Tiên Giả

Chương 533: Thiêu hoả côn

Ba người Viên Minh theo sát sau hai người Viêm Tương, một đường lên đỉnh núi, không lâu sau thì đi tới một mảnh bình đài địa thế hơi thấp, cách không xa là hai tòa cung điện kim đỉnh tường đỏ cao lớn.

Cốc Huyền Dương và Thiên Bảo đạo nhân xông lên đầu tiên, chạy về phía một tòa đại điện bên phải.

Trên mặt đất quanh cung điện hiện lên pháp trận vòng tròn màu kim, trên đó là một tòa cấm chế kim quang hình kim chung, bao phủ cả toà đại điện phía dưới.

Cốc Huyền Dương không nói hai lời, lấy ra Kim Ngao Phá sơn kích không ngừng oanh kích cấm chế kim quang. Từng đạo chưởng ấn to lớn không ngừng đánh vào trên vòng bảo hộ kim chung, làm cho toàn bộ cấm chế run rẩy kịch liệt, không ngừng phát ra tiếng kim loại giao kích "Keng keng".

Viêm Tương và Lôi Hạc theo sát phía sau thấy thế, không chút do dự nhào về phía cung điện bên trái, bắt đầu thử phá cấm chế.

Hai ngôi đại điện giống nhau như đúc, cấm chế cũng không khác nhau.

Dưới Cốc Huyền Dương liên tục công kích, cấm chế vẫn chưa thể phá vỡ, hai người Viêm Tương còn kém hơn một chút.

Ba người Viên Minh đuổi tới sau cũng lập tức xuất thủ.

Năm người liên thủ phá giải, tốc độ lập tức nhanh hơn không ít, kim quang cấm chế đại điện bên phải phai nhạt xuống dần, đoán là sau một lát, bọn hắn có thể vào cung điện tầm bảo.

Trên mặt mấy người không hẹn mà cùng lộ ra mấy phần vui vẻ, mà Cốc Huyền Dương bên kia thì sắc mặt càng khó coi, tăng nhanh cường độ công kích.

"Viên đạo hữu ..."

Viên Minh đang ra sức công kích, trong thức hải bỗng nhiên vang lên thanh âm khí linh Tu La phệ huyết đồ.

"Chuyện gì?" Hắn không khỏi nao nao, truyền âm hỏi.

"Cấm chế nơi đây sắp phá vỡ, ta có một chuyện cực kỳ trọng yếu, muốn thương lượng với ngươi trước." Khí linh nói.

Viên Minh không khỏi chậm lại tốc độ công kích, hắn mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, thanh âm khí linh hắn rất quen thuộc, nhưng ngữ điệu nói chuyện lại hoàn toàn khác trước kia.

"Chuyện gì?" Viên Minh hỏi, tiếp tục thôi động pháp bảo công kích cấm chế.

"Tiến vào tòa đại điện này, những vật khác không trọng yếu, nhưng cây gậy màu đen trên vách tường cạnh cửa là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác, nhớ lấy, nhớ lấy." Thanh âm khí linh dặn dò.

"Khí linh Tu La phệ huyết đồ sẽ không biết những thứ này, rốt cuộc các hạ là ai? Ngươi điều khiển khí linh?" Thanh âm Viên Minh bỗng nhiên phát lạnh, truyền âm hỏi.

Khí linh mặc dù không phải tu sĩ, nhưng cũng có được thần hồn, thần hồn của hắn ngày nay càng cường đại, có thể phát giác được ba động thần hồn khí linh lúc này có chút khác biệt trước kia.

"Ánh mắt Viên tiểu hữu thật tốt, ta đích xác không phải khí linh, chỉ là có chút nguồn gốc với Tu La phệ huyết đồ, thông qua bảo vật này muốn trao đổi một hai với tiểu hữu. Việc can hệ trọng đại, kính xin tiểu hữu chớ trách." Khí linh cười ha ha một tiếng nói.

"Can hệ trọng đại? Rốt cuộc các hạ là ai?" Ý niệm trong đầu hắn chớp động, hỏi.

"Ngươi có thể gọi ta là Thất Dạ." Khí linh nói.

"Thất Dạ? Xin thứ cho Viên mỗ cô lậu quả văn, chưa từng nghe qua đại danh đạo hữu, đạo hữu là nhân sĩ Đông Hải?" Viên Minh suy nghĩ kỹ một chút, hỏi.

"Ta đến từ hải ngoại, cũng không phải là người Đông Hải, Viên tiểu hữu tự nhiên không biết ta." Thất Dạ cười ha ha nói.

"Đạo hữu đến từ hải ngoại! Là thế giới hải ngoại bên ngoài à?" Viên Minh lấy làm kinh hãi.

"Không sai." Thất Dạ yên lặng nói.

Viên Minh trầm mặc không nói, người đến từ thế giới hải ngoại, hắn chỉ nghe qua một người, chính là khách hải ngoại đã từng tặng cho Tu La thượng nhân Tu La phệ huyết đồ, trước mắt vậy mà lại xuất hiện thêm một người.

Người này vừa mới nói có chút nguồn gốc với Tu La phệ huyết đồ, lúc này lại có thể kiểm soát khí linh trao đổi với hắn, hẳn là...

"Thì ra tiền bối là khách đến từ hải ngoại, tiểu tử thất kính, ngày nay tu sĩ trong Tam Tiên Đảo rất nhiều, có nhiều Nguyên Anh kỳ, tiền bối vì sao nói chuyện hắc côn cho tại hạ chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ? Lấy năng lực tiền bối, cho dù không có Tu La phệ huyết đồ làm môi giới, trao đổi với những người khác chắc là cũng không khó khăn." Viên Minh thử thăm dò.

"Sở dĩ nói cho tiểu hữu, một là vì trên người ngươi mang theo Tu La phệ huyết đồ, hai là vì trên người của ngươi ta cảm nhận được khí tức Ma Tượng Trấn Ngục Công, cảm thấy hai người chúng ta coi như có chút nguồn gốc. Về phần những người khác, ta cũng không tin tưởng." Thất Dạ cười ha ha nói.

Viên Minh nghe lời này, cơ bản đã xác định, người này chính là vị khách hải ngoại giao Tu La phệ huyết đồ cho Tu La thượng nhân.

"Thì ra là thế, tiền bối ngày nay hẳn là cũng ở tại Tam Tiên Đảo? Vì sao không hiện thân gặp mặt?" Hắn hỏi.

"Ai, không phải là không muốn, mà là không thể. Tiểu hữu thu phục Tu La phệ huyết đồ, chắc hẳn đã đoán được thân phận của ta. Thực không dám giấu giếm, ngày nay ta bị vây ở một chỗ tuyệt cảnh trên đảo, căn bản không thể thoát thân. Sở dĩ liên hệ với ngươi, ngoại trừ hai nguyên nhân trước, vẫn còn một nguyên nhân trọng yếu, chính là hi vọng tiểu hữu có thể xem ở phân thượng Tu La phệ huyết đồ, giúp ta thoát khốn." Thất Dạ thở dài, nói như thế.

"Tiền bối muốn ta giúp ngài thế nào?" Viên Minh nghe vậy, suy nghĩ một chút, lúc này mới hỏi.

"Trước mắt nói với ngươi cũng vô dụng, ngươi chỉ cần lấy được cây hắc côn kia, chờ lấy được vật này, bước kế tiếp ta sẽ nói nên làm như thế nào. Đương nhiên, ta cũng sẽ không để tiểu hữu không công xuất lực, để báo đáp lại, ta sẽ giúp ngươi lấy được một kiện Linh Bảo chân chính trên Tam Tiên đảo này." Thất Dạ nói.

"Linh Bảo!"

Nghe được hai chữ này, trái tim hắn cũng không khỏi nhảy lên mấy phần.

Phân lượng thứ này ở bất kỳ tu sĩ Kết Đan nào, không, bất kỳ một tu sĩ Nguyên anh nào, đều không thể không cân nhắc. Phải biết rằng, vẻn vẹn một kiện Linh Bảo phỏng chế, là có thể phát huy ra uy năng cường đại mà pháp bảo không thể phát huy, khiến cho thực lực bản thân được tăng lên trên diện rộng, huống chi là Linh Bảo chân chính.

Hắn mặc dù đã có Tu La phệ huyết đồ, nhưng loại bảo vật Linh Bảo này, tự nhiên càng nhiều càng tốt.

Bất quá Viên Minh cũng không bị lời nói của Thất Dạ tràn ngập dụ hoặc làm cho đầu óc choáng váng, không nói đến trong lời nói của gã có mấy phần thật giả, dù là thân phận của gã, Viên Minh cũng không thể xác định.

Ai biết đây có phải là một trong khảo nghiệm của Tam Tiên Đảo hay không?

"Tiền bối nếu như không nói rõ hỗ trợ thế nào, ta vẫn phải chờ phá tan cấm chế rồi tính tiếp đi." Viên Minh từ tốn nói.

"Viên tiểu hữu... Ta có thể thông qua khí linh câu thông với ngươi trong thời gian rất ngắn, nói thêm nữa sẽ bị hắn phát hiện. Ngươi phải tin tưởng, ta tuyệt không có lòng hại ngươi, ngươi phải làm theo lời ta nói, nếu không ta sẽ bị tiếp tục vây khốn ở Tam Tiên Đảo này, tiểu hữu ngươi cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết ..." Lời nói Thất Dạ có chút dồn dập, nhưng gã còn chưa nói hết, thanh âm dần dần trở nên yên lặng.

Lời nói của gã sau cùng gần như mang theo giọng khẩn cầu, khiến Viên Minh không khỏi tin tưởng mấy phần.

Bất quá, lý trí của hắn từ đầu đến cuối vẫn duy trì hoài nghi, bất luận thế nào cũng không thể tin tưởng vào lời một người chưa từng gặp mặt, trong lòng vẫn như cũ bảo trì hoài nghi, chuẩn bị chờ đợi xem tình huống rồi lại tính.

"Mà Thất Dạ nói 'Hắn' kia là ai? Gã giống như rất sợ hãi 'Hắn' đó?" Viên Minh nghi ngờ nói.

Ngay lúc hắn suy nghĩ tìm tòi, một tiếng long ngâm vang lên, Kim Hóa chân nhân tung một chưởng trùng điệp đánh xuống, cấm chế bị mấy người hợp lực công kích rốt cuộc sụp đổ, cũng không thể duy trì, hóa thành kim quang tứ tán nứt toác ra.

Mấy người đại hỉ, tranh nhau chen lấn phá tan cánh cửa đại điện, tiến vào bên trong.

Gần như ngay thời khắc đó, đại điện bên kia cũng ầm vang mở rộng, Cốc Huyền Dương và Thiên Bảo đạo nhân phóng vào trong đó.

Bọn Viên Minh đi qua một đoạn hành lang ngắn, trước mắt rộng mở trong sáng, một gian đại sảnh dài rộng ước chừng năm sáu mươi trượng xuất hiện ở trước mắt.

Trong điện ánh sáng lờ mờ, lại không ảnh hưởng tầm mắt mọi người. Ánh mắt của mấy người gần như đồng thời bị cái bàn màu kim phía trước hấp dẫn.

Chỉ thấy phía trên bàn, đang đặt một hoả lô toàn thân xích hồng, một quyển cổ hoạ màu đỏ sậm, một viên châu màu đỏ lớn chừng quả đấm, cùng một thanh phi toa hoả hồng chế tác tinh xảo.

Ánh mắt Viên Minh chỉ bị hấp dẫn qua một cái chớp mắt, hắn lập tức vô thức nhìn vách tường cạnh cửa phía sau.

Đúng như Thất Dạ nói, trên vách tường tay phải cạnh cửa phía sau, có một cây đoản côn lớn bằng cổ tay, dài cỡ cánh tay, đang cắm nghiêng trong khe hở vách tường, thoạt nhìn giống như một cây thiêu hỏa côn dơ bẩn, không khiến người chú ý.

Thừa dịp mấy người còn đang vội vàng phóng tới chiếc bàn màu kim, Viên Minh bất động thanh sắc rút cây thiêu hỏa côn trên tường ra, thậm chí không kịp xem kỹ, lập tức thu vào pháp khí trữ vật.

Mà ngay lúc hắn nhổ lên thiêu hỏa côn, lỗ hổng trên vách tường đột nhiên có một vệt kim quang sáng lên, một trang sách vàng óng nhẹ nhàng từ đó bay ra.

"Đây là....." Viên Minh không chút do dự, lập tức ôm đồm lên, bất động thanh sắc thu trang sách vàng vào lòng bàn tay.

Trong nháy mắt chạm đến trang sách vàng óng, trang sách lại hóa thành một điểm kim quang chui vào lòng bàn tay hắn, đồng thời có một tin tức cũng chui thẳng vào trong đầu hắn.

Thần sắc hắn hơi đổi, ánh mắt nhiều lần lấp lóe, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Cũng may mấy người còn đang tranh cãi đoạt bảo vật trên bàn, lúc này đang đắm chìm trong phấn khởi, ai cũng không chú ý tới tiểu động tác Viên Minh phía sau cùng thần sắc biến hóa dị thường của hắn.

Tâm thần hắn chìm vào thức hải, lúc này phát hiện nơi đó đã nhiều ra một trang sách vàng óng, phía trên viết lít nha lít nhít văn tự, chừng mấy ngàn chữ.

Phía bên phải trang sách là chỗ trống, lấy văn tự triện cổ viết dọc bốn chữ lớn: "Kim Quỳ Thiên Thư".

"Kim Quỳ Thiên Thư... Đây chính là Kim Quỳ Thiên Thư?"

Trên mặt Viên Minh duy trì yên lặng, nhưng trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng.

Hắn cưỡng chế kích động trong lòng, bắt đầu cẩn thận tìm đọc văn tự trên trang sách vàng óng.

Trang sách ghi chép một môn bí thuật tên là "Lục giáp kỳ môn", nội dung không nhiều, lại khá thâm ảo, nếu không có cơ sở thuật số, xem khó mà hiểu.

Cũng may Viên Minh coi như biết rộng, rất nhanh hiểu rõ quan khiếu trong đó, biết rõ đây là một loại dùng phương vị Bát Quái làm cơ sở, dung nhập bí thuật biến hóa kỳ môn, có thể Cách không thủ vật, cũng có thể lợi dụng bí thuật, đổi vị trí không gian của mình với những vật khác, nếu trong lúc giao chiến ứng dụng thoả đáng, thường sẽ có hiệu quả xuất kỳ chế thắng.

Ngay lúc hắn tìm đọc bí thuật Lục giáp kỳ môn, những người kia cũng đã hoàn thành phân phối bảo vật trên bàn, xem như sơ bộ đạt thành nhận thức chung.

Trong đó, Kim Hóa chân nhân lấy hoả lô màu đỏ, Lôi Hạc thì cướp đoạt cuốn cổ họa kia, mà Viêm Tương thì lấy viên châu hoả hồng, duy chỉ có Long Trùng lúc lấy cây phi toa hoả hồng kia lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Vật kia rất là cổ quái, làm Long Trùng ôm đồm lên, mặt ngoài nó loé hồng quang, trong nháy mắt biến mất trước mắt gã.

Chờ Long Trùng muốn bắt lại, vật kia đã như vật sống, lóe lên xông về phía cửa điện.

Viêm Tương thấy thế đại hỉ, vội vàng huy chưởng chụp tới, bàn tay chưa kịp chụp trúng, hỏa diễm đã ngưng tụ ra một bàn tay xích hồng, nắm lấy hỏa hồng phi toa.

Nhưng ngay lúc gã tưởng được như ý, hỏa hồng phi toa trong bàn tay lần nữa lóe lên, biến mất không thấy.

Kim Hóa chân nhân thu hồi hoả lô xong lách mình tới, đưa tay ngưng tụ ra một đoàn nước màu xanh, bao trùm hỏa hồng phi toa, nhưng trong chớp mắt chạm đến, vật kia lại loé lên quang mang, hóa thành một đạo hồng quang, thẳng đến ngoài điện, tốc độ cực nhanh.

Đứng tại cửa điện, Viên Minh vô thức muốn xuất thủ, nhưng thần sắc đột nhiên khẽ nhúc nhích, tay nâng lên lại hạ xuống.

Lúc này, phía ngoài đại điện bỗng có hai đạo nhân ảnh chạy tới, chính là Cốc Huyền Dương cùng Thiên Bảo đạo nhân.

Bọn y cũng chú ý tới hỏa hồng phi toa bay đến, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, trong lòng không khỏi thầm mắng đám Kim Hóa chân nhân phế vật.

Hai tay Cốc Huyền Dương kết ấn trước người, lòng bàn tay phun ra kim quang, giống như lúc trước thi triển Kim Ngao Phá sơn kích với khí tức bén nhọn, mà lần này hoàn toàn khác biệt, là một cỗ lực lượng nhu hoà như tơ vàng quấn quanh.

Song chưởng y đẩy ra, một vòng xoáy kim sắc từ trong lòng bàn tay bay ra, đánh về phía đạo hồng quang kia.

Chỉ thấy hỏa hồng phi toa tới gần vòng xoáy màu kim kia, vốn còn có chút khoảng cách, đột nhiên như bị lôi kéo, đụng thẳng vào trong vòng xoáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận