Tiên Giả

Chương 71: Chiếm thượng phong

“Mới vào tông môn nửa tháng? Một người mới nhận nhiệm vụ này làm gì, muốn nhanh nhanh đi cho Hỏa Nham xà ăn sao? Đội ngũ chúng ta cũng không muốn tha du bình, càng không chịu trách nhiệm nhặt xác hộ ngươi!” Đại hán da đem sầm mặt, nói thẳng mặt.

“Viên sư đệ, A Cổ Lạp bọn họ nói cũng không phải là không có đạo lý, thu thập Hỏa Phác ngọc nguy hiểm không nhỏ, nếu bị Hỏa Nham xà tập kích thì chúng ta có lẽ không để ý tới ngươi được. Ngươi tốt hơn là trước an tâm tu luyện thêm một thời gian nữa, tăng thực lực thêm chút rồi lại tới nhận nhiệm vụ.” Thiếu phụ xinh đẹp nhẹ nhàng khuyên nhủ, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ không tán thành.

“Đa tạ sư tỷ và vị sư huynh này nhắc nhở, tại hạ dù bất tài nhưng tự thấy còn có sức tự vệ, sẽ không tạo thêm rắc rối cho mọi người.” Viên Minh khẽ gật đầu với thiếu phụ và đại hán da đen, mỉm cười nói.

- Giải thích từ "tha du bình", đây là một phương ngữ Trung Quốc, nguyên bản chính xác phải là Tha Hữu Bệnh tức là kéo có bệnh. Từ này để chỉ người con riêng của người phụ nữ khi tái hôn thời phong kiến. Thời cổ thiên tai nhân họa triền miên, bất trắc xảy ra lúc nào không hay, để tránh những rắc rối với người chồng cũ, người chồng mới thường có ước định là rằng nếu đứa con riêng của vợ có bệnh hay vấn đề gì thì không liên quan gì đến người chồng mới. Vì thế mà đứa con riêng mới bị gọi là tha hữu bệnh, một cách gọi tương tự như mang cục nợ, con ghẻ bên mình. Tha hữu bệnh đọc gần giống tha du bình tức là kéo bình dầu, dần dần người ta đọc chệch đi để tránh đi cách gọi có phần ác miệng kia. Hết giải thích.

Đối với A Cổ Lạp thì hắn làm như không thấy.

Đôi mi thanh tú của thiếu phụ xinh đẹp giương lên, trong khi đó đại hán da đen hừ một tiếng, xong cũng không nói gì thêm.

Giờ phút này, A Cổ Lạp đứng bên cạnh ăn bơ, sắc mặt đã đổi sang màu gan heo, bước ra khỏi nhóm người: “Khẩu khí cũng không nhỏ, muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta, để ta xem bản lĩnh ngươi thế nào rồi nói.”

“A Cổ Lạp sư huynh đã muốn chỉ giáo, vậy thì mời ra tay.” Viên Minh bình tĩnh đáp.

“Được, trước tiếp một tiễn của ta.” A Cổ Lạp bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Một dòng nước trong suốt lăng không xuất hiện, xong nhanh chóng uốn lượn biến hình, chỉ nháy mắt đã hóa thành một cây cung nước kỳ dị dài hai thước, chỗ dây cũng còn tự động sinh một cây thủy tiễn sáng lấp lánh.

Theo một tiếng rít sắc bén, thủy tiễn xé gió bắn ra, lao thẳng về phía ngực Viên Minh, tốc độ hơn xa cung tiễn bình thường.

A Cổ Lạp âm thầm giở trò, trước khi nói đã lén lút bấm niệm pháp quyết thi pháp, khi lời vừa dứt, cây thủy tiễn kia đã bắn vọt ra ngoài.

“Thủy Tiễn thuật?”

Viên Minh không hề hoảng hốt, tay phải đẩy ra khoảng không trước mắt, lòng bàn tay lập tức tỏa ra ánh sáng xanh nồng đậm.

Một cây gai gỗ thô to từ đó mọc ra, đi sau mà tới trước, chắn ngay trước cây thủy tiễn.

Những ngày qua Viên Minh vẫn luôn khổ tu mnq, tuy lực lượng thần hôn không tăng thêm bao nhiêu, nhưng tốc độ phản ứng lại được nâng cao không ít.

Một tiếng “phành” lớn vang lên, thủy tiễn vỡ nát, còn gai gỗ cũng bị đánh rách tơi tả hơn nửa.

“Cái gì!” Mặt mũi A Cổ Lạp cứng đờ.

Gã lén lút thi pháp trước, lại thêm tốc độ cực nhanh của thủy tiễn mà lại bị Mộc Thứ thuật ngăn chặn!

“Được rồi chứ?” Viên Minh từ tốn nói, đồng thời ánh sáng xanh từ lòng bàn tay bay vọt ra, theo đó cây gai gỗ vỡ vụn kia lập tức khôi phục lại như ban đầu.

A Cổ Lạp trông thần sắc vô cùng khó coi, hai tay gã nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tức thì hào quang lóe lên trên cây cung nước, ngay sau đó năm cây thủy tiễn lóe hiện ra.

Viu viu viu!

Năm cây thủy tiễn đồng loạt rời dây cung bắn ra, gào rít lao thẳng về phía Viên Minh.

“Ngũ tiễn liên phát! Thủy Tiễn thuật của A Cổ Lạp từ khi nào đã luyện tới trình độ này rồi?” Thiếu phụ xinh đẹp khẽ hô lên kinh ngạc.

Đại hán da đen và thanh niên mắt xếch thấy cảnh này cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Thủy Tiễn thuật này không khó để luyện thành, nhưng để có thể bắn ra năm mũi tên cùng lúc thì không dễ chút nào, việc này không chỉ cần pháp lực đủ thâm hậu, mà còn cần sức khống chế pháp lực cường đại nữa.

Viên Minh thấy cảnh này, sắc mặt Viên Minh trở nên ngưng trọng, nhưng hắn vẫn bình tĩnh thi pháp, bấm niệm pháp quyết rồi điểm ra.

Ánh sáng sang liên tục từ mặt đất trước mắt hắn lóe lên, ngay sau đó ba cây gai gỗ thô to đâm lên, đường kính mỗi cây đều lớn hơn một xích, đứng song song chắn trước người, đồng thời hoàn toàn che đi thân ảnh của hắn.

Pháp lực của Viên Minh không nhiều nên hắn chỉ có thể triệu hồi được cùng lúc ba cây gai gỗ.

Thủy tiễn đánh lên trên gai gỗ rồi dễ dàng xuyên qua, để lại năm cái lỗ lớn, nhưng Viên Minh ở phía sau lại không thấy bóng dáng.

Vào thời khắc A Cổ Lạp đang kinh nghi bất định, một luồng gió mạnh từ bên cạnh người gã thổi đến, đồng thời thân ảnh Viên Minh thình lình hiện ra, trong tay có thêm Thanh Ngư kiếm, lập tức chém xuống.

Bảo kiếm hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo, như sấm rơi chớp giật đánh xuống người A Cổ Lạp.

A Cổ Lạp sắc mặt đại biến, tay phải bỗng bóp nát thứ gì đó, theo đó bên ngoài thân gã lập tức có thêm một tầng khí lưu màu xanh, đồng thời gã cũng nhanh nhẹn dị thường né qua phía bên cạnh.

Nhưng dưới chân gã đột nhiên cảm thấy đau nhói, nhìn kỹ thì lại là một cây gai gỗ nhỏ bé bất thình lình xuất hiện, đâm vào lòng bàn chân gã.

Vì nhiệm vụ hôm nay, A Cổ Lạp đi một đôi giày đặc biệt được chế từ da thuộc của một con hung thú cá sấu. Giày này bền chắc dị thường, Mộc Thứ thuật cũng không thể đâm xuyên đế giày, nhưng cũng khiến thân hình gã loạng choạng, động tác tránh né cũng vì thế mà bị ngắt ngang.

Ánh sáng lạnh lẽo của Thanh Ngư kiếm phủ xuống, trùm lên một cánh tay của gã, sắp chuẩn bị chém rụng nó xuống.

Đúng lúc này, một vệt sáng bạc từ bên cạnh bắn tới, nhanh chóng vượt qua tầm mắt mọi người, đánh một tiếng “keng” lên Thanh Ngư kiếm.

Cổ tay Viên Minh tê dại, Thanh Ngư kiếm rời tay bay ra ngoài, còn hắn cũng bị đẩy lui hai bước.

Vệt sáng bạc kia cũng hiện ra bản thể là một chuỗi vòng tay màu bạc, chính là cái trên cổ tay thiếu phụ xinh đẹp.

Vù!

Một thân ảnh phiêu dật vụt qua, tức thì thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện giữa hai người.

“Ha ha, hai vị thi triển pháp thuật ngũ hành khiến người ta mở rộng tầm mắt, có điều sau đây chúng ta còn phải chấp hành nhiệm vụ, chi bằng tỷ thí đến đây thôi có được chăng?” Thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười nói, ánh mắt khi nhìn Viên Minh đã không còn vẻ khác thường, hiển nhiên là đã công nhận thực lực của hắn.

“Đương nhiên là được, ta và A Cổ Lạp sư huynh vốn cũng chỉ là luận bàn.” Viên Minh cười ha ha đáp, xong liền nhặt Thanh Ngư kiếm trên mặt đến rồi thu vào.

A Cổ Lạp không nói một lời, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Viên sư đệ thực lực bất phàm, gia nhập tiểu đội nhiệm vụ, hai vị chắc rằng không có ý kiến chứ?” Thiếu phụ xinh đẹp nhìn về phía đại hán da đen và nam tử mắt xếch, hỏi.

“Viên sư đệ tu vi không tầm thường, Mộc mỗ tất nhiên hoan nghênh.” Đại hán da đen nhếch miệng cười nói, đổi hẳn vẻ kiêu ngạo trước đó.

Nam tử mắt xếch không nói gì mà chỉ gật gật đầu.

“Nếu đã vậy, chúng ta lập tức chuẩn bị lên đường.” Thiếu phụ xinh đẹp gật đầu rồi nói tiếp.

“Mấy vị có thể chờ ta một lát không, có một món đồ để ở chỗ ở, ta lập tức chạy về lấy, rất nhanh sẽ trở lại.” Viên Minh đột nhiên nói.

“Không sao, đúng lúc ta cần tới Luyện Lô đường mua mấy món đồ, Mộc Cách bọn họ cũng cần đi thuê tiên hạc đi đường, vậy chúng ta liền giải tán trước, một khắc sau tập hợp ở sơn môn gần đây.” Thiếu phụ xinh đẹp khẽ giật mình, mở miệng nói.

“Thuê tiên hạc? Chúng ta phải cưỡi tiên hạc bay tới núi lửa Tháp Lý sao?” Viên Minh hỏi.

“Đương nhiên, núi lửa Tháp Lý cách tông môn hơn trăm dặm, chạy bằng hai chân thì khi nào mới tới?” Thiếu phụ xinh đẹp đáp.

Viên Minh mặt lộ vẻ khó xử, hắn vừa mới nhập môn, cả người trên dưới sạch sẽ trơn tru, điểm cống hiến cũng chẳng có nổi nửa điểm, cơ bản không có khả năng thuê một con linh thú.

“Viên sư đệ không cần lo lắng, lát nữa ngươi có thể ngồi chung với ta.” Thiếu phụ xinh đẹp nhìn ra Viên Minh đang túng quẫn bèn nói.

“Đa tạ sư tỷ.” Viên Minh nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói cám ơn.

“Việc nhỏ thôi mà.” Thiếu phụ lắc đầu đáp.

Viên Minh khẽ gật đầu chào mấy người khác rồi nhanh chân rời đi, bước về phía Hỏa Luyện đường.

Hắn rảo bước đi một mạch, rất nhanh trở lại chỗ ở, lấy từ dưới giường ra một cái bọc màu xám.

Trong này là hai tấm da vượn trắng và cóc đen, hắn lần đầu chấp hành nhiệm vụ tông môn, không thể để xảy ra sơ sót, mang theo hai tấm Phi Mao thú bì này để phòng ngừa vạn nhất.

Mặc dù đã không còn là Phi Mao thú nô, nhưng ngoài Thanh Ngư kiếm và Mộc Thứ thuật ra, hắn hiện tại chẳng có thủ đoạn công kích, tự vệ nào tốt nào, trong khi đó hóa thân vượn trắng làm chiến lực tăng vọt, vào thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.

Viên Minh nhét cái bọc vào trong ngực áo, xong lập tức theo đường cũ nhanh chân bước về phía sơn môn.

Đại điện Luyện Lô đường.

Bài trí nơi này tương tự như Hành Chấp đường, phía trước nhất là một bàn đá dài, phía trong có bốn, năm đệ tử Luyện Lô đường đang ngồi, phía sau nữa là từng dãy quầy hàng làm bằng đá màu xám trắng, cao lớn hơn một trượng, bên trên bày đầy các loại bình ngọc, bình sứ.

Mùi thuốc tràn ngập khắp đại điện, chỉ cần đến nơi đây sẽ lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

“Cần một bình Thủy Trạch đan.” Thiếu phụ xinh đẹp đi tới trước một thanh niên mập lùn, nói.

“Giá mười điểm cống hiến.” Thanh niên mập lùn nhìn thiếu phụ một chút rồi đáp.

Thiếu phụ xinh đẹp hiển nhiên nắm rất rõ giá cả đan được, lập tức lấy minh bài thân phận ra rồi đưa tới.

Thanh niên mập lùn lấy một khối ngọc phù màu trắng ra, tiếp đó điểm nhẹ lên trên minh bài của thiếu phụ, tức thì một luồng sáng trắng từ trong minh bài chảy ra rồi chui vào trong ngọc bài.

“Chờ một lát, ta đi lấy thuốc.” Thanh niên mập lùn nói một câu, xong liền quay người đi vào phía sau quầy hàng.

“Lam Kha sư muội, đã lâu không gặp.” Một nữ tử mặc váy đỏ bước tới, không ngờ lại là Trần Uyển.

“Trần Uyển sư tỷ, ngươi cũng tới mua đan dược sao?” Thiếu phụ nhìn thấy Trần Uyển, kinh ngạc pha lẫn vui mừng bước tới nghênh đón.

Thiếu phụ rõ ràng lớn tuổi hơn một chút, nhưng thái độ trước mặt Trần Uyển lại rất lễ phép, tựa như nàng ta mới là người nhỏ tuổi hơn.

“Ta đặc biệt tới thăm ngươi không được sao?” Trần Uyển vừa cười vừa nói, tay nắm chặt tay thiếu phụ xinh đẹp.

“Sư tỷ tấn thăng đệ tử nội môn, mỗi ngày trăm công ngàn việc, sư muội nào dám có hy vọng xa vời này.” Thiếu phụ mỉm cười đáp.

“Ta phụng lệnh gia sư tới Luyện Lô đường xử lý một ít chuyện.” Trần Uyển cười nói.

“Có cần giúp gì không? Ta với mấy vị chấp sự Luyện Lô đường cũng xem như quen biết.” Thiếu phụ xinh đẹp đảo mắt một cái rồi nói.

Nàng này là môn hạ Ngự Thú đường, không có thân phận, bối cảnh gì nhưng tham vọng không nhỏ, luôn cố gắng dựa vào các mối quan hệ để leo cao, ngày thường đối nhân xử thế khéo léo nên kết giao được không ít nhân mạch trong tông, hiện tại nếu có thể thông qua việc này tạo chút ấn tượng với Tam động chủ sẽ có lợi không nhỏ cho sự phát triển sau này.

“Không cần, chỉ là một chút việc nhỏ, nghe nói Lam Kha sư muội mua Thủy Trạch đan, tính đi làm nhiệm vụ thu thập Hỏa Phác ngọc à?” Trần Uyển lắc đầu, đổi đề tài hỏi.

Thiếu phụ xinh đẹp thầm cảm thấy thất vọng nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, khẽ vân vê vòng tay màu bạc kia rồi nói: “Đúng vậy, ta gần đây dự định thêm một đạo phù văn trên Ngân Xà liên, nhưng điểm cống hiến còn thiếu một ít nên phải đi gom thêm một chút.”

Nói đến đây, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra thân ảnh Viên Minh.

“Nói mới nhớ, Trần Uyển sư tỷ, Hỏa Luyện đường các ngươi có phải có một đệ tử trẻ tuổi xuất thân Trung Nguyên, tên là Viên Minh không?” Thiếu phụ xinh đẹp hỏi.

“Viên Minh? Đúng là có một người như vậy, ngươi biết hắn?” Trần Uyển hơi ngạc nhiên gật đầu.

“Ta triệu tập một đội đi làm nhiệm vụ thu thập Hỏa Phác ngọc, Viên Minh cũng ở trong đó, người này thực lực không tệ, giao thủ mấy hiệp với A Cổ Lạp, không ngờ lại chiếm thế thượng phong.”

“Thật sao?” Mặt Trần Uyển lóe lên nét kinh ngạc.

A Cổ Lạp là đệ tử lâu năm của Hỏa Luyện đường, tuy thiên phú trên phương diện luyện khí không tốt nhưng tu vi không yếu, đã đạt đến Luyện Khí tầng sáu, không ngờ lại không địch nổi Viên Minh vừa mới gia nhập tông môn.

Nàng nhớ rõ ngày đó khi tham gia thí luyện, Viên Minh mới chỉ là Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa chỉ là nhất giới Phi Mao thú nô, giờ ngắn ngủi có mấy tháng thôi mà tu vi của hắn lại có tiến bộ?

“Hẳn là người này có thiên phú dị bẩm, thế nên khi đó mới khiến sư tôn đích thân dẫn hắn nhập môn?” Trần Uyển thầm nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận