Tiên Giả

Chương 66: Nhiệt hỏa triều thiên

Viên Minh gãi gãi mũi, thầm cười khổ.

Mới ngày hôm trước thôi, hắn vẫn còn đang vì có thể sống sót giữa hoàn cảnh ác liệt của Thập Đại Vạn Sơn, vì thoát khỏi thân phận Phi Mao thú nô, mà chống lại kiếp số định sẵn, thậm chí rơi vào tuyệt cảnh, làm thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ một ngày sau đó, hắn đã trực tiếp tiến vào tông môn theo cách này.

Sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy Thanh Tâm đan mà Tam động chủ đưa cho ra, mở nắp bình rồi đổ ra một viên đan hoàn đỏ tươi, tỏa mùi thơm nhè nhẹ.

Hắn quan sát một chút rồi ngửa đầu, nuốt đan hoàn vào bụng.

Chỉ sau chốc láy, một dòng nước ấm bắt đầu từ phần bụng dâng lên, dần dần chảy ngược tới phía trái tim.

Viên Minh chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, chỉ sau thoáng chốc liền như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Hắn còn chưa kịp có phản ứng gì, đã lập tức cảm thấy một luồng hơi gây cảm giác buồn nôn khó mà ngăn chặn xộc lên, vội vàng mở cửa, vọt tới cạnh bức tường đá ngoài phòng, gập người ói mửa liên tục.

Sau khi phun ra một đám dịch nhầy đen tanh hôi bẩn thỉu, luồng hơi xộc lên một cách mất tự chủ kia mới dần dần biến mất, nhịp tim cũng trở lại bình thường.

Sau khi làm dịu cơ thể một chút, Viên Minh liền cảm thấy linh đài thanh minh, uất khí trong lòng tựa như bị quét sạch, cả người vô cùng sảng khoái.

“Dựa theo lời của Tam động chủ thì phải phục dụng đan dược ba ngày liên tục mới có thể loại bỏ hoàn toàn độc tính của Hủ Tâm đan, loại cảm giác thanh tâm tỉnh thần này, đoán chắc không phải là biểu hiển cho việc giải hết độc, mà là công hiệu vốn có của Thanh Tâm đan.” Viên Minh thầm nghĩ.

Đợi sau khi quay về, cảm nhận một chút sự biến hóa của bản thân, hắn không khỏi thở dài một hơi.

Viên Minh lập tức thả lỏng người, nhất thời không hề cảm thấy buồn ngủ.

Trong thâm tâm hắn biết rằng Bích La Động này chung quy không phải là nhà của mình, mà Trung Nguyên nằm sâu trong ký ức mới là nơi hắn trở về, bất luận thế nào, hắn cũng phải nghĩ cách trở về, tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc mình là ai?

Chỉ là sau khi bước vào giới tu tiên, trải qua một loạt sự việc, hắn mới phát hiện mình thực sự quá nhỏ bé, thực lực cũng thấp kém, đến độ có kẻ hại mình đến nông nỗi này mà cuối cùng hắn cũng biết kẻ đó thân phận ra sao, nếu cứ thế này trở về, một khi xảy ra chuyện, e là cả chuyện tự vệ hắn cũng chưa hẳn đã có thể lo được.

Hơn nữa trước mắt hắn xem như vừa chính thức tiến vào Bích La Động, còn có không ít chuyện đáng để hắn bỏ công tìm hiểu.

“Ít nhất phải đợi tu vi tăng lên, có chút sức tự vệ mới có thể rời đi. Nếu không e rằng khó mà vượt qua hành trình ngàn dặm kia.” Viên Minh thầm nghĩ.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn đã có một kế hoạch sơ bộ cho chuyện trở về Trung Nguyên.

Sau khi suy ngẫm một lát, Viên Minh thu ý nghĩ lại, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên quyết.

“Thùng thùng.”

Sáng sớm hôm sau, khi đang chìm đắm trong việc tu luyện, Viên Minh chợt bị một tràng tiếng đập cửa dồn dập làm bừng tỉnh.

Hắn mở hai mắt ra, đáy mắt không khỏi hiện vẻ ngoài ý muốn.

Việc có thể tĩnh tâm đả tọa, tiến nhập trạng thái vật ngã lưỡng vong thế này luôn là thứ gì đó quá xa xỉ trong Thập Đại Vạn Sơn nguy cơ tứ phía.

Viên Minh đứng dậy mở cửa phòng, thấy bên ngoài cửa là một thiếu niên áo nâu tuổi không lớn lắm, thân vận áo nâu, mặt mày phổ thông, bờ môi hơi dày, trông có vẻ là người thành thực trung hậu đứng sẵn đó.

“Xin chào thượng tiên, ta là nô bộc phụ trách nơi này, các công việc hàng ngày như dọn nhà quét tước ở đây sẽ do ta đảm nhiệm.” Thiếu niên cúi đâu, hai tay dâng lên một chồng quần áo, mở miệng giới thiệu.

Phía trên chồng quần áo có đặt một tấm lệnh bài màu trắng lớn bằng bàn tay, một mặt lệnh bài có ghi ba chữ Nam Cương “Bích La Động.”

Sau khi cầm lệnh bài lên, Viên Minh phát hiện mặt kia tấm lệnh bài còn có một cột chữ ghi “Đệ tử ký danh”.

“Tên ngươi là gì?” Viên Minh hỏi.

“Bá Thổ.” Thiếu niên trả lời.

“Đưa quần áo cho ta là được. Chỗ ta sau này cứ ba ngày quét dọn một lần là được, không cần ngày nào cũng tới, đồ đạc trong phòng cũng đừng động lung tung.” Viên Minh khẽ gật đầu rồi căn dặn.

“Vâng, thượng tiên.” Bá Thổ đáp.

Viên Minh nhận quần áo từ trên tay thiếu niên xong, quay người toan trở vào trong phòng, lại thấy thiếu niên vẫn đứng nguyên trước cửa liền chau mày nói:

“Ngươi có thể về rồi.”

“Thượng tiên, chút nữa khi ngài thay quần áo xong, ta dẫn ngài đi đến Hỏa phường.” Bá Thổ đáp ngay.

Viên Minh nhớ Trần Uyển tối qua cũng từng nhắc, bảo hắn buổi sáng phải đến Hỏa phường, liền gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Hắn đóng cửa phòng, giở chồng quần áo trong ngực ra, phát hiện có hai bộ quần áo màu xanh kiểu dáng gọn gàng, vừa đủ để thay giặt, chỗ ngực áo có thể ba chữ “Hỏa Luyện đường.”

Sau khi thay quần áo mới xong, hắn phân vân một chút xong vẫn quyết định quấn tấm da vượn trắng quanh hông như cũ, bên trái đeo lệnh bài đệ tử ký danh, bên phải đeo Thanh Ngư kiếm, xong xuôi mới bước ra khỏi cửa.

Theo chỉ dẫn của Bá Thổ, Viên Minh rời khỏi khu viện lạc đệ tử ký danh ở chung, đi thẳng một mạch về phía hậu sơn, sau khoảng thời gian uống cạn một chung trà liền thấy một mảng kiến trúc với tường đỏ bao xung quanh.

Đi tới cửa chính, Viên Minh nhìn thấy một tảng đá trồng cạnh cửa, bên trên ghi: “Hỏa phường trọng địa, không việc chớ vào.”

Sau khi bảo Bá Thổ rời đi, Viên Minh một mình cất bước đi vào trong Hỏa phường.

Vừa bước lên bậc tam cấp, còn chưa tiến vào trong cửa, Viên Minh đã cảm giác một làn sóng nhiệt phả vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh và diêm tiêu phức tạp.

Hắn nhăn mũi, nhấc chân đi vào.

Xuyên qua cửa lớn, tiến vào trong viện, các loại âm thanh đinh đinh đang đang lập tức truyền tới rõ ràng.

Viên Minh đã mường tượng ra khung cảnh bên trong Hỏa phường, có điều vì cách một tòa tiền đường nên chưa thấy được gì.

Tiền đường lúc này không một bóng người, Viên Minh liền tự mình băng qua.

Vừa ra khỏi tiền đường, Viên Minh lập tức sững người.

Chỉ thấy phía sau là một khoảng sân cực kỳ rộng lớn, trên đó xây từng tòa phòng nhỏ cửa nẻo độc lập, nhìn giống như nhà xưởng nằm san sát nối tiếp nhau, đếm qua có khoảng năm, sáu mươi cái.

Lúc này trong đại bộ phận các phòng nhỏ đều đặt một hố lửa vuông, bên trong lửa cháy hừng hực, đốt đến vù vù rung động.

Từng thân ảnh bận rộn đi đi lại lại trong phòng nhỏ, có người đang dung luyện kim loại, có người đang bổ sung vật liệu, có người thì đang cởi trần, vung thiết búa đập phôi sắt trên đe, phát ra những tiếng đing đương kèm những tia lửa bắn tung tóe.

Viên Minh liếc mắt nhìn qua, thấy bên trong đại đa số đều là hán tử thô kệch cao lớn vạm vỡ, rất ít nữ tử như Trần Uyển, thỉnh thoảng thấy vài người thì ai nấy đều đang bận rộn, cầm một cái búa nhỏ nhỏ hơn mấy cỡ, gõ luyện nguyên liệu ở trên bệ đá.

Các nàng gõ những khối tài luyện nguyên thạch lớn bằng bàn tay vỡ vụn ra, sau đó lại nghiền nát chúng bằng cối đá, tiếp đấy lại dùng sàng để lọc lần lượt từ nhỏ tới to.

Một bên là lỗ mãng đập, một bên là tỉ mỉ sàng, phối hợp tiếng gõ vang đinh đương cùng những tia lửa không ngừng bắn tung tóe, hòa chung lại thành một bức tranh độc đáo.

Viên Minh nhìn khung cảnh này dù có hơi khác so với tưởng tượng trong đầu mình, nhưng không biết vì sao, hắn lại có hảo cảm với nó.

Lúc này, một hán tử mặt vuông chữ Điền, trán quấn dây cột tóc màu đỏ, thân vận quần áo gọn ghẽ rốt cuộc trông thấy Viên Minh, lập tức xuyên qua từng dãy phòng rèn đúc, đi về phía hắn.

Người này thân hình tráng kiện, cơ bắp cả người săn chắc, vẽ ra những đường nét tràn đầy sức lực, kết hợp với bộ râu ngắn được tỉa gọn gàng trên khuôn mặt góc cạnh lộ ra thần sắc tỉ mỉ nghiêm túc, bước tới trước người Viên Minh.

Viên Minh liếc nhìn lệnh bài màu lục treo ở bên hông y, cái này có kiểu dáng giống cái của Trần Uyển, hình như là lệnh bài riêng có của đệ tử nội môn.

“Bái kiến Phương Cách sư huynh.” Viên Minh ôm quyền lên tiếng chào.

Tối hôm qua, Trần Uyển đã nói với hắn, người phụ trách quản lý việc rèn luyện trong Hỏa phường, và dạy cơ sở luyện khí cho đệ tử ký danh, chính là vị Phương Cách sư huynh này.

Viên Minh cũng không phải họ Phương, y là người Nam Cương, tên gọi là Phương Cách.

“Ngươi là đệ tử ký danh mới tới, gọi là…Viên Minh, phải không?” Phương Cách quan sát trên dưới Viên Minh một lượt rồi hỏi.

Giọng nói của y vô cùng trầm trọng, cực kỳ phù hợp với hình tượng bản thân.

“Làm phiền sư huynh dạy bảo.” Viên Minh khẽ gật đầu, ôm quyền đáp.

Viên Minh thầm gật đầu, thấy Viên Minh dù dáng người không tính là tráng kiện, nhưng khung xương nhìn qua đã thấy rắn chắc, lại biểu hiện rất lễ phép, trong lòng liền sinh ra chút hảo cảm.

Có điều trên mặt y vẫn chẳng thấy nụ cười nào, chỉ mở miệng nhắc nhở:

“Ngươi tới trễ, quy định của Hỏa phường chúng ta là cứ giờ Mão ba khắc châm lửa, không ngừng cho tới giờ Ngọ ba khắc. Sau đó là thời gian tự do, muốn tiếp tục rèn đúc hay tự mình tu luyện đều được. Niệm tình người là lần đầu tiên nên không tính toán, sau này không được tái phạm.”

“Sư huynh nói phải, tại hạ nhớ rồi.” Viên Minh đáp.

“”Hỏa Luyện đường chúng ta dù quy mô không phải lớn nhất, nhân số cũng không phải nhiều nhất, nhưng địa vị trong tông môn cũng gần bằng Ngự Thú đường. Rất nhiều linh thú tọa kỵ của bọn họ hoặc là cần đeo yên, mang dây cương, có con còn cần phải có xiềng xích trói buộc, tất cả đều không thể tách khỏi việc cần Hỏa Luyện đường chúng ta hỗ trợ luyện chế.” Phương Cách tiếp tục nói, trong lời nói tràn đầy tự hào.

Viên Minh biết, Bích La Động lấy ngự thú lập tông, bất kể là đệ tử đường khẩu nào, hầu như đều coi việc có linh thú đi cùng là niềm tự hào, nhưng không phải ai cũng có năng lực nuôi dưỡng, huấn luyện linh thú.

Nhiệm vụ chính của các đệ tử Ngự Thú đường là nuôi dưỡng số lượng lớn, nhân giống, bắt giữ và điều giáo thuần hóa linh thú.

“Ngoài những việc này ra, chúng ta cũng cần phải luyện chế binh khí, ám khí, thậm chí là pháp khí. Hai thứ trước thì đệ tử ký danh bình thường chỉ cần có bản thiết kế là có thể làm được ngay. Về phần pháp khí thì…còn cách ngươi rất xa, tạm không cần biết.” Phương Cách tiếp tục giảng giải.

Từ hiểu biết mà Viên Minh có được từ chỗ Triệu Đồng, hắn biết pháp khí là thứ mà Luyện khí sư có tu vi tối thiểu là Trúc Cơ kỳ trở lên mới có thể luyện chế.

“Đi nào, dẫn ngươi đến Hỏa đường thử tay.”

Nói xong, Viên Minh liền dẫn Viên Minh đi tới một phòng đúc bỏ trống.

Đi vào bên trong, Viên Minh mới nhìn rõ toàn bộ cấu trúc bên trong, chỗ sát tường bên trái có dựng một hố lửa, trên dưới trái phải được chặn kín, chỉ có trước sau để thông lửa thoát khói, đảm bảo nhiệt lượng từ lửa không bị thất thoát.

“Gỗ dùng châm lửa, đốt than, đợi khi nhiệt độ tăng lên thì bắt đầu nấu chảy quặng. Chỗ bột kim loại là tài liệu luyện chế đã được sàng lọc tỉ mỉ, chủng loại phong phú, sau này người từ từ sẽ biết.” Viên Minh giới thiệu sơ một lượt.

Viên Minh đảo mắt nhìn qua, phát hiện trong đó có không ít thứ hắn đã biết, một phần nguyên nhân trong đó, chính là bởi ở đây có rất nhiều thứ mà chính hắn đã từng bán cho Triệu Đồng.

“Hôm nay người trước không cần phải để ý đến những thứ khác, cứ tập trung luyện tập công tác cơ bản nhất, rèn.” Phương Cách cầm cái búa sắt to lớn đặt trên đe sắt bàn rèn, nhẹ nhàng ném cho Viên Minh.

Viên Minh lập tức tiếp được, nhưng dù đã có chuẩn bị sẵn mà cánh tay vẫn bị kéo trầm xuống.

Búa này còn nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận