Tiên Giả

Chương 531: Lên núi

Lôi Hạc mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn về phía mũ rơm Thanh Quý trên đỉnh đầu Viên Minh, trong mắt hiện lên một tia kinh dị.

"Triệu Quy tiền bối biết tu vi ta không đủ, hành động trong rừng đào này không tiện, nên cho ta mũ rơm này, có thể bảo vệ sơ." Viên Minh nói như thế.

"Tại sao hắn lại tốt với ngươi như vậy? Chẳng lẽ giữa ngươi và hắn có giao dịch gì không muốn người biết!" Viêm Tương lộ ra vẻ ghen tỵ, không khách khí nói.

Từ khi nhìn thấy Triệu Quy, trong lòng gã đã nổi giận, nhưng lại không thể phát tác, ngược lại Viên Minh tựa hồ còn có phần được đãi ngộ, khiến cho gã càng nén giận không thôi.

"Viêm Tương tiền bối nói quá lời, cũng không có chuyện gì không muốn người nhận ra, chỉ là trước đó trong thạch lâm, vận khí ta tương đối tốt, tìm được nhiều hơn mấy đóa Kim Quỳ nở rộ. Triệu Quy tiền bối nói không chiếm tiện nghi của ta, nên cho ta vật này, xem như đổi số Kim Quỳ dư kia." Viên Minh cũng không thèm để ý, vui tươi hớn hở trả lời.

Viêm Tương nghe vậy, trong mắt hiện lên hung mang, nắm thật chặt nắm đấm, tựa hồ sau một khắc sẽ động thủ cướp đoạt.

Lôi Hạc nhìn ra điểm không đúng, đang muốn há miệng nói gì, đột nhiên xảy ra dị biến.

Chỉ nghe "Rắc rồi" một tiếng, mặt đất dưới chân Viêm Tương đột nhiên vỡ ra, một rễ cây màu xanh đen nhanh chóng chui ra, như linh xà, phi tốc cuốn lấy hai chân của gã.

Viêm Tương kinh hô, phản ứng lại cực nhanh, lòng bàn tay hiện lên xích quang, chuôi đại kiếm màu đỏ trống rỗng xuất hiện, hóa thành một đạo xích ảnh không chút do dự chém xuống, hung hăng trảm lên rễ cây xanh đen.

"Ầm" một tiếng vang trầm, đại kiếm bị phản chấn trở về, trên rễ cây chỉ lưu lại một vệt ngấn cạn.

"Làm sao có thể!" Viêm Tương quá sợ hãi, chuôi đại kiếm này là pháp bảo tám phù văn.

Viên Minh và Lôi Hạc cũng lộ vẻ kinh hãi.

Lôi Hạc đang muốn quay người nghĩ cách cứu viện, sau một khắc lại hai mắt mở trừng trừng, thân hình dừng lại, sắc mặt một hồi âm tình biến hóa.

Chỉ thấy Viêm Tương phát ra một tiếng kêu thảm, hai chân gã đột nhiên lấy héo rút với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong rễ cây xanh đen chẳng biết lúc nào toát ra từng gai nhỏ rậm rạp, đâm vào chân Viêm Tương.

Không chỉ như thế, từng cây rễ phụ xanh đen như sợi tóc từ trong rễ cây lít nha lít nhít bắn ra, từng tia từng sợi đâm vào các nơi khác của Viêm Tương.

Viêm Tương điên cuồng giãy giụa, căn bản không thể thoát khỏi rễ cây quấn quanh trên người, huyết nhục toàn thân tựa như bị rút ra bắt đầu trở nên lõm vào, khí tức cũng nhanh chóng suy giảm.

Con ngươi Lôi Hạc co rụt lại, không chút do dự xoay người bỏ chạy ra xa.

Viên Minh và Viêm Tương quan hệ không thân, tự nhiên chạy càng nhanh.

Ầm ầm!

Vài gốc rễ cây thô to như trường long chui ra mặt đất, nhào về phía hai người Viên Minh.

Viên Minh thi triển Quỷ ảnh độn pháp, miễn cưỡng tránh thoát rễ cây vây quanh.

Nhưng không cho hắn thở một ngụm, vô số thân cây xanh đen cùng dây leo từ lòng đất xông ra, ở giữa không trung xen lẫn quấn quanh, trong phút chốc hình thành một mảnh Thanh Hắc Sâm Lâm xanh um tươi tốt, bao phủ Viên Minh và Lôi Lạc vào trong.

Vô số đại thụ che trời bao phủ xuống, hoàn cảnh vốn nóng rực chói mắt trong nháy mắt trở nên u ám, trong không khí thậm chí hiện ra thủy khí ướt át.

Thanh Hắc Sâm Lâm xanh um tùm, tràn ngập sinh cơ, nhưng cây đào trong phạm vi nó bao phủ trong nháy mắt khô héo, trong vòng mấy trăm trượng thiên địa linh khí trong phút chốc biến mất, hóa thành một mảnh khu vực tử vong.

Rừng rậm nơi nào đó đột nhiên hàn khí đại thịnh, một mảnh cây cối cành lá bị băng cứng màu trắng bao trùm.

"Ầm."

Sau mấy hơi thở, một đạo tử sắc thương ảnh phá băng chui ra, hiện ra thân ảnh Viên Minh.

Gần như đồng thời, một chỗ khác của Thanh Hắc Sâm Lâm nở rộ vạn đạo lôi quang, một bóng người được lôi điện bao khỏa điện xạ ra, lại là Lôi Hạc.

Bất luận Viên Minh, hay là Lôi Hạc lúc này đều sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc.

Cây cối xanh đen này thật là đáng sợ, vừa rồi bọn hắn bị rừng rậm bao phủ, trong nháy mắt cảm giác pháp lực, hồn lực, khí huyết thể nội nhanh chóng bị hút đi với tốc độ khó mà tin nổi.

Nếu không phải hai người đều có thủ đoạn ứng đối, bộc phát toàn lực lao ra, hiện tại chỉ sợ đã bị hút thành người khô.

"Quái vật từ đâu tới, không phải chúng ta có thể đối phó, đi mau!" Lôi Hạc sợ hãi, lấy ra một viên đan dược ăn vào.

Sau đó y hóa thành một đạo lôi quang vọt đi nơi xa.

Pháp lực và hồn lực Viên Minh tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn không đến ba thành, cũng vội vàng lấy ra một hạt sen ăn vào, pháp lực cấp tốc khôi phục, dưới thân hiện lên lôi quang, Lôi Vũ hiển hiện, chở hắn vọt tới trước.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn từ phía sau truyền đến!

Một Hỏa Phượng màu đỏ giương cánh xông phá Thanh Lục Sâm Lâm, đuổi sát sau lưng hai người Viên Minh, dọc đường Hỏa Phượng đụng phải thứ gì, đều hóa thành tro tàn.

Lôi Hạc bay với tốc độ không giảm quay đầu nhìn lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Viên Minh nhìn thoáng qua Hỏa Phượng, cũng khẽ giật mình.

Trong Hoả Phượng thế như chẻ tre bao lấy một thân ảnh, thình lình chính là Viêm Tương.

Giờ phút này hai chân gã thình lình đã đứt ngang gối, quần áo lộn xộn, hiển thị rõ suy yếu, chỉ là hai mắt xích hồng, như muốn phun lửa.

Tay gã nắm lấy một thanh quạt lông màu đỏ, hình dáng tương tự chuôi quạt lông màu xanh lúc trước, chỗ cán quạt có một phù điêu Phượng Hoàng, mặt quạt là đám lông vũ màu kim hồng.

Mặt ngoài quạt lông màu đỏ đại phóng linh quang, bắn ra linh áp dọa người, cách thật xa cũng khiến ngực Viên Minh thấy khó chịu.

"Cây quạt này hẳn là một kiện Linh Bảo phỏng chế, uy lực chỉ sợ không dưới Tử Tinh Cửu Long Thương của ta." Viên Minh âm thầm kinh hãi, cảm khái tu sĩ Nguyên Anh kỳ quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.

Ngay sau đó, trong Thanh Lục Sâm Lâm truyền ra tiếng gầm giận dữ, cây cối đầy trời cấp tốc thu liễm, trong chớp mắt biến mất, thay vào đó là một gã quái nhân da xanh thân hình cao lớn.

Quái nhân này thoạt nhìn không khác Hoa Chi hóa thành hình người, đang sải rộng bước chân đuổi theo ba người Viên Minh.

Thanh sắc quái nhân chạy thật nhanh, hoàn toàn không kém thể tu, trên hai chân càng lóe ra một tầng lục quang, mỗi bước chạy có thể trống rỗng tiến lên mấy chục trượng, tựa hồ là mộc độn thuật, cấp tốc tiếp cận ba người.

"Phân tán đào tẩu, hội họp tại kim sắc cự phong!" Lôi Hạc hét lớn lên tiếng, hóa thành một đạo lôi quang vọt qua bên trái đằng trước.

Viên Minh gần như đồng thời vỗ Lôi Vũ dưới thân, hóa thành một đạo lôi ảnh lướt ngang bên phải.

Viêm Tương bị trọng thương, phản ứng chậm nửa nhịp, thầm mắng hai người gian trá, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục hướng phía trước.

Linh trí thanh sắc quái nhân tựa hồ không cao, vô thức dựa theo hướng chạy trước đó, truy theo Viêm Tương.

Thần thức Viên Minh cảm ứng được cảnh này, nhẹ nhàng thở ra, điều khiển Lôi Vũ lượn quanh một vòng lớn, lúc này mới chạy về phía kim sắc cự phong.

...

Một ngày một đêm sau.

Sơn phong nguy nga cao ngất như mây, trên đó gắn đầy màu kim rực rỡ, tựa như do hoàng kim đúc thành, lại như thái dương trên không trung, phủ xuống nhân gian.

Chân núi có ba đạo lưu quang từ rừng đào không xa bay ra, chính là Viên Minh, Lôi Hạc, Viêm Tương.

Một cỗ bụi mù theo sát sau ba người, đại địa chấn động, lại là mười thanh sắc quái nhân đuổi sát theo.

Ba người lúc trước phân tán đào tẩu, nhưng trong rừng đào lại toát ra mười thanh sắc quái nhân khác, chia ra truy hướng Viên Minh cùng Lôi Hạc, ép ba người về cùng một chỗ.

Vướng bận việc này, mâu thuẫn giữa Viêm Tương cùng Viên Minh tự nhiên không còn rảnh để bận tâm.

Lấy tốc độ bay ba người, trong chớp mắt đã đến dưới cự phong, chỉ thấy một đầu sơn đạo uốn lượn thông hướng sơn phong, hai bên đường mơ hồ nhìn thấy mấy chỗ cung điện tọa lạc, sắp xếp cũng không chỉnh tề.

"Những thụ nhân phía sau đúng là âm hồn bất tán, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp." Lôi Hạc trầm giọng nói.

"Quản chúng nhiều như vậy làm gì, trực tiếp leo núi!" Viêm Tương hừ lạnh nói.

Trên đường, gã chẳng biết dùng bí pháp gì, hai chân vậy mà khôi phục lại, biến thành độn quang không chút dừng lại, trực tiếp chuyển hướng, bay về phía đỉnh núi.

Nhưng Viêm Tương vừa vượt qua chân núi, còn chưa bay cao, đột nhiên trùng điệp hạ xuống, nện xuống đất.

Trong bụi mù, Viêm Tương ho khan bò lên, tản ra bụi mù, đầy mặt khó chịu nhìn Lôi Hạc cùng Viên Minh vững vàng đáp xuống phía sau.

"Viêm Tương đạo hữu, ngươi quá nóng lòng, loại địa phương này, làm sao không có cấm chế cấm bay?" Lôi Hạc lắc đầu nói.

"Dù sao cũng phải thử một lần, những thụ nhân kia ngay đằng sau, chậm rãi lên núi làm sao thoát khỏi bọn chúng!" Viêm Tương hừ một tiếng, dọc theo sơn đạo bay vút lên trên.

Lôi Hạc cùng Viên Minh theo sát phía sau.

Những thanh sắc quái nhân kia đuổi tới, dừng bước lại trước kim sắc cự phong.

Ba người thấy vậy đều vui mừng.

"Xem ra thụ nhân là khảo nghiệm ở rừng đào, đến cự phong này thì ngừng lại." Lôi Hạc thở nhẹ một hơi, vui vẻ nói.

Sơn đạo mặc dù cấm bay, nhưng lại không cấm độn pháp, thân ảnh ba người rất nhanh biến mất phía trước.

Thanh sắc quái nhân khoa tay múa chân một hồi, phát ra trận trận gầm thét, nhưng không leo núi.

Ba người chạy vội một khoảng cách, thấy thanh sắc quái nhân không đuổi theo, trái tim căng thẳng lúc này mới buông xuống.

Bất quá bọn hắn cũng không chậm bước chân, toàn lực leo lên.

Rất nhanh, ba người tới trước một tòa cung điện gần nhất, nhưng đại môn cung điện đã ngã xuống một bên, vách tường bên cạnh phủ kín vết chém đao kiếm, tựa hồ là bị người cưỡng ép phá vỡ.

Ba người vội vàng đi vào lục soát một vòng, quả nhiên không phát hiện bất luận bảo vật gì.

"Hừ! Quả nhiên có người đi trước chúng ta, đồ vật đã bị lấy đi, chúng ta phải nhanh hơn nữa, nếu không ngay cả canh cũng không có mà uống!" Viêm Tương từ trong cung điện đi ra, sắc mặt dị thường khó coi.

Sau đó ba người bước nhanh hơn, trên đường đi lại gặp vài tòa cung điện, tuy nhiên cũng như tòa thứ nhất, bị người cưỡng ép phá vỡ đại môn, lấy đi đồ vật bên trong.

Lôi Hạc và Viêm Tương càng chạy càng nhanh, Viên Minh đi không quá nhanh, theo sau lưng hai người, thần thức luôn dò xét xung quanh.

Không chỉ là cung điện, một ít chỗ sơn đạo cũng có vết tích chiến đấu, hiển nhiên trên đường núi cũng có nguy hiểm, không được khinh thường.

Một khắc đồng hồ sau, ba người đi tới nơi gần giữa sườn núi, thần sắc khẽ biến, phía trước ẩn ẩn truyền đến thanh âm giao thủ.

Lôi Hạc và Viêm Tương liếc nhau, lập tức lao tới phía âm thanh truyền tới, rất nhanh đến một chỗ bằng phẳng ở sườn núi.

Chỉ thấy nơi đây tọa lạc một tòa cung điện màu vàng óng nguy nga, đại môn đóng chặt, chưa bị phá ra.

Trên đất trống trước điện, đảo chủ Kim Ngao Đảo Cốc Huyền Dương đang điều khiển một thanh phi kiếm màu vàng óng, triền đấu với hai đầu dị thú toàn thân như kim thạch.

Mà bên cạnh gã không xa, Thiên Bảo đạo nhân cầm một thanh phất trần ngọc thạch, vung vẩy ra ngàn vạn tơ trắng, ý đồ cuốn lấy dị thú kim thạch bên đó.

Những dị thú này dáng như mãnh sư, thân cao hơn trượng, cơ thể rắn như thép, phi kiếm Cốc Huyền Dương sắc bén vô song, gần như mỗi một kiếm rơi xuống đều có thể gọt đi một phần thân thể dị thú.

Trước mắt hai đầu dị thú chiến đấu với gã đã mình đầy thương tích, trong đó một con đã bị chém tới gần nửa người, con kia cũng thiếu một chân sau, trên mặt đất xung quanh rơi vãi các khối vụn kim thạch không đều.

So sánh với gã, phất trần Thiên Bảo đạo nhân thì không cách nào ảnh hưởng đến dị thú kim thạch, bắn ra tơ trắng thỉnh thoảng bị dị thú phun ra liệt hỏa đốt đoạn.

Thiên Bảo đạo nhân thông qua các loại thủ đoạn phù lục cũng chỉ khó khăn lắm ở vào thế bất bại, thoạt nhìn có chút yếu thế, trên quần áo cũng có vết cháy đen, hiển nhiên là lúc trốn tránh vô ý bị bỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận