Tiên Giả

Chương 240: Gọi ngươi là Hoa Chi vậy

Viên Minh bước nhanh vào trong vườn, chọn một góc hẻo lánh, lấy túi linh thú ra vỗ nhẹ một cái.

Một điểm hào quang tím từ trong túi chui ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất.

Hào quang vừa rơi xuống đất đã lập tức hiện chân hình, là yêu đằng Hắc Thiềm ngủ say một hồi lâu. Chẳng qua bộ dáng hiện tại của nó thoạt nhìn lại hoàn toàn khác hẳn với lúc trước.

Hiện giờ nó đã không còn mang thân hình cóc mà đã hoàn toàn hóa thành một đống dây leo tử đằng đen đan xen quấn quanh, vỏ ngoài trải rộng gai nhọn, xen lẫn điểm xuyết trong đó là những nụ hoa màu hồng nhạt, thoạt nhìn phá lệ quỷ dị.

Chẳng biết tại sao Viên Minh luôn cảm thấy như mình đã gặp qua loại gai nhọn sắc bén thế này rồi, chẳng qua suy tư thật lâu vẫn không thể nào nhớ ra.

Trong lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ, yêu đằng đã chậm rãi nhúc nhích. Dây leo đan xen chia thành năm phần, mỗi phần tự vươn dài ra bên ngoài.

Rất nhanh, hai phần dây leo bên dưới cuộn lại thành hình hai chân chống đỡ cơ thể yêu đằng đứng lên. Hai phần dây leo hai bên trái phải cũng biến thành hai cánh tay, chẳng qua lại mang dáng vẻ nhỏ dài như thể sợi mì kéo dài.

Không giống bốn phần dây leo kia, phần dây leo nằm trên đỉnh đầu vẫn chưa vươn dài ra bên ngoài mà phình to ra thành hình cầu. Bên trên là hai đóa hoa hóa thành hai con mắt, mấy sợi dây leo chồng chất gồ lên tạo thành hình cái mũi, cành cây mọc thêm ra, cong quấn thành hình hai tai, vỏ dây leo lột bung ra tạo thành bộ tóc dài.

Không bao lâu, một đằng nhân cao ngang người thường, tứ chi mảnh khảnh, mặt mày cổ quái xuất hiện trước mặt Viên Minh.

Viên Minh có chút kinh ngạc, vội vàng dùng tâm thần câu thông yêu đằng. Kết quả yêu đằng kia cũng quơ quơ tay về phía hắn, đồng thời ở trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

"Chủ nhân."

Viên Minh trợn mắt hỏi: "Ngươi đã thức tỉnh linh trí? Là khi nào?"

"Không biết, chỉ là chuyện lúc trước ta vẫn nhớ rõ."

Nói xong, yêu đằng tách một ngón tay ra, âm thanh vang lên trong đầu Viên Minh: "Ta gặp được chủ nhân ở sa mạc... A không đúng, là ở trong rừng. Lúc đó ta còn đánh nhau với một kẻ có hình xăm.... Không đúng... Là đánh nhau với một kẻ khoác da cóc một trận ... Còn nữa..."

Viên Minh nhíu mày, lại cảm thấy như mình tựa hồ đã gặp qua cảnh tượng yêu đằng nói ở đâu đó, chỉ là thấy yêu đằng cũng trở nên hồ đồ bèn nói: "Được rồi, ta biết ngươi vẫn còn nhớ rõ, không cần nói thêm nữa."

Nghe vậy, yêu đằng lập tức trở nên cao hứng, hai tay uốn éo đập vào lồng ngực mình nói: "Đương nhiên, ta thông minh nhất mà!"

Viên Minh bất giác mỉm cười. Hắn suy nghĩ một lát lại nói: "Ngươi đã đúc ra hình dạng con người, vậy nên đặt tên cho ngươi mới được. Ta nghĩ, không bằng gọi ngươi là Hoa Chi vậy."

"Được nha, ta tên là Hoa Chi!" Yêu đằng Hoa Chi lập tức giơ cao hai tay, không ngừng đan xen nhau.

"Ngươi bây giờ có năng lực gì? Biểu hiện ra cho ta xem, nhớ đừng làm ồn ào quá." Viên Minh sai bảo.

Nghe vậy, Hoa Chi hưng phấn gật đầu, hai cánh tay run lên, dây leo trên tay đan xen điên cuồng sinh trưởng, trong chốc lát đã hóa thành hai thanh trường kiếm màu tím đen, mơ hồ có u quang lấp lóe.

Tiếp theo, Hoa Chi lại rủ cánh tay hóa thành trường kiếm xuống, nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng bình thường. Sau đó nó đưa tay bấm niệm pháp quyết, lập tức có cỏ xanh chui ra khỏi mặt đất, đan xen lẫn nhau, chớp mắt đã hình thành nên một cái lồng cỏ.

Viên Minh liếc mắt đã nhận ra đây là Mộc Lao thuật hắn học được tại Bích La động. Không nghĩ tới Hoa Chi vừa hóa thành hình người đã có thể thi triển ra được.

"Chủ nhân, Hoa Chi có lợi hại hay không?" Tựa hồ là như phát hiện ra Viên Minh kinh ngạc, Hoa Chi lại vỗ ngực khoe khoang.

"Xem ra pháp thuật của ta, ngươi đều nắm giữ?" Viên Minh cười cười hỏi.

Hoa Chi suy tư một lát, tâm tình trở nên sa sút: "Hoa Chi chỉ biết pháp thuật hệ Mộc."

Viên Minh đã sớm đoán trước. Lúc nãy hắn bảo Hoa Chi triển khai năng lực nắm giữ qua một lượt đã phát hiện uy lực này còn được đề thăng lên một bậc, quả thật dây leo biến dị đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của hắn. Có điều trong hoàn cảnh hạn chế này, hắn chỉ có thể để sau này từ từ nghiên cứu mà thôi.

Tiếp đó hắn bèn ra lệnh cho Hoa Chi ẩn nấp dưới phủ tướng quân, đề phòng bốn phía còn mình trở lại phòng, tiếp tục tu luyện.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Viên Minh đi ra ngoài từ sớm, sửa soạn một phen, đang định bảo Vương Thuận chuẩn bị ngựa xuất hành thì gặp người gác cổng đến bẩm báo.

"Thiếu gia, lão gia gọi người qua một chuyến."

Viên Minh nghi hoặc đi theo người gác cổng ra tiền đường. Mới vào đến cửa đã nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào gấm đỏ thẫm, mặt mày tuấn lãng đang trò chuyện với phụ thân mình.

Nam tử kia mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng Viên Tộ Trùng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mặt không lộ vẻ gì cả, tựa hồ có chút tâm sự.

Nhìn thấy Viên Minh đến, vẻ mặt Viên Tộ Trùng cũng vẫn không chút thay đổi, bình thản mở miệng nói: "Minh nhi đến rồi, vị này là thế tử Bát vương gia, hôm nay tới cửa nói là có việc tìm ngươi."

Nam tử trẻ tuổi đứng dậy, chắp tay chào Viên Minh: "Bản thế tử ngưỡng mộ đại danh Viên công tử đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Thế tử quá khen rồi." Viên Minh đáp lễ.

"Ha ha, Viên công tử không cần khiêm tốn. Đến phụ vương đọc qua ‘Thịnh công tử Nam Du Ký’ của ngươi còn rất khen ngợi, nói ngươi có đại tài, nếu là vào triều làm quan tất sẽ là rường cột nước nhà." Thế tử cười nói.

"Được Bát Vương gia khen ngợi, Viên mỗ vinh hạnh vô cùng." Viên Minh từ chối cho ý kiến, trả lời một câu.

Thế tử lại nịnh nọt Viên Minh vài câu nữa mới nói: "Tối nay bản thế tử định tổ chức một buổi văn hội ở Đỉnh Dương lâu, đang thiếu tài tử như Viên công tử tham gia. Không biết Viên công tử có nguyện ý ghé qua hay không?"

Viên Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn phụ thân, thấy ông không phản đối bèn nói: "Thế tử đã có lời mời, Viên mỗ sao có thể không đến?"

Thế tử nghe vậy cười to, khách sáo vài câu rồi cáo từ rời đi.

Y vừa đi, Viên Minh còn chưa kịp hỏi han thì Viên Tộ Trùng đã giải thích: "Bệ hạ không con nối dõi, sau khi thoái vị chỉ có thể tuyển người thừa kế từ mấy vị hoàng thúc. Trong đó, Bát Vương gia vốn được xưng hiền minh, không có bất ngờ gì thì hẳn sẽ không có nhân tuyển nào khác."

"Vậy văn hội tối nay..." Viên Minh chần chừ nói.

"Y mời ngươi tham gia văn hội hẳn là muốn lôi kéo nhân tâm, chẳng qua ta đã dần rời khỏi triều đình. Tối nay con đi cũng không cần phải băn khoăn gì cả, cứ coi như văn hội bình thường là được." Viên Tộ Trùng nói thẳng.

"Hài nhi đã rõ." Viên Minh gật đầu.

Đêm hôm đó, ở Đỉnh Dương lâu.

Tòa lầu này nằm ở trung tâm kinh thành, tổng cộng có năm tầng, tầng trên cùng phủ ngói ngọc lưu ly, dưới mái treo đèn lồng đỏ chiếu sáng cả một vùng. Đêm tối, nhìn từ xa nơi đó như thể một ngọn đuốc cao lớn xua tán đi hết cảnh đêm đen như mực.

Dưới lầu người ngựa náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có những cỗ xe ngựa điêu khắc hoa văn phức tạp dừng trước cửa, có quý nhân y bào hoa quý bước ra, được hạ nhân phụng đỡ đưa vào trong tửu lâu. Có điều trước khi vào cửa, bọn họ còn bị vài thị vệ ngăn lại yêu cầu xuất ra thiệp mời mới được cho đi vào.

Hành vi này đương nhiên sẽ có mấy quý nhân tâm cao khí ngạo bất mãn.

Những lúc này sẽ có một thị vệ thân thiện ra mặt giải thích, trong lời nói như vô tình đề cập đến ba từ "Bát Vương gia."

Phần lớn người tới đều sẽ im lặng.

Trong tiếng huyên náo, một cỗ xe ngựa xa hoa đi cùng mấy hộ vệ chậm rãi dừng trước lầu. Hộ vệ còn chưa quay người bẩm báo, Viên Minh đã vén rèm cửa, tự mình đi ra.

Hắn phân phó Vương Thuận và các hộ vệ tìm một chỗ bên ngoài tòa lầu chờ mình, sau đó đi thẳng vào Đỉnh Dương lâu.

Thị vệ đứng bên trái cửa tửu lâu thấy có người tiến tới, vô thức tiến lên lại bị đồng liêu đột ngột cản lại.

Người kia nghi hoặc quay lại nhìn đồng liêu, đã thấy người đồng liêu vẫn luôn ỷ thế vào thân phận thị vệ Vương Phủ mà làm mưa làm gió đang tươi cười mang đầy ý nịnh nọt.

"Là Viên công tử sao, mau vào, mau vào."

Viên Minh không nhìn gã, chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong.

Nhưng vào lúc này, trong lầu vừa vặn có một nam nhân tuổi trung niên mặc trang phục quản sự đi ra, nhìn thấy vậy bèn vội vàng đi tới nghênh đón Viên Minh.

Người này là tổng quản Vương phủ, lúc này lại đang cung cung kính kính khom lưng chào Viên Minh: "Viên công tử, ngài đã đến rồi, thế tử gia còn đang nhắc mãi ngài đây."

Nói xong, ông ta quay người đích thân dẫn đường cho Viên Minh.

Gã thị vệ bên trái nhìn thấy một màn này mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ là đồng liêu của gã lại không chút kinh ngạc: "Kìa, nhìn cái gì đấy, lại có người tới."

Gã thị vệ bên trái phục hồi tinh thần, vội vàng ngăn cản người tới lại. Chỉ là gã còn chưa mở miệng, người kia đã không kiên nhẫn ném thiệp mời qua.

"Đây, thiệp mời, nhanh chân đừng cản đường!"

Gã thị vệ bên trái mờ mịt kiểm tra thiệp mời, vừa tránh người qua một bên thì người nọ đã nhanh chóng đuổi theo Viên Minh. Thấy vậy gã thị vệ bên trái bèn quay đầu nhìn về phía đồng liêu: "Này, Viên công tử vừa rồi rốt cuộc là ai ..."

Gã còn chưa dứt câu, không ngờ lại có một người nữa đi tới, vẻ mặt gấp gáp không thể đợi được.

"Người vừa đi vào là Viên công tử sao? Nhanh cho qua, ta muốn đi gặp hắn."

"Hôm nay Viên công tử cũng tới sao, đáng tiếc đáng tiếc."

Nhìn cảnh này, gã thị vệ bên trái càng thêm mờ mịt.

Chẳng lẽ chỉ có mình gã không biết Viên công tử?

Viên Minh hiển nhiên không biết còn có khúc nhạc đệm rối loạn ngoài cửa.

Lúc này hắn đang đi theo quản gia Vương phủ lên thẳng tầng năm Đỉnh Dương lâu, nơi tổ chức văn hội.

Nơi này không có nhiều người lắm nhưng tất cả đều là những người cực kỳ có danh tiếng ở kinh thành. Hơn nữa khác với những vị khách tham gia văn hội khác, lúc này bên cạnh họ đều có không ít tôi tớ thiếp thân hầu hạ.

Viên Minh một thân một mình lại thành dị loại.

Nhưng kẻ dị loại như hắn vừa mới xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Thế tử Bát Vương gia đang nói chuyện với người khác phát hiện ra Viên Minh đầu tiên. Y nói với người kia một tiếng rồi vội đứng dậy ra nghênh đón.

"Ha ha, bản thế tử chờ Viên công tử đã lâu."

Viên Minh chắp tay nói: "Viên mỗ đến chậm, thỉnh thế tử thứ tội."

Thế tử cười to: "Không sao, không sao, Viên công tử rời kinh đã ba năm, chắc hẳn không nhận ra vài người. Ta giới thiệu cho ngươi."

Viên Minh khách khí gật đầu. Tuy rằng hắn biết rõ đa số mọi người nơi đây nhưng cũng không muốn làm mất mặt thế tử.

Nhưng ngay lúc này, một gã thị vệ đột nhiên đi lên lầu, đến nói nhỏ bên tai thế tử.

Sắc mặt thế tử khẽ biến: "Viên công tử, vạn phần xin lỗi. Ta có chuyện quan trọng khác cần xử lý. Ngươi cứ tùy tiện trước, có gì phân phó Lý quản gia một tiếng là được."

Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của không ít người xung quanh, y vội vàng dẫn theo thị vệ rời khỏi bữa tiệc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận