Tiên Giả

Chương 119: Ngươi gọi Tịch Ảnh sao?

“Khôn Đồ bị giết!? Là thật sao?” Mông Sơn trưởng đã chờ hết nổi, tiến lên hỏi.

Vừa nhận được lời nhắn về cái chết bất ngờ của Khôn Đồ, Mông Sơn lập tức vội vàng chạy đến hỏi thăm, vội vàng như vậy bởi bên cạnh việc khá coi trọng tên đệ tử này, việc y lo lắng hơn chính là tung tích Âm Quỷ kỳ.

Tát Nhân trưởng lão nghe lời này xong cũng tỏ ra khá kinh ngạc.

“Tên Ô Lỗ vừa rồi chính là người trực tiếp chứng kiến, chỉ là may mắn chạy thoát. Bị giết cùng Khôn Đồ còn có hai người Hô Hỏa và Lưu Tô.” Đại động chủ gật gật đầu, đáp.

“Hô Hỏa cũng chết rồi?” Tát Nhân trưởng lão nhíu mày hỏi.

Hô Hỏa là chấp sự Thú Nô đường dưới quyền quản lý của lão, tuy tư chất bình thường nhưng nếu xét trên phương diện quản lý Phi Mao thú nô thì suốt nhiều năm qua cũng xem như khá được việc.

“Ngay vào nửa ngày trước, Khôn Đồ, Hô Hỏa và một đệ tử ký danh tên Lưu Tô, cả ba cùng bỏ mạng ở một thôn trại cách Bích La Động hơn hai trăm dặm về phía Tây Bắc.” Đại động chủ từ tốn nói.

“Thôn trại cách bản môn hơn hai trăm dặm về phía Tây Bắc? Đó không phải Miêu Hoa trại sao?” Tát Nhân trưởng lão hỏi.

“Ồ, ngươi biết chỗ đó?” Đại động chủ hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, ta tới đây là muốn bẩm báo với Đại động chủ một việc quan trọng.” Tát Nhân trưởng lão gật đầu, ngưng lại một chút tỉ mỉ kể lại việc đám người Viên Minh chấp hành nhiệm vụ ra ngoài bắt người thu hồn, bao gồm cả chuyện Hồ Trát bị một nhóm người áo đen đánh giết.

Mông Sơn trưởng lão nghe vậy, sắc mặt lại biến, trong khi Đại động chủ tỏ ra trầm ổn hơn nhiều, thần sắc gần như không thay đổi gì.

“Theo lời kể của Ô Lỗ, khi ấy Khôn Đồ dẫn theo hắn và Hô Hỏa trung hợp ở gần đó, Khôn Đồ phát hiện bên phía Miêu Hoa trại có dị động bèn chạy đến nên mới đụng phải đám người áo đen kia. Theo hắn nhớ thì thủ đoạn tấn công của đám áo đen kia cơ bản giống như ngươi nói.” Đại động chủ ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

Khi nghe xong những lời này, Tát Nhân trưởng lão vốn còn nửa tin nửa ngờ chuyện Viên Minh kể, nhưng giờ có cả Ô Lỗ làm chứng nữa thì lão đã hoàn toàn tin tưởng.

Chỉ có điều việc này dây dính rất sâu, đám Khôn Đồ, Hô Hỏa chết không quá quan trọng, thức phiền phức thực sự chính là đám áo đen kia.

“Các ngươi thấy thế nào về việc này?” Đại động chủ nhìn hai ngươi trước mặt, hỏi.

“Bẩm Đại động chủ, từ cái cách mà đám Khôn Đồ bị tập kích, cộng thêm việc những kẻ áo đen kia có thể điều khiển thi thể và quỷ vật mà xét, cực kỳ giống với thủ đoạn của Hắc Hỏa môn.”

“Đúng vậy. Trong số ngũ đại tông môn Nam Cương, Hắc Hỏa môn cũng chính là kẻ có hiềm khích rất sâu với Bích La Động chúng ta, chỉ là không ngờ bọn chúng sẽ ra tay vào lúc này.” Tát Nhân trưởng lão trầm giọng nói.

“Nói là như vậy nhưng những điều chúng ta biết cũng chỉ từ miệng hai tên Luyện Khí kỳ, để chắc chắn, tốt nhất là phái người tới Miêu Hoa trại điều tra một chút.” Đại động chủ phân tích.

“Ta đề nghị phái Trát Lãng tới đó điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ mang kết quả trở về.” Tát Nhân trưởng lão đề xuất.

“Vị đệ tử nội môn của Nhị động chủ này đúng là một lựa chọn phù hợp.” Mông Sơn trưởng lão phụ họa.

“Mông Sơn đi sắp xếp một chút. Tát Nhân, ngươi đi thông báo để tông môn tăng cường đề phòng. Các ngươi cũng biết hiện tại đang là thời kỳ phi thường, phía Luyện Lô đường thời gian tới có yêu cầu gì các ngươi đều phải cố gắng hỗ trợ. Chuyện lần này cứ tạm như vậy đã, chờ điều tra có manh mối lại bàn bạc kỹ hơn.” Đại động chủ lên tiếng phân công.

Cùng lúc đó, Viên Minh rời khỏi Thú Nô đường, đi thẳng về chỗ ở.

Hắn cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại với Tát Nhân trưởng lão lúc vừa rồi, tự thấy không có lộ ra sơ hở gì, nếu phía Ô Lô cũng đều thuận lợi thì hẳn là có thể che giấu được chuyện này.

Viên Minh khoanh chân ngồi xuống, ôm lư hương bắt đầu vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Nhờ vào công hiệu của Nhục Cốt đan, thương thế của hắn đã tốt lên hơn nửa, nghỉ ngơi điều tức một hai ngày là có thể khỏi hẳn, còn về phương diện hao tổn thần hồn thì hắn có lư hương trong tay, nên đây cũng không phải vấn đề lớn.

Vừa nghĩ đến đây, tinh thần hắn nhẹ nhõm đi một chút, có điều qua chiến dịch này, hắn cũng dần dần hiểu rõ một số chuyện mà mèo bạc từng nhắc khi trước.

Hồn tu dùng sức mạnh thần hồn để đối chiến, có thể vô hình đả thương kẻ khác, thậm chí khiêu chiến vượt cấp cũng không phải không được, có điều thần hồn yếu ớt, không thể so với thân thể máu thịt, chỉ sơ sểnh một khắc là sẽ phải gánh chịu phản phệ, thậm chí vì hao tổn quá độ mà khó hồi phục.

May mà hắn có lư hương bên người nên không cần lo lắng điểm này, hơn nữa còn có thể phóng tay thi triển thủ đoạn của Hồn tu, nếu lần đụng cảnh bị đánh hội đồng này, chưa hẳn đã có thể có được kết quả như vậy.

“Lư hương này với Hồn tu đúng thật là chí bảo.” Viên Minh thầm vui mừng, tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Nửa ngày sau, khi cảm thấy hồn lực đã hồi phục một nửa, hắn liền bắt đầu thử hội tụ hồn lực trong thức hải, dự định ngưng tụ hồn nha.

Hồn nha là thần thông Hồn tu cơ sở của hắn, không ngưng ra được một con sẵn sàng đợi lệnh, hắn cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Kết quả vượt quá dự đoán của hắn chính là, bất kể hắn thôi động hồn lực như thế nào cũng không thể ngưng tụ ra hồn nha.

“Thế này là có chuyện gì?” Viên Minh nhíu mày nhớ lại thông tin lúc thần hồn hóa hình, thành công ngưng tụ rồi thu được năng lực.

“Viễn Du” và “Tự Hồn” không có thời gian hồi, duy chỉ có “Chàng Hồn” thì bởi mỗi lần thi triển cần hi sinh một con hồn nha, cho nên sau mỗi lần dùng thì cần phải chờ bảy ngày sau mới có thể dùng tiếp.

Hắn vốn nghĩ sở dĩ như vậy là bởi hồn lực cần bảy ngày mới có thể khôi phục, nhưng hiện tại xem ra không phải.

“Được rồi, bảy ngày thì bảy ngày, không phải vội.” Viên Minh thầm tự nói rồi tiếp tục vận công trị thương.

Buổi đêm.

Viên Minh đang khoanh ngồi trước cửa sổ, tĩnh tâm tu luyện công pháp Minh Nguyệt quyết, trên người phủ ánh sáng mông lung, tạo ra một quầng sáng màu trắng mờ nhạt đến độ mắt thường không thể nhìn thấy được.

Chợt nghe một tiếng động rất nhỏ từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Viên Minh thu liễm quầng sáng quanh người, từ từ mở hai mắt ra, lập tức nhìn thấy một con mèo lông màu bạc ưu nhã đang ngồi xổm trên cảnh cây ngoài cửa sổ.

Hắn biết đây là mèo bạc có chuyện tìm hắn, nếu không chắc chắn nó sẽ không tạo ra tiếng động để mình phát hiện.

“Vào trong nói chuyện chứ?” Viên Minh đứng dậy, lấy ra một hộp ngọc để lên bàn trà cạnh cửa sổ, sau đó lùi về sau mấy bước, cười mời mọc.

Mèo bạc hơi chần chừ, xong bèn ưu nhã nhấc chân, chậm rãi bước tới mặt bàn trà cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

“Đại anh hùng, cảm giác hành hiệp trượng nghĩa thế nào?” Tiếng mèo bạc vang lên trong đầu Viên Minh.

Viên Minh tham gia nhiệm vụ Thú Nô đường, cứ nghĩ sẽ bình yên vô sự, nhưng không ngờ lại gặp được hai mẹ con Đồ Á.

Viên Minh kéo một cái ghế tới, ngồi xuống rồi đáp: “Nhưng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa chẳng phải có ngươi ở đó sao?”

Mèo bạc nghe vậy liền nghiêng đầu qua trái, đôi tròng mắt xinh đẹp khác màu lóe sáng.

“Hừ, không có ta làm cho Âm Quỷ kỳ mất khống chế cắn trả, sang năm là mộ ngươi xanh cỏ rồi.” Mèo bạc hừ lạnh, khinh thường nói.

“Ngươi làm thế nào để Âm Quỷ kỳ phản phệ?” Viên Minh hỏi.

“Không nói cho ngươi.” Mèo bạc đáp gọn.

Viên Minh sớm đã quen với bộ dạng cao lãnh lại ngạo kiều này của nó nên không thấy kinh ngạc, lại mở miệng hỏi: “Nếu ngươi gặp phải chuyện tương tự, ngươi có ra tay cứu giúp không?”

“Loại chuyện nhàm chán như vậy ta sẽ không làm, bọn họ sống ở đất Nam Cương này thê thảm như vậy, chết sớm đi đầu thai chẳng phải tốt hơn sao?” Mèo bạc hỏi ngược lại.

“Bích La Động vì cái gì mà lại có thể giết hại phàm nhân như vậy?” Viên Minh dù đã gặp qua quá nhiều chuyện tàn nhẫn, nhưng với bản tính hiện tại thì hắn vẫn không thể hiểu nổi.

“Thế gian này có vô số công pháp, công pháp tà đạo còn nhiều hơn xa tưởng tượng của ngươi. Ta đoán những mảnh vỡ hồn phách kia là bị đem đi luyện chế thứ gì đó.” Tiếng nói lạnh băng của mèo bạc vang lên trong thức hải Viên Minh.

Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, ở lại Bích La Động thì tu vu vi ngũ, rời đi thì chẳng biết đi đường nào, tương lai tu luyện càng không có gì đảm bảo, hắn bất giác rơi vào trầm tư.

- Giải thích, "tu vu vi ngũ" là một câu thành ngữ Trung Quốc ý chỉ việc cảm thấy xấu hổ, hổ thẹn vì làm bạn với ai đó. Ở đây Viên Minh cảm thấy hổ thẹn vì ở trong tông môn hắc ám như Bích La Động. Hết giải thích.

“Nhắc nhở ngươi, lần này cưỡng ép vận dụng năng lực Tự Hồn, sau này hậu hoạn không nhỏ.” Tiếng mèo bạc lại vang lên trong đầu hắn.

“Có hậu hoạn gì?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.

“Khi ngươi còn chưa nắm giữ năng lực tịnh hóa thần hồn, đừng tùy tiện sử dụng Tự Hồn. Nếu không, thần hồn câu diệt không cách nào luân hồi.” Mèo bạc cảnh cáo.

“Vậy sao ngươi không sớm giúp ta một chút?” Viên Minh hỏi.

“Tịch Ảnh ta thích nhất là nhìn đồ đần hành hiệp trượng nghĩa, không biết tự lượng sức mình, bị đánh bất tỉnh nhân sự. Ha ha ha…” Đang khi cất tiếng cười to, mèo bạc bỗng “Ôi a”, cảm giác mình vừa lỡ miệng, lập tức nghiêng đầu, quay ngươi toan rời đi.

Viên Minh thấy mèo bạc định đi, vội hô: “Đừng đi, ngươi có tên? Ngươi gọi là Tịch Ảnh sao?”

“Không cho ngươi gọi tên ta, tên ta là để ngươi gọi sao?” Mèo bạc quay đầu trừng mắt nhìn Viên Minh, bộ dáng hung hăng nhưng trông chẳng đáng sợ gì.

“Được rồi được rồi, không gọi tên ngươi.” Viên Minh nói xong liền đưa tay quơ một cái lên túi trữ vật bên hông: “Lại xem giúp ta một chút xem thứ này là gì?”

Hắn xòe tay đưa ra một vật thể rắn trông vừa giống đá, lại giống ngọc.

Đây là thứ hắn tìm được từ túi trữ vậy của Hô Hỏa trưởng lão, nhưng không biết nó dùng để làm gì.

“Bạch Ngọc Thạch Chi, một loại linh tài chính để luyện chế pháp khí ngụy trang, cơ mà cũng chỉ là rác rưởi.” Mèo bạc nhìn thoáng qua rồi đưa ra đáp án.

Viên Minh nghe thế lông mày nhíu lại, Tịch Ảnh cảm thấy đây là rác, nhưng hắn là tên quỷ nghèo nên tiếp tục truy hỏi.

“Luyện chế mặt nạ Thiên Cơ có phải cùng cần thứ này?”

“Không sai. Ngoại trừ Bạch Ngọc Thạch Chi, còn cần da mặt Nhân Diện quỷ chu, Ô Cương tàm ti, Ngọc Cơ tán và Tục Đoạn hoa. Ngươi hỏi cái này làm gì?” Mèo bạc thấy hơi kỳ quái.

“Trên tay ta vừa vặn có da Nhân Diện quỷ chu, nghe ngươi nói tác dụng của Bạch Ngọc Thạch Chi nên hỏi vậy.” Viên Minh cười nói.

“Biết những linh tài này cũng vô dụng. Chỗ khó của việc luyện chế mặt nạ Thiên Cơ không nằm ở chuyện thu thập linh tài, mà ở chỗ quá khó để nắm giữ nguyên bộ phù văn huyễn hóa của pháp khí ngụy trang, ngươi bình thường cơ bản không học nổi. Huống hồ, muốn khắc họa phù văn trên một miếng da nhện mỏng manh như vậy, cho dù là luyện khí sư chuyên nghiệp cũng không chắc có thể làm được.” Mèo bạc giảng giải.

“Không sao, việc do người làm. Ta cũng coi như có chút cơ sở trên phương diện vẽ phù, đợi sau này học khắc phù khai linh là có thể thử.” Viên Minh trái lại có chút lạc quan.

Dù sao, nếu có thất bại thì cũng chỉ mất ít linh tài mà thôi.

“Ngươi? Hừ, lấy tu vi bây giờ của ngươi, cơ bản không có cơ hội học khắc phù khai linh.” Mèo bạc chế giễu không hề che giấu.

“Việc khắc phù khai linh có liên quan tới tu vi?” Viên Minh ngạc nhiên hỏi.

“Đồ vô tri như ngươi sống được tới giờ đúng là không có thiên lý, chỉ có linh lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới miễn cưỡng đủ để hoàn thành một lần quán linh, lấy tu vi bây giờ của ngươi thì chắc chắn không đủ.” Mèo bạc tiếp tục dội thêm một gáo nước lạnh.

Viên Minh bị nó châm chọc đã quên nên không cảm thấy thất vọng.

“Ngươi không bận tâm?” Mèo bạc lại có chút hiếu kỳ.

“Cái này thì có gì để bận tâm, chỉ là tu vi không đủ mà thôi, bây giờ không được không có nghĩa là sau này cũng không được. Chỉ cần chăm chỉ tu hành, sớm muộn gì cũng có thể tấn cấp Trúc Cơ, đến lúc đó nó sẽ không còn là vấn đề nữa.” Viên Minh khẳng khái nói.

Mèo bạc nghe xong cũng không định nói thêm gì với hắn nữa, vừa rồi lại lỡ để lộ tên khiến nó hơi hối hận, bèn nhẹ nhàng xoay người rời đi.

“Chờ một chút!” Viên Minh gọi nó lại.

“Còn chuyện vớ vẩn gì nữa?” Mèo bạc tỏ ra không kiên nhẫn.

“Lần này cám ơn ngươi, Tịch Ảnh.” Viên Minh bất ngờ nói.

“Không cho ngươi gọi tên ta.” Dứt lời, Tịch Ảnh liền nắm hộp ngọc trên bàn, nhảy ra ngoài, tiếp đó bộ lông màu bạc dần mờ đi giữa không trung, nhoáng cái đã ẩn mình vào trong màn đêm, biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh giờ đã biết, cổ Khôn Đồ bị Tịch Ảnh cắt đứt như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận