Tiên Giả

Chương 734: Chủ nhân thứ mười ba

Sau khi trò chuyện một hồi, Viên Minh đã giảm đi mấy phần nghi kỵ với Hạ Hiệt, nhưng sự cảnh giác vẫn nguyên như cũ.

“Hạ Hiệt đạo hữu, Viên mỗ từng đọc một số điển tịch ít gặp ở Vân Hoang đại lục, trong đó nói Hải Ngoại thế giới linh khí nồng đậm, tài nguyên phong phú hơn xa Vân Hoang đại lục, vậy cớ gì Hạ Hiệt đạo hữu lại tới nơi này?” Viên Minh hỏi dò.

“Hải Ngoại thế giới đúng là linh khí dồi dào hơn xa Vân Hoang đại lục, còn về chuyện sao lão phu tới đây, đó là chuyện từ mấy ngàn năm trước, khi đó ta cùng một cường địch đánh nhau sống chết trong không gian loạn lưu, xui rủi bị đẩy tới đây.” Hạ Hiệt lộ vẻ hoài niệm, thở dài đáp.

Viên Minh mặt ngoài yên lặng nhưng trong lòng không khỏi căng thẳng, Hạ Hiệt trước kia có thể chiến đấu với người khác trong hư không loạn lưu, giờ tu vi tàn phế những vẫn có thể thi triển thần thông ban nãy, lúc toàn thịnh không biết phải mạnh mẽ tới mức độ nào, có điều chắc chắn là vượt xa mấy cảnh giới Phản Hư, Ngôn Vu.

“Lẽ nào do Hạ Hiệt đạo hữu thân mang trọng thương nên Thâu Thiên Đỉnh mới thoát ly rồi bị Tạp Đồ kia lấy được?” Viên Minh lại hỏi.

“Không, là vì trận đại chiến năm đó khiến thần hồn ta gần như sụp đồ, Thâu Thiên Đỉnh nếu còn trong tay ta cũng vô dụng, bảo vật này vô cùng thần dị, không nên để nó bị phủ bụi cùng ta, là ta chủ động đẩy nó ra cho những người khác.” Hạ Hiệt nói.

“Những người khác? Ngoài ta và Tạp Đồ ra, còn có những người khác từng sở hữu Thâu Thiên Đỉnh?” Viên Minh mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc, hắn vốn nghĩ Hạ Hiệt xuất hiện vào lúc này là mưu tính đoạt lại Thâu Thiên Đỉnh, nhưng nghe xong lời này thì lẽ nào là do bản thân nghĩ lầm?

“Theo tính toán của ta thì Viên tiểu hữu hẳn là chủ nhân thứ mười ba của Thâu Thiên Đỉnh.” Hạ Hiệt bấm đốt tính toán rồi nói.

“Chủ nhân thứ mười ba! Thâu Thiên Đỉnh vô cùng huyền diệu, có nhiều chủ nhân như vậy nhưng sao lại chẳng thấy lưu truyền tiếng tăm gì lớn ở Vân Hoang đại lục?” Viên Minh khó hiểu hỏi.

“Thần thông của Thâu Thiên Đỉnh dọa người như thế, ai sở hữu nó dại gì mà truyền ra ngoài?” Hạ Hiệt cười đáp.

Viên Minh nghĩ một chút thấy đúng vậy thật, có được chí bảo như vậy, chỉ cần đầu óc bình thường thì chắc chắn sẽ cất giấu thật kỹ, bản thân hắn cũng làm vậy đó thôi.

Có điều trải qua mấy ngàn năm mà không phát sinh bất kỳ vết dấu bất thường nào thì cũng hơi cổ quái.

“Đương nhiên trong việc này cũng có ta can thiệp, vì một số nguyên do, Thâu Thiên Đỉnh can hệ rất lớn, Vân Hoang đại lục dù ngăn cách với bên ngoài nhưng ta cũng không muốn mọi người đều biết, vậy nên những năm qua vẫn luôn xóa đi mọi vết dấu của Thâu Thiên Đỉnh.” Hạ Hiệt nói tiếp.

“Thì ra là thế, chẳng biết Thâu Thiên Đỉnh này có lai lịch thế nào?” Viên Minh giật mình, tò mò hỏi.

“Nói tới Thâu Thiên Đỉnh này, thật ra ta cũng không biết nó có lai lịch thế nào, đỉnh này là lão phu năm xưa tình cờ nhặt được trong một Vấn Thiên bí cảnh ở Hải Ngoại thế giới, đã tế luyện nhiều năm, tiếc là mãi vẫn không thể xác minh hết nội tình nó.” Hạ Hiệt lắc lắc đầu, lộ vẻ tiếc nuối.

Viên Minh không hỏi tiếp chuyện này mà cùng Hạ Hiệt thảo luận về năng lực của Thâu Thiên Đỉnh.

Chẳng mấy chốc hắn đã cảm thấy thất vọng, bởi ngoài ngoài ngưng tụ nguyện lực, dùng hương đen phụ thể người khác thì Hạ Hiệt cũng không phát hiện được năng lực nào khác của đỉnh này.

Cách thức thu thập nguyện lực và dùng hương đen phụ thể của Hạ Hiệt không khác mấy so với tổng kết của hắn, có điều trên phương diện dùng hương đen phụ thể thì Hạ Hiệt còn có một cách dùng đặc biệt.

Hạ Hiệt chia sẻ y có thể dùng hương đen để phụ thể sơn phong, cuồng phong, cảm ngộ chân ý bên trong đó để hỗ trợ tu luyện.

“Phụ thể sơn phong, cuồng phong? Cái nghe có hơi khó tin.” Viên Minh nhịn không được nói.

“Nguyên lý dùng hương đen phụ thể thì Viên tiểu hữu cũng biết rồi, chính là đưa đưa bản thân trú bên trong thần hồn đối tượng phụ thể, mấy thứ như sơn phong, cuồng phong dù là vật chết nhưng không phải là không có thần hồn, chỉ có điều nó cực kỳ nhỏ bé, khó để phát giác ra mà thôi.” Hạ Hiệt nói.

Sau khi tu thành Ngôn Vu, Viên Minh đúng là mơ hồ cảm ứng được những vật phẩm quanh mình có ẩn chứa thần hồn, lúc này lại nghe Hạ Hiệt nói vậy liền gật gật đầu như có điều suy ngẫm.

“Đương nhiên không phải vật phẩm nào cũng có thể phụ thể, nhất định phải có kích thước đủ lớn, linh lực đủ mạnh, thần hồn ẩn chứa bên trong cũng phải đạt tới một mức nhất định mới được.” Hạ Hiệt tiếp tục nói.

“Kiến giải của Hạ Hiệt đạo hữu thật mới lạ, giúp tại hạ tự nhiên hiểu ra.” Viên Minh nói cảm ơn xong liền muốn thử nghiệm một phen.

“Viên tiểu hữu muốn thử phụ thể vật phẩm luôn à? Ngươi e là còn chưa làm được đâu. Không phải cứ tìm được vật phẩm phù hợp là có thể phụ thể mà còn có những yêu cầu khác, như với Thâu Thiên Đỉnh cũng có một yêu cầu bắt buộc, đó là phải luyện hóa ít nhất một trăm đạo cấm chế mới được. Luyện hóa càng nhiều cấm chế của Thâu Thiên Đỉnh thì hiệu quả thu thập nguyện lực và phụ thể của hương đen càng cao.” Hạ Hiệt giảng giải.

“Một trăm đạo cấm chế? Tại hạ nhớ kỹ rồi.” Viên Minh nói.

“Viên đạo hữu thiên tư bất phàm, tin rằng rất nhanh sẽ có thể luyện hóa Thâu Thiên Đỉnh, làm được việc phụ thể vật phẩm.” Hạ Hiệt bình phẩm.

“Xin nhận cát ngôn của Hạ Hiệt đạo hữu.” Viên Minh đáp.

Hạ Hiệt đang định nói thêm thì đột nhiên ho dữ dội, gương mặt đỏ bừng lên, thân thể không ngừng run rẩy.

Viên Minh mặt đổi sắc, chỉ có điều không thể nào dùng thần thức để kiểm tra cơ thể Hạ Hiệt, khi hắn đang định thi pháp hỗ trợ thì Hạ Hiệt đã giơ tay ngăn lại.

Sau một lúc lâu, cơn ho dữ dội mới dừng lại, hai gò má Hạ Hiệt trắng bệch như tờ giấy, không thấy chút huyết sắc nào.

“Bệnh cũ, để Viên tiểu hữu chê cười rồi.” Hạ Hiệt cố nặn ra vẻ tươi cười.

“Hạ Hiệt đạo hữu khách khí, thân thể ngươi hiện giờ đang gặp vấn đề gì vậy, không biết có cách chữa trị không?” Viên Minh hỏi.

“Thương thế này đeo bám đã lâu, hơn nữa lại xuất phát từ thần hồn, cách bình thường không trị nổi, Viên tiểu hữu không cần bận tâm.” Hạ Hiệt đáp,

“Thâu Thiên Đỉnh này được truyền lại từ chỗ Hạ Hiệt đạo hữu, Viên mỗ coi như nhận ân tình cực lớn của đạo hữu, nếu có gì mà tại hạ có thể làm, Hạ Hiệt đạo hữu tuyệt đối đừng khách khí.” Viên Minh thoáng nghĩ ngẫm, đoạn chân thành nói.

“Nếu Viên tiểu hữu đã nói vậy, Hạ mỗ đúng là có một chuyện muốn nhờ.” Hạ Hiệt do dự một lúc mới ngượng ngùng nói.

“Hạ Hiệt đạo hữu xin cứ nói.” Viên Minh nói.

“Thương thế của Hạ mỗ xuất xứ từ thần hồn, muốn trị cũng phải bắt đầu từ thần hồn, chỉ có điều hồn lực cấp Ngôn Vu còn chưa đủ, nhất định phải đạt tới cảnh giới Mệnh Vu mới có thể chữa trị thương thế kia.” Hạ Hiệt giải thích.

“Mệnh Vu?” Viên Minh chớp chớp mắt.

“Cảnh giới ngay sau Ngôn Vu là Mệnh Vu, đạt tới cảnh giới này là có thể nhìn rõ cội rễ thần hồn, giúp người ta khởi tử hồi sinh, thậm chí là cải biến vận mệnh, thế nên mới gọi là Mệnh Vu.” Hạ Hiệt nói.

“Ý của Hạ Hiệt đạo hữu là muốn ta khi đã đạt tới cảnh giới Mệnh Vu trị thương giúp ngươi?” Viên Minh sau khi suy nghĩ một chút lại hỏi.

“Đúng vậy, năm đó ta giải trừ liên hệ với Thâu Thiên Đỉnh rồi đưa nó cho người khác, một mặt là không muốn bảo vật bị phủ bụi, mặt khác là cũng có mang chút lòng riêng, muốn lợi dụng Thâu Thiên Đỉnh bồi dưỡng ra một gã Mệnh Vu, đáng tiếc Hồn tu gian nan, yêu cầu cực cao với thiên tư, dù có Thâu Thiên Đỉnh hỗ trợ thì mười mấy đời chủ nhân cũng chỉ đạt tới Huyễn Vu là hết cỡ, Viên tiểu hữu chính là Ngôn Vu duy nhất, đó cũng là nguyên do hiện tại Hạ mỗ hiện thân gặp gỡ đạo hữu.” Hạ Hiệt thở dài đáp.

“Ra là vậy, Hạ Hiệt đạo hữu yên tâm, Viên mỗ đương nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phóng, mau chóng đột phá cảnh giới Mệnh Vu, chỉ có điều Minh Nguyệt quyết mà tại hạ tu luyện chỉ có khẩu quyết tới Ngôn Vu, muốn đột phá cảnh giới Mệnh Vu e là không dễ dàng.” Viên Minh nói.

“Minh Nguyệt quyết chính là công pháp bí truyền của Minh Nguyệt Cung ở Hải Ngoại thế giới, ta cũng không có. Hồn tu khác với Pháp tu và Thể tu, tốt nhất là đừng thay đổi công pháp, Viên đạo hữu tới cảnh giới hiện tại thì hẳn cũng sẽ không ở lại Vân Hoang đại lục lâu, tiếp đây có thể tới Minh Nguyệt Cung tìm kiếm xem.” Hạ Hiệt nói.

“Minh Nguyệt cung…Đa tạ Hạ Hiệt đạo hữu chỉ điểm.” Viên Minh lên tiếng cảm ơn.

“Viên tiểu hữu cũng không cần sốt ruột chuyện tu luyện, ta thấy cảnh giới Hồn tu của ngươi tuy cao nhưng hồn lực lại khá hỗn loạn, hơn nữa còn mang rất nhiều tạp chất khác loài, hẳn là ngươi từng thu nạp một lượng lớn tàn hồn?” Hạ Hiệt hỏi.

“Hạ Hiệt đạo hữu mắt sáng như đuốc, lúc ta đột phá cảnh giới Ngôn Vu trước đây có xảy ra chút biến cố, chỉ đành bất đắc dĩ thu nạp kha khá tàn hồn…” Viên Minh kể lại một lượt tình cảnh khi bản thân đột phá Ngôn Vu, riêng việc song tu thần hồn với Tịch Ảnh thì không nhắc tới lời nào.

“Khó trách, có điều cũng không cần lo, để thần hồn của người tiến vào không gian Bạch Ngọc liên đài, dùng ngọn lửa màu trắng hun đúc tinh luyện, rất nhanh sẽ loại bỏ được hết đám tạp chất bên trong thần hồn.” Hạ Hiệt hướng dẫn.

“Ngọn lửa màu trắng kia không biết là thứ gì? Hiệu quả luyện hóa tạp chất thực sự tốt vậy sao?” Viên Minh hỏi.

“Ngọn lửa kia gọi là Minh Hồn chi hỏa hoặc Minh Hồn thiên hỏa, chính là một đạo thánh hỏa của Hồn tu, có công hiệu luyện hóa tạp chất, tinh luyện thần hồn, dùng nó luyện hóa tạp chất trong thần hồn người tuyệt không vấn đề gì.” Hạ Hiệt mỉm cười đáp, tựa như đây chỉ là một việc nhỏ.

Nét vui mừng ánh lên trong mắt Viên Minh, ngọn lửa màu trắng kia không ngờ lại thần kỳ như vậy, với công hiệu thế kia thì chẳng phải nói hắn có thể tùy ý luyện hóa hấp thu tàn hồn, nhanh chóng đề thăng tu vi sao.

Nhưng hắn lập tức nhớ tới nguyện lực mà Thâu Thiên Đỉnh thu thập, với quy mô Minh Nguyệt giáo hiện giờ, tốc độ thu thập nguyện lực đã rất nhanh, muốn đề thăng hồn lực thì cứ luyện hóa luôn nguyện lực là được, hoàn toàn không cần phải đi luyện hóa tàn hồn gì.

“Viên tiểu hữu còn có điều gì muốn hỏi phải không? Cứ nói đi đừng ngại.”” Hạ Hiệt hỏi.

“Hạ Hiệt đạo hữu vừa rồi có nhắc tới không gian Bạch Ngọc liên đài, vậy hẳn đạo hữu cũng đã thấy viên châu màu trắng ngưng kết từ nguyện lực ở trong đó, đó là cái gì vậy?” Viên Minh không khách khí, hỏi thẳng.

“Vật đó cụ thể gọi là gì thì ta cũng không biết, ta tạm gọi là Nguyện Lực đan đi. Thứ này sau khi phục dụng có thể nhanh chóng đề thăng hồn lực, có điều Viên tiểu hữu tuyệt không nên dùng vật này để nâng cao tốc độ tu luyện thần hồn.” Thần sắc Hạ Hiệt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Tại sao lại như vậy?” Viên Minh thấy hơi khó hiểu.

“Hồn lực đề thăng cũng là quá trình cảm ngộ chân ý của thần hồn, lợi dụng ngoại lực để đột phá có thể hồn lực tăng lên cực nhanh nhưng lại khiến ngươi thiếu khuyết mất lĩnh ngộ về sự biến chuyển của thần hồn, nó giống như đốt cháy giai đoạn vậy. Ta thấy Viên tiểu hữu ngươi thần hồn da động cứng nhắc, trước kia hẳn là liên tục dùng nguyện lực để đề thăng, với bốn cảnh giới dưới của Hồn tu thì chuyện này xem như cũng không quá nghiêm trọng, nhưng tới cảnh giới Ngôn Vu mà còn tiếp tục như vậy thì đúng là tự chôn vùi tương lai Hồn tu, đời này chỉ e không thể nào đột phá cảnh giới Mệnh Vu.” Hạ Hiệt nghiêm mặt giải thích.

Viên Minh lòng trầm xuống, hắn vừa mới đây còn chuẩn bị dùng nguyện lực đề thăng hồn lục, không ngờ việc này lại có tai họa ngầm lớn như vậy, như thế này thì công truyền giáo vất vả, thu thập nguyện lực bấy lâu nay chẳng phải là uổng phí sao?

Nhưng Viên Minh lại nghĩ ngay tới việc dù bản thân không cần, nhưng vẫn có thể cho người bên cạnh dùng Nguyện Lực đan.

Nếu nghĩ xa hơn thì còn có thể mang Nguyện Lực đan đi bán, với hiệu quả đề thăng hồn lực kinh người kia thì nó chắc chắn là thiên hạ nhất đẳng trân bảo đan dược.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Viên Minh cũng không khỏi thoải mái hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận