếp tục bay về phía trước.



Bốn người Viên Minh đi được một đoạn, lông mày Viên Minh đột nhiên khẽ động, lập tức khôi phục bình tĩnh nhìn xuống bên dưới.

Trước mặt bọn họ là một khe núi nhìn qua sâu hun hút, mắt thường không thể nhìn thấy đáy.

“Nơi này để ẩn nấp không tệ, thiên địa linh khí cũng khá nồng đậm, ở chỗ này đi." Viên Minh mở miệng nói.

Ba người Long Xung nghe vậy cùng nhìn xuống phía dưới, đều gật gật đầu, phi thân hạ xuống.

Trong tay mỗi người đều có hai đóa Địa Tâm Hỏa liên, bí cảnh này lại đầy rẫy nguy hiểm, bọn họ nên kiếm nơi an toàn luyện hóa Địa Tâm Hỏa liên chuyển thành chiến lực đã.

Mấy người nhanh chóng xuống tới đáy sơn cốc. Nơi đây núi đá vẫn có màu đỏ nhưng càng xuống sâu bên dưới, nước càng thêm nhiều, cũng đã xuất hiện không ít thực vật.

Bốn người tự tìm kiếm một chỗ riêng mở ra động phủ đơn giản để bế quan.

“Ba vị, ta chợt nhớ ra còn một chuyện cần giải quyết, cần rời đi một lúc.” Viên Minh đột nhiên vỗ đầu, đứng dậy nói.

Sau đó hắn thi triển quỷ ảnh độn pháp hóa thành một cái bóng đen, phóng đi đúng hướng Thanh Đồng rời đi.

Ô Lỗ nhìn chăm chú bóng lưng Viên Minh, ánh mắt lóe lên.

Ở một sơn cốc khác cách đó mấy trăm dặm, có một luồng sáng xanh từ trên trời đáp xuống, rồi bóng dáng Thanh Đồng hiện ra.

“Chết tiệt! Thiên Bảo đạo nhân, Long Trùng, họ Viên! Tất cả các ngươi đáng chết!" Trên mặt Thanh Đồng tràn đầy oán độc.

Gã là thiên chi kiêu tử của Xà Nhân tộc, đã bao giờ phải chịu loại nhục nhã này? Nghĩ lại ánh mắt khinh miệt cùng khinh thường của mọi người lúc nãy, trong lòng Thanh Đồng như thể bị nhồi đầy bông, nghẹn khuất khó mà hít thở nổi, chỉ muốn giết chết tất cả mọi người để giải mối hận.

“A!” gã rống giận đấm một quyền vào vách đá.

Tiếng ầm ầm vang lên, vách núi bị đánh thủng một lỗ lớn, vô số đá vụn lớn nhỏ rơi xuống như mưa .

Đánh ra một quyền này, vẻ mặt vặn vẹo của Thanh Đồng hòa hoãn đi không ít, nhưng hận ý trong lòng lại càng thêm nồng đậm.

Gã lấy một tấm truyền tấn phù ra, thì thầm hai câu sau đó một phen bóp nát.

Tại một bên khác của đại lục màu đỏ này, Huyễn Linh Tử cùng Băng Tâm và Vân Cửu Tiêu nhanh chóng đi xuyên qua một khu rừng rậm rạp, cố gắng tìm kiếm một nơi an toàn tĩnh lặng để luyện hóa Địa Tâm Hỏa liên vừa mới lấy được.

Ngay lúc này, trên người Huyễn Linh Tử chợt lóe lên một đốm sáng xanh.

Gã dừng bước, lấy tấm truyền âm phù từ trong ngực ra, đưa thần thức dung nhập vào bên trong.

"Thanh Đồng? Có biện pháp đối phó Long Trùng và tặc tử họ Viên kia?" Ánh mắt Huyễn Linh Tử lóe lên.

Địa Tâm Hỏa liên đã tới tay, việc cấp bách trước mắt vẫn nên nuốt hỏa liên vào rồi luyện hóa, gia tăng thực lực lên. Nhưng Viên Minh đã hủy diệt pháp bảo bản mạng, đánh chết linh thú của gã, còn nhục nhã gã trước mặt mọi người nên hận ý của Huyễn Linh Tử đối với Viên Minh hận ý cũng cực sâu, dốc hết nước Đông Hải cũng khó tẩy sạch được.

Nếu đã có biện pháp giết Viên Minh, đương nhiên gã sẽ cực vui vẻ.

Huyễn Linh Tử thầm cân nhắc một phen, chung quy vẫn cảm thấy hận ý đối với Viên Minh chiếm thượng phong nên mang theo hai người còn lại bay về phía xa, nhanh chóng tới chỗ sơn cốc của Thanh Đồng.

Nhưng tới nơi, sơn cốc lại trống rỗng không một bóng người, cũng không thấy bóng dáng Thanh Đồng đâu cả.

“Hả? Người đâu? Các ngươi tìm xung quanh xem.” Huyễn Linh Tử nói.

Băng Tâm, Vân Cửu Tiêu đáp một tiếng, tìm kiếm xung quanh một phen cũng không thấy gì cả.

Chỉ là Vân Cửu Tiêu phát hiện ở phần cuối sơn cốc có một gốc linh hoa màu tím nhìn như linh xà lại có hương thơm nhàn nhạt bèn vội gọi mọi người cùng tới.

“Linh hoa này thoạt nhìn tựa hồ là Tử Xà hoa, ẩn chứa một chút độc tính nhưng còn có công dụng kích thích pháp lực, kích phát tiềm năng, có thể dùng để luyện chế đan dược đột phá bình cảnh tu vi. Hoa này coi như cũng có chút trân quý, ngươi đã tìm ra thì giữ lấy đi.” Huyễn Linh Tử nói.

Vân Cửu Tiêu nghe vậy mà mừng rỡ thu linh hoa màu tím kia lại.

“Ha ha ha, Huyễn Linh Tử đạo hữu, các ngươi tới nhanh thật." Ngay lúc này, Thanh Đồng từ xa bay tới.

“Thanh Đồng huynh đã mời, tại hạ đương nhiên sẽ tới. Chỉ là vừa rồi sao Thanh Đồng huynh không có ở đây?” Huyễn Linh Tử nhíu mày hỏi.

“Mới vừa rồi gặp được một con yêu xà hiếm thấy ngoài sơn cốc bèn đuổi giết, nên mới chậm trễ một chút. Huyễn Linh Tử đạo hữu sốt ruột sao? Muốn đối phó với Long Trùng cùng tặc tử họ Viên thì không thể nào sốt ruột như vậy được.” Thanh Đồng cười nói.

Lời này vừa nói xong, hai người Vân Cửu Tiêu cùng Băng Tâm bèn liếc nhìn nhau, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Huyễn Linh Tử dẫn đến đây, bọn họ còn tưởng là tìm được nơi bế quan phù hợp, không nghĩ tới là Huyễn Linh Tử tới đây là vì muốn liên hợp với Thanh Đồng đối phó đám người Viên Minh.

Trải qua trận đại chiến ở núi lửa lúc trước, hai người đã vạn vạn lần không muốn phát sinh thêm xung đột với đám người Viên Minh và Long Trùng thêm nữa. Nhưng Huyễn Linh Tử đã gieo huyễn chủng vào thức hải bọn họ, cho nên bọn họ làm sao thoải mái nói ra được?

“Vậy nhờ chỉ giáo cho, không biết biện pháp đối phó với đám Long Trùng mà Thanh Đồng huynh nhắc tới trong truyền tấn phù là gì? Tuy không muốn thừa nhận nhưng thần thông của họ Viên kia cùng Long Trùng và Khung Vân không tệ, dù chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đối phó được với bọn họ.” Huyễn Linh Tử nói.

“Đương nhiên Thanh mỗ cũng biết bọn họ khó chơi, chẳng qua Xà Nhân tộc có nhiều thủ đoạn không cần phải chính diện chống lại bọn họ. Huyễn Linh đạo hữu có nghe nói qua Nhất Nhật Hồng của Xà Nhân tộc ta qua chưa?” Thanh Đồng hạ thấp giọng nói.

“Nhất Nhật Hồng? Chính là loại tuyệt độc được xưng là vô sắc vô vị, đến tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể nào phát hiện ra. Sau khi trúng độc thì toàn thân sẽ đỏ lên, đau đớn tận cốt tủy, kéo dài một ngày một đêm, nhận hết vô tận tra tấn mới có thể chết đi?” Huyễn Linh Tử còn chưa nói gì, Vân Cửu Tiêu bên cạnh thốt ra, trong giọng nói còn lộ ra một chút sợ hãi.

Kim Liên đảo có kịch độc truyền thừa nên cũng nghe nói đến Nhất Nhật Hồng của Xà Nhân tộc, cảm thấy vô cùng e sợ.

“Kiến thức của Vân đạo hữu thật phong phú.” Thanh Đồng hơi bất ngờ nói.

“Đại danh của Nhất Nhật Hồng, phàm là người có chút kiến thức ở Đông Hải này đều biết đến cả. Chỉ là ta nghe nói luyện chế Nhất Nhật Hồng cực kỳ gian nan, toàn bộ Xà Nhân tộc cũng không có mấy bình. Trên người Thanh Đồng huynh có?" Huyễn Linh Tử liếc mắt nhìn Vân Cửu Tiêu một cái, nói.

Thanh Đồng không nói gì, lật tay lấy ra một bình ngọc màu đỏ rượu, mặt trên viết một chữ "Nhất" thật lớn.

“Tốt quá, có bình Nhất Nhật Hồng này, dù là Long Trùng hay họ Viên kia cũng coi như chết chắc rồi.”

“Nếu trúng Nhất Nhật Hồng quả thật bọn họ chết chắc rồi. Thế nhưng vừa rồi Huyễn Linh Tử đạo hữu nói không sai, thần thông của đám Long Trùng không tệ, nếu bọn họ cơ cảnh không trúng Nhất Nhật Hồng thì tình hình sẽ lại trở thành cục diện hôm nay mất. Đề phòng sơ hở, ta đi thỉnh Tuyết Giao và Hầu Tam Thông trợ giúp thêm, còn chuyện hạ độc đành làm phiền Huyễn Linh Tử đạo hữu. "Thanh Đồng đưa bình hồng ngọc tới.

“Ta hạ thủ? Ta không rành về hạ độc, chỉ sợ làm sai chuyện hỏng đại sự. Thanh đạo hữu tự hạ độc vẫn tốt hơn, chúng ta sẽ đi thỉnh Tuyết Giao và Hầu Tam Thông.” Huyễn Linh Tử nhíu mày, không đưa tay nhận bình ngọc.

“Huyễn Linh Tử đạo hữu không cần lo lắng, độc này sử dụng rất đơn giản. Chỉ cần mở nắp bình ném đến gần đám người Long Trùng là được. Nhất Nhật Hồng này có tính thẩm thấu cực cao, dù bọn Long Trùng có triển khai hộ tráo pháp lực hay tế ra pháp bảo hộ thể thì cũng bị độc này bất tri bất giác ăn mòn xuyên qua.” Thanh Đồng cười nói.

"Đã như vậy, Thanh đạo hữu tự mình hạ thủ không phải tốt hơn sao?" Huyễn Linh Tử hỏi ngược lại, trong lời nói đã rõ ràng ý cự tuyệt.

Loại độc lợi hại như vậy, lại không màu không mùi, không để ý không khéo bản thân cũng trúng độc thì tiêu tùng.

Coi như không trúng độc, đi tới hạ độc đám người Viên Minh thì coi như đã chắc chắn xung đột trực diện với bọn họ. Gã có ngu mới làm chuyện nguy hiểm này.

“Nếu chúng ta đã định liên thủ với nhau, ngay cả chuyện đơn giản ấy mà Huyễn Linh Tử đạo hữu cũng không muốn làm? Tựa hồ không có thành ý cho lắm.” Thanh Đồng nói.

"Thanh đạo hữu nói đùa, nếu là chuyện đơn giản thì các hạ tự mình ra tay vẫn tốt hơn." Huyễn Linh Tử cười lạnh một tiếng.

“Nói như vậy, Huyễn Linh Tử đạo hữu thật không đi?” Thanh Đồng lại hỏi.

Lần này Huyễn Linh Tử lười trả lời mà đứng dậy đi ra ngoài cốc, Vân Cửu Tiêu cùng Băng Tâm vội vàng đuổi theo.

“Huyễn Linh Tử đạo hữu có kiến thức phong phú, đã nghe nói qua Nhất Nhật Hồng của Xà Nhân tộc chúng ta, vậy không biết đã nghe qua một loại kịch độc khác của tộc ta, tên là Bách Nhật Túy chưa?” Giọng nói của Thanh Đồng từ phía sau truyền đến.

Huyễn Linh Tử không dừng bước, tựa hồ lười nghe Thanh Đồng nói nhảm.

“Độc này là do tổ tiên Xà Nhân tộc ta sáng chế ra, ngang ngửa với Nhất Nhật Hồng nhưng khác Nhất Nhật Hồng ở chỗ Bách Nhật Túy lại là một loại kịch độc mãn tính, chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể địch nhân, ẩn nấp chừng một trăm ngày sau mới bộc phát. Lúc loại độc này phát tác lại không hề có chút thống khổ, người trúng chỉ như say rượu mê man đi, bất tri bất giác mà chết, chỉ là sau đó cũng sẽ không thể tra ra bất cứ độc tố nào. Cho nên tuy Bách Nhật Túy lợi hại, giết người trong vô hình nhưng lại không hề nổi danh.” Thanh Đồng vẫn ngồi đó không nhúc nhích, tiếp tục nói.

“Bách Nhật Túy khác Nhất Nhật Hồng ở chỗ, loại độc này không cách nào cất giữ trong các loại dụng cụ như bình, lọ, hồ lô mà phải chứa trong nhụy hoa của Tử Xà hoa, sử dụng khá bất tiện.” Thanh Đồng lấy một bầu rượu ra, từ tốn nói.

Huyễn Linh Tử nghe tới đây chợt dừng bước, sắc mặt đại biến. Vân Cửu Tiêu cùng Băng Tâm cũng thoắt cái mà toát mồ hôi lạnh khắp người.

“Người trúng Bách Nhật Túy, thân thể không có gì khác lạ. Chỉ là lúc mới trúng độc, kịch độc còn lưu ở bề ngoài nên phần da ngực sẽ xuất hiện những đường vân màu tím nhạt. Sau khi kịch độc xâm chiếm dần vào bên trong cơ thể thì những đường vân tím đó cũng biến mất. Ba vị xem thử trước ngực mình, xem phải chăng có trúng độc không?” Thanh Đồng ngửa đầu hớp một ngụm rượu, cười nói.

Huyễn Linh Tử kéo vạt áo của mình ra, sắc mặt thoáng cái đã tái xanh lại.

Da ngực gã đột ngột có thêm mấy đường vân như linh xà màu tím đang giương nanh múa vuốt biểu thị bản thân đang tồn tại.

Trên ngực hai người Vân Cửu Tiêu cũng thế. Nhất là Vân Cửu Tiêu, đường vân trên ngực rõ ràng nhất nên ánh mắt y cũng đầy thê thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận