Tiên Giả

Chương 343: Có gì đó không đúng

“Đã muộn thế này mà ngươi trông vội vàng như vậy, là có chuyện gì muốn nói sao?” Sài trưởng lão quay đầu nhìn Viên Minh rồi hỏi.

Viên Minh trong mắt lóe lên một tia tinh quang, im lặng không đáp ngay mà lùi về sau hai bước mới mở miệng: “Vãn bối vừa phát giác có một đám tu sĩ đang chạy về phía này, trong đó có tu sĩ Kết Đan.”

Sài trưởng lão gật gật đầu, trông giống như không hề ngạc nhiên nhưng vẫn vận pháp lực, dùng truyền âm truyền tin ra khắp doanh địa.

“Dậy mau, có địch tập kích!”

Phản ứng nhanh nhất dĩ nhiên là đám Bắc Nhạn công tử, gần như khi lời vừa dứt, bọn họ đã xông ra khỏi lều vàng, mặt mày kinh nghi bất định, đồng thời dùng thần thức tra xét bốn phía xung quanh.

Thế nhưng cũng rất nhanh sau đó bọn họ liền phát hiện, xung quanh nơi đây chẳng hề có bóng dáng kẻ địch nào, ai nấy đều có chút nghi hoặc.

Thấy Viên Minh và Sài trưởng lão cũng đứng ở ngoài, cả đám lập tức hỏi: “Sài tiền bối, kẻ tập kích đâu? Bọn chúng có mấy người, tu vi thế nào?”

Sài trưởng lão đưa tay chi Viên Minh rồi đáp: “Là hắn phát hiện ra.”

Đám Bắc Nhạn công tử nghe thế càng ngạc nhiên hơn, tu sĩ họ Cam còn tỏ vẻ bất mãn hừ mấy tiếng rồi nói: “Xung quanh đây làm gì có địch nhân nào, chắc không phải ngươi ngủ mơ đấy chứ?”

Viên Minh lười so đo với gã, đưa tay chỉ Hoa Chi rồi nói: “Là linh sủng này của ta phát giác, địch ở phía Đông Bắc, tổng cộng có mười tám tu sĩ đang độn địa tới, người cầm đầu có tu vi Kết Đan kỳ?”

“Độn địa? Dám dùng chiêu này trước mặt ta, đúng là không biết trời cao đất rộng.” Tu sĩ họ Cam cười lạnh.

Tiếp đó, gã lập tức đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, kích phát pháp lực toàn thân, nhấc chân phải lên giẫm mạnh một cái.

Tức thì, một vòng sáng màu đất từ bàn chân gã tỏa đều ra khắp xung quanh, sau thoáng chốc đã lan ra ngoài doanh địa.

Viên Minh lập tức cảm giác được đất cát dưới chân trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, trong khi ấy Bắc Nhạn công tử thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Có Cố Thổ thuật này của Cam đạo hữu, đám người kia có muốn từ dưới chất chui lên cũng phải chịu khổ một phen.”

Y nói vừa dứt câu, mặt mày đột nhiên biến sắc, tiếp đó là một tràng tiếng phá đất đột ngột vang lên. Ở bên ngoài doanh địa, tám tu sĩ từ những hướng khác nhau xông ra, đạp pháp khí bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống quan sát năm người trong doanh địa.

Trong số tám người này lại có hai người chân đạp hư không, rõ ràng là tu sĩ Kết Đan kỳ.

Hai tu sĩ Kết đan kia gồm một thanh niên bộ dáng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dung mạo anh tuấn bất phàn, mi tâm tràn đầy vẻ kiêu ngạo, người còn lại thì tướng tá già nua, tóc trắng rủ xuống vai, thẳng người tay chắp sau lưng, đứng thấp hơn thanh niên kia nửa bước.

Tu sĩ trẻ tuổi nhìn tu sĩ họ Cam trong doanh địa, cười nhạo châm chọc.

“Đây chính là Cam Thản nổi danh Thổ pháp trong Tử Lôi thành sao, thật đúng là thùng rỗng kêu to, Cố Thổ thuật này con chó ta nuôi còn thi triển tốt hơn.”

Nghe tu sĩ trẻ tuổi chế nhạo, tu sĩ họ Cam lửa giận công tâm, nhưng khi ngẩng đầu thấy bọn họ dẫm không khí mà đứng, lập tức lại cảm giác như đầu bị dội một gáo nước lạnh, chớ nói gì nổi giận, ngay cả lên tiếng phản bác cũng không dám.

Trên mặt Bắc Nhạn công tử và Ngải cung phụng cũng đầy vẻ kinh ngạc pha lẫn e sợ, bọn họ nghĩ sao cũng không ngờ được, đám sa đạo đánh cướp thương đội này lại có tới hai tên thủ lĩnh Kết Đan kỳ.

Tu vi cỡ đó dù tới đây cũng đều là thượng khách của thế lực các phe, thậm chí có thể tự mình mở thành, làm một thành chủ, cần gì phải đi làm sa đạo?

Trong số những tu sĩ Trúc Cơ ở đây, chỉ có Viên Minh là không lộ vẻ kinh hoảng. Hắn đảo mắt nhìn qua tu sĩ trẻ tuổi và lão giả kia một lát, đầu óc nhanh chóng suy tính cách đối phó.

Chính vào lúc này, hắn đột nhiên liếc mắt nhìn qua Sài trưởng lão đứng cách đó không xa, thấy người này đối mặt với cảnh bị hai tu sĩ cùng cấp bao vây mà lại giống như trút được gánh nặng.

“Không đúng nha!”

Viên Minh liên tưởng tới những điểm đáng ngờ mà mình phát hiện trước đó, hiềm nghi trong lòng bộc phát, bắt đầu nảy sinh thoái ý.

“Ta chính là Sài Cửu Tiến, trưởng lão Bách Đan phương, lần này dẫn đội hành thường, hàng là đan dược của Sa Nhiễm cốc. Hai vị dẫn người cướp đường như vậy, không sợ bị bản phường và Sa Nhiễm cốc liên thủ vây quét sao?” Sài trưởng lão lớn tiếng uy hiếp.

“Ha ha, Sài trưởng lão chớ dựa hơi Sa Nhiễm cốc, chúng ta đã dám tới cướp thương đội các ngươi thì đương nhiên đã thám thính từ trước, nói thật cho ngươi biết, nếu thương đội không phải là của Bách Đan phường các ngươi thì ta cũng không thèm tới cướp đâu.” Tu sĩ trẻ tuổi cười to đáp.

“Bách Đan phường ta buôn bán đã nhiều năm, luôn lấy hành thiện cứu người là tôn chỉ, chẳng biết đã đắc tội các hạ lúc nào mà lại bị các hạ ghi hận như vậy.” Sài Cửu Tiến nhíu mày, từ tốn hỏi tiếp.

“Bách Đan phường các ngươi đắc tội ta nhiều chỗ lắm, về phần nguyên do cụ thể, Sài trưởng lão xem ra phải xuống suối vàng hỏi lão phường chủ của các ngươi rồi.” Tu sĩ trẻ tuổi châm chọc.

“Quả nhiên các ngươi chính là Phi Vũ, thương đội lão Nhan lần trước dẫn đi cũng là bị các ngươi cướp đoạt!” Sài Cửu Tiên hai mắt lóe sáng.

“Ha ha, giờ biết thì đã muộn rồi! Động thủ!”

Tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh, há miệng phun một cái. Một tia sáng tím kéo theo tiếng sấm bắn vọt ra, lóe lên rồi lại biến mất không thấy đâu nữa.

Nhưng Sài Cửu Tiến dường như đã có chuẩn bị tức trước, chỉ thấy y lập tức vung tay, ném vòng ngọc màu trắng được cầm sẵn trong tay ra. Vòng ngọc lóe lên ánh sáng màu trắng ngà, bay lên đỉnh đầu y rồi tỏa xuống một tầng ánh sáng mờ che kín toàn bộ thân thể y.

Lồng sáng vừa mới hình thành được một tích tắc, tia sáng tím kia bỗng nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào lồng sáng, bộc phát ra hào quang chói mắt màu tím.

Ánh sáng chói lóa chiếu tới làm hai mắt Sài Cửu Tiến theo bản năng nhắm lại trong thoáng chốc, khi mở mắt ra, Sài Cửu Tiến mới phát hiện tia sáng tím kia thực chất là một thanh tiểu kiếm với đầy những điện quang màu tím quấn quanh, nhưng điều làm y hoảng sợ chính là, tiểu kiếm vừa đâm vào một cái mà lồng ánh sáng bảo vệ y đã xuất hiện vết nứt.

Điều này khiến y thực sự sợ hãi, bởi Băng Ngọc hoàn kia chính là pháp bảo bản mệnh mà y tỉ mỉ dựng dưỡng, dù công pháp thủ đoạn của nó chỉ có một nhưng sức phòng ngự rất cao, dù có là pháp bảo của tu sĩ Kết Đan trung kỳ tấn công cũng khó mà công phá.

Trong khi tu sĩ trẻ tuổi này rõ ràng chỉ là Kết Đan sơ kỳ lại có được pháp bảo lợi hại như vậy.

Thấy tử điện tiểu kiếm của mình chưa thể đắc thủ, tu sĩ trẻ tuổi có vẻ cũng khá bất ngờ. Gã nhìn ngọc hoàn trên đỉnh đầu một lát, trong mắt liền lóe lên nét tham lam.

Ngay tiếp đó, trong ánh nhìn kinh ngạc của Sài Cửu Tiến, tu sĩ trẻ tuổi nâng lòng bàn tay trái lên một chút, tức thì một cái ấn lớn bằng ngọc bích xuất hiện trong lòng bàn tay, nhìn vào linh quang quấn quanh ấn thì có vẻ nó còn lợi hại hơn tử điện tiểu kiếm kia.

Sài Cửu Tiến tuy là trưởng lão Bách Đan phương nhưng tài sản cũng không có nhiều, vì tinh luyện Băng Ngọc hoàn mà gần như tiêu hết tích lũy, trong khi tu sĩ trẻ tuổi này chỉ là một tên sa đạo, pháp bảo trên người nhiều thì cũng thôi đi, cớ gì kiện sau còn lợi hại hơn cái trước như vậy?

Sài Cửu Tiến bên này còn đang kinh nghi bất định thì ở một bên khác, đám người Bắc Nhạn công tử đã lâm vào khổ chiến.

Đối thủ của bọn họ tuy cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nhưng gần như kẻ nào cũng có thể xuất ra vài kiện pháp khí thượng phẩm, trong đó thậm chí còn có hai người dùng tới pháp khí phẩm, huống hồ kẻ địch còn chiếm ưu thế quân số, mấy người bọn họ chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, chật vật khôn tả.

Ngoại lệ duy nhất chính là Viên Minh, sau khi lệnh cho Hoa Chi cuốn lấy một tên, hắn bèn xuất ra Hóa Huyết Đao, chiến thành một đoàn với một tu sĩ tay cầm pháp khí cực phẩm. Trong lúc hai người chiến đầu, đủ loại linh quang chớp động quay cuồng, thoạt nhìn như đang chiến đấu vô cùng dữ dội, nhưng thực tế Viên Minh đã sớm dùng huyễn thuật che mắt đối phương, hoàn toàn điều khiển chiến cuộc theo ý của mình, lúc này còn nhất tâm nhị dụng, vừa đánh đấm vừa nhìn về phía chiến trường Kết Đan kỳ.

Khi tu sĩ trẻ tuổi xuất ra kiện pháp bảo thứ hai, hắn cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý của hắn đã bị một chuyện khác thu hút.

Từ lúc hiện thân tới giờ, lão giả kia vẫn luôn chắp tay đứng sau lưng tu sĩ trẻ tuổi, tới bây giờ vẫn chỉ yên lặng quan sát Sài Tiến và năm tu sĩ chiến đấu mà chẳng hề có ý xuất thủ.

Viên Minh thầm nghi hoặc, âm thầm đổi góc nhìn với hồn nha đã được hắn thả ra thám thính xung quanh lúc trước, không ngờ lại thấy trên tay sau lưng lão giả có đặt một trận bàn nhỏ, mặt trận bàn lấp lóe linh quang, có vẻ như đã sắp thành hình.

Thấy cảnh này, Viên Minh lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, tên kia đang thôi động trận pháp!”

Lời này nói ra, Sài Cửu Tiến thầm giật mình, đưa mắt nhìn qua lão giả một cái liền hiểu ra ngay, mặt mày lập tức hơi tái đi.

Tu sĩ trẻ tuổi nghe Viên Minh nói cũng quay đầu nhìn hắn với ánh mắt mang nét kinh ngạc.

“Ngươi thật đúng là nhạy cảm, Quách lão, không cần che giấu nữa, lập tức phát động trận pháp!”

“Vâng, thiếu chủ!”

Tu sĩ Kết Đan gọi là Quách lão kia lập tức thu tay lại, tay phải nâng trận bàn trước ngực, tay trái nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi bất thình lình điểm một cái về phía trận bàn.

Chỉ chớp mắt sau đó, vô số cột sát bừng lên xung quanh doanh địa, rồi một màn sáng màu xanh biếc từ dưới mặt đất dâng lên, nhanh chóng khép lại, chỉ thoáng chốc đã sắp bọc kín toàn bộ doanh địa.

Đúng lúc này, Sài Cửu Tiến trong lòng rối loạn, mặt mày đầy vẻ không đành lòng, đưa tay lấy ra một tấm phù lục bề mặt vẽ loại phù văn nào đó không rõ tên rồi dán nó lên người.

Chỉ chớp mắt sau đó, một vầng hào quang màu lam sẫm bọc kín cả người Sài Cửu Tiến lại rồi mang y hóa thành một vệt sáng bắn vọt ra ngoài trước khi lồng sáng trận pháp kịp khép lại.

Thấy tình cảnh này, tu sĩ trẻ tuổi lập tức sa sầm nét mắc, trong khi đó Quách lão bên cạnh gã vội vàng nói: “Thiếu chú thứ tội, là do ta nhất thời sơ sẩy để người khác nhìn thấy, xin cho phép ta lấy công chuộc tội, bắt Sài Cửu Tiến quay về.”

Tu sĩ trẻ tuổi lập tức lắc đầu: “Không, hàng quan trọng hơn. Sài lão cẩu để ta đi bắt, ngươi ở đây giết sạch đám người kia, thu hết túi trữ vật Bách Đan phương đưa bọn chúng cho ta.”

Nói chưa hết câu, gã đã thi triển pháp quyết, hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo hướng Sài trưởng lão vừa chạy trốn.

Quách lão đưa nhìn nhìn tu sĩ trẻ tuổi rời xa, xong mới phẫn hận nhìn về phía Viên Minh đang bị vây trong trận, nếu không phải tại hắn tố giác ngay khi mình đang thôi động trận pháp, mình cần gì phải vội vàng như vậy, thậm chí còn để Sài Cửu Tiến lọt ra ngoài, bị mất mặt ngay trước mắt thiếu chủ.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng y liền nổi lên sát ý, muốn xông ngay vào trong trận tự tay chém giết Viên Minh, nhưng chẳng ngờ đúng lúc này, Viên Minh ở trong trận lại đột nhiên mở miệng nói với đám người Bắc Nhạn công tử.

“Lát nữa ta phá vỡ trận pháp, các ngươi nhớ nghĩ cách cùng ta thoát thân.”

Ngữ điệu cực kỳ tỉnh táo, không có tí gì là khiếp đảm hay hồi hộp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận