Tiên Giả

Chương 239: Huyễn thuật

Thời gian tiếp đó, Viên Minh và tiểu hoàng đế lại trò chuyện cùng nhau về những tâm đắc trong tu luyện cùng vài chuyện lý thú. Lúc đang kể về thời gian bản thân ở trong Bích La động, Viên Minh chợt nhớ tới một người bèn hỏi: "Bệ hạ có thể giúp ta nghe ngóng một vị đệ tử trong Trường Xuân Quan được không?”

Tiểu hoàng đế nghe vậy, hiếu kỳ hỏi: “Người nào đáng để Minh ca nghe ngóng như vậy? Chẳng lẽ bên ngoài đã gặp được hồng nhan tri kỷ?”

Viên Minh liếc mắt, tức giận nói: "Nghĩ gì thế, người này tên là Mã Tinh Không, y vốn là đệ tử Bích La động, về sau gia nhập Trường Xuân Quan nên mới hỏi một chút."

"Mã Tinh Không sao? Hình như trẫm có nghe qua cái tên này, để sau này trở về ta hỏi giúp ngươi một chút." Tiểu hoàng đế đáp ứng.

Viên Minh lại nói thêm về bề ngoài và tính cách của Mã Tinh Không lúc trước.

Về sau hai người một mực trò chuyện đến chạng vạng tối, mãi đến khi uống cạn sạch vò rượu, thái giám canh giữ ngoài đình cũng bắt đầu thúc giục, bọn hắn mới lưu luyến không rời chia ra.

Rượu cống phẩm mà tiểu hoàng đế mang tới quả thật không tầm thường. Sau khi Viên Minh chia tay y không bao lâu thì rượu cũng ngấm, hắn về phòng một mực ngủ thẳng giấc mãi tới nửa đêm mới tỉnh.

Nhìn ngoài cửa sổ tối đen, Viên Minh cười nhẹ vài tiếng, vận pháp lực du tẩu toàn thân xua tán đi chút cảm giác say còn sót lại.

Ba năm qua tại Nam Cương, mặc dù không thể nói hắn luôn ngày đêm nơm nớp lo sợ nhưng quả thật cũng không dám giống như ngày hôm nay, nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly cùng tri kỷ tâm tình, mặc sức say một trận.

Viên Minh dần bình tâm trở lại, lấy ra quyển công pháp Cửu Nguyên quyết mà tiểu hoàng đế đưa cho, lật ra tỉ mỉ đọc.

Lúc trước phụ thể lên tiểu hoàng đế, Viên Minh đã lấy được quyển thượng của Cửu Nguyên Quyết trong tay Quốc sư. Lần này, tiểu hoàng đế không giấu giếm mà trực tiếp đưa cho hắn trọn bộ Cửu Nguyên quyết.

Ngoại trừ quyển thượng tu hành Luyện Khí kỳ lúc trước, Cửu Nguyên quyết còn có quyển trung và quyển hạ tương ứng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ. Trong đó ngoài những công pháp tu hành tương ứng còn ghi chép một ít thần thông pháp thuật.

Với tu vi của Viên Minh hiện tại thì nội dung phần quyển hạ quá mức thâm ảo tối nghĩa, chỉ có thể chú ý đến quyển trung mà thôi.

Quyển trung tổng cộng có bốn tầng tương ứng với bốn giai đoạn Trúc Cơ kỳ, trọng điểm tu luyện là từ củng cố kinh mạch, điều trị khí huyết, chuyển sang ôn dưỡng thức hải, rèn luyện đan điền.

Bởi vậy có thể thấy hồn tu vốn là dị loại trong Tu Tiên giới rốt cục khủng bố đến mức nào.

Minh Nguyệt quyết mà Tịch Ảnh đưa cho hắn có yêu cầu ở Luyện Khí kỳ phải ôn dưỡng thức hải, rèn luyện thần hồn. Còn trong quyển trung Cửu Nguyên quyết cũng miêu tả việc ôn dưỡng thức hải, nhưng xem ra hiệu dụng ở quyển này lại không bằng phần Luyện Khí của Minh Nguyệt quyết.

Viên Minh suy nghĩ một chút, nhanh chóng bình thản trở lại.

Dù sao Cửu Nguyên quyết là công pháp chính thống của Đạo Môn, hiệu quả đối với việc hấp thu linh khí, tích lũy pháp lực đã tính là hiếm thấy trên đời, cho nên có khiếm khuyết đôi chút về phân thức hải và thần hồn cũng có thể thông cảm được.

Viên Minh đè xuống tạp niệm trong lòng, khoanh chân nhắm mắt bắt đầu tu luyện quyển trung của Cửu Nguyên quyết.

Theo quá trình vận chuyển công pháp, hồ nước pháp lực trong đan điền của Viên Minh vốn bình tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Pháp lực trong trạng thái dịch lỏng trong suốt cuồn cuộn sôi động như sóng biển từng đợt từng đợt cọ rửa vào vách tường trong đan điền. Mỗi đợt sóng vỗ lên lại làm đan điền trở nên căng chặt, dịch pháp lực cũng theo quá trình này mà trở nên dần đặc sệt lại.

Cùng lúc đó, các lỗ chân lông trên cơ thể Viên Minh cũng nở ra như lúc hắn vừa đột phá lên Trúc Cơ, điên cuồng hút lấy thiên địa linh khí vào, thông qua kinh mạch vận chuyển đến đan điền, sau đó tiến thêm một bước áp súc rèn luyện, bổ sung lại phần pháp lực ở trạng thái dịch bị hao tổn.

Tu luyện như thế ước chừng một khắc đồng hồ, Viên Minh mở mắt ra, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Cảm giác quen thuộc này đã trở lại.

Cửu Nguyên quyết không hổ là bí truyền của Trường Xuân quan, tu luyện quyển trung cũng như lúc tu luyện quyển thượng, tựa hồ như không gặp phải bình cảnh gì.

Kể từ đó, xem như hắn không cần phải lo lắng gì về phương diện tu hành sau này cả.

Hưng phấn chốc lát, Viên Minh thu liễm tâm tình, đặt Cửu Nguyên quyết qua một bên, bắt đầu tu luyện Minh Nguyệt quyết.

Sau khi Trúc Cơ, thần hồn của hắn tăng vọt, có thể chân chính vận chuyển được thần thông tầng thứ tư của Minh Nguyệt quyết.

Mỗi khi tu vi hồn tu tăng lên một tầng, ngoài việc gia tăng số lượng hồn nha cùng phạm vi di động của chúng thì khi tu vi đề cao lên, Viên Minh còn nắm giữ được năng lực huyễn thuật mà hắn đã thèm muốn bấy lâu.

Trong trận chiến ở Bích La động, Trần Thương Khung thi triển huyễn thuật bao phủ một khu vực lớn, không chỉ có ba gã tu sĩ Kết Đan Kỳ thân ở trong đó không phân biệt rõ ràng mà cả bọn người Viên Minh đứng ngoài quan sát cũng không cách nào nhìn ra thật giả.

Tu vi hiện nay của Viên Minh đã có khả năng thi triển huyễn thuật, đương nhiên vẫn chưa thể nào đạt tới trình độ đó.

Theo tính toán của hắn, nếu toàn lực thi triển thì huyễn thuật của hắn tối đa cũng chỉ ảnh hưởng đến người và vật trong phạm vi mười trượng, cũng chỉ duy trì nhiều nhất là nửa canh giờ. Mà số lượng người bị ảnh hưởng tăng lên, thời gian ảnh hưởng hiển nhiên sẽ theo đó bị rút ngắn bớt đi.

Có điều qua nhiều lần thử nghiệm, hắn cũng đã cân nhắc ra thêm vài cách dùng mới.

Yên lặng vận chuyển Minh Nguyệt quyết trong chốc lát, Viên Minh chợt đứng dậy rời khỏi phòng, tùy ý đi lại trong phủ tướng quân.

Trên đường, một gã người hầu tuần tra ban đêm nhìn thấy hắn đã sửng sốt một chút, rồi nghi hoặc hỏi: “Vương Thuận, hơn nửa đêm không ngủ còn chạy loạn đi đâu đấy?"

Viên Minh nhìn gã, không nói gì nhưng người nọ lại như đã nghe thấy gì đó, khẽ gật đầu: "Có một con ngựa bị bệnh nên ngươi đi xem? Được rồi, mau đi nhanh rồi về. Quy củ đã rõ ràng rồi, chớ có chạy lung tung a."

Nói xong, người hầu kia chuẩn bị rời đi. Viên Minh lại động niệm, gã đột nhiên xoay người lại, đi về hướng lúc nãy mình vừa mới đi đến.

Thấy thế, Viên Minh mỉm cười quay người trở về phòng, thuận tay giải trừ huyễn thuật trên người gã người hầu.

Cùng lúc đó, thân thể người hầu kia đột nhiên cứng đờ. Gã nhìn nhìn hai bên, phát hiện cảnh sắc xung quanh đột nhiên biến hóa, một giọt mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ trán gã rơi xuống: "Quỷ... Quỷ dẫn đường a."

Viên Minh vừa mới sử dụng hai huyễn thuật, một là bao phủ thân thể mình, dù ai nhìn qua cũng sẽ thấy hắn là Vương Thuận. Còn huyễn thuật kia đơn thuần nhằm vào người hầu, cải biến ngũ giác của gã, làm gã thấy được cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với hiện thực.

Cái trên thì phàm là người có thần hồn lực không bằng Viên Minh đều không thể nhìn thấu được lớp ngụy trang.

Mà huyễn thuật thứ hai chính là chỉ nhằm vào một người, dù có người khác ở đó đi nữa thì cũng sẽ không phát hiện ra được.

Viên Minh trở lại trong phòng, lại khoanh chân ngồi xuống. Hắn cảm nhận xem thần hồn lực tiêu hao thế nào, rồi suy tư những chỗ thi triển huyễn thuật chưa tốt, lại bắt đầu vùi đầu tu luyện.

Hơn nửa tháng sau.

Viên Minh vừa chấm dứt tu luyện, vừa đẩy cửa ra thì gặp vài tên gã sai vặt cầm một đống đồ đi tới.

"Thiếu gia, đây là thư và hạ lễ hôm nay đưa đến phủ."

Viên Minh ôm trán, bất đắc dĩ nói: "Ài, cứ theo phân phó lúc trước của ta, thư tín và danh mục quà tặng thì sắp xếp để trên bàn, còn lại đưa đến khố phòng đi."

Khoảng thời gian này, cảnh tượng như vậy hầu như diễn ra mỗi ngày.

Càng ngày càng nhiều người biết tin hắn trở về, đám hảo hữu trước kia bèn nhao nhao chấp bút chúc mừng, hỏi han ân cần đồng thời gửi đến không ít quà mừng.

Ngoài ra cũng không ít người không biết hắn đã trải qua chuyện gì, chỉ đơn thuần là yêu thích "Thịnh công tử Nam Du Ký" mà gửi thư bày tỏ cùng thăm hỏi mà thôi.

Trong đó cũng có không ít hảo hữu đặc biệt đến nhà bái phỏng, Viên Minh không từ chối được bèn cùng bọn họ uống rượu tâm tình, hưng tẫn mới rời đi.

Cứ như vậy, thời gian tu luyện của Viên Minh thật sự đã ít lại càng thêm ít.

Hắn vừa mới phân phó người hầu bên này xong thì bên kia lại có người hầu chạy tới.

"Thiếu gia, ngoài phủ có một người tên là Mã Tinh Không đến, có nói là người quen biết cũ." Người gác cổng cúi đầu bẩm báo.

"Mau mời y tiến vào." Viên Minh khẽ giật mình, không nghĩ tới người này sẽ đến, vội phân phó.

Người gác cổng lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh đã dẫn theo một nam thanh niên mày kiếm mắt sáng đi tới.

Vừa thấy Viên Minh, Mã Tinh Không lập tức chắp tay cười nói: "Trận chiến Bích La động, Mã mỗ có mắt mà không biết thái sơn, không biết thân phận Viên huynh. Nếu có đắc tội xin hãy lượng thứ."

"Mã huynh nói gì vậy? Ta và ngươi cùng trải qua chuyện như nhau. Bây giờ đã là tu sĩ, không cần phải nói đến thân phận phàm tục nữa." Viên Minh khoát tay một cái nói.

Mã Tinh Không gật đầu đồng ý, vẻ mặt không hề câu nệ. Viên Minh bèn kéo y đi vào nhà, ngồi xuống nói không ít chuyện đã trải qua trong Bích La động. Mã Tinh Không cũng cảm động lây, thuận thế nói đến tao ngộ của mình năm đó.

Hai người nói chuyện với nhau thật lâu, nhớ lại cảnh ngộ gian khổ lúc làm thú nô đều thổn thức không thôi.

Thấy y dần buông tâm đề phòng, Viên Minh bỗng nhiên mở miệng nói: "Lúc trước Mã huynh dùng pháp khí lưu ảnh còn bên người chứ? Không biết có thể cho ta mượn dùng một chút được không?"

"Không có gì, pháp khí này không coi là quý hiếm gì, có thể tìm thấy ở phường thị tu Tiên ngoài thành. Nếu Viên huynh đã muốn có, sao không đi mua?"

"Ta mới vừa về đến nhà, cả ngày gặp gỡ thân hữu, không làm sao có thời gian đến phường thị." Viên Minh cười khổ nói.

"Cũng đúng, có điều nếu Viên huynh rảnh rỗi vẫn nên đến nhìn qua phường thị phụ cận kinh thành, địa sản Trung Nguyên ta phong phú, huống hồ đây còn là kinh thành, phường thị nơi này phồn hoa, địa phương nhỏ bé như Nam Cương không thể nào so được đấy." Mã Tinh Không giật mình nói.

"Được, nếu rảnh ta nhất định phải đi xem sao."

Thấy Viên Minh hàm hồ đáp lời, Mã Tinh Không cũng không để ý, lấy ra viên bảo châu màu lam trong túi trữ vật đưa cho hắn.

"Từ lúc trở về Trung Nguyên ta chưa từng dùng lại pháp khí này, Viên huynh cứ dùng trước đi."

Cách dùng bảo châu vô cùng đơn giản, Mã Tinh Không chỉ dẫn chốc lát, Viên Minh đã nhanh chóng học được.

Hai người rảnh rỗi trò chuyện với nhau nửa ngày nữa, mới rời đi.

Tiễn Mã Tinh Không đi rồi, Viên Minh mới dặn người hầu không được quấy rầy mình. Sau đó hắn đóng cửa phòng, khoanh chân ngồi trên giường, nhắm hai mắt chuyển thị giác của mình lên hồn nha ở dinh thự Lâm Tuấn Sinh.

Buổi chiều ngày đầu tiên trở lại kinh thành, Viên Minh đã lặng lẽ phái một con hồn nha tiến về dinh thự Lâm Tuấn Sinh theo dõi nhất cử nhất động của gã.

Chẳng qua Lâm Tuấn Sinh bên kia như thể mọc rễ, cả ngày lẫn đêm chỉ chuyên tâm bế quan tu luyện, không bước ra khỏi phòng một bước.

Nếu không phải Viên Minh thông qua lư hương phụ thể xác nhận Lâm Tuấn Sinh còn ở trong phòng, chỉ sợ đã cho là gã rời khỏi kinh thành từ lâu rồi.

Mà thông qua quan sát theo dõi một tháng này, Viên Minh cũng phát hiện những người khác trong Lâm phủ tựa hồ cũng không biết chân tướng hành trình Nam Cương năm đó.

Thậm chí cha của Lâm Tuấn Sinh nghe được tin hắn trở về còn cố ý chuẩn bị một phần quà gửi qua.

Viên Minh giám thị một hồi, thấy Lâm Tuấn Sinh vẫn không đi ra ngoài như mọi khi bèn thu hồi tâm thần, cúi đầu trầm tư.

"Ồ!"

Hắn chợt nhíu hàng mày lại, miệng kêu khẽ một tiếng, sau đó dùng huyễn thuật che giấu thân mình rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận