Tiên Giả

Chương 1038: Suy đoán

Sau một lát thần hồn Hạ Hiệt một lần nữa trở về thân thể, Viên Minh cùng Tịch Ảnh bay tới, ngay ngắn hướng thi lễ với Hạ Hiệt.
"Chúc mừng tiền bối tấn chức cảnh giới Quỷ Vu."
"Không cần đa lễ." Hạ Hiệt mỉm cười, không có chút tự đắc nào.
Ông ta hơi vung tay, hồn lực vô hình nhẹ nhàng nâng hai người Viên Minh lên.
Lúc này khí tức Hạ Hiệt đã hoàn toàn khác với lúc trước, trong mắt còn có ánh sáng lưu chuyển như ánh sao.
Viên Minh liếc nhìn ông ta, chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn như muốn chảy nước mắt ra.
Cùng lúc đó Viên Minh cảm giác được hồn lực của mình đang không ngừng xói mòn, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu. Như thể xung quanh đang có mối nguy hiểm không rõ nào đó ẩn nấp, đang gắt gao theo dõi hắn tìm kiếm lấy sơ hở để một kích trí mạng.
Tịch Ảnh tựa hồ cũng cảm nhận được áp lực tương tự. Hạ Hiệt thấy thế cũng không nhiều lời, chỉ là ánh hào quang trong mắt nhạt đi.
Lập tức Viên Minh cùng Tịch Ảnh cảm thấy áp lực chợt giảm, nhẹ nhõm đi không ít.
Lúc này Viên Minh mới chợt hiểu hóa ra cảm giác áp bách vừa rồi đúng là ảnh hưởng của Hồn Vực hình thành sau khi Hạ Hiệt tiến giai Quỷ Vu.
"Lực lượng của Minh Nguyệt nữ thần chưa hao hết hẳn, ta còn muốn tiếp tục hấp thu. Nhưng thực lực các ngươi còn thấp, tích lũy không đủ, có thể tăng đến mức này đã là cực hạn rồi. Cứ ở đây thì chỉ sợ các ngươi gặp hung hiểm không khống chế được, các ngươi cứ đứng ngoài Tử Vân thiên cung chờ đi." Hạ Hiệt mở miệng nói.
Viên Minh cùng Tịch Ảnh cũng không phản bác, bọn họ cũng cảm nhận được cực hạn của mình.
Lúc này Hạ Hiệt nhìn về phía Tịch Ảnh, đôi mắt lóe sáng. Ông ta đưa tay điểm ra, trên người Tịch Ảnh lập tức toát ra một tia khói mù, tiêu tán trong không khí.
"Ngôn Linh chú trên người ngươi đã được ta giải trừ, Minh Nguyệt cung bên kia sẽ không hoài nghi đến ngươi. Về phần mấy người Hí Trạng Nguyên thì ta sẽ thu xếp một phen, sửa chữa trí nhớ của các nàng lại, ngươi không cần phải lo lắng." Hạ Hiệt nói.
Tịch Ảnh nghe vậy mới nói lời cảm tạ với Hạ Hiệt.
"Tiền bối là định nhân cơ hội này trùng kích lên cảnh giới Vu Thần sao?" Viên Minh hơi chần chừ rồi hỏi.
"Không sai. Đại chiến giới vực đang gần kề, thực lực Ma tộc mạnh mẽ, coi như chúng ta có thêm một hai Quỷ Vu nữa thì lực lượng vẫn có chênh lệch rất nhiều, phần thắng xa vời. Chỉ có thành tựu Vu Thần mới có thể triệt để thay đổi chiến cuộc, đánh tan Ma tộc." Hạ Hiệt nghiêm túc nói.
“Làm như vậy có quá mức mạo hiểm hay không? Tiền bối vừa mới đột phá Quỷ Vu, tích lũy còn thấp, chỉ dựa vào thần lực của Minh Nguyệt nữ thần e là..." Viên Minh lộ ra vẻ lo lắng.
"Trong thiên hạ này không có phần thắng tuyệt đối. Ta biết hành động lần này hy vọng thành công xa vời, nhưng chỉ cần có hi vọng thì đáng giá phải thử một lần. Nếu lúc này lùi bước, ngày sau chỉ sợ sẽ hối hận không thôi." Hạ Hiệt nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định cùng dứt khoát.
"Tiền bối không cần mạo hiểm như thế. Dù cho không thử, giữ thực lực này thì ngày sau đối chiến với Ma tộc cũng không phải không có phần thắng. Một khi thất bại không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà còn khiến hết thảy trở về ban đầu." Viên Minh thở dài, ánh mắt toát ra vẻ lo lắng.
"Kết quả xấu nhất chỉ là hiện trạng không thay đổi gì cả. Huống chi ngươi cùng Tịch Ảnh đều được tăng tiến tu vi, dù thành bại thế nào thì cũng không tốn công vô ích. Chiến sự nổ ra, sinh linh đồ thán, nếu ta có thể dùng sức một mình kiếm được một đường sinh cơ cho Xuất Vân thì cái giá này thật sự rất có lời." Hạ Hiệt cười to, phất tay, một lực lượng xuất hiện đã đưa Viên Minh cùng Tịch Ảnh đi ra khỏi Tử Vân thiên cung.
Hai người đứng ở cách đó không xa, nhìn qua Tử Vân thiên cung rồi nhìn nhau, trong mắt có bất đắc dĩ còn có kính nể đối với Hạ Hiệt.
Đúng lúc này ở chỗ sâu trong Tử Vân thiên cung chợt bộc phát ra một luồng sáng đen thui từ trong khe hở tuôn trào ra. Bầu trời bên ngoài lập tức trở nên âm trầm, âm khí cuồn cuộn phảng phất muốn như muốn đè sập ánh sáng tím bên trong sơn mạch.
Khí tức chấn động kinh người lập tức truyền khắp toàn bộ Vấn Thiên bí cảnh như thể đang có lực lượng kinh khủng nào đó chuẩn bị thức tỉnh.
"Động tĩnh này... quá lớn rồi đi!" Viên Minh kinh ngạc nói.
"Hạ Hiệt tiền bối vừa mới tiến cấp Quỷ Vu, nắm giữ cỗ lực lượng này còn không thuần thục. Hôm nay toàn lực thu nạp thần lực Minh Nguyệt nữ thần chỉ sợ đã hơi khó khống chế." Sắc mặt Tịch Ảnh ngưng trọng, sự lo lắng lộ rõ trong lời nói.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ khiến những người khác chú ý. Nếu là người giới vực khác còn dễ nói, nếu yêu thú cấp bảy bị hấp dẫn tới đây thì sẽ nguy hiểm với tiền bối mất. Chúng ta không thể cứ vậy mà rời đi." Viên Minh cau mày nói.
"Ngươi nói rất đúng, với thực lực ta và ngươi hiện nay, tuy rằng khó mà đánh lui bọn chúng nhưng ít ra cũng có thể kéo dài một đoạn thời gian." Tịch Ảnh gật đầu đồng ý.
Viên Minh vừa gật đầu thì vẻ mặt chợt biến đổi, đưa tay lên, Tu La cung đột ngột hiện ra.
"Làm sao vậy?" Tịch Ảnh lập tức hỏi.
"Nhập Đạo đan sắp luyện thành, ta phải đi xem tình hình. Ngươi thủ ở ngoài, gặp phải nguy hiểm có thể tiến vào trong Tu La cung, dù yêu thú cấp bảy cũng không tấn công vào bên trong này được." Viên Minh nói nhanh, vẻ mặt gấp gáp.
Nói xong hắn nhoáng người lên, bay vào trong Tu La cung, để lại Tịch Ảnh thủ hộ ở bên ngoài.
....
Trong Thiên Sát Hỏa Vực, ngọn lửa nóng cháy nhảy nhót trên không trung, đến cả không khí cũng như bị vặn vẹo đi.
Du Thiên Hỏa phượng giương cánh bay lượn, lông vũ như ngọn lửa chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Nàng nhẹ nhàng bay về nơi ước định sẵn với Thanh Loan.
Chỉ chốc lát sau, cuồng phong xa xa nổi lên, xoáy lên một mảnh bụi mù.
Du Thiên Hỏa phượng nhìn chăm chú nhìn qua, chỉ thấy Thanh Loan cuốn theo gió lốc bay đến. Theo sau nó là một đám mây đen khổng lồ cuồn cuộn, tản mát ra yêu khí mãnh liệt khiến người ta không rét mà run.
Thanh Loan đến bên người Du Thiên Hỏa phượng, nghi ngờ hỏi: "Như thế nào chỉ một mình ngươi? Yêu thú khác đâu?"
Du Thiên Hỏa phượng than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đừng nói nữa, đám bảo thủ kia xì mũi coi thường đề nghị của ta, căn bản không muốn gia nhập cùng chúng ta."
Lúc này bên trong mây đen đột nhiên truyền ra tiếng gầm nhẹ, lập tức có một con cự thú dữ tợn đi ra.
Người nó như sơn dương, bốn chân có móng vuốt sắc nhọn, đầu có hai sừng nhọn, tuy rằng mặt không có mặt mũi nhưng lại có một cái miệng lớn đỏ tươi khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Dưới nách cùng chỗ ngực của nó lại mọc lên một gương mặt người dữ tợn, ánh mắt sắc bén như đao, miệng còn dính huyết nhục của con mồi.
"Thao Thiết, không tưởng được ngươi lại chịu tới giúp chúng ta một tay." Du Thiên Hỏa phượng nhìn cự thú trước mắt mà kinh ngạc.
"Mỗi lần đám kẻ cướp kia hàng lâm đều hại ta thiếu đi một đống mỹ thực lớn, lần này ta nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn hắn một trận. Chẳng qua ta nói trước, thi thể đám kẻ cướp kia thuộc về ta, nếu không thì không cần bàn thêm nữa." Thao Thiết hừ một tiếng nói.
Du Thiên Hỏa phượng liếc nhìn Thanh Loan, đều hiểu biết tính khí Thao Thiết nóng nảy, vì vậy Du Thiên Hỏa phượng gật đầu đáp ứng: "Thi thể vô dụng với chúng ta, ngươi cứ việc lấy hết đi."
Ba yêu thú vừa đạt thành hợp tác thì đột nhiên có một cỗ khí tức cường đại từ xa xa quét tới khiến chúng chợt căng thẳng. Chúng nhao nhao quay đầu, nhìn về phía sơn mạch màu tím. Chỉ thấy phía trên sơn mạch có khí tím lượn lờ như thể đang có dị biến phát sinh.
"Có người đột phá? Khí tức không phải là yêu kiếp... là người từ ngoài đến." Vẻ mặt Du Thiên Hỏa phượng lập tức trở nên ngưng trọng lên.
Thao Thiết lại nở nụ cười, trong mắt lóe ra hào quang tham lam: "Sợ cái gì, ba chúng ta liên thủ còn sợ một tên tu sĩ mới vừa vào Đại Thừa hay sao! Lại nói tiếp ta còn chưa hưởng qua mùi vị của tu sĩ Đại Thừa, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt."
Thanh Loan cũng nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Thao Thiết nói không sai, chúng ta vốn chính là vây giết những kẻ xâm nhập này. Hôm nay khí tức bọn hắn tiết ra ngoài đã bại lộ ra vị trí, coi như tiết kiệm chút công sức cho chúng ta. Hiện tại nên đi đi, không nên trì hoãn quá lâu tránh sinh biến."
Du Thiên Hỏa phượng cùng Thao Thiết cũng không có dị nghị, tức khắc sau cả ba yêu thú đã bay lên trời, bay nhanh thẳng về phía sơn mạch màu tím.
Trong một sơn cốc tối đen, có hai tu sĩ đột nhiên phóng lên trời, ánh mắt nhìn về phía sơn mạch màu tím nơi xa.
"Đây là khí tức Quỷ Vu? Sao lại sung mãn như thế?" Tráng hán mặc áo giáp đen có hoa văn đỏ nghi hoặc lẩm bẩm.
Khí huyết toàn thân gã như dung nham sôi trào, bành trướng mãnh liệt như một mặt trời treo cao, tản ra khí tức chí dương chí cương khắp xung quanh. Dưới chân là hai tia sét như hai tia sáng mặt trời, phá toái hư không. Hiển nhiên không phải là gã mượn nhờ pháp lực, mà dùng tu vi bản thân mạnh mẽ đạp lên phiến thiên địa này.
Mà đứng bên cạnh gã lúc này, là Tô Vô.
Lúc này thương thế trên người y đã hoàn toàn khỏi hẳn, khí tức pháp lực toàn thân bành trướng mãnh liệt như sóng biển, không ngờ đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra uy nghiêm khó mà miêu tả được.
"Cỗ khí tức này quả thật rất cổ quái, nhưng lại đang không ngừng gia tăng. Chẳng lẽ là có người nào đó đã nhận được cơ duyên nghịch thiên chỗ này?" Tô Vô nhíu mày, trong ánh mắt lóe ra nghi hoặc.
Đại hán mặc áo giáp đen cười hắc hắc, trong mắt lóe ra hiếu kỳ cùng chờ mong: "Đoán đến đoán đi cũng chỉ vô dụng, không bằng chúng ta tự mình qua đó xem, tìm hiểu thế nào."
Tô Vô nghe vậy, ánh mắt khẽ lập loè, do dự nhìn dưới chân.
Nhưng sau một lát, y tựa hồ hạ quyết tâm, nhẹ gật đầu: "Tình huống trước mắt ở sơn cốc coi như ổn định, ta và ngươi tạm rời đi một lát cũng sẽ không ảnh hưởng đại cục. Khí tức này quả thật cổ quái, động tĩnh to lớn như thế, nếu không đi dò xét một phen rất dễ sinh biến cố."
...
Bên trong Tu La cung, ánh lửa chiếu rọi, một mảnh chói lòa.
Viên Minh đi vào chỗ cung điện của Điếm Tiểu Tam, lập tức cảm nhận được được một luồng sóng lửa nóng bỏng đập vào mặt.
Trong điện, chỉ thấy lửa cháy đan xen như thể một con hỏa long đang bay xung quanh Chu Thiên Linh Lung đỉnh, tạo ra một bầu không khí trang nghiêm mà thần bí.
Lúc này Điếm Tiểu Tam đang lơ lửng ở giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa đỉnh, vẻ mặt chăm chú đến cực điểm. Dù Viên Minh đến cũng không khiến cho ông ta thoáng phân tâm.
Viên Minh thấy thế cũng biết lúc này không thích hợp quấy rầy, vì vậy mà đưa mắt nhìn về phía Không đang lẳng lặng đứng yên cách đó không xa, hỏi: "Tình huống thế nào? Ngươi gọi ta là cần giúp đỡ gì sao?"
"Không phải, ngươi chỉ cần đợi ở đây một lát. Lát nữa Nhập Đạo đan luyện thành xuất khỏi đỉnh sẽ có khí tức đại đạo tán dật ra ngoài, ngươi thừa cơ hấp thu sẽ có ích đối với đột phá cảnh giới Đại Thừa." Không cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp.
Viên Minh nghe vậy, đã hiểu ra bèn không hỏi thêm, yên lặng lui sang một bên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không quá lâu sau, chỉ chừng hai nén nhang thì Viên Minh đã thấy Không đưa tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu thi triển Phụng Thiên bí thuật.
Từng cỗ nguyện lực liên tục không ngừng rót vào bên trong Chu Thiên Linh Lung đỉnh, trong hư không như vang lên tiếng tụng kinh khiến Viên Minh cũng không khỏi trở nên khẩn trương mà nắm chặt tay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận