Tiên Giả

Chương 1008: Thần Thoại bị phá

Viên Minh vốn còn lo lắng, nhưng sau khi nghe có Mộc đạo nhân ra mặt, thì rốt cục thoáng buông lỏng ra mấy phần.
“Minh Nguyệt Cung chính là đại phái Hồn Tu đệ nhất của Xuất Vân, ngươi có thể bái nhập làm môn hạ, nhất định có lợi ích lớn lao đối với việc tu luyện sau này, ngươi cũng không cần vội vã trở về bên ta, ở đây bây giờ cũng không có chuyện gì, ngươi cứ an tâm tu luyện đi.” Viên Minh cười nói, trong lòng vô cùng vui mừng cho Tịch Ảnh.
“Chuyện trước đó đồng ý với ngươi, ta chưa từng quên mất, chỉ là Minh Nguyệt Cung bên này quản lý cực nghiêm, ta sợ là cần phải phí chút tâm tư mới có thế tìm được biện pháp, đem khẩu quyết tầng thứ tám của Minh Nguyệt Quyết truyền thụ cho ngươi được.” Tịch Ảnh vừa nói vừa cong cong chân mày.
Viên Minh khoát tay áo, ra hiệu nàng không cần quá quan tâm đến chuyện đó : ”Trước mắt ta muốn đem toàn bộ tâm tư đặt ở việc đột phá Đại Thừa Kỳ, nên tạm thời cũng không thể để ý tới chuyện tu luyện Hồn Tu cùng Thể Tu nữa, dù ngươi có cho ta khẩu quyết, thì ta cũng không có bao nhiêu tâm tư tới kiêm tu ngay được.”
“Vậy liền theo ý ngươi đi, nếu có cần thì cứ việc nói với ta.” Tịch Ảnh nghe vậy thì dứt khoát gật đầu nói.
Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên một hồi rồi kết thúc truyền tin.
Viên Minh đứng ở trong đình viện của phủ thành chủ, nhìn lên đám mây đang phiêu tán trên bầu trời kia, trong lòng quay cuồng đủ loại suy nghĩ.
Ba ngày sau.
Vạn Tiên Minh mở ra Minh Đại Điển và được long trọng cử hành ở trong đại điện nguy nga của Vạn Tiên Minh, nằm ở ngay trung tâm Bạch Đế Thành.
Viên Minh, vị thủ lĩnh mới được bổ nhiệm của Vạn Tiên Minh, từ từ bước lên những bậc thang được lát bằng ngọc thạch, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả các tu sĩ.
Khi hắn ngồi vào bên trên chiếc ghê biểu tượng cho vị trí minh chủ của mình, bầu không khí trong toàn bộ đại điện bỗng nhiên trang trọng và trang nghiêm hắn lên.
Phía dưới hắn là mười tám vị thành chủ đứng thành hai hàng, đợi sau khi Viên Minh ngồi xuống thì cùng nhau quay người, hướng về hắn thi lễ thật sâu.
“Cung nghênh Minh chủ!”
Họ đồng thanh hô to, âm thanh vang vọng ở trong đại sảnh như tiếng sấm, vượt qua mái hiên cao chót vót, bay ra ngoài đại sảnh, rung chuyển xung quanh.
Tuy rằng lúc này bọn họ không thực sự ở đây, nhưng những người đến đây xem buổi lễ này đương nhiên sẽ biết được phân lượng và ý nghĩa của những người đang tề tụ ở nơi này.
Ánh mắt Viên Minh đảo qua trên người từng vị thành chủ, lại nhìn xuống tất cả mọi người ở đây, bình bĩnh mở miệng tuyên bố : ”Từ hôm nay trở đi, mười chín thành Vạn Yêu đồng tâm nhất mạch, cùng sáng lập tiên minh, phòng thủ vạn Yêu, trấn áp quần ma, là hàng rào của Nhân tộc, là lá chắn của Xuất Vân.”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền đến trong tai của tất cả mọi người ở đây, như là tiếng đá vàng chạm đất, âm vang hữu lực.
Nghe vậy, mười tám vị thành chủ lại đồng thanh hô to : ”Minh chủ cao thượng, chúng ta cũng sẽ đồng tâm hiệp lực, là hàng rào của Nhân tộc, là lá chắn của Xuất Vân.”
Giọng nói của bọn họ hòa cùng giọng nói của Viên Minh, tạo thành một luồng khí lưu mạnh mẽ, dâng trào trong đại điện.
Cỗ khí lưu này giống như mang theo một loại lực lượng thần kỳ, khiến mỗi người ở đây đều cảm xúc dâng cao, sôi trào nhiệt huyết.
“Là hàng rào của Nhân tộc, là lá chắn của Xuất Vân!”
“Là hàng rào của Nhân tộc, là lá chắn của Xuất Vân!”
“Là hàng rào của Nhân tộc, là lá chắn của Xuất Vân!”
Các tu sĩ Phản Hư của Vạn Tiên Minh cũng đồng thanh lên tiếng phụ họa theo, thanh âm của bọn họ hội tụ thành một dòng lũ lớn, lại sôi trào như sóng biển, truyền khắp thành trì trong chớp mắt.
Các tu sĩ còn lại ở bên trong Bạch Đế Thành nghe được thanh âm này, càng kích động không thôi, họ thi nhau đi ra khỏi động phủ của mình, cất bước ra đường cái, ngẩng đầu nhìn về phía tòa đại điện nguy nga kia, trong lòng tràn đầy sự kính trọng và tự hào.
Trong giây phút này, thanh âm của mọi người đều biến thành vang dội đất trời, gào to : ”Nguyện Tiên Minh Vĩnh Thịnh, Nguyện Xuất Vân Vĩnh Xương!”
Tiếng hô gào này giống như mưa giông gió bão quét sạch toàn bộ Bạch Đế Thành, thậm chí ngay cả sơn mạch ở phương xa cũng đang run rẩy trong làn sóng âm thanh này.
Các đại biểu cho những thế lực tới đây tham quan dự lễ, đều cảm nhận được một cỗ khí tức cuồng nhiệt đập thẳng vào mặt, trong lòng không khỏi hơi hốt hoảng.
Bọn họ âm thầm kinh hãi, cảm thán lực ngưng tụ cùng lực ảnh hưởng của Vạn Tiên Minh, cũng có người khịt mũi coi thường, cho rằng đây chẳng qua chỉ là một đám ô hợp cuồng nhiệt một cách mù quáng mà thôi.
Nhưng cho dù như thế nào, thì dưới loại trường hợp này, thì cũng không có người nào dám nói lời phản đối cả.
Cho dù chỉ là một thanh âm nghi ngờ, chỉ sợ cũng bị những người đang bị cái không khí cuồng nhiệt bao phủ này, liên hợp tấn công.
Không bao lâu, nghi thức tuyên bố Vạn Tiên Minh thành lập đã kết thúc.
Các thế lực lớn theo thứ tự tiến lên, dâng phần hạ lễ đã được họ sớm chuẩn bị để chúc mừng Vạn Tiên Minh.
Những phần quà tặng này đều rất quý giá hoặc rất đặc biệt, không món nào là không lộ ra thiện ý cùng tôn trọng của các thế lực đối với chuyện thành lập Vạn Tiên Minh.
Lễ vật dâng tặng lần lượt được sắp xếp dựa theo sức mạnh của các thế lực.
Những người đầu tiên xuất hiện chỉ là những thế lực chỉ có một đến hai vị Pháp Tướng trấn giữ.
Những món quà chúc mừng của bọn họ tuy không có gì đặc biệt hay quá nổi bật, nhưng đều khá chu đáo.
Viên Minh không để ý quá nhiều đến những món quà chúc mừng này của bọn họ, mà ánh mắt của hắn vẫn luôn tập trung vào vị Thanh Bình Kiếm Khách đang ở cách đó không xa.
Vị kia mặc một bộ áo dài màu xanh lục, từ lúc bắt đầu đến giờ đều vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, giống như không chút nào để ý với hết thảy những gì đang xảy ra xung quanh.
Người đó ở kia tựa như một dòng nước trong vắt, ngay giữa đại điện đang ồn ào náo động này, không khỏi làm người khác chú ý đến.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ phía dưới vang lên, làm cho Viên Minh phải quay lại nhìn qua một cái.
“Đông Cực Cung của khu vực Đông Cực Hải, chúc mừng Vạn Tiên Minh thành lập, tặng ba cây linh dược mười vạn năm, nguyện tiên minh vĩnh thịnh, nguyện Xuất Vân vĩnh xương!”
Bên trong đại điện, Hoàng Phủ Quyết đang một mực cung kính đứng đó nói xong lời chúc mừng, đồng thời đem một cái hộp ngọc giao cho Vương Phục Long, chính là người được giao cho việc phụ trách tiếp nhận lễ vật.
Đã nhiều năm trôi qua, Hoàng Phủ Quyết vẫn không có đột phá Pháp Tướng Cảnh, tu vi của hắn ta so với những người ở trong điện thậm chí còn quá thấp, không có tư cách ngồi chung một chỗ cùng các vị Pháp Tướng là đại biểu của các thế lực khác.
Sau Hoàng Phủ Quyết thì đại biểu của Lạc Già Sơn cùng Bích Long Đàm cũng theo thứ tự tiến lên dâng tặng lễ vật.
Viên Minh nhìn bọn họ một chút, cũng không phải là quá quen nên cũng không để ý nữa.
Trong lòng của hắn nãy giờ vẫn đang để ý cái vị Thanh Bình Kiếm Khách đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần kia.
Mà Hoàng Phủ Quyết thì từ đầu tới giờ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Viên Minh chút nào.
Trong lòng của hắn tràn đầy hối hận và thấp thỏm, sợ Viên Minh nhớ tới những gì gặp phải ở khu vực Đông Cực Hải trước đây.
Dù sao thì theo vị trí địa lý mà nói, khu vực Đông Cực Hải tiếp giáp Vạn Yêu Sơn Mạch, bằng thế lực và sức mạnh bây giờ của Vạn Tiên Minh, chỉ tùy tiện duỗi một ngón tay ra, cũng đủ nghiền nát tam đại thế lực ở Đông Cực Hải.
Lỡ đầu Viên Minh nhớ tới mối thù bị truy sát gắt gao năm đó, sinh ra lửa giận, khi đó tam đại thế lực liền tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng Vạn Tiên Minh thành lập, bọn họ lại không thể không đến tham dự và tặng quà, nếu không thì càng là tự tìm đường chết.
Hoàng Phủ Quyết ngồi ở trên vị trí của mình, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh về tình cảnh năm đó khi nhìn thấy Viên Minh, trong lòng vừa thấp thỏm, vừa hối hận lại cũng không khỏi vừa hâm mộ lẫn ghen ghét.
Mà ở trên vị trí thủ tọa, ánh mắt của Viên Minh cũng nhanh chóng thu hồi khỏi Thanh Bình Kiếm Khách.
Lấy tu vi cùng địa vị ngày nay của hắn, những chuyện đánh nhau năm xưa ở Đông Cực Hải đã trở thành mấy trò trẻ con đánh nhau, sớm đã không có tâm tư so đo nữa.
Chuyện năm đó, nói cho cùng thì hắn chính là người chiếm lợi.
Huống chi địch nhân của hắn bây giờ đã chẳng phải loại tồn tại cỡ Pháp Tướng Sơ Kỳ nữa, nếu còn tính toán chi li với những thế lực nhỏ này, thì người ta nhìn vào lại đánh giá hắn hẹp hòi cũng như cách cục quá nhỏ.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chẳng mấy chốc, đại bộ phận các thế lực đến đây tham quan dự lễ đã dâng quà tặng lên hoàn tất, chỉ còn lại duy nhất ba thế lực đỉnh tiêm là Thái Huyền MÔn, Minh Nguyệt Cung và Thiên Thánh Thư Viện vẫn còn chưa có hành động.
Thiên Thánh Thư Viện phái tới đây là một vị lão giả có mái tóc trắng xóa, lão thấy ánh mắt của mọi người nhìn lại thì khẽ ho nhẹ một tiếng, đang muốn đứng dậy.
“Chậm đã!” đúng lúc này, Thanh Bình Kiếm Khách vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở miệng, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào Viên Minh.
Một tay hắn đỡ kiếm, dáng người thẳng tắp, chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Viên Minh chắp tay nói : ”Nghe nói Viên đạo hữu thực lực cao cường, kiếm pháp độc bộ thiên hạ, Thanh Bình bất tài, nguyện lấy kiếm trong tay thỉnh giáo cao chiêu của Viên đạo hữu, chẳng hay có thể nể mặt?
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao lên.
Thần sắc đám người vô cùng đặc sắc, mỗi người một vẻ, nhưng họ đều quay sang nhìn về phía Viên Minh, chờ câu trả lời của hắn.
Viên Minh mỉm cười, cũng chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên một tia chiến ý : ”Thanh Bình đạo hữu đã mời, sao Viên mỗ dám không theo?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, phảng phất như có tia lửa bắn ra tung tóe.
Một lúc sau, thân ảnh của hai người gần như đồng thời hư không tiêu thất, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh đang đứng ở nguyên chỗ.
Bên ngoài đại điện, đột nhiên truyền đến tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang rền.
Đám người vội vàng đi ra đại điện, chỉ thấy bên trong bầu trời phương xa, vô số cây mây từ không trung chui ra, giống như từng con rồng khổng lồ trên không trung bốc lên, muốn bao trùm toàn bộ vùng trời khu vực này.
Mà ở phía dưới đám dây leo này, ngàn vạn kiếm đang đảo ngược mà lên, giống như sao băng vượt qua chân trời, những chỗ va chạm, dây mây bị chặt đứt trong nháy mắt, hóa thành những đốm sáng màu xanh rồi tiêu tán trong không trung.
Hai loại ánh sáng xanh đỏ luân chuyển giao hội trên bầu trời, hóa thành vô số thuật pháp, rơi xuống dưới như mưa.
Mà hàng ngàn vạn kiếm mang thì đang hội tụ thành một thanh kiếm ánh sáng màu xanh khổng lồ, đón đầu liền chém.
Mới mấy hơi thở quá đi, Viên Minh và Thanh Bình Kiếm Khách đã giao thủ được mấy hiệp.
Dư ba chiến đấu của hai người tản mạn ra ngoài, khiến cho phương viên trăm dặm xung quanh bị chấn động hư không, linh khí cũng càng thêm bức người, khiến cường giả Pháp Tướng cũng không dám tới gần.
Ánh sáng và kiếm quang đan xen một trỗ đầy trời, làm cho người ta hoa mắt, thậm chí thân ảnh của hai người cũng chẳng nhìn thấy rõ.
Mọi người chỉ có thể thông qua dấu vết giao thủ cùng đặc điểm chiêu thức để phỏng đoán tiến triến của trận đấu.
Theo thời gian trôi qua, mặt trời cũng dần dần xuống núi, chẳng biết lúc nào mà phía tây đã tới lúc hoàng hôn.
Cuộc chiến căng thẳng đột nhiên phát sinh biến hóa.
Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang trời, kiếm quang ở trên bầu trời lập tức tiêu tán vô tung, giống như thắng bại đã phân.
Ngay sau đó, thân ảnh của Viên Minh và Thanh Bình Kiếm Khách lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Quần áo của Viên Minh tuy có chút bị tàn phá, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp như cũ, trái lại thì Thanh Bình Kiếm Khách lại khí tức hỗn loạn, khóe miệng còn vương một vệt máu tươi nhàn nhạt.
Thanh Bình Kiếm Khách hướng về phía Viên Minh thi lễ, giọng nói hơi khàn khàn cất lên : ”Ta thua rồi!”
Lời vừa nói ra, toàn trường lần nữa xôn xao.
Mọi người trợn to hai mắt, giống như không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Thanh danh của Thanh Bình Kiếm Khách ở trong Tu Tiên Giới vốn như sấm bên tai, sau khi hắn tu luyện tới Pháp Tướng Đỉnh phong thì một mình đi khiêu chiến các đại tông môn, vấn kiếm khắp thiên hạ, chưa từng thua trận.
Nhưng ngày hôm nay, ở trên đại điển thành lập Vạn Tiên Minh, thần thoại bất bại lại cuối cùng tan vỡ.
Mặc dù mọi người không tận mắt nhìn thấy chi tiết trận đấu, nhưng chỉ từ kết quả này đến xem thì cũng đủ để nói rõ mọi thứ.
Đêm hôm đó, đại biểu của các thế lực lớn đều thi nhau phát ra tin tức đưa về tông môn, miêu tả cặn kẽ một màn rung động nhân tâm này xảy tra ngay trên đại điển.
Mà cuối bản tin đưa về, bọn họ đều không hẹn mà đề thêm một câu.
“Viên Minh, xứng đáng được gọi là đệ nhất nhân phía dưới Đại Thừa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận