Tiên Giả

Chương 973: Nổi sóng lớn

“Luân Hồi Ma Quân!” đồng tử của Không hơi co lại, hiển nhiên là có chút kiêng kị với cái tên này.
“Chỉ là một cỗ phân thân mà thôi, mặc dù có nắm giữ Luân Hồi Chân Ý, nhưng uy lực của nó cũng có giới hạn, chỉ cần chúng ta ứng đối thỏa đáng, chắc có lẽ sẽ không gặp phải nhiễu loạn quá lớn.” Mộc đạo nhân bình tĩnh nói ra.
“Ta tự nhiên không sao cả, đây vốn chính là chuyện mà đến lượt các ngươi phải đau đầu.” Không nhếch miệng nói ra.
“Chuyện này quả thật làm cho ta đau đầu mãi, trước mắt ta cũng cần lập tức triệu tập nhân thủ đến đây hỗ trợ, nhưng điều này vẫn cần phải có thời gian nhất định, mà chuyện quan trọng nhất bây giờ là kích phát Thiên Hồng Đại Trận để bảo trụ mười tám toàn thành trì khác ở Vạn Yêu Sơn Mạch, Viên tiểu hữu, việc này chỉ có thể nhờ ngươi, ngươi chỉ cần chèo chống đến lúc người của ta chạy tới nơi là được, trong thời gian này, ta sẽ cấm chỉ bất luận kẻ nào tới gần Bạch Đế Thành, sẽ không bại lộ bí mật của ngươi, chờ mọi chuyện được giải quyết xong, ta sẽ cho ngươi thù lao hài lòng.” Mộc đạo nhân gật nhẹ đầu và nghiêm mặt nói ra.
Viên Minh nghe thế thì trong lòng hơi rục rịch, nhưng hắn lập tức lắc đầu cự tuyệt, nói : ”Đa tạ ý tốt của Mộc tiền bối, chỉ là thực lực của vãn bối thấp, sợ sẽ làm hỏng việc lớn.”
“Viên tiểu hữu là lo lắng chuyện sau khi Thâu Thiên Đỉnh bại lộ bị người ngấp nghé sao? Kỳ thực không cần phải làm như thế, việc này đã bị ta biết được thì ngươi cũng không giấu được nữa, ở bên trong Xuất Vân Giới này người bị lão đạo ta để mắt tới, còn chưa từng có ai có thể chạy thoát được.” Mộc đạo nhân cũng chẳng nghĩ nhiều về việc hắn cự tuyệt, khẽ cười nói tiếp.
Trong lòng Viên Minh run lên, không nghĩ tới Mộc đạo nhân vậy mà biết được sự tồn tại của Thâu Thiên Đỉnh.
Trong lòng của hắn đang âm thầm suy nghĩ có lẽ là do thần thông sở trí Vạn Mộc Linh Tê mà Không tiền bối nói, bản thân vừa bước lên Trung Châu đại lục thì hắn đã bị để mắt tới rồi.
“Đừng lo lắng, ta đã hứa bảo vệ ngươi an toàn thì sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ cần ngươi đồng ý yêu cầu này, ta không chỉ đảm bảo an toàn cho ngươi, mà còn cho ngươi đầy đủ thù lao cùng địa vị.” Mộc đạo nhân tiếp tục nói.
Viên Minh cau mày, trong lòng vẫn còn do dự.
Hắn biết giá trị của Thâu Thiên Đỉnh rất phi thường, một khi nó bị lộ ra, nhất định sẽ khơi dậy lòng tham của vô số người, nhưng tình thế trước mắt buộc hắn phải cân nhắc tới khả năng hợp tác cùng Mộc đạo nhân.
Trong lúc hắn vẫn còn đang do dự thì giọng của Không truyền âm tới bên trong thức hải của hắn : ”Lão không có lừa ngươi đâu, thủ đoạn truy tung của Mộc đạo nhân có tiếng tăm lừng lẫy trong số tu sĩ Đại Thừa ở Xuất Vân Giới này rồi, nếu lão muốn truy tung ngươi, thì trừ khi ngươi rời khỏi XUất Vân Giới này còn tạm, nếu không thì tuyệt đối không có khá năng đào tẩu.”
“Không tiền bối, ngươi hy vọng ta đáp ứng việc này sao?” Viên Minh cũng truyền âm hỏi lại.
“Cũng được nha, cái vị Mộc đạo nhân này tính tình ôn hòa, thực lực lão cũng cường đại, lại hay ru rú trong nhà, không thích dây vào phân tranh trong thế tục, ngươi hợp tác cùng lão cũng coi như an toàn, huống hồ, không phải vẫn còn có ta ở đây sao?” Không trầm giọng nói ra.
Viên Minh nghe vậy thì trong lòng yên lặng trầm tư.
Chuyện Thâu Thiên Đỉnh tồn tại đã bị Tô Vô biết được, sớm muộn cũng sẽ truyền khắp thiên hạ, lúc này về phe cùng Mộc đạo nhân, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.
“Xem tu vi của Viên tiểu hữu đã khí tượng phi phàm, chỉ tiếc chưa có nơi sống yên phận, Thiên Hồng đại trận chính là nền tảng tạo nên sự an ổn của Xuất Vân Giới, nửa điểm cũng không được sai sót, giả sử nếu tiểu hữu có thể tọa trấn ở đây, không ngại thủ hộ địa trận, lão đạo ta tức tán thành ngươi nắm giữ Thâu Thiên Đỉnh thần bí kia, với lại, lão đạo ta cũng trịnh trọng hứa hẹn, sau đó toàn bộ Vạn Yêu Sơn Mạch này đều có thể do ngươi chấp chưởng, mặc ngươi rong ruổi.” Mộc đạo nhân giống như nhìn rõ được sự lo lắng trong lòng của Viên Minh, nên tiếp tục chậm rãi nói thêm.
Lời này của lão vừa nói ra, hiển nhiên khiến Viên Minh chấn động trong lòng không thôi.
Thời gian hắn tới Vạn Yêu Sơn Mạch này không dài, nhưng cũng hiểu rõ sự rộng lớn cũng như tiềm lực vô tận ở nơi đây.
Nếu có thể đem nó thu về trong tay, mặc kệ là tu luyện pháp thể hay thu thập nguyện lực, đều có thể càng thêm thuận tiện, chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết.
Nhưng mà Viên Minh cũng biết rõ, nếu đã hứa hẹn chuyện này thì còn phải gánh chịu thêm cả trách nhiệm và phong hiểm phía sau nó nữa.
Theo đối thoại giữa Không và Mộc đạo nhân, kết hợp với đủ loại tin tức phát hiện trước đó, thì bây giờ Xuất Vân Giới cùng Ma Giới lần nữa đại chiến đã chẳng còn xa, nếu như hắn thực sự đáp ứng phần trách nhiệm này, chỉ sợ bản thân sẽ phải đối mặt với càng nhiều khiêu chiến cùng nguy hiểm không cách nào biết trước.
Mộc đạo nhân thấy hắn rơi vào trầm tư, cũng không vội thúc giục gì thêm, chỉ là bình tĩnh đứng bên cạnh hắn, chờ đợi Viên Minh đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Gió nhẹ lướt qua, khiến góc áo và tóc của Viên Minh lay nhẹ, giống như trong lòng của hắn lúc này cũng đang dấy lên gợn sóng.
Ở bên trong dãy núi cổ xưa và thần bí này, hắn phảng phất có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đang cuộn trào, phảng phất như đang gọi hắn tới đây, đi nghênh đón tương lai đầy khiêu chiến và kỳ ngộ.
Không biết qua bao lâu, Viên Minh chậm rãi ngẩng đầu, trong hai con ngươi của hắn chiếu ra thân ảnh khoan thai tự đắc của Mộc Đạo Nhân kia.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh mở miệng : ”Mộc tiền bối đã thịnh tình như thế, nếu vãn bối còn từ chối nữa, chỉ sợ thật sự có chút không biết tốt xấu.”
Trên mặt của Mộc đạo nhân hiện ra một nụ cười vui mừng, lão cười nói : ”Tốt, tốt, tốt, nói đến thì ta cũng có nhận biết cùng chủ nhân đời trước của Thâu Thiên Đỉnh.”
Sau khi Viên Minh nghe xong, trong lòng dâng lên một tia kinh ngạc : ”Ngài nhận biết Hạ Hiệt tiền bối sao?”
Trong lòng hắn lại run lên lần nữa, nghĩ lại thì Mộc đạo nhân có giao hảo cùng Không, vậy lão nhận biết Hạ Hiệt tiền bối cũng là hợp tình hợp lý.
Mộc đạo nhân vuốt khẽ chòm râu, chậm rãi kể lại một đoạn chuyện cũ : ”Không chỉ là nhận biết bình thường đâu, thậm chí hắn còn xem như là nửa cái đệ tử của ta nữa, nhớ năm đó, lúc Hạ Hiệt tìm được Thâu Thiên Đỉnh từ bên trong Vấn Thiên Bí Cảnh, trên đỉnh còn có một cái phong ấn cực kỳ khó giải quyết, còn do ta ra tay giúp hắn giải khai…”
Nghe Mộc đạo nhân tự thuật, sự nghi ngờ trong lòng của Viên Minh tiêu tán hơn phân nửa. Hắn hỏi tiếp : ”Vậy vãn bối làm như thế nào để thay thế Hồng Quân Trụ đây?”
“Ngươi chỉ cần hóa thân thành Thế Giới Chi Thụ, đem bộ rễ cắm sâu vào bên trong linh mạch là được, công việc còn lại thì chúng ta sẽ an bài thỏa đáng thay cho ngươi.” Mộc đạo nhân mỉm cười, giải thích cho hắn.
Viên Minh gật đầu đáp ứng, tâm niệm hắn vừa động, Thế Giới Chi Thụ ở bên trong đan điền liền cùng thân thể của hắn tương dung, chẳng bao lâu, hắn đã hóa thành một gốc đại thụ che trời, bộ rễ thì cấp tốc lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Rễ cây chằng chịt kia đem cột đá Hồng Quân bao khỏa sít sao, bộ rễ cây cũng đâm thật sâu vào trong lòng đất, tương liên chặt chẽ cùng linh mạch.
Mộc Đạo nhân thì khẽ lẩm bẩm gì đó trong miệng, hai tay lão kết ấn, đánh ra hai đạo bạch quang sáng chói, chia ra rót vào bên trong Hồng Quân Trụ và Thế Giới Chi Thụ do Viên Minh biến thành.
Chỉ một thoáng, Viên Minh cảm thấy giữa mình cùng Hồng Quân Thạch Trụ phảng phất như có một sợi liên hệ, khi rễ cây Thế Giới Chi Thụ cùng linh mạch ở trong lòng đất tương liên trong nhát mắt, linh lực địa mạch nồng đậm tuôn ra như thủy triều, tràn vào bên trong trụ đá Hồng Quân đứt gãy, đem thắp sáng những cái phù văn đã bị vỡ vụn kia lên.
Cũng trong nháy mắt này, Viên Minh cảm thấy mình giống như hòa thành một thể cùng toàn bộ Vạn Yêu Sơn Mạch, một loại cảm giác kỳ diệu khó diễn tả thành lời xông thằng lên đầu.
Đúng lúc này, trong đầu của hắn đột nhiên có một tiếng “Ông” thật lớn vang lên, bên tai hắn cũng phảng phất như có vô số thanh âm đồng thời vang lên, hưng phấn, hò hét, gào thét, khẩn cầu, khóc thảm,… các loại thanh âm hỗn tạp cùng đan vào một chỗ, không ngừng đánh thẳng vào thần hồn của hắn.
Những thanh âm này hắn cũng không lạ lẫm gì, đó chính là cảm xúc ẩn chứa ở bên trong nguyện lực, trong dĩ vãng thì những nguyện lực này đều do Thâu Thiên Đỉnh tiếp nhận, nhưng lúc này nó lại đến thắng chỗ bản thể của hắn, mà số lượng thì khổng lồ hơn xa dĩ vãng.
Lấy cường độ thần hồn của Viên Minh hôm nay, dưới sự trùng kích của nguyện lực bàng bạc như biển lớn này vào, cũng không nhịn được mà cảm thấy thần hồn rung động, pháp lực cũng bị khuất đảo khiến hắn gần như không cách nào duy trì được trạng thái biến thân.
Mà Thế Giới Chi Thụ lại vững như Thái Sơn, không bị nguyện lực ảnh hưởng tới chút nào.
Gốc Thế Giới Chi Thụ sau khi lột xác kia, Yêu khí bên trong đã hoàn toàn biến thành màu xanh xám, cũng đã mất đi hiệu quả chữa trị của Bất Tử Thụ, và cũng vô pháp nhận ra thuộc tính Yêu Khí nữa.
Đặc điểm lớn nhất của loại Yêu khí màu xanh xám này là cực kỳ ổn định, dù có rót bất kỳ loại linh lực nào khác vào cũng không có tác dụng.
Nhờ đó mà nó có thể đứng vững dưới sự trùng kích của Nguyện Lực.
Mắt thấy Viên Minh không thể chịu nổi nguyện lực trùng kích nữa, Không lập tức triệu hồi Thâu Thiên Đỉnh, điều khiển nó bay ra ngoài và chìm vào bộ rễ của Thế Giới Chi Thụ.
“Chuyện bên ngoài liền giao cho ngươi.” Không căn dặn một tiếng cùng Mộc đạo nhân, sau đó bắt đầu thôi động cấm chế ở bên trong Thâu Thiên Đỉnh vận chuyển, dẫn dắt nguyện lực bên trong địa mạch.
Bên trong Thâu Thiên Đỉnh, Bạch Ngọc Liên đài đột nhiên nở rộ ánh sáng chói mắt, trận văn như nước chảy du tẩu ở bên trên thân đỉnh, cả toàn tế đàn cũng được chiếu sáng rạng rỡ, phảng phất giống như ban ngày.
Gốc rễ của Thế Giới Chi Thụ lúc này bị một luồng ánh sáng trắng bao phủ, luồng ánh sáng nàng giống như một dòng nước nhỏ, lặng lẽ chảy vào lòng đấy, và nối liền với địa mạch.
Trong chốc lát, bên trong linh mạch bắt đầu có ánh sáng năm màu chậm rãi du động, bọn nó giống như dải lụa tươi đẹp, quấn quanh thân hình khổng lồ của Thế Giới Chi Thụ.
Những lưu quang này chính là nguyện lực ẩn chứa bên trong linh mạch, giờ khắc này dưới sự dẫn dắt của Thâu Thiên Đỉnh, đại bộ phận đã bị hút đi và hội tụ ở bên trong đỉnh.
Theo sự giảm bớt của nguyện lực, sự trùng kích mà Viên Minh thừa nhận cũng giảm bớt đi nhiều.
Hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, thần kinh căng cứng cũng được buông lỏng đi một chút.
Cùng lúc đó, Mộc đạo nhân chậm rãi đi vào bên dưới Thế Giới Chi Thụ và ngồi xếp bằng ở gốc cây, thân hình lão thẳng tắp như tùng, không nhúc nhích chút nào.
Chỉ thấy dưới thân lão có một đạo trận văn màu xanh lặng yên hiển hiện, cùng với một hồi ba động nhỏ bé tới mức không thế nhìn thấy, trận văn này bắt đầu tản mát là lực lượng bàng bạc, mặc dù không nhìn thấy rõ bằng mắt thường, nhưng lại có thể cảm nhận được nó đang không ngừng khuếch tán hướng ra bên ngoài.
Dưới tác dụng của cỗ lực lượng này, Hồng Quân Thạch Trụ đứt gãy kia phảng phất cũng sinh ra một loại liên hệ kỳ diệu nào đó cùng Thế Giới Chi Thụ.
Quang mang hư ảo bên trên thạch trụ bỗng nhiên sáng lên, bọn chúng hội tụ thành một cột sáng phóng lên tận trời, xuyên thấu lòng đất.
Giờ phút này, phía trên toàn bộ phế tích Bạch Đế Thành, đều nằm trong cột ánh sáng chói mắt này, nó giống như trở thành một cái tiêu chí mới của mảnh phế tích này vậy.
Lòng đất vốn đang yên lặng, lúc này lại giống như biến thành một vòng xoáy khổng lồ, linh lực ở trong đó điên cuồng dũng động, không ngừng tư dưỡng Thế Giới Chi Thụ cùng Hồng Quân Thạch Trụ.
Cùng lúc đó, ở Âm Sơn Thành ngoài xa vạn dặm, tình huống cũng đã ngập tràn nguy hiểm.
Trên tường thành, có mấy lỗ thủng to đùng nhìn thấy mà giật mình, đó là dấu vết lưu lại do đám Yêu thú điên cuồng trùng sát.
Bên trên mặt đất là đống đổ nát thê lương, thi cốt của Yêu tộc cùng Nhân tộc đan xen nằm đó, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí.
So với Bạch Đế Thành bị hủy diệt toàn thành, vùi lấp thành phế tích ở bên dưới, thì chém giết ở Âm Sơn Thành lại có thẻ thảm thiết và máu tanh hơn.
Đại bộ phận Yêu Tộc khi đã đánh vào thành nội, thì đều đồ sát tùy ý, chẳng cố kỵ gì.
Ở ngoài thành thì vẫn còn có đại lượng Yêu tộc vẫn đang trùng kích vào nội thành, bọn nó muốn trả thù Nhân tộc vì tất cả những sự ức hiếp và tàn sát, đã phải trải qua trong suốt thời gian dài đằng đẵng kia.
Tu sĩ ở Âm Sơn Thành tử thương thảm trọng, số còn lại đều đã lùi về chỗ sâu nhất ở trong thành trì, dựa vào cấm chế còn sót lại để ngăn cản sự công kích của Yêu thú.
Những cấm chế này cũng đã trong tình trạng ngập tràn nguy hiểm, vì đang phải chịu sự tấn công mạnh mẽ của rất nhiều Yêu thú, tùy thời đều có khả năng sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận