Tiên Giả

Chương 753: Ra biển

Thiếu nữ mặc áo sam màu bạc khẽ gật đầu, nói với ba người Viên Minh: "Các ngươi đều đến cạnh ta đi."

Mấy người Viên Minh nghe vậy có hơi do dự, nhưng vẫn đến đứng bên cạnh nàng.

Chỉ thấy cô gái này chắp hai tay trước ngực, lòng bàn tay sáng lên một vầng ánh sáng bạc. Vầng sáng này nhanh chóng mở rộng phạm vi trở thành một quang cầu màu bạc rộng chừng hơn một trượng bao phủ tất cả mọi người vào bên trong.

Trong nháy mắt tiếp theo, một lực lượng không gian cường đại bóp méo không gian chỗ bọn họ đang đứng. Mọi người chỉ cảm thấy quanh thân như có một lực lượng vô hình đến từ bốn phương tám hướng lôi kéo, chưa kịp phản ứng thì đã theo luồng ánh sáng bạc lóng lánh phát sáng từ dưới chân biến mất không còn tung tích nữa.

Ngay sau đó, trong một tòa nhà có hình dạng bốn góc nhọn cổ quái chợt lóe lên vầng sáng màu bạc, đám người Viên Minh từ trong vầng sáng hiện ra.

Viên Minh nhìn quanh, nhận ra nơi này đúng là Chân Hải điện đã từng tới vào thí luyện bí cảnh trước kia.

Giữa đại điện này cũng có một truyền tống trận cổ giống hệt với trong tòa Chân Không điện ở Phù Tang đảo.

"Truyền tống trận cổ này sẽ đưa chúng ta đến một hòn đảo nằm ngoài rìa với vùng biển đầu tiên, từ nơi ấy có thể vào hải vực Hải Kình hoành hành rồi." Hậu Nghệ Xạ Nhật cung nói.

Mấy người không nói gì, chỉ yên lặng đi lên tòa truyền tống trận cổ.

Thiếu nữ áo bạc đứng trong đại trận, giơ cao hai tay lên, miệng lẩm bẩm, toàn thân tản ra ánh sáng bạc chói mắt, rồi hóa thành từng tia điện sáng trắng đánh lên các cột trụ của đại trận.

Đại trận đã lâu chưa từng được khởi động bắt đầu nổi lên từng đợt ánh sáng lập lòe, rồi tiếng ù ù nặng nề vang lên. Đại trận chậm rãi vận chuyển lại.

Tia sáng chói mắt nuốt trọn đám người, kéo dài bóng của mọi người thành những đạo tàn ảnh, mãi cho đến lúc biến mất không còn gì nữa.

Viên Minh cùng Tịch Ảnh lặng lẽ rời khỏi Vân Hoang đại lục, không gây chút chấn động nào.

Từ đây đến mấy trăm năm sau, dưới sự lãnh đạo của Song Nguyệt Minh, Tu Tiên giới trên Vân Hoang đại lục không có đấu tranh lớn gì nữa, quốc gia phàm nhân cũng tương đối yên bình, bách tính an cư lạc nghiệp, nhân khẩu không ngừng gia tăng.

Mà ở Tu Tiên giới, vì có Song Nguyệt Minh trù tính an bài nên toàn bộ tài nguyên ở Vân Hoang đại lục vận chuyển vô cùng trôi chảy. Dưới sự xúc tiến của đại lượng tài nguyên, tu sĩ cấp thấp như Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ bạo tăng, tu sĩ Kết Đan kỳ thậm chí Nguyên Anh kỳ không ngừng xuất hiện, toàn bộ đều là cảnh tượng vui vẻ phồn vinh.

Dù là phàm tục giới hay vẫn là tu Tiên giới đều nhất trị cho rằng thời kỳ này quả thật là thời kỳ thịnh thế, đại danh Minh Nguyệt thần cùng Tịch Nguyệt như mặt trời ban trưa, được vô số tu sĩ tán dương.

Đương nhiên chuyện này vẫn là sau này.

Xuất Vân giới, tại một mảnh biển đá ngầm đầy san hô phía cực đông.

Nước biển xanh lam, bầu trời trong vắt, từng đóa san hô đỏ tươi liên miên thành từng mảng lớn, tạo thành một quần đảo san hô hình vành khuyên có diện tích chừng trăm mẫu.

Ngay trung tâm quần đảo san hô hình vành khuyên, ngay rìa ngoài gần các hòn đảo có một con cá mập cực lớn dài chừng mười trượng.

Nó có một tầng da màu xám, bụng có màu trắng, hàm răng như lưỡi cưa trong miệng lớn đỏ như chậu máu, có hai cái răng nanh thò ra ngoài dài chừng một trượng, nhìn qua cực kỳ hung hãn.

Chẳng qua lúc này hai mắt nó đã trắng dã không ánh sáng, sau gáy lộ ra một vết rách sâu, có thể nói đã chết từ lâu rồi.

"Tư Không sư bá, nó chết rồi sao? nó chết rồi sao?" Lúc này, một thiếu nữ tóc đen mặc váy xanh nước biển nhẹ nhàng bước đi, nhanh chóng nhảy nhót đi qua đám đá san hô ngầm.

Nàng có da trắng như tuyết, đôi má bầu bĩnh mang theo vài phần ngây thơ, nhìn qua ngọt ngào đáng yêu.

"Ai ai, Tâm Dao sư muội, chậm một chút nào, cẩn thận một chút." Ở sau lưng nàng là một thanh niên cường tráng đang mặc trường bào màu xanh đầy quan tâm gọi với theo.

Hắn lại có da ngăm đen, lông mày dày rậm, lộ ra vẻ đôn hậu ổn trọng.

"Lâm nhị ca, ngươi nhanh lên nào!" Thiếu nữ quay đầu lại nói, cũng không phải nói thanh niên lông mày rậm kia.

Phía sau hắn còn có một thiếu niên mặc trường bào màu trắng, mày kiếm mắt sáng vui vẻ đáp lời, nhanh chóng từ bên cạnh hắn vọt lên, đuổi theo bóng hình xinh đẹp phía trước.

Ánh mắt thanh niên lông mày rậm hơi trầm xuống, lập tức đuổi theo.

Mấy người đi tới, đụng phải một nam tử trung niên có thân hình cao lớn, tay chống thanh trường kiếm đen cao ngang với người y, mặt đầy vẻ nghiêm túc.

Ba người trẻ tuổi này thấy vậy bèn thu vẻ tươi cười của mình lại, nhìn theo ánh mắt của nam tử kia quét xuống con cá mập răng kiếm kia.

Vừa nhìn qua, ba người không khỏi đồng thời hít một hơi sau, ồ lên.

Chỉ thấy phần bụng của con cá mập răng kiếm đã bị rạch mở, chảy ra một vũng lớn nội tạng lẫn lộn với huyết nhục, trong đó còn có cả một nam thanh niên mặc trường bào màu xanh.

Người này toàn thân bẩn thỉu, lồng ngực còn phập phồng, đúng là Viên Minh.

"Tư Đồ sư bá, đây... sao lại có người?"

Thanh niên mày rậm vội hỏi.

"Có quỷ biết, vừa rồi ta cảm thấy con cá mập răng kiếm này cổ quái, thể nội bị tật gì đó, căn bản không hung hãn điên cuồng như bình thường. Hiện tại nhìn qua, quả nhiên có vấn đề." Nam tử trung niên đang chống thanh kiếm nhíu mày nói.

Ông ta vừa dứt lời thì chợt có một tràng tiếng ho khan vang lên.

Viên Minh Trên mặt đất như bị mắc nghẹn mà ho khan kịch liệt, rồi tỉnh táo trở lại.

Thấy hắn tỉnh lại, bốn người bên cạnh đều cả kinh, nhao nhao lùi về phía sau, bày ra tư thái đề phòng.

Viên Minh vừa tỉnh lại đã đã phát hiện ra sự hiện hữu của bọn họ bèn ngồi bật dậy, lưng dựa vào thi thể cá mập răng kiếm, lau mặt qua rồi mệt mỏi nhìn về phía mấy người này.

"Các ngươi là ai?" Hắn mở miệng hỏi.

Vừa nói hắn vừa tản thần niệm theo lời nói ra ngoài, lặng yên ảnh hưởng nỗi lòng mấy người kia.

Trong những người này, nam tử trung niên có tu vi cao nhất, là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, còn ba người kia là tu sĩ Kết Đan.

"Ta là Diệp Tâm Dao, vị này chính là Ti Không Triển sư bá của ta, hai người kia là sư huynh Ti Không Trác cùng Ti Không Lâm." Cô gái kia không biết thế nào bèn thành thành thật thật báo danh ra.

"Vậy ngươi là ai?" Tu sĩ Nguyên Anh là Ti Không Triển ổn định tâm thần lại sớm nhất, nhíu mày hỏi.

"Ta là tu sĩ hải ngoại, lúc trước vượt biển lọt vào yêu thú tập kích mà lưu lạc đến lưu lạc đến, không biết nơi đây là nơi nào?" Viên Minh thuận miệng tạo lai lịch cho mình, hỏi tiếp.

Với những người này, có lẽ Vân Hoang đại lục cũng coi như là thế giới hải ngoại.

"Nơi này là biển cực đông, Nguyệt Nha loan." Ti Không Triển không hỏi tiếp, do dự chốc lát rồi đáp.

Viên Minh chau mày một lát, phát hiện dù mình hiện tại cũng không biết nơi đây, không biết mình ở phương hướng gì, không khỏi cười khổ.

Hắn dò xét bản thân một chút phát hiện thương thế trên người cũng không đáng lo, mới thoáng buông lỏng.

Nhìn thấy mấy người kia đầy cảnh giác với mình, trong mắt còn có thêm vẻ sợ hãi nữa, hắn cũng không có ý định hỏi tiếp.

"Đa tạ." Hắn ôm quyền, muốn đứng lên rời đi.

Mấy người còn lại thấy vậy mới cảnh giác đứng tránh ra phía sau một chút.

Viên Minh cười cười, bày tỏ bản thân không có ác ý. Hắn sải bước ra, đâm thẳng xuống biển tẩy rửa một thân dơ bẩn trên người, rồi nhanh chóng chạy về phía xa.

Mấy người Ti Không Triển thấy hắn không có ý định cướp lấy con mồi bèn nhao nhao thở phào.

Nhìn hắn đã đi xa, Ti Không Triển mở miệng nói.

"Trác nhi, Tiểu Lâm, các ngươi nhanh tay lên, tranh thủ phân tách con cá mập răng kiếm này, móc yêu đan cùng mắt thú, cũng rút xương sống nó ra, để phần thịt lại. Chảy nhiều máu như vậy sẽ nhanh chóng thu hút đám yêu thú khác kéo đến đây."

"Không sao, để ta đi rắc thêm Khu Thú phấn." Diệp Tâm Dao vừa cười vừa nói.

Sau đó nàng rất thuần thục vung hai tay kết ra một loại pháp ấn, sau lưng tản ra vầng sáng xanh lúc tựa như mọc ra bốn cặp cánh mảnh màu xanh lục, nhanh chóng bay vút lên không trung vùng hải vực này.

Nàng đưa tay vỗ vào một cái túi màu xanh lục treo bên hông, một lượng lớn bột phấn màu xanh pha vàng rơi vãi xuống, dung nhập vào trong nước biển, tiêu tán không còn gì nữa.

Thiếu nữ làm việc hăng say, vung vãi một vòng lớn mới bay trở về quần đá san hồ này.

Đúng lúc này, một tiếng la vội vàng vang lên, là từ Ti Không Triển đột nhiên truyền đến.

"Diệp nha đầu, cẩn thận."

Vừa dứt lời, chỉ thấy trên mặt biển sau lưng Diệp Tâm Dao hiển hiện ra từng tầng ánh sáng ngũ sắc trong suốt như lưu ly, đâm phá một tầng sóng nước ra bên ngoài.

Lưu quang ngũ sắc kia vừa tiêu tán thì trên mặt biển đã lộ ra một con yêu thú toàn thân đen kịt, hình thù như con giun nhưng cực lớn lại vô cùng xấu xí. Toàn thân nó tản ra một loại khí tức kinh khủng, miệng lớn đỏ máu há to, cắn về phía Diệp Tâm Dao.

Trong cái miệng khổng lồ đó là tầng tầng răng nhọn, chừng đến chín mười tầng, rậm rạp chằng chịt mà nhọn hoắt khiến người ta nhìn vào mà lạnh cả sống lưng.

Diệp Tâm Dao chẳng cần nhìn qua cũng cảm giác được đáy lòng lạnh toát, hoảng hốt không thôi.

Lúc này chợt có một con sóng biển từ bên cạnh dâng cao lên, hóa thành một con cá kình dài mười trượng, đâm thẳng vào người con yêu thú kia.

Sóng nước màu lam nổ tung, bắn lên vô số bọt nước, cũng nhờ đó mà tranh thủ được một đường sinh cơ cho nàng.

"Còn ngẩn ra đấy làm gì, chạy mau!" Ti Không Triển giơ cao hai tay kết ấn, lớn tiếng nói.

Diệp Tâm Dao kinh hoảng không thôi, vội vàng vung vẩy cặp cánh sau lưng, cấp tốc bay vút về phía đảo san hô bên kia.

Phía sau nàng, con yêu thú kia chỉ thoáng chững lại rồi lập tức đuổi theo. Cả người nó to lớn, nên chỉ mất vài ba hơi thở là đã đuổi theo sát thiếu nữ.

Thấy thiếu nữ đã sắp bỏ mạng trong miệng thú thì lại có một tiếng gầm lên giận dữ từ bên cạnh truyền đến.

Chỉ thấy một người cường tráng, toàn thân tản ra hào quang màu vàng kim lướt sóng mà đến. Hư ảnh mặc kim giáp cao đến mười trượng ngưng tụ bên ngoài thân thể này kéo lấy y đụng thẳng vào con yêu thú kia.

"Trác nhi, mau trở lại..." Ti Không Triển nhìn trưởng tử của mình liều chết xông lên, lập tức vừa vội vừa giận.

"Trác đại ca...." Diệp Tâm Dao đầy bối rối, thấy bóng người kia xuất hiện cũng kinh ngạc không thôi.

Chẳng qua nàng còn chưa hết kinh ngạc thì đã có một bóng người khống chế sóng nước nhảy lên cao vọt tới bên cạnh, một tay ôm ngang lấy nàng, nhanh chóng dùng ngự thủy chi thuật bỏ chạy về phía Ti Không Triển.

"Lâm nhị ca." Diệp Tâm Dao đỏ bừng hai mắt.

"Ầm!" một tiếng vang thật lớn từ phía sau lưng bọn họ truyền tới.

Kim quang bể nát, hư ảnh kim giáp kia dễ dàng sụp đổ, Ti Không Trác bay ngược lên cao, rồi toàn thân đẫm máu rớt xuống mặt biển phía xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận